Chương 459: Lấy Đầu (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vũ La bỗng nhiên cười một tiếng, tay hắn nắm Thương Cửu Phách còn chưa buông ra, chợt nhấc bổng lão lên, dùng thân thể Thương Cửu Phách đón đỡ một đạo kiếm quang.

Chủ nhân đạo kiếm quang kia giật nảy mình, vội vàng điều khiển kiếm quang né tránh, lướt qua sát người Thương Cửu Phách, bộ râu mà Thương Cửu Phách rất thích bị cắt bay lả tả đầy trời.

Ngân quang như mưa, tám đạo kiếm quang còn lại cũng đã giáng xuống, kiếm khí như nước thủy triều, ngân quang giăng mắc đầy trời.

Vũ La lại giơ Thương Cửu Phách lên, đập vào một đạo kiếm quang khác.

Nếu đạo kiếm quang này đánh trúng Thương Cửu Phách, chính là tội khi sư diệt tổ. Tu sĩ trên ngọn sơn phong giật mình sợ hãi, vội vàng chuyển hóa kiếm quang, bị lực lượng cắn trả, phun ra một ngụm máu đen.

Vũ La múa may cây gậy hình người trong tay, đánh trái đỡ phải. Đường đường Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận bị hắn tả xung hữu đột, chật vật vô cùng.

Thương Cửu Phách tức tối sắc mặt tái xanh, một thân linh nguyên bất kể hậu quả thình lình bạo phát. Lão địa vị cao quý, bối phận cực cao, chưa từng mất mặt như vậy bao giờ.

Một vòng hào quang màu trắng sáng chói theo cánh tay Thương Cửu Phách đánh vào bàn tay Vũ La. Nhưng lực lượng của Lực Bạt Sơn quả thật là có thể san bằng núi, va chạm với cỗ linh nguyên này phát ra một tiếng ầm vang rất lớn. Ánh sáng chói chang như mặt trời bao phủ hoàn toàn thân thể hai người, bên ngoài không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận bị bức phải tạm thời ngừng lại.

Tả Bất Diệt tức cả người run rẩy, tâm huyết cả đời mình mắt thấy sắp sửa thành công, lại bị tên xuẩn ngốc Dịch Long làm hỏng chuyện. Y hận Vũ La, càng hận Dịch Long hơn, muốn hai người cùng chết đi cho rảnh.

Chín tên tu sĩ trên đỉnh núi cảm thấy vô cùng khó xử. Sư tôn lão nhân gia nhất thời sơ ý, bị Vũ La chế ngự, biết làm sao đây?

Đến khi ánh sáng chói chang kia tan đi, tay Vũ La vẫn nắm chặt cổ tay Thương Cửu Phách. Chẳng qua cả hai cánh tay hai người máu thịt bầy nhầy, từng dòng máu sền sệt nhỏ xuống mặt đá phía dưới.

Thương Cửu Phách tức tối gầm lên giận dữ:

– Nghịch đồ, còn lo lắng gì nữa, mau ra tay đi, không cần e ngại vi sư…

Dù lão gầm lên như vậy, nhưng thình lình bị Vũ La nhấc Kỳ Lân Thần Hỏa ầm ầm bạo phát. Lực Bạt Sơn mạnh mẽ vô cùng, mạch môn lão bị chế ngự, muốn đánh trả quả thật không dễ.

Chín đạo kiếm quang mới vừa khẽ động, chợt thấy sư tôn lão nhân gia bị người ta vung lên, chín người lập tức không dám lỗ mãng.

Thương Cửu Phách tức tối gầm lên giận dữ:

– Thanh danh một đời của lão phu, há để bị hủy trong sáng nay!

Râu tóc lão dựng ngược, bộ râu đẹp đẽ vừa rồi bị một đạo kiếm quang hớt mất một nửa, trông dáng vẻ lão lúc này hết sức tức cười. Nhưng lão đang tức giận trợn trừng hai mắt, thần quang sáng chói bức người, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tay còn lại của Thương Cửu Phách chợt vung lên, một thanh kiếm trong suốt xuất hiện. Lão quát to một tiếng vung kiếm chém tới, Vũ La thầm nghĩ không xong, vội vàng lui vê phía sau.

Huyết quang bắn tán loạn, phun ra xa ba trượng, mặt đất một mảnh đỏ lòm.

– Sư tôn!

Chín tên tu sĩ kêu thảm một tiếng. Thương Cửu Phách một kiếm chặt gãy cánh tay của mình, nhưng vẫn cười ha hả:

– Tiểu tử, để ta xem ngươi còn thủ đoạn quỷ quái nào nữa hay không, nếm thử một kiếm của ta!

Trên thân kiếm trong suốt này nhuộm đầy máu của lão. Không chỉ như vậy, nửa người lão cũng đỏ sẫm, nhìn qua dường như vừa mới từ trong núi thây biến máu xông ra, khí thế hết sức kinh người.

Kiếm run lên trên không, một cỗ lực lượng dao động khiến cho máu tươi bốc hơi. Linh quang đảo qua hấp thu sương máu, phát ra tiếng kiếm ngâm trong trẻo, bắn về phía Vũ La.

– Ngu xuẩn, còn không mau phát động kiếm trận!Chín tên tu sĩ đang trợn mắt há mồm trên đỉnh núi, nghe sư phụ quát mắng một tiếng mới vội vàng thúc giục kiếm quang. Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận lại phát động lần nữa, một cỗ sát khí hùng mạnh từ trên cao chụp xuống, chín đạo kiếm quang giăng mắc, muốn nghiền nát Vũ La.

Trong lòng chín tên tu sĩ vô cùng căm phẫn, hạ thủ hết sức hung tàn. Cảnh giới Thương Cửu Phách cực cao, là cường giả đứng đầu Trung Châu, Vũ La gặp phải địch nhân hùng mạnh như vậy, cũng lộ vẻ hơi rối loạn.

Hắn tiện tay đánh ra một đạo linh văn màu vàng phong ấn Dịch Long, vứt y sang bên, sau đó vung tay lên một cái. Bách Vạn Nhân Đồ treo cao giữa không trung, từng đạo huyết quang như dải lụa rơi xuống, chỉ trong nháy mắt đã cản phi kiếm của Thương Cửu Phách lại.

Thương Cửu Phách giật mình kinh hãi:

– Thiên hạ đệ nhất Thần Phù!

Tuy rằng lão không biết rốt cục là đạo thiên hạ đệ nhất Thần Phù nào, nhưng khí thế này chắc chắn là thiên hạ đệ nhất.

Bách Vạn Nhân Đồ treo cao trên đầu, sát ý bùng lên trong ngực Vũ La, quát to một tiếng:

– Thần kiếm Thiên Tinh!

Thần kiếm ra khỏi vỏ, thanh âm như tiếng long ngâm, hàn quang lóe lên rơi vào tay Vũ La. Vũ La vung kiếm lên chém ra một nhát, cách không bổ trúng một đạo kiếm quang đang công kích trước mặt. Sau đó hai tay hắn vung lên, với tốc độ khó có thể thấy được bằng mắt thường xuất ra tám kiếm liên tục. Tám tiếng keng vang lên gần như cùng lúc, tám đạo kiếm quang còn lại đều bị đánh văng ra.

Toàn thân Thương Cửu Phách đẫm máu, cười lạnh một tiếng:

– Tiểu tử kia, ngươi phải biết rằng một khi rơi vào Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận của Thái Âm sơn ta, chỉ có một con đường chết. Ngươi càng ngăn cản, uy lực kiếm trận càng mạnh, cho dù có Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất thì đã sao, chỉ là vô ích.

Thương Cửu Phách bấm pháp quyết, sau lưng lại hiện ra tám thanh kiếm trong suốt, giống như đúc thanh kiếm trước đó. Lão co chỉ bắn ra, tám thanh kiếm bay vù ra ngoài, hợp cùng thanh kiếm trước kia tạo thành một Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận. Chín đạo kiếm quang này đã được lão tu luyện tới trạng thái như sương như khói, dũng mãnh vô cùng, giằng co cùng Bách Vạn Nhân Đồ của Vũ La.

Trên bầu trời, chín đạo kiếm quang không ngừng qua lại quanh quẩn, đan xen giăng mắc. Đây không p thủ đoạn làm mở mắt, mà là kiếm trận đang súc tích lực lượng.

Theo kiếm quang trên bầu trời vũ động, một cỗ áp lực như ngưng tụ thành thực chất chậm rãi đè xuống. Kiếm khí sắc bén khắc sâu từng nét trên mặt đá cứng rắn.

Chín đạo kiếm khí càng ngày càng gần, vây khốn Vũ La. Đợi đến khi kiếm khí phong bế, kiếm trận sẽ đạt tới đại thành, Vũ La chắp cánh cũng khó thoát.

Mặc dù Dịch Long bị Vũ La phong ấn lực lượng không thể động đậy, nhưng thấy Vũ La sắp sửa chết tới nơi, vẻ mặt y vẫn tỏ ra vô cùng hưng phấn. Nếu y còn có thể lên tiếng nói, e rằng đã sớm cất tiếng hoan hô.

Thương Cửu Phách âm trầm nhìn Vũ La, giống như nhìn một xác chết biết đi.

Vũ La dùng tay vuốt ve lưỡi kiếm, chợt cười nói với Thương Cửu Phách:

– Lão nhân gia phải biết rằng, kiếm trận, chính là lấy kiếm làm chủ.

Thương Cửu Phách sửng sốt: Đây không phải là lời vô ích sao, bằng không sao gọi là kiếm trận? Đó chính là nền tảng cơ bản, mới có thể khiến cho kiếm trận sắc bén không gì không phá được.

Vũ La dứt lời bèn ngẩng đầu nhìn chín đạo kiếm quang rất lớn đang giáng xuống. Trung tâm kiếm quang tự nhiên là chín thanh phi kiếm, chín tên đệ tử của Thương Cửu Phách chuyên tu kiếm trận, đã tu luyện cùng phi kiếm này tới mức người kiếm một lòng, thuần thục chẳng khác nào cánh tay mình.

Vũ La bước ngang một bước, hai chân dạng ra, hai tay cầm kiếm hít sâu một hơi:

– Thần kiếm Thiên Tinh, hãy để cho đám ngu xuẩn này thấy, ai mới là Kiếm Vương!

Hắn chợt giơ cao kiếm khỏi đỉnh đầu, không hề hoa mỹ lăng không chém ra.

Một mảng ánh sáng chói mắt bạo phát, bao phủ cả chín đạo kiếm quang kia. Hào quang bạo phát cao ngàn trượng, đường kính hai ngàn trượng, hình thành nửa quả cầu ánh sáng lấy Vũ La làm tâm điểm, chiếu rọi khắp cả sơn cốc.

Quả cầu ánh sáng thình lình giáng mạnh xuống. Giữa những tiếng nổ ầm ầm rất lớn, chín thanh phi kiếm kia bị một kiếm của thần kiếm Thiên Tinh chém vỡ nát. Những mảnh vụn phi kiếm đầy trời còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bị ánh sáng mãnh liệt hòa tan, giống như một cơn mưa sắt lỏng rơi xuống.Mặt đất không chịu nổi lực lượng hùng mạnh như vậy, nền sơn cốc vốn được lát bằng đá xanh dày nặng hoàn toàn tan vỡ, tạo ra một cái hố thật sâu.

Trên chín ngọn sơn phong xung quanh, chín tên tu sĩ run lên lẩy bẩy, bản mệnh phi kiếm đã hoàn toàn tổn hại, mỗi người phun ra bảy ngụm máu đen, tinh thần lập tức suy kiệt đi.

Không ngờ uy lực một kiếm này lại hùng mạnh như vậy.

Đúng là Kiếm Vương!

Một kiếm đánh nát chín thanh phi kiếm, Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận mà Thái Âm sơn hết sức tự hào đã hoàn toàn tan rã.

Thương Cửu Phách cũng bị lực lượng một kiếm kia đẩy lui không ngừng về phía sau, thu lại chín đạo kiếm quang che chở quanh mình, không khỏi kinh hãi trong lòng. Vì sao tiểu tử này lại có được chiến lực hùng mạnh như vậy, Thần khí như vậy tại sao nhận một tên tiểu tử cảnh giới thấp kém làm chủ?

Vũ La một tay vung kiếm, ánh mắt đảo qua Thương Cửu Phách. Đại Trưởng lão Thái Âm sơn vừa rồi hung hãn tự chặt một cánh tay để giết địch chiến thắng, hiện tại thầm run lên trong lòng. Chín đạo kiếm quang màu bạc hóa thành hào quang bảo vệ vững vàng cho bản thân, không dám xông lên nữa.

Thần kiếm Thiên Tinh quá mức kinh người, lại thêm trên đầu Vũ La còn có Bách Vạn Nhân Đồ, hung tàn không kém gì thần kiếm Thiên Tinh, khiến cho Thương Cửu Phách luôn luôn tự tin lúc này cũng có chút bất an.

Vũ La sải bước đi tới bên cạnh Dịch Long, quay đầu nói với Thương Cửu Phách:

– Lão nhân gia, là Thái Ẩm sơn thiếu nợ ta, hôm nay ta thu trước chút lợi tức.

Dứt lời, hắn tung ra một cước đạp ngã Dịch Long, sau đó vung thần kiếm Thiên Tinh chém xuống đầu y.

Đầu Dịch Long giống như trái chín lìa cành, rơi xuống lăn lông lốc.

Trước mặt tất cả đệ tử Thái Ẩm sơn, Đại Trưởng lão Thương Cửu Phách, trưởng lão Tả Bất Diệt, Vũ La lại dám chém đầu đệ tử Thái Âm sơn Dịch Long, chẳng khác nào thị uy với cả Thái Ẩm sơn.

Thương Cửu Phách bừng bừng lửa giận, cơ mặt giật giật, chòm râu không gió mà lay:

– Vũ La, ngươi thật là quá đáng!

– Ta quá đáng ư?

Vũ La cười lạnh:

– Dịch Long giết ta không quá đáng, ta giết y lại là quá đáng ư? Thái Ẩm sơn thật giỏi lý sự.

Sắc mặt Thương Cửu Phách hết sức âm trầm, nhìn Vũ La chằm chằm:

– Ngươi phải biết rằng đây là khơi mào tranh đấu giữa Thái Âm sơn và Chung Nam sơn. Thái Âm sơn ta trên dưới một lòng, ngươi cũng chỉ có Chu Thanh Giang ủng hộ, ai thắng ai thua vừa nhìn đã biết.

Vũ La vung thần kiếm trong tay:

– Ta chỉ tin tưởng thần kiếm trong tay mình.

Thương Cửu Phách cười lạnh một tiếng:

– Ngươi còn có thể xuất ra một kiếm được nữa sao? Một kiếm vừa rồi ngươi cảm thấy thế nào?

Lão vừa nói vừa chậm rãi đi tới, giơ tay ra hiệu, chín tên đệ tử trên chín ngọn sơn phong xung quanh nén chịu thương thế, nhanh chóng chạy xuống.

Đám đệ tử chịu trách nhiệm bày trận pháp của Thái Âm sơn cũng đang từ từ xông tới. Tả Bất Diệt nghiến răng một cái, lấy trong lồng ngực ra một trận độ Bát Quái dáng vẻ cổ xưa, gia nhập hàng ngũ vây công.

Vũ La nhìn quanh một vòng, đám người Thái Âm sơn canh chừng hắn chăm chú như hổ đói rình mồi.

Thương Cửu Phách không sai, vừa rồi một kiếm kia quá mức kinh người, chém vỡ chín thanh phi kiếm, phá được Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận, nhưng Vũ La cũng bị lực lượng cắn trả, hiện tại chắc chắn hắn không thể phát ra một kiếm như vậy nữa.

Xem lại phe Thái Âm sơn, chủ lực chân chính Thương Cửu Phách gãy một cánh tay, bất quá đây chỉ là thương tổn thân thể. Cao thủ đạt tới cấp độ như Thương Cửu Phách, thêm hay bớt một cánh tay cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến chiến lực, huống chi còn có rất nhiều đệ tử trợ trận.

Trên đỉnh đầu Vũ La, Bách Vạn Nhân Đồ hùng cứ, rải xuống từng đạo huyết quang, bao phủ Vũ La vào trong. Hắn không hề sợ hãi, thần kiếm gác ngang trước ngực:

– Nếu lão nhân gia không ngại thì cứ lên thử xem…Thương Cửu Phách quát trầm một tiếng:

– Lên!

Chín tên đệ tử của lão ào lên trước, mặc dù không có phi kiếm, nhưng chín người hợp lực cũng không phải là kém cỏi. Vũ La vung thần kiếm lên, hàn quang lấp loáng, chiến đấu với chín người.

Thương Cửu Phách trừng mắt nhìn mấy tên đệ tử Thái Ẩm sơn còn lại:

– Còn ngây người ra đó làm gì, không mau ra tay?

Đệ tử Thái Âm sơn không dám cãi, mạnh ai nấy thi triển phi kiếm, bảo bối của mình xông tới.

Có những tên này gia nhập, áp lực của Vũ La tăng lên. Hắn khoát tay, xuất động thần lực,

Bích Ngọc Đằng từ giữa không trung mọc ra những nhánh dây leo xanh biếc, tốc độ rất nhanh, công kích sắc bén, những tên đệ tử kia lập tức luống cuống tay chân.

Thương Cửu Phách nhìn về phía Tả Bất Diệt, Tả Bất Diệt thở dài một tiếng, giơ cao trận đồ Bát Quái trong tay chiếu về phía Vũ La, một tia sáng lập tức lóe lên bắn về phía hắn. Trên người Vũ La bùng lên hào quang sáng chói, hư ảnh cự hùng xuất hiện, vung cự trảo đánh tới Tả Bất Diệt.

Tả Bất Diệt vốn là không am hiểu chiến đấu, Thương Cửu Phách buộc y xuất thủ, quả thật là không có trâu bắt chó đi cày. Hư ảnh cự hùng vốn tính hung tàn, bản năng chiến đấu rất hùng mạnh, Tả Bất Diệt căn bản không phải là địch thủ. Lập tức toàn trường tán loạn, chỉ có y là chật vật nhất.

Thương Cửu Phách cười một tiếng âm hiểm, giơ tay lên bấm pháp quyết, vạch giữa không trung một cái. Chín đạo kiếm quang ngưng tụ thành một đạo duy nhất, bắn về phía Vũ La.

Bách Vạn Nhân Đồ trên đầu Vũ La toát ra vạn đạo huyết quang, giằng co cùng đạo kiếm quang kia.

Thương Cửu Phách cũng không thèm nhìn tới kiếm trận của mình, bỗng nhiên hiện ra ở bên cạnh Vũ La, gia nhập vào vòng chiến, cùng chín tên đệ tử của mình vây công Vũ La.

Kiếm quang lóe lên, sát khí bốn phía, Vũ La không những không rơi vào thế hạ phong, ngược lại có khuynh hướng càng đánh càng hăng. Kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, đẩy lui chín tên đệ tử Thái Ẩm sơn liên tục. Trên mặt Thương Cửu Phách lại lộ ra một nụ cười lạnh:

– Chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, mọi người cố gắng, hôm nay phải chém giết tặc nhân này!

Thình lình kiếm Vũ La đâm ra chín bông kiếm hoa, khiến cho chín tên đệ tử sợ hãi thối lui. Trong chín kiếm chỉ có một kiếm là thật, một tên đệ tử nhất thời sơ ý, sột một tiếng bị đâm vào ngực.

Vũ La hết sức vui mừng, nhưng không ngờ tên đệ tử kia hung hãn không sợ chết, điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay giữa chặt lưỡi kiếm, máu tươi từ tay y chảy ròng ròng.

– Buông tay ra cho ta!

Tên đệ tử này quát to một tiếng, tám tên đệ tử còn lại ùa lên một lượt, Thương Cửu Phách ở bên cạnh chờ thời.

Vũ La không chịu bỏ thần kiếm Thiên Tinh, tay còn lại của hắn bùng lên Kỳ Lân Thần Hỏa, vung quyền bức lui những tên đệ tử khác, lúc này mới thấy Thương Cửu Phách động.

Vũ La không chút do dự đánh ra một quyền, Thần Hỏa thình lình bùng lên một cột lửa màu vàng cao ba trượng.

Thương Cửu Phách dễ dàng lách người né tránh, tay lão lật ra, một đạo ngọc phù hình kiếm rộng hai ngón tay, dài sáu thước hiện ra trong lòng bàn tay. Ngọc phù trong suốt chậm rãi dâng lên, từ từ xoay tròn, lập tức thần quang phiêu động, linh khí lan tràn bốn phía. Thương Cửu Phách hài lòng cười một tiếng:

– Trúng kế rồi, ta cũng có Thiên Mệnh Thần Phù.

Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm Thái Thượng Kiếm Chú.

Linh văn màu vàng nhạt chậm rãi dâng lên, linh lực hùng mạnh tới mức đáng sợ bắt đầu khởi động tầng tầng. Vù một tiếng, một đạo kiếm quang sáng ngời mảnh như sợi tóc nhưng ngưng đọng vô cùng từ trong Thái Thượng Kiếm Chú bắn ra.

Thương Cửu Phách hài lòng vô cùng, theo lão thấy, Vũ La đã là một người chết. Lão đường đường là Đại Trưởng lão Thái Âm sơn, lẽ nào không có Thiên Mệnh Thần Phù?

Trên thực tế đạo Thiên Mệnh Thần Phù này lão cũng chỉ mới lấy được từ hai trăm năm trước. Thiên Mệnh Thần Phù khó được, hơn nữa có thể tương xứng với thuộc tính, tính cách của chủ nhân lại càng thêm hiếm có.

Củng không phải địa vị cao quý là nhất định sẽ tìm được Thiên Mệnh Thần Phù thích hợp với mình. Đạo Thiên Mệnh Thần Phù Thái Thượng Kiếm Chú này bất luận là thuộc tính hay phẩm cấp củng hết sức phù hợp với yêu cầu của Thương Cửu Phách.

Hai trăm năm qua, lão cũng chưa từng sử dụng qua đạo Thiên Mệnh Thần Phù này, bởi vì cơ hồ không cần lão phải xuất thủ.

Cho nên đòn này xuất ra mới có hiệu quả bất ngờ.