Chương 130: Câu Liêm

Tân Phong Lãnh Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thợ thủ công tới hơn trăm người, lúc này đã là cuối mùa xuân đầu mùa hè, nên ngược lại cũng không cần lo lắng chỗ ở, bọn họ có thể tự xây dựng được trụ sở tạm thời.
Nhưng khi bọn họ thấy được thiết kế của Giang Tinh Thần, tất cả đều trợn tròn mắt. Cái thứ gọi là bể bơi còn dễ nói, bồn nước thì hơi tốn chút sức lực cũng không thành vấn đề, nhưng hệ thống nước thải thì hơi phức tạp, hệ thống nước thải là cái gì, bọn họ căn bản chưa từng nghe nói qua, không phải đều chỉ là rãnh thoát nước thôi sao?
– Mạt đoàn trưởng cũng không nói qua sẽ phức tạp như vậy a!
Vài tên thợ thủ công dẫn đầu liếc nhìn nhau, muốn cự tuyệt. Tiền công quả thực là mê người, một hai năm cũng không kiếm được nhiều như vậy, nhưng nếu không cự tuyệt, những thợ thủ công bọn họ căn bản là không giải quyết được a.
Cuối cùng, bọn họ không thể không nói cho Giang Tinh Thần biết được chỗ khó khăn. Cho dù là rãnh thoát nước trên mặt đất, thì riêng việc dân nước ra tới bên ngoài sơn cốc cũng đã là một công trình không nhỏ rồi.
Giang Tinh Thần sau khi nghe qua cũng cảm thấy mình thật mù quáng. Hệ thống thoát nước dưới lòng đất đúng là
một vấn đề khó khăn, mặc dù chỉ là một thôn nhỏ, nhưng lượng công trình lại rất lớn. Chỉ riêng dẫn nước thải ra bên ngoài sơn cốc đã tốn công hơn cả khai hoang đào mương tưới tiêu rồi. Mặt khác, nước trong sơn cốc cũng ít, ít nhất còn phải đào hai cái giếng nữa! Nếu như muốn dẫn nước sống đến đây, thì với số tiền hiện tại trong tay còn chưa thấm vào đâu.
– Nhất định còn phải mở rộng lãnh địa, nước trong sơn cốc quá ít, căn bản không thích hợp để ở… Nếu không thì chuyển thôn trong xây trên vạn mẫu đất hoang kia!
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Giang Tinh Thần lại lắc đầu, vận mẫu đất hoang kia hắn còn có chỗ dùng, tạm thời không
thể thi công trên đó.
– Xây dựng đúng là cái cái động không đáy mà, bao nhiêu tiền đốt vào cũng không đủ!
Cảm thán một tiếng, Giang Tinh Thần thầm nổi khùng:
– “Trả tiền công nhiều hơn, dù cho đào thông cả núi, cũng phải dẫn nước tới nơi!”
Kết quả sau cùng, vẫn là xây dựng rãnh thoát nước trên mặt đất, cũng xây dựng một cái hố rác lớn tại một nơi hẻo lánh bên ngoài sơn cốc.
Vốn Giang Tinh Thần còn mơ mộng viễn vông, muốn thử xem có thể làm hầm kín, tạo ra khí đốt hay không. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn liền bỏ qua. Chưa nói có thể thành công hay không, coi như thành công, lỡ như thứ kia nổ tung… hắn cũng không nhịn được rùng mình.
Sau khi thương lượng cùng thợ thủ công xong, Giang Tinh Thần liền giao việc nơi này cho Hàn Tiểu Ngũ. Còn
mình thì trở về phòng, bắt đầu dùng ván gỗ làm thùng nuôi ong.
Kết cấu cụ thể bên trong thùng nuôi ong hắn cũng không biết, những lần đi ngắt tổ ong rừng lúc trước hắn cũng chỉ nhìn được đại khái, lúc đó thấy ong mật rậm rạp chằng chịt. hắn liền bại lui.
Tuy nhiên, trên ti vi hắn thấy được, người nuôi ong vẫn thường rút ra từng miếng tổ ong một từ thùng nuôi ong.
Mặt khác, nơi ở của ong chúa hắn cũng thử làm, chính là dùng sáp ong tan chảy làm thành, cụ thể có thể để cho ong chúa sống trong đó được không thì hắn không biết, chỉ thử một chút mà thôi!
Với bàn tay khéo léo của hắn, làm thùng nuôi ong cũng không phức tạp, để lại cửa ra, bên trong bày từng lớp ván gỗ, rồi đặt tổ ong chúa ở tấm ván trên cùng.
Sau khi làm xong hết thảy, Giang Tinh Thần liền dẫn theo tiểu miêu nữ vượt qua triền núi, đặt thùng nuôi ong trên sườn núi tại con sông phía sau.
Vị trí này có nhiều ánh sáng, hoa dại tươi tốt đa dạng, chính là nơi nuôi ong mật tuyệt hảo!
Đợi cho Giang Tinh Thần đặt thùng nuôi ong xong, cuối cùng tiểu miêu nữ cũng không nhịn được lòng tò mò từ đầu tới giờ, hỏi:
– Tinh Thần ca ca, người đang làm thứ gì vậy?
– Nuôi ong mật! Giang Tinh Thần đáp.
– A?
Tiểu miêu nữ lập tức trợn tròn đôi mắt, ong mật mà cũng có thể nuôi sao? Đây cũng không phải là dã thú, Thú Nhân Liên Minh thuần dưỡng dã thú giỏi nhất thiên hạ, nhưng cũng không hề nghĩ tới ong mật cũng có thể nuôi dưỡng
– Ha ha! Nếu phương pháp này thành công, sẽ có mật ong để ăn… Trong khoảng thời gian tới ta không ở đây, muội phải trông coi đó, ngàn vạn đừng để những dã thú khác phá hủy cái rương này!
Giang Tinh Thần vỗ vỗ vai tiểu miêu nữ.
– Vậy sao! Được! Tiểu miêu nữ có chút gật đầu, tỏ ra rất hăm hở.
Sau khi sắp xếp chuyện trong nhà xong xuôi, Giang Tinh Thần liền làm công tác chuẩn bị vào núi. Bánh bột mì trắng cùng chân giò hun khói hắn chuẩn bị rất nhiều, ở ngoài thời gian dài, chuẩn bị loại thứ ăn khô chứa ít bước là tốt nhất
Sáng sớm hôm sau, theo Mị Nhi dặn dò đủ điều, đoàn người gồm Giang Tinh Thần, Lão gia tử, Nhị ca, Triệu Đan Thanh, dẫn theo lính đánh thuế đi vào dãy núi Phiêu Miểu…
Khi còn ở Trái Đất, Giang Tinh Thần vẫn chưa từng đi vào rừng núi nguyên sinh, đi du lịch đều là những nơi đã bị khai phá.
Chân chính đi vào dãy núi Phiêu Miểu, Giang Tinh Thần lập tức cảm nhận được chỗ hác nhau, dưới chân căn bản không có đường đi, đỉnh đầu cây cối rậm rạp che kín, căn bản không thấy được ánh mặt trời, cũng không phân biệt rõ phương hướng!
Đi theo bên cạnh hắn có hơn 20 tên lính đánh thuê, còn có cao thủ siêu cấp như Lão gia tử, do vậy Giang Tinh Thần cũng không lo lắng và cảnh giác nhiều, ngược lại tính tò mò lại tăng cao nhìn chung quanh, đối với mỗi một loại thực vật đều tỏ ra rất hứng thú, không ngừng hỏi thăm Lão gia tử.
Ngược lại với hắn, những người lính đánh thuế thì hoàn toàn bất đồng, mỗi người đều vận sức sẵn sàng, tùy thời đều có thể bạo phát. Ngay cả Nhị ca, lão Tứ, Triệu Đan Thanh cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc, điều này làm cho Giang Tinh Thần còn tưởng rằng bọn họ đổi tính.
Những người lính đánh thuế vì phải chăm sóc Giang Tinh Thần, nên tốc độ cũng không nhanh, nửa ngày mới chỉ vượt qua một ngọn núi. Nhưng chỉ như vậy cũng đã khiến Giang Tinh Thần mệt mỏi thở hổn hển.
Hiện tại thể lực của hắn so với đời trước tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn không chịu nổi. Đây chính là núi rừng nguyên thủy đó, cho dù có đoàn lính đánh thuê mở đường cho hắn, những hắn vẫn phải vô cùng cố hết sức.
Lúc này, cảm giác mới mẻ đã tan biến, hứng thú cũng xẹp xuống, chỉ còn lại hơi thở hổn hển.
Nhưng nghị lực của Giang Tinh Thần phi thường mạnh mẽ, vẫn cố bám trụ đi theo những người lính đánh thuê,
không hề yêu cầu nghỉ ngơi. Hơn nữa, hắn vẫn không quên dự tính ban đầu, luôn đang quan sát thực vật xung quanh, hỏi thăm Lão gia tử.
– Loại cây này gọi là Thanh Thụ, lá cây của nó có thể trị sưng tấy. Đây là Địa Bạch Quả, rễ của nó có thể trị đau bụng khó tiêu. Đây là… Hình như là Du Thái Hoa a…
Đám người Triệu Đan Thanh, Nhị ca vẫn luôn lưu ý Giang Tinh Thần, dù sao hắn cũng không có tu vi, lại từ chưa từng vào núi, nên bọn họ vẫn luôn cho rằng hắn không trụ được bao lâu, nhưng bọn họ thật không ngờ Giang Tinh Thần lại kiên trì hơn nữa ngày cũng không kêu mệt. Điều này khiến bọn họ đều kinh ngạc không thôi.
– Tiểu tử này rất được!
Lão gia tử đi sau Giang Tinh Thần, khẽ tán thưởng gật đầu.
– Được rồi, phía trước có một dòng suối nhỏ, nghỉ ngơi một chút đi!
Triệu Đan Thanh lên tiếng. Thân là đoàn trưởng Thiết Kiểm Dong Binh Đoàn, lúc này hắn thích hợp làm người lãnh đạo hơn so với Nhị ca.
Giang Tinh Thần trụ lại thân hình, thở ra một hơi dài. Lúc này hắn mới nghe được phía trước mơ hồ có tiếng nước
chảy.
Lại đi về phía trước khoảng một trăm thước, trước mắt liền rộng mở, hiện ra một dòng suối nhỏ, hai bên còn có bài đá sỏi bằng phẳng, cây cối cũng lưa thưa không nhiều.
Mọi người đi tới một vị trí bằng phẳng ngồi xuống, các đoàn viên nhóm lửa thổi cơm nóng. Giang Tinh Thần đã vô cùng mệt nhọc, nên không ai muốn để hắn làm cơm, ngay cả Triệu Đan Thanh cũng nhịn xuống.
– Đi lâu như vậy, đã sắp đến vùng núi sâu rồi chứ?!
Giang Tinh Thần hỏi. Tầm mắt bị cản trở, cảm giác về phương hướng cũng biến mất, nên hắn căn bản không phát hiện ra, mới chỉ vượt qua một ngọn núi, còn tưởng rằng đã đến vùng núi sâu.
– Ha ha ha ha… Đoàn người đều cười to, một người nói:
– Giang Tước gia, đừng nói là vùng núi sâu, ngay cả vòng ngoài dãy núi Phiêu Miểu cũng chưa qua, mới chỉ là bên rìa mà thôi!
– Huynh đệ, ngươi không biết rằng hiện tại mới chỉ đi qua một ngọn núi thôi sao… Nếu không vì chờ người, thậm chí chúng ta đã vượt qua 5,6 ngọn núi rồi!
Triệu Đan Thanh cũng nở nụ cười.
Nhìn một đám tử người cười to, khóe miệng Giang Tinh Thần giật giật, trong lòng oán thầm:
– “Đám khốn kiếp các ngươi giải thích dùm một chút không được sao, không nói những lời đả kích ta thì sẽ chết sao!”
– Ngừng! Ta chỉ nói về trí nhớ, không chấp nhặt với đám vũ phu các ngươi!
Giang Tinh Thần bĩu môi, rồi quay đầu đi chỗ khác, làm như không thèm để ý tới đám “đầu óc ngu si, tứ chi phát | triển” vậy.
– Hả? Loại cây này thật kỳ lạ!
Giang Tinh Thần vừa quay đầu đi chỗ khác, chợt thấy được một gốc thực vật kỳ quái, đóa hoa màu trắng rất lớn,
những lá cây lại như một thanh liêm đao vậy, vươn ra vừa cong vừa dài, mùi lá còn có gai nhọn hoắt.
– Lão gia tử, đây là loại cây gì? Giang Tinh Thần vừa hỏi, vừa đứng dậy đi tới.
– Tiểu tử! Đừng đụng vào!
Lão gia tử nghe hỏi, liền ngẩng đầu lên thì thấy Giang Tinh Thần đang đi tới, lập tức kêu lên một tiếng, rồi lắc mình vọt tới, bắt lấy tay của Giang Tinh Thần.
– Sao vậy? Giang Tinh Thần tỏ ra kinh ngạc hỏi.
Cùng lúc đó, đám người Triệu Đan Thanh, Nhị ca, lão Tứ cũng đứng phắt dậy, tỏ ra ngưng trọng.
– Loại cây này gọi là Câu Liêm, có độc, bị đâm một chút sẽ rất thảm!
– Má nó! Giang Tinh Thần rùng mình, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Sau đó hắn liền thấy lão Tứ từ phía sau cầm một cây đạo nhỏ, đi tới bên cạnh Câu Liêm, lia đao cắt đứt gai nhọn trên đầu lá. Một dòng chất lỏng màu vàng nhạt từ vết cắt liền chảy ra.
Lão Tứ lập tức lấy ra một cái bình gốm nhỏ, hứng lấy chất lỏng màu vàng kia.
– Lấy loại độc dược này làm gì vậy… A! Hiểu rồi, nhất định là để bán cho tiệm thuốc, có thể dùng để làm thuốc!
Giang Tinh Thần hơi nghi hoặc, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ, tuy rằng độc dược có thể giết người, nhưng cũng
có thể cứu người, kiếp trước cũng có rất nhiều nuôi dưỡng rắn độc.
Lão gia tử dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, nói: – Thứ này là dùng để làm hương liệu!
– Ach!
Giang Tinh Thần lập tức đần người ra, sự thật hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn, thứ này căn bản cũng
không phải dùng để chữa bệnh… Nhưng sao lại liên quan đến hương liệu chứ? Không sẽ nhiễm độc chết người sao?
– Câu Liêm chỉ có độc ở gai ngọn, cắt đi rồi sẽ không sao! Chất lỏng Câu Liêm chính là thành phần chính để tạo | ra loại hương liệu xa xỉ hạng sang đó. Một bình nhỏ tại
Nguyệt Ảnh Vương Quốc có thể bán ra mười ngàn hoàng tinh tệ! Lão gia tử giải thích.
– Nhiều như vậy sao!
Giang Tinh Thần trợn mắt há hốc mồm, khoản tiền này kiếm được cũng quá dễ dàng đi. Lúc trước, hắn bán bí phương khư đi mùi tanh của thịt cho các hiệu ăn lớn cũng chỉ là mười ngàn hoàng tinh tế, một gốc cây Câu Liêm này ít nhất cũng được ba bình nhỏ, đây chính là 30 ngàn hoàng tinh tệ a!
– Hôm nay vận khí tốt mới có thể gặp được một gốc cây này! Những năm qua, Câu Liêm mọc ở bên rìa dãy núi Phiêu Miểu này đều đã bị người ta lấy đi hầu như tuyệt chủng! Loại cây này, một khi gai nhọn bị gãy mất, sẽ rất nhanh chết đi!
Nhị ca ở một bên tiếp lời nói.
– Như vậy sao? Giang Tinh Thần gật đầu, hỏi:
– Vậy loại cây hái ra tiền này, bình thường không có ai trồng sao?
– Sao lại không có, thứ đáng tiền như vậy, có thể trồng được người ta đã đổ xô đi trông rồi, nhưng loại cây này căn bản là trồng không sống được!
Triệu Đan Thanh nói.
Trong lúc hắn đang nói, thì cây Câu Liêm kia đã bắt đầu khô héo, rồi nhanh chóng đổ xuống, cánh hoa màu trắng bóc ra, rơi lạch cạch trên mặt đất.