Chương 54: Chơi đùa – Củ cải.

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cá ở trong nước sức lực rất lớn, Giang Tinh Thần lại trực tiếp kéo dây gân thú, siết đến nỗi tay cũng đều đau, tốn hơn nửa ngày sức lực, mới coi như là kéo được cá lên.

– Ca ca! Con cá này thật là lớn!

Mị Nhi ngạc nhiên reo lên, ôm lấy cánh tay Giang Tinh Thần, nhìn chằm chằm con cá còn đang vùng vẫy không dứt trên mặt băng.

– Là không nhỏ!

Giang Tinh Thần cũng nở nụ cười, con cá này ít nhất cũng ba cân hơn, Chu Hùng reo lên , vẻ ngoài cùng vẫn cá không sai biệt lắm, nhưng thân cá lại rất tròn, nhìn qua rắn chắc, có thể thấy thịt rất săn, rất có năng lượng, lúc vùng vẫy nhảy lên rất cao.

– May mà Minh Tri Trận phát triển, khí lực của ta dài ra không ít, nếu không thật đúng là chưa chắc hao qua được nó.

Giang Tinh Thần thầm may mắn, gọi Tiền Phong cùng Chu Hùng tiến lên để lấy thân cá, hắn mới đem lưỡi câu tháo xuống.

Tiền Phong cùng Chu Hùng lúc này, nhìn Giang Tinh Thần ánh mắt cũng có chút cuồng nhiệt:

– Đầu óc này sinh ra như thế nào vậy, chúng ta làm sao lại không có, tùy tiện một cái chủ ý Tôn thiếu gia đã thức dậy, hiện tại địa vị trong gia tộc cũng ngày càng tăng…Thân là nam nhân, lại đi diễn ca múa, lại còn nhận được đánh giá chưa ai từng có, thu được tước vị, được phân cho lãnh địa. Tiết trời mùa đông này, không ngờ lại câu được cá, nếu mà bán được cho tiệm ăn…

Lúc hai người đang sùng bái, Giang Tinh Thần lại lấy lưỡi câu ném vào hầm băng, sau đó ôm tiểu cô nương vào lòng, năm đôi tay nhỏ bé của nàng, cùng chờ đợi.
Tiểu cô nương sắc mặt đỏ lên, liếc nhìn Tiền Phong bọn họ một cái, ánh mắt liền nhìn chằm chằm hầm băng, vẻ mặt thích thú.

– A! Lại lên câu, ca ca nhanh lên một chút lôi …

Rất nhanh, tiếng reo của Mị Nhi lần nữa vang lên…

Liên tiếp câu bốn con cá, Giang Tinh Thần không dám để cho tiểu cô nương đùa giỡn nữa, nói cho cùng cái này cũng hao thể lực. Không thèm để ý Mị Nhi nhăn mặt phản đối, hắn kiên quyết đẩy nàng ra phía sau.

Tiếp tục câu cá, mắt thấy lại có động tĩnh, Giang Tinh Thần vừa tính giật dây.

– Ca ca!
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng Mị Nhi hô to, hắn đang hết sức chăm chú chuẩn bị giật dây thì bị dọa đến cơ hồ nhảy dựng lên, con cá này dĩ nhiên cũng chạy mất!

– Nha đầu này!

Giang Tinh Thần tức giận xoay người. Nhưng vừa quay mặt, một cái đầu cá đang đối diện với hắn, miệng cá há hốc tròn trịa.
– Oái!

Giang Tinh Thần lại sợ hết hồn trượt chân một cái, cũng may là không ngã xuống.

– Khà khà khà khà…

Tiểu nha đầu phát ra một chuỗi tiếng cười vui sướng, ném con cá trong tay một cái, xoay người chạy đi.

– Tiểu nha đầu, người đứng lại đó cho ta!

Giang Tinh Thần phẫn nộ đứng dậy, chạy đuổi theo. Tiền Phong cùng Chu Hùng nhìn theo huynh muội hai người đang đùa giỡn, trong lòng lại sinh ra một cảm giác vô cùng hòa hài ấm áp…

Cho tới quá trưa, bọn họ câu được hơn chục con cá, phần lớn đều hơn ba cân. Chủng loại cá lại có chút đơn nhất, chỉ có một loại.

Trên đường trở về, ngồi trong thùng xe Mị Nhi vẫn còn chưa hết hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trước đây nàng chưa từng chơi đùa vui như vậy. Giang Tinh Thần nhìn thấy Mị Nhi cao hứng, hết sức vui mừng. Hôm nay hắn sở dĩ chỉ dẫn theo Tiền Phong cùng Chu Hùng ra đây, không có kêu bạn bè, chính là vì muốn để cho tiểu nha đầu chơi đùa vui vẻ chút ít!

Mị Nhi ở trước mặt người ngoài hết sức yên lặng, cũng chỉ với người quen, nàng mới có thể thả lỏng, cả cái Hồng Nguyên Thành, ngoại trừ mình ra, nàng cũng chỉ cùng Tiền Phong, Chu Hùng là tương đối quen thuộc!

– Ca ca! Ca làm như thế nào mà nghĩ ra dùng cách này để câu cá?

Trong buồng xe tiểu cô nương đột nhiên hỏi. – Ngu ngốc ! Giang Tinh Thần cười gõ đầu nàng một cái, nói:

– Muội đã quên, ta có nói với muội, sau khi uống thuốc giả, thì mơ thấy những giấc mơ kỳ quái….

Miệng nói như vậy, nhưng Giang Tinh Thần lại thầm nghĩ trong lòng :

– Nếu không phải nhờ Cảm Mẫn Trận cùng Minh Tri Trận, không có cần câu, qua loa thả chì chìm xuống, ta làm sao có bản lĩnh lớn như vậy, dựa vào một sợi dây gân thú là có thể câu cá!

– Oái!

Tiểu cô nương khẽ hô một tiếng, xoa xoa chỗ bị gõ, nhăn nhăn khuôn mặt tròn trịa, lầm bầm:

– Người ta bởi vì vui mừng quá, đã quên mà… Ngay sau đó, Mị Nhi ánh mắt đột nhiên sáng lên, hỏi:

– Đó không phải là nói, ca ca còn biết rất nhiều thứ thú vị?

Dĩ nhiên ! Ta có nói với muội, rất nhiều điều thú vị, sau này đều sẽ cùng chơi với muội !

Giang Tinh Thần khẽ vuốt ve mái tóc dài của Mị Nhi, không khỏi nghĩ đến cái đêm gió tuyết ngập trời đó.

– Đúng vậy! Ca ca đã nói…

Mị Nhi yên tĩnh lại, trong đầu cũng giống vậy xuất hiện cái đêm hôm đó tuyết rơi nhiều bay khắp không trung, cảnh tượng mông lung khi ca ca dắt mình đi khám bệnh, ôm mình nói chuyện.

– Ca ca, sau này ca vĩnh viễn đều sẽ chơi đùa cùng Mị Nhi sao?

Tiểu cô nương thân mình từ từ nghiêng vẹo , nhẹ nhàng 2 tựa vào vai Giang Tinh Thần.

– Vĩnh viễn sẽ như vậy, chỉ cần Mị Nhi thích !

Giang Tinh Thần đưa tay ôm lấy đôi vai nhỏ bé của tiểu nha đầu, cả cái thế giới, hắn chỉ có duy nhất một người thân này, sự ấm áp nương tựa lẫn nhau này, hắn vĩnh viễn cũng không muốn mất đi.

– Hì hì… .

Tiểu cô nương bất thình lình nở nụ cười.

– Tiểu nha đầu, ngươi cười cái gì?
Giang Tinh Thần hỏi.

– Muội suy nghĩ…

Trong đầu Mị Nhi xuất hiện một hình ảnh kỳ quái, hai lão nhân tóc bạc hoa râm, cùng nhau câu cá chơi đùa trên mặt băng tình cảnh vui vẻ.

Nhưng mà, nàng vẫn chưa đem cảnh tượng này nói ra, Giang Tinh Thần bất thình lình hộ:

– Chờ một chút! Tiền Phong, dừng xe!

– A!
Mị Nhi sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

– Ca ca, chuyện gì vậy?

Giang Tinh Thần một tay vén rèm xe lên, chỉ vào xa xa sườn dốc một mảnh đất hoa nhỏ vàng nhạt:

– Muội xem!

Vừa rồi lúc xe ngựa lắc lư, rèm xe xốc lên một góc, tầm mắt của hắn vừa vặn liếc thấy. Đã vào mùa đông, vậy mà vẫn còn nở hoa, trong khi hắn đang kinh ngạc, thì lại nảy ra một suy nghĩ.

– Cái kia a, trong đất hoang có rất nhiều, lá cây còn có thể ăn, trong thôn của chúng ta, mùa đông rất nhiều nhà không có lương thực, đều hái những lá cây này ăn!
Mị Nhi nói.

-Ừm!

Giang Tinh Thần gật gật đầu, kéo Mị Nhi xuống xe ngựa, hướng đến vị trí của mảnh đất hoa kia chạy tới.

– Ca ca, lại muốn làm gì a, trong nhà chúng ta có gạo có mì, không cần ăn cái này…

Mị Nhi vừa chạy theo, vừa nói.

Nhưng mà, chờ tới khi đến nơi, sự nghi ngờ của nàng lập tức biến thành vui mừng!

Không ngờ ca ca lại đem hoa hái xuống, tự tay đan thành một cái vòng hoa, cho mình đeo ở trên đầu.

– Thật là đẹp !

Giang Tinh Thần đứng ở Tiểu nha đầu đối diện, trên dưới trái phải nhìn một chút, sau đó cười khen ngợi.

Hiện tại tiểu cô nương trải qua nhiều ngày điều dưỡng, mái tóc vốn là khô vàng đã trở nên đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn nhợt nhạt như sáp, trắng trẻo mịn màng hơn nhiều, hai má còn lộ chút đỏ hồng, tuy rằng vẫn gầy gò như cũ, nhưng quả thật xinh đẹp hơn nhiều.

Tiểu nha đầu mím chặt môi, cố nén nụ cười ngượng ngùng, nhưng vui mừng trong ánh mắt làm sao cũng không che giấu được. Nhưng vào lúc này, Giang Tinh Thần đột nhiên lại nói một câu:

– Ta nói là vòng hoa!

– Tiểu cô nương sửng sốt, lập tức dầu cái môi nhỏ nhắn lên, giận dữ kêu lên một tiếng:

– Ca ca
Rồi trực tiếp đánh tới.

– Ha ha ha ha…

Giang Tinh Thần cười lớn né tránh, nhưng lại sợ tiểu cô nương bị ngã, né được hai cái liền ngoan ngoãn để nàng bắt được.

– Được rồi! Được rồi ! Ta sai, là Mị Nhi đẹp !Vừa rồi là đùa với muội thôi !

Để tiểu nha đầu đánh hai cái, Giang Tinh Thần vội vàng cầu xin tha thứ.

Tiểu nha đầu vốn cũng không phải giận thật, thấy hắn nhận lỗi, cái miệng nhỏ nhắn chu lên từ từ khôi phục nguyên trạng. Nhưng sau đó, đôi mắt nàng đảo quanh, hai tay nhỏ lạnh buốt luồn qua cổ Giang Tinh Thần trượt vào trong.

Giang Tinh Thần rùng mình, một cái vèo lao ra ngoài, nhưng dưới chân lảo đảo, đá lên một mảng lớn bùn đất !

– Hừ ! Xem ca còn dám đùa bỡn ta hay không ?

Tiểu nha đầu diệu vũ dương uy giơ hai cái tay bé nhỏ lên huơ huơ.

Nhưng lúc này, Giang Tinh Thần lại không có phản ứng, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm phía trước mặt đất.

-Ồ!

Mị Nhi sửng sốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng chạy qua bắt lấy cánh tay của Giang Tinh Thần:

– Ca ca, ca giận thật rồi…Mị Nhi sau này…

– Không phải !

Giang Tinh Thần lắc đầu cười cười, xoa xoa đỉnh đầu Mị Nhi, nói:

– Ca ca không có giận, chỉ là phát hiện ra một thứ !

– A? Phát hiện cái gì ?

Suy nghĩ của tiểu nha đầu lập tức tùy theo lời nói của Giang Tinh Thần bị dẫn tới một hướng khác.

– Chính là cái này!

Giang Tinh Thần tiến lên hai bước, từ dưới đất nhặt lên một cái vật gì tròn tròn, phía trên còn dính bùn đất, nhìn không ra là cái gì.

– Đây là cái gì a ?
Mị Nhi hỏi.

– Cái này kêu củ cải ! Trước đây các thôn dân chỉ ăn lá, xem như bỏ gốc lấy ngọn !

Giang Tinh Thần nở nụ cười, hắn cũng không nghĩ tới, sẽ phát hiện vật này, cũng may mà vừa rồi tránh né Mị Nhi, hắn đá bay bùn đất ở chỗ này.

– Không nghĩ tới, cái này lại mọc vào mùa đông !

Giang Tinh Thần trước cũng không biết, mùa đông củ cải cũng có thể mọc, trong ấn tượng của hắn, chỉ có hoa mai nở vào mùa đông, ngoài ra rau cải trắng mùa đông cũng có. Còn về củ cải, hắn đã biết ướp cải muối, làm cải bẹ, cũng không tệ, rau trộn sợi củ cải vô cùng ngon miệng, mặt khác hạt củ cải mà xay thành bột, chính là mù – tạc.

Vừa nghĩ tới mù – tạc, hắn lập tức đào bới trên mặt đất, đặc biệt là những thứ hoa kia! Quả nhiên, không lâu sau đó, hắn tìm được một chút màu đen đen chính là hạt củ cải!

Thấy ca ca đào bới đất ở đây, Mị Nhi từ nãy tới giờ kỳ quái nhìn hắn, xa xa Tiền Phong hai người thấy hắn đã lâu chưa về, cũng vội vàng chạy tới, sau đó ngây ngốc nhìn hắn đó bận rộn !

Cho đến khi Giang Tinh Thần ngồi dậy, Mị Nhi mới hỏi:

– Ca ca, ca đang đào tìm củ cải đó sao, cái đó thật có thể ăn ?

– A a! Tiểu nha đầu, trở về rồi muội sẽ biết…Để mấy ngày nữa ướp xong cải muối, sau đó kết hợp với cháo, khi đó ăn mới kêu là thư thái chứ !

Giang Tinh Thần đắc ý nói. – Thật a !

Mị Nhi ánh mắt phát sáng, chơi đùa cả buổi trưa, nàng cũng có chút đói bụng, lúc này nghe tới ăn, không khỏi mím môi một cái. Còn Tiền Phong cùng Chu Hùng hai người sau khi nghe được, trong bụng phát ra một tiếng ọc ọc như sấm.

– Đào thêm mấy cái, chúng ta đi về !

Giang Tinh Thần vỗ vỗ Tiền Phong cùng Chu Hùng đang có chút ngượng ngùng, lại đào mấy củ cải.

Lúc mấy người lên xe ngựa trở về, trong nhà bếp của Giang Tinh Thần, một tiểu lão đầu trên người mặc áo dài vải bông cũ nát, ánh mắt đang lóe sáng, liếc nhìn bốn phía.

Thật lâu, lão tiếc nuối lắc đầu:

– Tiểu tử này vậy mà không có ở đây, trong bếp lại không có đồ ăn, thật là tới đây một chuyến vô ích…Đợi buổi tối lại đến vậy, hy vọng tay nghề của tiểu tử này, thực sự xuất chúng như Sơ Tuyết nha đầu nói …Nhìn bếp lò này đến là kỳ quái, tiểu tử này chắc sẽ không làm ta thất vọng !

Vừa muốn đi, lão nhìn thấy cái bếp nhỏ đặt bên cạnh bếp to đang hâm nóng một vò nước, hắn đi lên một tay chìa tới lấy cái vò nước, cô đồng cô đông một hơi uống sạch.

– Hắc

Quệt miệng một cái, tiểu lão đầu nói:

– Buổi sáng ăn bánh bao hơi nhiều…Nhưng mà mùi vị thật không tệ…

Sau đó vì một cái, liền biến mất tăm !