Chương 40: Giải u sầu

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Tất cả đều là nữ! Ca múa cũng là để biểu hiện xinh đęp…

Giang Tinh Thần nghe nói giật mình. Tuy rằng hắn không hiểu nhiều lắm về âm nhạc vũ điệu, nhưng cũng biết, bản chất của ca múa là biểu đạt tình cảm. Ở phương diện này, nam nhân và nữ nhân đều như nhau.

“Lần sau phải nhắc nhở Uyển Nhu tỷ một chút, có lẽ có thể dẫn tới tác dụng!” Giang Tinh Thân thầm nghĩ trong lòng, rồi tạm thời gác ý định này qua một bên.

Sau đó, Giang Tinh Thần ra hiệu cho hai người Tiền Phong điều khiển xe ngựa chạy đến một hiệu cầm đồ.

– Trước đây luôn bận rộn các thứ, cũng không kịp chuộc ngọc bội về cho Mị Nhi… Là hiệu cầm đồ này phải không?
Giang Tinh Thần cười nói với Mị Nhi.

– Dạ!

Tiểu nha đầu dùng sức gật gật đầu, trên mặt đều cười như nở hoa, cắn môi dưới, cố nén tâm tình vui sướng của mình.

Bắt đầu từ buổi trưa hôm nay, cả người nàng luôn đắm chìm trong trong vui mừng, đầu tiên là ca ca an ủi, tiếp theo ca ca thu được tước vị, kế tiếp ca ca bởi vì mình thích ngắm sao mà đổi tên (tự nàng nghĩ như vậy), còn dẫn mình đi xem biểu diển ca múa, hiện tại lại chuộc ngọc bài cho mình. Niềm vui này tiếp theo nổi mừng kia, dường như sóng biển không ngừng đánh thẳng vào nội tâm tiểu nha đầu, làm tâm tình của nàng không ngừng tích lũy. Giờ khắc này, nàng thật muốn cười lên thật to, hoàn toàn buông thả ra nổi niềm vui sướng này.

Bất quá, ngoài mặt nàng lại không thể làm như vậy, ngày thường có thể tùy ý chơi đùa náo loạn với ca ca, nhưng lúc này nàng phải cố cưỡng ép áp chế.

Quá trình chuộc ngọc bài rất thuận lợi, thảy ra 200 hoàng tinh tệ, chưởng quỹ liền như điên cuồng tự mình cầm ngọc bội từ trên quầy thật cao chạy ra ngoài, hai tay đưa đến trong tay Giang Tinh Thần.

Để Giang Tinh Thần kinh ngạc là, ngọc bội của Mị Nhi lại là màu hồng, ở trên địa cầu không hề có loại ngọc như Vậy.

“Mị Nhi! Đại Nguyệt Vương Lịch năm 341 ngày 10 tháng 3!” Đây là chữ khắc trên ngọc bội.

“Đại Nguyệt Vương Lịch, Mị Nhi không phải người của Càn Khôn Đế Quốc a. Cũng đúng, Càn Khôn Đế Quốc quản lý thân phận nghiêm khắc, trừ phi tự nguyện, người của bổn quốc cơ bản không có khả năng bị bán làm đầy tớ. Chỉ có điều kỳ quái là, nếu như Mị Nhi bị bán đi, thế nào trên người còn có thể lưu lại ngọc bội thứ đáng tiền này chứ…”.

Mặc dù có điểm nghĩ không thông, Giang Tinh Thần cũng không có để bụng. Dù sao tiểu nha đầu là muội muội của mình, bất kể vì lý do gì mình không xem nàng là đầy tớ là được. Nghĩ vậy, Giang Tinh Thần đưa trả lại ngọc bội cho Mị Nhi.

– Đại Nguyệt Vương Lịch năm 341, chính là Càn Khôn Lịch năm 220!
Mị Nhi đưa tay nhận lấy ngọc bội, giải thích một câu.

– Ta biết, tính toán ra được năm nay muội 13 tuổi!
Giang Tinh Thần cười xoa xoa đầu tiểu nha đầu, nói:
– Ngày 10 tháng 3 là sinh nhật Mị Nhi, ca ca nhớ kỹ!

– Dạ!

Tiểu nha đầu gật gật đầu, tươi cười nói:

– Sinh nhật ca ca là ngày 30 tháng 6, Mị Nhi cũng luôn nhớ đây!

Khi về đến nhà, trời đã tối, Giang Tinh Thần ghé chợ mua hai miếng mỡ lá, buổi tối chiên bánh hành.

Tiếng mỡ reo “xèo xèo”, xen lẫn mùi hành hương nồng đậm, thoáng chốc lan tràn đây nhà.

Nhưng Mị Nhi lần này lại không có lộ ra hứng thú với thức ăn ngon, mà chỉ một tay cầm ngọc bội, một tay nắm thật chặt thẻ bài thân phận của ca ca. ngồi ở đó xuất thần, thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười ngây ngô…

– Nha đầu! Đừng cười vu vơ nữa, rửa tay ăn cơm!

Chiên xong bánh hành, Giang Tinh Thần dùng dao cắt bánh thành mảnh nhỏ, lại nấu nồi cháo lớn, lúc này mới gọi Mị Nhi.

– A…A! Ăn cơm!

Tiểu nha đầu giựt mình, cất vội hai tấm thẻ, lúc này mới hít hít cái mũi nhỏ, cảm thán nói:

– Thơm quá!

Nói dứt lời, tiểu nha đầu nhanh chóng múc nước rửa tay, sau đó múc cháo, bày đũa, chuẩn bị ăn cơm với ca ca!

Nhưng ngay khi Giang Tinh Thần gắp lên một miếng bánh, còn chưa kịp đưa vào miệng, bất thình lình vang lên tiếng đập cửa “ầm ầm”.

“Cái quái gì!” Giang Tinh Thần buồn bực muốn gào to lên. Sao mỗi lần chuẩn bị ăn cơm, liền có người tìm tới cửa. Hiện tại hắn hoài nghi nghiêm trọng, có phải là mấy người bằng hữu của hắn kia rất giỏi tính toán hay không, mà luôn cố ý chạy tới đúng giờ ăn cơm.

– Muội đi mở cửa!
Mị Nhi đặt đũa xuống, chuẩn bị đứng dậy.

– Muội đừng động, mau ăn cơm, chạy ở bên ngoài cả buổi chiều, khẳng định đói bụng rồi!

Giang Tinh Thần gọi Mị Nhi lại, rồi xoay người đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, Mạt Hồng Tiêm hấp tấp chạy vào! Để Giang Tinh Thần cảm thấy lạ là, nàng lại không có để ý tới mùi thơm của bánh hành chiên, mà chụp lấy cánh tay của mình.

– Mau đi theo ta, Uyển Nhu hiện tại lại không muốn ăn cơm

Nói xong liền kéo tay Giang Tinh Thần lôi đi!

– A!

Giang Tinh Thần nhíu mày, buổi sáng thấy Uyển Nhu còn khỏe mà, tại sao lại không muôn ăn cơm.

Lúc này, hắn đã biết, Mạt Hồng Tiêm tới tìm mình là để nấu ăn cho Uyển Nhu, dù sao tay nghề của đầu bếp Phú Vinh Trai cũng không bằng mình.

– Hồng Tiêm tỷ, chờ một chút đi, đã trễ thế này rồi, muội muội ta…

– Không sao, lão Nhị đang chạy đến, có hắn trông chừng, không có việc gì đâu!

– Mị Nhi, ca ca có việc cần đi gấp một chuyến, không bao lâu sẽ trở lại!

Giang Tinh Thần lớn tiếng nói một câu, lúc này mới đi theo Mạt Hồng Tiêm.

Trong phòng Mị Nhi nghe ca ca nói, liền đặt đũa xuống đi ra, nhìn xem ngoài cửa, rồi về lại thu dọn bánh và cháo trong phòng đưa vào phòng bếp. Sau đó ôm búp bê lẳng lặng ngồi trên giường, ánh mắt từ từ mơ màng, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười ngây ngô…

Giang Tinh Thần không nghĩ tới, buổi trưa mới vừa rời Định Bắc Hầu Phủ, buổi tối lại tới lần nữa. Hơn nữa, buổi trưa Uyển Nhu vẫn còn khỏe, lúc này đã là gương mặt bệnh hoạn, sắc mặt tái nhợt.

Định Bắc Hầu trên khuôn mặt cục mịch đầy lo lắng, đi qua đi lại trong phòng. Triệu Tử Tường đã tới, cho ra kết quả là thân thể Uyển Nhu không có vấn đề, chỉ có chút suy nhược, nhất định là vì mấy ngày nay phí tâm lao lực quá độ mà ra, nhất thiết phải ăn nhiều thịt bổ sung, đồng thời chú ý nghỉ ngơi.

Nhưng bây giờ, Uyển Nhu lại không thèm ăn, chỉ ngồi đó cau mày trầm tư, còn đang suy nghĩ bố trí chuyện ca múa.

Định Bắc Hầu đã nhiều lần định ngăn cản Uyển Nhu, không cho nàng tiếp tục biểu diễn ca múa, nhưng nghĩ đến lời nói của con gái đêm đó, ông không đành phá hủy ước mộng của con gái.

– Hy vọng tiểu tử này có thể có biện pháp, thế nào trước cũng phải bảo Uyển Nhu ăn cơm mới được!

Định Bắc Hầu lẩm bẩm một mình, nhìn thoáng qua trong phòng rồi ngồi xuống ghế.

Trong phòng, Mạt Hồng Tiêm đang khen ngợi Giang Tinh Thần làm sủi cảo ăn rất ngon với Uyển Nhu.

– Uyển Nhu một hồi bảo tiểu đệ đệ làm cho muội một bữa nếm thử mùi vị đó quả thực ngon tuyệt, tối hôm qua ta ăn tới hai củ tỏi đấy…

Giang Tinh Thần ở một bên nghe được khóe mắt thẳng.

– Hương vị sủi cảo ngon, có liên quan gì với tỷ ăn hai củ tỏi chứ. Còn có, lúc tỷ dỗ Uyển Nhu tỷ, lại gọi ta là tiểu đệ đệ…

Uyển Nhu nghe vậy bật cười, đánh nhẹ Mạt Hồng Tiêm một cái, nói:

– Muội không sao, tỷ không cần lo lắng… chỉ là còn chưa đói thôi! Đợi đói bụng dĩ nhiên là ăn cơm!

– Muội vẫn chưa đói ư, Hầu gia nói sáng sớm muội ăn có chút xíu, cho tới bây giờ cũng không có ăn thêm thứ gì đâu!

Mạt Hồng Tiêm nói có chút tức giận.

Lúc này, Giang Tinh Thần ở bên cạnh lên tiếng:

– Uyển Nhu tỷ là trong lòng có chuyện đè nặng, cho nên không muốn ăn thứ gì! Một khi chuyện trong lòng buông lỏng, lập tức sẽ cảm giác đói bụng ngay!

– Hả?
Mạt Hồng Tiêm nhíu nhíu mày, hỏi:
– Uyển Nhu! Hay là vì chuyện tập luyện ca múa?

– Dạ!

Uyển Nhu khẽ gật gật đầu, tâm tình xuống rất thấp.

– Luôn cảm giác không hài lòng, hiện tại hiệu quả diễn tập, căn bản không thể thu được tư cách biểu diễn ca múa tân niên!

Mạt Hồng Tiêm nghe nói liền rầu rĩ, đưa mắt nhìn về phía Giang Tinh Thần nhờ giúp đỡ. Đối với những thứ ca múa này, nàng đúng là một chữ cũng không biết.

Giang Tinh Thần trầm tư một lát, sắp xếp một chút ngôn từ nhỏ giọng hỏi:

– Uyển Nhu tỷ! Tại sao tất cả ca vũ đoàn đều không có nam nhân vậy?

– Hả?

Uyển Nhu nhướn đuôi lông mày, quay mặt nhìn Giang Tinh Thần, kinh ngạc nói:

– Biểu hiện ca múa chủ yếu chính là cảm giác về cái đẹp, nam nhân múa may, đệ cảm thấy sẽ có mỹ cảm sao?

– Uyển Nhu tỷ, nếu như chỉ dừng lại ở một phương diện mỹ cảm này, thì làm sao phát triên ca vũ nhạc lên cao được!
Giang Tinh Thần cười cười nói.

– Nói ý gì?
Nói về chuyện ca múa, lập tức Uyển Nhu đầy hưng phấn hỏi tới.

– Một lão ông tóc bạc trắng xoá, thân nhiễm bệnh nặng, nhưng vì sống nương tựa vào con cháu, phải mỗi ngày làm lao động kiếm tiền, thẳng đến khi mệt mỏi chết đi. Một nam nhân xấu xí, ở trong sa mạc, để lại một ngụm nước cuối cùng cho cô gái trong lòng mình ngưỡng mộ. Binh sĩ của đế quốc chúng ta, vì quốc gia chém giết ở tiền tuyến, cuối cùng rất có khả năng tàn tật hay bỏ mạng. Những tình huống này cùng so sánh với ca vũ nhạc biểu hiện mỹ cảm bình thường… theo Uyển Nhu tỷ cảm thấy phương diện nào có thể để cho người ta đồng cảm!

Uyển Nhu dường như bị sét đánh trúng, thân mình run lên, trong nháy mắt ánh mắt tỏa sáng, lẩm bẩm nói:
– Ngươi nói là tâm tình của mỗi người…

Giang Tinh Thần nói tiếp:

– Theo đuổi sự vật tốt đẹp là bản năng của con người! Nhưng cảm xúc của tâm linh lại có thể để cho người ta khắc ghi sâu sắc hơn. Mỗi người trong quá trình trưởng thành, đều đã trải qua rất nhiều chuyện khó mà quên được, nào là ngây thơ, nhiệt huyết, phóng đãng, sung sướng, bi ai… Nếu như ca vũ nhạc có thể xúc động tới tâm tình của họ…

– Tạ hiểu rồi!
Uyển Nhu vỗ mạnh tay ghế, hai mắt lóe sáng, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Giang Tinh Thần nói còn chưa hết lời, thấy bộ dáng Uyển Nhu như thế, không khỏi sửng sốt. Hắn vốn hiểu biết rất ít về âm nhạc, một đoạn câu nói cao thâm khó lường vừa rồi kia, ngay chính hắn đều cảm thấy mơ hồ như giữa mây mù dày đặc, là ý ba phải cái nào cũng được… không ngờ chính là như vậy, Uyển Nhu lại hiểu rõ.

“Một điểm tức thông! Uyển Nhu tỷ quả thực chính là thiên tài âm nhạc!” Giang Tinh Thần gật gật đầu, trong lòng có phán định như thế.

Mạt Hồng Tiêm thì lại gương mặt mờ mịt, hỏi:
– Uyển Nhu muội hiểu rõ cái gì?
Vừa rồi Giang Tinh Thần nói, nàng hoàn toàn mù tịt.

Uyển Nhu cười khúc khích, nói:

– Hiện tại muội mới phát hiện, tiểu đệ đệ mới thật sự là thiên tài ca vũ nhạc! Cùng với chính mình khổ sở suy nghĩ như vậy, còn không bằng để hắn giúp muội!

– Ai da!

Giang Tinh Thần lảo đảo một cái, suýt ngã quỵ trên đất, trong lòng kêu rên: “Uyển Nhu tỷ ơi, đây là tỷ nói hiểu rõ sao…”

Giang Tinh Thần có cảm giác như tự mua dây buộc mình, nhưng bây giờ muốn từ chối cũng khó. Vừa rồi nói với bộ dáng cao nhân quá mức kia, quả thực dụ hoặc người. Kết quả chính là nếu mình cự tuyệt, hắn thật lo lắng Mạt Hồng Tiêm, bà tám bạo lực này sẽ giết chết mình.

Uyển Nhu cao hứng liền ăn cơm, hơn nữa ăn chính là sủi cảo của Giang Tinh Thần gói, còn liên tiếp ăn hai tép tỏi. Giang Tinh Thần nhìn thấy giựt nảy cả mình, thầm nghĩ. “Không phải người một nhà, không vào một cửa!”

Hầu gia cũng đầy cao hứng, vừa gắp vào mồm nhai nuốt ngồm ngoàm, vừa kêu la không đủ, bảo Giang Tinh Thần mau mau gói tiếp.

Mạt Hồng Tiêm cũng cao hứng, hai tay cầm đũa gắp lia lịa. Giang Tinh Thần nhìn xem mà thăng mắt.

Duy nhất buồn bực chỉ có Giang Tinh Thần, chẳng những nhận lấy nhiệm vụ khổ sở suy nghĩ thay cho Uyên Nhu, còn phải làm sủi cảo hầu hạ ba tên hám ăn…

Bận rộn làm đến đêm khuya, Giang Tinh Thần mới gương mặt buồn bực về đến nhà.

Nhưng ngay khi bước vào cửa, Giang Tinh Thần đã ngửi được mùi thơm bánh hành chiên nồng nặc, nhất thời trong lòng dâng lên ấm áp, buồn bực vừa rồi cũng đều tạm thời vứt qua một bên…

– – – – – oOo- – – – –