Chương 149: Mưa to - Sói con

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lão gia tử cuối cùng cũng học được lạc thú từ từ thưởng thức, tự động bưng 2 con cua chạy mất. Tiểu miêu nữ tức giận đến mức ném với theo một cái vỏ cua, rồi học theo Ny Nhi, trực tiếp để cho Giang Tinh Thần lột giúp!
Kết quả là, Giang Tinh Thần trở thành bảo mẫu, một bữa cơm, hơn mười con cua đều không thừa một con, mà hơn phân nửa đều là do hắn lột.
Sau khi ăn no nê, đám người lục tục rời đi, tiểu nha đầu Ny Nhi còn mang theo hơn 20 con tôm.
Giang Tinh Thần ngồi ở ghế, nhìn Mị Nhi đang dọn bàn, hai mắt dần dần mơ màng, tư duy không biết đã bay tới phương nào.
– Ca ca, lại nghĩ gì thế?
Chẳng biết từ lúc nào, Mị Nhi đã đến phía sau hắn, hai ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương của hắn, vừa khẽ xoa vừa nói:
– Lại nghĩ chuyện khai hoang hả, không phải đã an bài thỏa đáng rồi sao?
– Umm…
Giang Tinh Thần phát ra giọng mũi thoải mái một tiếng, hai mắt khép hờ, cũng không trả lời vấn đề của nàng, mà là chậm rãi hỏi:
– Mị Nhi, vừa rồi lúc ăn con tôm đầu tiên, tại sao muội lại muốn ăn cùng lúc với ca ca?
Động tác tay của Mị Nhi hơi dừng lại, sau đó cười nói: – Hì hì, ca ca đã nói trước đây từng ăn qua, không có vấn đề gì mà! Đồ ngon như vậy, đương nhiên là muội phải ăn cùng ca ca rồi!
Giang Tinh Thần hít sâu một hơi, không nói gì nữa, chỉ giơ cánh tay lên, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Mị Nhi!
Hai người không ai nói tiếp, trong phòng chìm vào yên lặng, nhưng hai người đều có cảm giác tương liên rất kháng khít…
– Vù…
Cửa sổ đang mở ra chợt đóng sập vào khung cửa, khiến hai người giật mình tỉnh lại.
– Gió đang nổi lên!
Giang Tinh Thần đứng lên, đi ra khỏi phòng, lập tức cuồng phong liền ập vào mặt, mang theo từng tia hơi nước | lạnh lẽo, cỏ cây hoa lá cũng rung lên phần phật.
Nhìn về hướng đầu gió nơi xa, chỉ thấy chân trời đen ngòm, đang lan tràn về hướng bên này.
– Sắp có mưa to rồi! Mị Nhi đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói:
– Thạch Oa Tử thúc nói, tháng bảy hàng năm là lúc lúa mạch cần nước nhất, chỉ cần mưa không quá lớn, thì năm nay sẽ bội thu!
– Ừm!
Giang Tinh Thần gật đầu, nói:
– Gieo hạt từ tháng năm, đến nay đã ba tháng mà không được mấy trận mưa như vậy, nên đương nhiên lúa mạch thiếu nước!
Mị Nhi cười nói:
– Bất quá chúng ta có mương máng, căn bản cũng không thiếu nước!
– Mương nước không riêng gì dùng để tưới tiêu, nếu như nước lớn, cũng có thể dùng để xả nước chống ngập úng.
Đang nói, Giang Tinh Thần liền thấy phía chân trời lóe lên một tia chớp nối liền trời đất, dị thường đồ sộ, sau đó
nổi lên sấm sét “rẹt…đùng” một tiếng. Một đám mây đen lớn trong nháy mắt khe khuất mặt trời, sắc trời lập tức tối lại.
– Mị Nhi! Muội về phòng đi, ca ca đi xem xét một chút!
– Ừm! Ca ca, mang theo cây dù!
Mưa tới thật nhanh, Giang Tinh Thần vừa vượt qua triền núi, mưa to đã từ trên trời giáng xuống, trời đất trong thoáng chốc như hiện ra một tầng sương mù, khiến tầm nhìn giảm mạnh, phạm vi có thể thấy được cực nhắn.
Các thợ thủ công đình công, mưa to như vậy, chho dù có dựng lều cũng không dễ làm việc.
Thạch Oa Tử và thôn dân đội mưa bận rộn, chẳng những phải dùng đá tảng chặn lối đi nơi triền núi, ngăn không cho nước sông tăng cao chảy vào trong mương nước quá nhiều, mà còn phải phòng ngừa ruộng lúa mạch bị ngập, lại còn phải đào nhiều lỗ thoát nước tại bờ ruộng, dân nước trong ruộng chảy ra mương nước.
Phía Thú nhân cũng rảnh rỗi, từng người một hai tay để trần, đội mưa cuốc xuống từng nhát thật mạnh. Giang Tinh Thần nhìn thấy cực kỳ hài lòng:
– Mướn Thú nhân tới làm việc quả là quyết định rất sáng suốt!
Mưa to kéo dài không lâu, hơn nửa tiếng thì tạnh, không tạo thành bất kỳ tổn thất gì cho Tinh Thần Lĩnh. Nhưng khiến cho Giang Tinh Thần có chút bận tâm chính là, bầu trời cũng chưa quang đãng, mây đen vẫn còn tụ tập lại.
Một trận mưa lớn xua tan thời tiết nóng bức, nhiệt độ không khí được xoa dịu xuống, trên đường trở về, Giang Tinh Thần còn cảm thấy hơi se se lạnh.
Về đến nhà, toàn thân Giang Tinh Thần đều ướt hết, ô che căn bản không ngăn được thể mưa.
Tắm rửa thay quần áo xong, Giang Tinh Thần liền chuẩn bị xuống bếp làm vài con tôm, buổi tối làm món tôm rang bóc vỏ cho Mị Nhi.
Tôm bóc vỏ ngắt đầu để lại đuôi, lột bỏ lớp vỏ cứng, nhúng vào lòng trắng trứng, rồi bọc bột mì lên, rán ngập dầu sáu thành, quả thực là ngoài giòn trong mềm, hương vị thơm ngon. Giang Tinh Thần nghĩ đến cũng chờ cho cháo rán nóng lên sáu thành không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
– Khi nào phải nhờ Lão gia tử đi tìm trứng mới được!
Trong lúc miên man suy nghĩ, Giang Tinh Thần đã xuống đến nhà bếp.
Nhưng mà, sau khi hắn đi vào nhà bếp, vừa nhìn thoáng qua hắn lập tức trợn tròn mắt, toàn bộ tôm trong chậu đã không ánh mà bay.
– Má nó, Lão gia tử, nhất định là lão ta! Lão vốn có thói quen trộm đồ ăn mà…
Khóe miệng Giang Tinh Thần giật giật, rống to:
– Ngươi muốn ăn tôm không biết tự đi bắt sao, cũng không khó khăn gì, sao còn phải trộm chứ…
Lúc này, bên trong dãy nhà của Kinh Thiên Long Binh Đoàn nơi đầu thôn, Lão gia tử đang cười hắc hắc, vừa nuốt nước miếng vừa luộc tôm:
– Khó khăn lắm mới được món ăn vừa đơn giản lại vừa dễ làm, hơn nữa lại vô cùng thơm ngon, đương nhiên là phải tự mình làm thử rồi… Tên tiểu tử khốn kiếp kia thấy được tôm mất sạch, chắc chắc sẽ tức giận la oai oái cho xem!
Thật ra, lúc đầu Lão gia tử cũng muốn tự đi bắt về, nhưng hắn tìm nửa ngày cũng không thấy xương bò hầm còn dư lại, cũng không biết Giang Tinh Thần cất túi lưới chỗ nào, nên cuối cùng mới chuyển thành trộm.
– Kétt!
Tiếng mở cổng truyền rất rõ ràng vào trong tai, Lão gia tử vội cuống lên:
– Đám tiểu tử Hàn Tiểu Ngũ đã trở về, không thể để cho bọn chúng nhìn thấy!
Thấy tôm luộn đã sắp đó, Lão gia tử vớt tôm lên, bỏ vào một cái chậu nhỏ, “vù” một cái lao ra ngoài.
Một tiếng sau, trong lúc Lão gia tử đang khoái trá ăn tôm luộc, thì Giang Tinh Thần một mình đang theo túi lưới, lại một lần nữa đi ra phía sau triền núi tới tới bờ sông.
– Lão già này, tối nay ta làm tôm chiên bóc vỏ, ngươi cũng đừng hòng ăn được một miếng!
Giang Tinh Thần mang theo tâm trạng bực dọc những túi lưới vào trong nước, xương bò vẫn dùng cái của buổi sáng.
Không thể không nói, tôm ở nơi này quả là không ít, chỉ vớt túi lưới vài ba lần, đã được chứng trăm con.
– Trở về nói với tiểu miêu nữ đi tìm trứng chim, không cần đến lão già kia nữa, miễn cho lao lại viện cớ!
Giang Tinh Thần quyết định xong, định xoay người trở về. lúc này đã chạng vạng tối, khí trời lại rất âm u, nếu trẻ nữa sẽ không thấy rõ đường.
Nhưng ngay khi hắn sắp sửa xoay người đi, đột nhiên liền phát hiện ở bờ sông đối diện có một vật đang ngọ nguậy.
– Đó là cái gì?
Giang Tinh Thần sửng sốt, bước lên phía trước hai bước, chăm chú nhìn kỹ, lập tức phát ra một tiếng hô nhỏ:
– Chó con! Không đúng, thế giới này không có chó, hắn là nhỏ sói con!
Giang Tinh Thần nghĩ nghĩ, rồi nhếch khóe miệng:
– Chó chính là từ sói thuần hóa mà có, con sói nhỏ này nếu đem về nuôi, có thể nào…
Ý nghĩ này vừa hiện lên đã không có cách nào kìm xuống, hắn cẩn thận xem xét xung quanh, cũng không phát
hiện dấu vết sói mẹ, liền nhanh chóng cháy xuống cầu nổi qua bờ bên kia.
Về phần tại sao nơi này lại có sói, Giang Tinh Thần cũng không quan tâm, vùng bìa rừng núi này, dã thú cũng không ít.
Một tia chớp lóe lên, kèm theo tiếng sấm đùng đùng vang dội, một trận mưa lớn lại trút xuống.
– Trời mưa rồi, phải nhanh lên mới được, lỡ sói mẹ trở về thì phiền toái!
Giang Tinh Thần tạm thời ném túi lưới cùng cây dù lên bờ.
Qua khỏi cầu nổi, Giang Tinh Thần dọc theo bờ sông chạy lên phía trên, không lâu sau đã đến khu vực phát hiện ra sói con.
Nhưng lúc này mưa đã thật sự nặng hạt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn, trong nhất thời Giang Tinh Thần cũng khó mà tìm được.
– “Sói mẹ ngàn vạn lần đừng trở về nha, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội này mất…”
Giang Tinh Thần không ngừng nhủ thầm, vạch bụi cỏ hai bên bờ tìm kiếm.
– Đi đâu mất rồi, vừa rồi còn ở đây mà!
Giang Tinh Thần tìm khoảng nửa tiếng vẫn không có thấy dấu vết sói con, mà lúc này sắc trời đã tối, mưa lại
càng thêm lớn, gần như không thấy được vật gì.
Nghiêm trọng hơn chính là, gió lại nổi lên, mưa gió quất vào người như kim châm vừa lạnh vừa đau khiến hắn không nhịn được run lên.
– Aiiii! Thật đáng tiếc, xem ra tìm không được rồi! Giang Tinh Thần tiếc nuối lắc đầu, tình huống dưới mắt thật sự là không có cách nào tiếp tục. Đường núi vừa tối vừa trơn trượt, lại lạnh cóng đến mức đi cũng cứng ngắc, rất
nguy hiểm.
Quyết định bỏ qua, Giang Tinh Thần liền xoay người chạy trở về. Nhưng mới chạy được hai bước, dưới chân đột nhiên đá vào một thứ gì đó mềm mềm, tiếp theo là một tiếng gào vang lên trong mưa.
– Hå! Giang Tinh Thần khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:
– Đây là… Tìm được rồi, thật là trung hợp a! Ngàn vạn lần đừng đá chết nó mất!
Tiếng gào vừa rồi tương tự như tiếng chó con vậy, chắc chắn thứ hắn đá phải chính là con sói con kia.
Giang Tinh Thần ngồi xuống nhìn, lập tức thấy được một con sói con đen như mực, bị dính mưa co ro phát run vô cùng đáng thương, hình dáng giống chó săn như đúc.
– Còn may, xem ra không bị thương! Giang Tinh Thần nở nụ cười, đưa tay đưa tới: – Đi thôi, cục cưng nhỏ, cùng ta về nhà nào, bảo đảm mày sẽ được ăn no uống say… Ách, lời này thế nào cảm thấy kỳ kỳ a…
Con sói con kia căn bản không hiểu Giang Tinh Thần nói gì, thấy hắn đưa tay qua, ánh mắt lập tức trở nên hung hàn, há mồm cắn tới.
– Má nó, dữ như vậy sao!
Giang Tinh Thần bị cắn, lập tức phát động trận pháp, co tay một tránh thoát sói con cắn tới.
Lần này, Giang Tinh Thần không cười nổi, mới nhỏ như vậy đã tràn đầy dã tính, chỉ sợ sẽ thuần hóa được.
– Nếu không thì thôi vậy! Giang Tinh Thần lần nữa tiếc nuối lắc đầu:
– Chẳng trách Càn Khôn Đế Quốc lại không chăn nuôi được, dã tính của dã thú quá lớn… Thật không hiểu Thú Nhân Liên Minh thuần dưỡng bằng cách nào!
Thấy không có hy vọng, Giang Tinh Thần liền không tốn công nữa, vuốt nước mưa trên mặt một cái rồi đứng lên.
– Mày cứ ở đây chờ mẹ của mày trở về đi!
Giang Tinh Thần bất đắc dĩ nói một câu, rồi xoay người rời đi.
Nhưng vào giờ khắc này, chuyện ngoài dự liệu của hắn chợt xảy ra, con sói con kia không ngờ lại run run đứng lên, nhìn hắn rên lên ư ử, rồi loạng choạng đi đến gần.
– Ach!
Giang Tinh Thần ngây người, chớp chớp mắt thầm nói: – “Đây là tình huống mẹ gì vậy, thế nào nó lại tới rồi?”
Giang Tinh Thần còn đang ngây ngốc, con sói con đã đến bên cạnh hắn, lại phát ra hai tiếng ư ử.
– Đây là chuyện gì vậy!
Giang Tinh Thần mang theo vẻ do dự lần nữa ngồi xổm xuống, từ từ đưa tay ra, nhưng vì phòng bị, nên hắn đã thi triển ra cách hít thở đặc biệt.
Mà lần này, sói con chẳng những không cắn hắn, mà ngược lại còn tiến tới, dùng đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
– Ta hiểu rồi!
Giang Tinh Thần lập tức chợt hiểu ra, hắn lập tức cười ngoác miệng đến mang tại:
– Không nghĩ tới, Dẫn Nguyên Khống Trận còn có tác dụng như vậy!