Chương 844: Hiền Tài Yến

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bởi vậy trong khoảng thời gian này, lãnh địa của Vũ La có thể nói là lưa thưa hai ba con chim sẻ, căn bản không có ai dám tới buôn bán.

Phương Lộc Hiếu lão gia tử lại dám mạo hiểm đắc tội bốn vị Tiên Tôn phái người ra.

Tổ Thiên Thu ở bên có chút cẩn thận nói:

– Tiên sinh, bên Lão Hắc trước kia cũng truyền lời tới, Phương lão gia tử lại tặng một nhóm Tiên nô, đều là tư chất rất xuất sắc, tiên tinh không phù đảo trong thời gian ngắn sẽ không lo về vấn đề nhân thủ.

Vũ La nhướng mày: Phương lão gia tử không khỏi quá “hào phóng” đi? Nếu nói lấy lòng một vị Tam Phù Thiên Công chính là bình thường, thế nhưng mạo hiểm đắc tội tứ đại Tiên Tôn để lấy lòng hắn, điều này có vẻ không đáng?

Vũ La vuốt cằm suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, chính hắn cũng ngạc nhiên há hốc mồm. Dường như muốn nói điều gì đó, thình lình ngậm lại, vẻ mặt lộ vẻ cực kỳ cổ quái, một lúc sau, mới không hài lòng vung tay lên:

– Ta biết rồi, ngươi lui ra trước đi, đợi bọn họ đến, báo cho ta một tiếng.

– Vâng.

Tổ Thiên Thu trong lòng hoài nghi lui xuống.

Trong cung điện hoa mỹ chỉ còn lại một mình Vũ La, hắn lẳng lặng ngồi, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười say lòng người.

Trên mặt Thiền cô nương che một tầng lụa mỏng màu xanh, cùng Lục thúc Tằng Tất Phàm đứng ở cửa lớn nghênh tiếp Vũ La…

Lãnh địa của Tinh Lôi Tiên Tôn giáp ranh với lãnh địa của Vũ La, nơi ở của Thiền cô nương chính là một tòa đạo quán, trên thực tế chính là một món Tiên Bảo động thiên. Thiền cô nương không tìm được nơi ở thích hợp trong lãnh địa này, Tinh Lôi Tiên Tôn đơn giản ban cho kiện Tiên Bảo này, trực tiếp sắp xếp ở trong lãnh địa.

Đạo quán gạch xanh ngói xanh, đá xanh rộng bằng hai ngón tay lát thành con đường nhỏ. Dọc theo hành lang đều trông loại thủy trúc cỡ ngón cái. Hai bên đường nhỏ điểm xuyết hoa cỏ các màu, mặc dù không xa hoa tráng lệ bằng hoàng cung của Vũ La, thế nhưng lại hơn ở chỗ khéo léo độc đáo, càng lộ vẻ thanh nhã.

Trong đạo quán này người hầu hạ không nhiều, nhưng đều là tâm phúc của Thiền cô nương.

Nhìn thấy Vũ La, Thiền cô nương lộ ra dáng tươi cười nhiệt tình, mặc dù cách một tầng lụa mỏng, vẫn làm cho người ta có thể cảm thụ được vẻ mỹ lệ của thiêu nữ.

– Tiên sinh tới rồi, mời vào trong.

Triệu Hiểu Hiểu vẫn theo sát phía sau Vũ La một tấc không rời, bốn người theo con đường đá tiến vào đạo quán. Hạ nhân đã sớm dựa theo sự phân phó của Thiền cô nương, bố trí một bàn tiệc rượu thanh nhã ở trong một tòa lương đình.

Thiền cô nương vén lụa mỏng kính Vũ La một chén rượu, liền đi thẳng vào vấn đề nói:

– Tiên sinh có tính toán gì đối với tương lai không?

Vũ La suy nghĩ một chút:

– Nếu ta nói không có, ngược lại có vẻ không đủ thẳng thắn thành khẩn.

Hắn nói xong câu này liền dừng lại.

Thiền cô nương ngầm hiểu, nhìn Tằng Tất Phàm một chút, người sau gật đầu. Thiền cô nương liền nói:

– Chúng ta mời tiên sinh tới đây, thực ra là có cách nghĩ. Có lẽ tiên sinh cũng biết tình cảnh hiện tại của Thiền nhi.

Vũ La nhớ tới Phương Địch Hương, âm thầm thở dài.

Hắn nhìn về phía Thiền cô nương:

– Ngươi muốn cái gì?

Trong mắt Thiền cô nương dấy lên một ngọn lửa bừng bừng:

– Tiên Tôn chi vị (địa vị Tiên Tôn)

Vũ La tức cười:

– Cũng không phải ta tự xem nhẹ mình, ham muốn của cô nương quá lớn, chỉ sợ…

– Tiên sinh vẫn tự xem nhẹ mình rồi, trong lòng ngài rất rõ ràng, ngài có thể làm được.

Lửa dã tâm trong mắt của Thiền cô nương càng thêm kịch liệt.

Vũ La cười khổ:

– Ngươi nói đúng, ta biết ta có thể làm được. Thế nhưng… Thứ nhất, ta có thể làm được cũng phải rất nhiều năm sau này. Thứ hai, vì sao ta phải giúp các ngươi chứ?

Đối với vấn đề này Thiền cô nương sớm có chuẩn bị.

– Nếu ta thành Tiên Tôn, nhất định cung phụng tiên sinh là chủ. Mà hiện tại, ta có thể tranh thủ sự ủng hộ toàn lực của cha ta cho tiên sinh. Ngoại trừ điều này, thủ hạ của ta có mười ba Tiên Nhân nhất phẩm, ba mươi tám Tiên Nhân nhị phẩm, các chiến sĩ đẳng cấp khác tổng cộng một ngàn người, đều có thể cho tiên sinh sai phái.

Vũ La liếc mắt nhìn Tằng Tất Phàm bên cạnh:

– Những vốn liếng này, là của Lục thúc chứ gì?…

Sắc mặt của Thiền cô nương đỏ lên, Tằng Tất Phàm cười hắc hắc:

– Biết không thể gạt được ngươi, của ta chính là của Thiền nha đầu, nàng có thể làm chủ, ngươi cứ yên tâm đi.

Thiền cô nương nói tiếp:

– Thực ra điều ta muốn cũng không nhiều lắm, Cửu Giới Tinh Hà vô cùng rộng lớn, tương lai ta muốn khai thác một mảnh Tinh Vực thuộc về mình, mà không phải đi cướp đoạt Tinh Vực của người khác.

Vũ La bừng tỉnh:

– Thì ra là thế.

Khai thác Tinh Vực, yêu cầu không chỉ có nhân thủ, quan trọng hơn chính là Tiên Khí uy lực lớn, ví dụ như Hồng Vũ Tiên Pháo của Vũ La.

Ở trong một mảnh Tinh Hải không biết, xác suất gặp phải tinh thú quá lớn, nếu như chỉ dựa vào chiến sĩ thủ hạ chém giết, vậy có bao nhiêu chiến sĩ cũng không đủ dùng.

Thế nhưng nếu như Vũ La có thể chi viện cho mấy chục khẩu Hồng Vũ Tiên Pháo, vậy cục diện sẽ thay đổi cực lớn.

Chỉ dựa vào việc Vũ La có thể chế tạo ra Phù Hạch Tiên Binh khủng bố như Hồng Vũ Tiên Pháo này, Thiền cô nương cũng muốn hợp tác với hắn.

Vũ La lộ ra một nụ cười:

– Hiệp nghị này, ta tiếp nhận.

Thiền cô nương thở phào một hơi thật dài, tuy nói nàng rất có lòng tin có thể thuyết phục Vũ La, thế nhưng trước khi sự tình không có xác định, dù sao cũng còn có biến số. Mà tranh thủ sự ủng hộ của Vũ La đối với nàng mà nói, thực sự là quá trọng yếu, đây là khâu quan trọng nhất trong việc khai thác Tinh Hải sau này của nàng.

Vũ La cũng không phủ nhận, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ dòm ngó Tiên Tôn.

Tằng Tất Phàm cùng uống rượu, thuận miệng hỏi:

– Không biết tiên sinh đã nghĩ được danh hiệu của Tiên Tôn chưa?

Vũ La nhướng mày:

– Nam Hoang Tiên Tôn.

Lục thúc và Thiền cô nương sửng sốt:

– Nam Hoang Tiên Tôn?

Đây rốt cuộc là danh hiệu gì?

Vũ La biết bọn họ không rõ, thản nhiên mỉm cười, nhưng giọng điệu kiên định:

– Nam Hoang Tiên Tôn!

Lục thúc và Thiền cô nương đều đi qua Ngũ Phương Giới, biết “Nam Hoang” là chỉ cái gì. Khi bọn họ đang phỏng đoán Vũ La vì sao lại lựa chọn Nam Hoang làm danh hiệu, bỗng nhiên Tổ Thiên Thu từ bên ngoài vội vã xông vào, nhìn thấy Vũ La vội vàng kêu lên:

– Tiên sinh, nhanh, sứ giả của Thính Băng tiểu thư tới rồi.

Thủ hạ của Thiền cô nương lúc này mới vội vàng theo vào, quỳ xuống nói:

– Tiểu thư thứ tội!

Sắc mặt của Thiền cô nương có chút khó coi, không phải bởi vì Tổ Thiên Thu xông vào, mà là bởi vì nghe được tên của Thính Băng tiểu thư.

Thính Băng tiểu thư Lương Thính Băng, Vũ La đi tới Tiên giới lâu như vậy cũng có nghe thấy.

Nói đến Lương Thính Băng thì không thể không nói đến phụ thân của nàng, phụ thân của nàng có địa vị cực cao trong Cửu Giới Tinh Hà, không chỉ là trong Tiên Vực, cho dù là trong Ma Vực cũng rất có uy vọng. Nói đến danh hiệu của Lương Phu Tử, có thể nói không ai không biết, không ai không hiểu.

Lương gia ở Cửu Giới Tinh Hà địa vị siêu nhiên, cũng không rõ bắt đầu từ khi nào, cao thủ trong Cửu Giới Tinh Hà, bao gồm cả Tiên Tôn trong đó, nếu như không tìm được truyền nhân tốt lại thích gửi truyền thừa của mình ở Lương gia.

Thậm chí vì thế Lương gia đã đặc biệt thành lập một tòa thư lâu, mệnh danh là “Cựu Vũ Lâu” (lầu bạn cũ).

Lương thị Cựu Vũ Lâu, tiếng tăm lừng lẫy.

Mà trân quý nhất trong đó, thực ra chính là út kỳ tu luyện của những Tiên Tôn kia, gần như đã bao gồm tất cả những vấn đề có thể gặp phải trong tu hành. Đã có bảy tám cao thủ Tiên giới khi gặp phải bình cảnh tu hành, khẩn cầu Lương gia, tiến vào Cựu Vũ Lâu, sau khi đi ra quả nhiên có đột phá. Mà những người nay, sau này đều đã trở thành Tiên Tôn danh chấn một phương.

Đến đời Lương Phu Tử, càng phát dương quang đại truyền thống này của Lương gia, bất kể người nào, chỉ cần Lương Phu Tử nhìn thấy thuận mắt, sẽ chỉ điểm vài câu. Mà người đã nhận sự chỉ điểm của hắn, về sau cũng đều mặc sức vùng vẫy.Thế nhưng Lương Thính Băng lại không phải thành danh dựa vào phúc ấm của phụ thân. Lương Thính Băng đã được công nhận là Cửu Giới Tinh Hà đệ nhất thanh niên thiên tài trên lịch sử của Cửu Giới Tinh Hà, trong thời gian ngắn nhất đạt đến cảnh giới Tiên Nhân nhất phẩm.

Từ đó về sau, Lương Thính Băng liền bắt đầu tổ chức Hiền Tài Yến (yến tiệc của những người hiền tài). Có thể được Lương Thính Băng coi trọng phát ra thiệp mời tham gia Hiền Tài Yến, đều là thanh niên tài tuấn tài họa nhất trong Cửu Giới Tinh Hà.

Mỗi một lần Hiền Tài Yến, vào lúc cuối cùng Thính Băng tiểu thư sẽ chọn ra ba người ưu tú nhất, ba người này có thể nhận được sự chỉ điểm trực tiếp của Lương Phu Tử.

Mấy lần gần đây Hiền Tài Yến thậm chí đã có danh hiệu Thanh Vân Yến, ý tứ là chỉ cần có thể tham gia Hiền Tài Yến. Kế tiếp sẽ là một bước lên mây, thuận gió thuận nước.

Mà mỗi lần gần đến thời gian bắt đầu Hiền Tài Yến. Thế hệ thanh niên trong Cửu Giới Tinh Hà sẽ minh tranh ám đấu phân cao thấp với nhau, hy vọng có thể lọt vào pháp nhãn của Thính Băng tiểu thư, được lệnh triệu tập, nhận được thiệp mời dự Hiền Tài Yến.

Một khi có thể nhận được lời mời, đó chính là chuyện vui lớn của toàn bộ gia tộc, mà địa vị của sứ giả của Thính Băng tiểu thư cũng là nước lên thì thuyền lên. Thậm chí có gia tộc sẽ còn vẩy nước quét nhà nghênh đón, trước khi rời đi sẽ còn đưa lên một chút lòng thành”.

Bởi vậy, sứ giả của Thính Băng tiểu thư ai nấy cũng là mắt cao quá trán.

Tổ Thiên Thu biết quan hệ lợi hại trong đó, mặc dù Vũ La thực lực cực mạnh, thế nhưng những chuyện hắn làm phần lớn đều ẩn đi danh hiệu, bởi vậy trọng toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà, người biết danh hiệu của Vũ La cũng không nhiều. Mà Tổ Thiên Thu ngàn vạn lần không nghĩ tới, Thính Băng tiểu thư lại mời Vũ La.

Cho nên sứ giả vừa tới, Tổ Thiên Thu mừng rỡ như điên, vội vàng chạy vào báo cáo, thậm chí ngay cả người bên cạnh Thiền cô nương tiến vào thông báo cũng không kịp đợi, chỉ lo chậm trễ sứ giả.

Vũ La nghe hắn nói xong, không nhanh không chậm cầm chén rượu nói:

– Lưu thiệp mời lại là được rồi, có gì ghê gớm đâu?

Tổ Thiên Thu sửng sốt:

– Tiên sinh, không thể chậm trễ, nếu như làm cho sứ giả không hài lòng, sau khi trở về ở trước mặt Thính Băng tiểu thư nói xấu ngài…

Vũ La mỉm cười, vươn tay chỉ Tổ Thiên Thu:

– Ngươi đã nhiều tuổi rồi, còn không bình tĩnh?

Tổ Thiên Thu không hiểu, Vũ La xua tay:

– Trở về đi, bảo người kia lưu thiệp mời lại, nếu như hắn không nguyện ý thì để hắn mang về đi, Hiền Tài Yến gì chứ, ta không thích.

– Nhưng…

Tổ Thiên Thu còn muốn nói nữa, nhưng nghĩ lại tính tình của Vũ La, liền nuốt câu nói phía sau trở vào, gật đầu đi ra, thế nhưng vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Lục thúc như cười như không nhìn Vũ La:

– Tiên sinh, Thính Băng tiểu thư không chỉ là tiểu thư của Lương thị, còn là Cửu Giới Tinh Hà đệ nhất mỹ nhân nha. Trong Cửu Giới Tinh Hà đã từng lưu truyền một cách nói, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt Lương Thính Băng.

Vũ La không chút để ý, chỉ nói giỡn:

– Hả, thì ra còn là một mỹ nhân nha, ngươi nói như vậy ta còn có chút hiếu kỳ.

Bất luận là Lục thúc hay là Thiền cô nương đều nhìn ra được, Vũ La chỉ nói ngoài miệng một chút mà thôi, căn bản không cảm thấy tên tuổi của vị Cửu Giới Tinh Hà đệ nhất mỹ nhân Lương Thính Băng này có gì đặc biệt hơn người.

Quan hệ cá nhân của Thiền cô nương và Lương Thính Băng không tồi, thế nhưng điều này cũng không đại biểu Thiền cô nương không đố kỵ Lương Thính Băng. Màn diễn xuất này của Vũ La, tuy rằng ngoài mặt Thiền cô nương không có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại nhận định người như Vũ La mới là nam nhân chân chính, bình tĩnh trấn định ung dung, thật là hảo hán tử, nhân tuyển tốt.

Ba người tiếp tục nói chuyện phiếm, chưa nói được một hồi, bên ngoài đột nhiên quang mang vạn trượng, một tiếng cười dài vang lên:

– Ha hả ha… Vũ La, mỗ gia vì Thính Băng tiểu thư phục vụ, ngay cả những Tiên tộc nhất đẳng kia, nhìn thấy mỗ gia cũng phải khách khách khí khí, chỉ có Vũ La ngươi, tự đại cao ngạo, thô bỉ không chịu nổi, không ngờ chậm trễ Thính Băng tiểu thư như vậy…

Vũ La lắc đầu:

– Một con chó mà thôi, cũng dám tự xưng mỗ gia? Thật không biết trời cao đất rộng. Chó của nữ nhân xinh đẹp nuôi cũng vẫn là chó, chó có ngồi kiệu cũng không nói được tiếng người, cũng dám xưng là người sao?

Hắn vừa nhấc tay, Lực Bạt Sơn lặng yên mà phát, trong bầu trời chỉ lấy lực lượng ngưng tụ thành một bàn tay lớn, một tay nắm lấy tên sứ giả kia.

Sứ giả ầm ĩ cười to:

– Ha hả ha! Tiểu nhi vô tri! Chỉ bằng thực lực Tứ phẩm sơ cấp của ngươi cũng dám làm càn ở trước mặt mỗ gia! Mỗ gia đường đường là Tam phẩm hạ, xem mỗ gia phá chút tài mọn của ngươi như thế nào! Lục Hỏa Lôi Tôn, Tinh Hải Tung Hoành Nhất Lục Hỏa Tinh Lôi, phá cho ta!

Trong tay hắn vừa đánh ra tiên quyết, lập tức có sáu đạo lôi quang thô to lóe ra bên người, cuối cùng hợp thành một đạo lóe lên quanh người hắn, sắp muốn nổ tung.

Vũ La mỉm cười, cũng không nói gì, một mực thúc dục Lực Bạt Sơn, lực lượng hùng mạnh đột nhiên ép vào phía trong, tu vi Tam phẩm hạ mà sứ kia tự cho là siêu phàm, Lục Hỏa Tinh Lôi lại ngay cả một tia hoa lửa cũng không phóng ra được, đã bị lực lượng tuyệt đối này mạnh mẽ bóp tắt.

Thiên Hạ Đệ Nhất Lực Phù, lực lượng tuyệt đối, khống chế tuyệt đối.

– A!

Sứ giả biến sắc:

– Ngươi, ngươi, điều này không có khả năng, ngươi rõ ràng chỉ có cảnh giới Tứ phẩm hạ…

Trên mặt của hắn đều là sắc mặt khó có thể tin, hắn hơn Vũ La tới ba cấp, thế nhưng Vũ La lại khắc chế hắn, làm cho hắn không có chút lực phản kháng.

Vũ La thản nhiên nói:

– Mọi người đều nói đánh chó nhìn mặt chủ nhân, nhưng con chó như ngươi bất kể có chủ nhân như thế nào, chỉ cần thả ra sẽ bị người ta dùng loạn côn đánh chết!

Vũ La đang định phát lực, Thiền cô nương mở miệng nói:

– Tiên sinh, Thiền nhi thay hắn cầu tình. Thính Băng tiểu thư và ta giao tình không cạn, có thể nể mặt Thiền nhi tha cho hắn một lần không?

Vũ La liếc mắt nhìn Thiền cô nương, thản nhiên nói:

Tội chết có thể miền, tội sống không tha.

Lực Bạt Sơn phát động, lực lượng vô cùng vô tận đè ép một trận, tên sứ giả kia cảm thấy mình giống như bị một bàn tay khổng lồ nắm trong tay dùng sức xoa nắn, nhất thời bóp vỡ nát đầu khớp xương toàn thân hắn.

– A…

Sứ giả hét thảm một tiếng. Vũ La đã tiện tay ném hắn ra ngoài, cao giọng nói:

– Thanh Vân Yến, Cửu Giới Tinh Hà đệ nhất mỹ nhân. Đáng tiếc, những thứ này không có chút lực hấp dẫn nào đối với bản tọa. Bảo Lương Thính Băng đi tìm những hạng người tầm thường kia tự tiêu khiển tự vui đi, không cần bêu xấu trước mặt bản tọa.

Tiếng kêu thảm của sứ giả kia dần dần đi xa:

– Vũ La, ngươi chờ đó cho ta!

Vũ La nhướng mày, huyết quang đầy trời bao phủ toàn bộ Cự Tượng Tinh, Thiên Hạ Đệ Nhất Sát Phù Bách Vạn Nhân Đồ phát động, sứ giả kia còn chưa bay ra khỏi Cự Tượng Tinh đã bị sát ý vô cùng vô tận ép rơi xuống.

Trong huyết quang, Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng đột nhiên đâm ra, sứ giả kia chỉ nhìn thấy quang mang lục sắc lóe lên, mi tâm đau nhói, lập tức không còn ý thức nữa.

Bịch!

Thân thể rắn chắc của sứ giả rơi trên mặt đất, mặt đất lõm xuống, xuất hiện một cái hố to.

Vũ La nói với Thiền cô nương:

– Nếu như ngươi đã có giao tình không cạn với Lương Thính Băng, thì phái người đưa hắn về đi. Vốn tội chết có thể miễn, thế nhưng hiện tại… Phải xem bản lĩnh của Lương Thính Băng.

Vũ La liếc mắt nhìn Thiền cô nương và Lục thúc, một ngụm uống cạn rượu thừa trong chén, đứng dậy bước nhanh đi:

– Vũ La cáo từ.

Thiền cô nương và Lục thúc đối mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Lục thúc cười khổ một chút:

– Đây là làm cho chúng ta xem.

Thiền cô nương cũng gật gật đầu, ý đồ của Vũ La rất rõ ràng, lại càng không sợ hai người nhìn ra, cái liếc mắt cuối cùng kia chẳng khác nào nói thẳng với hai người, ta chính là làm cho các ngươi xem.