Chương 808: Hội Đấu Giá Tiên Ma Thương Hành

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Những tác phẩm trước đây của Vũ La toàn là tranh hoa điều, mà bây giờ có được Bồng Kinh Thần Mộc hắn có thể thử vẩy mực diễn đạt ý tứ.

Trên thực tế chuyện này bắt nguồn từ một sáng kiến này ra trong lòng Vũ La. Một phương hướng có nét đại khái rõ ràng đã được hình thành.

Nhờ có Bồng Kinh Thần Mộc, lần này không cần quá mức chính xác, cho nên chỉ trong một buổi chiều Vũ La đã sáng tạo ra một đạo Phù Vận Tiên văn. Thật ra cũng chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ, bất quá với tốc độ này cũng quá nghịch thiên.

Có lẽ là nhờ Tô Cửu Lan đã dặn dò nên Quân Duyệt khách sạn chiếu cố bọn Vũ La đặc biệt chu đáo. Thời gian vừa đến lập tức dọn yến tiệc ra. Mặc dù không có loại rượu trân quý như Thập Lý Phô Đạm Tửu, nhưng bất kể là thức ăn hay rượu cũng hết sức ngon lành, cơ hồ là thứ tốt nhất có thể tìm được trên Tê Lan Tinh.

Sau bữa tối đơn giản, bọn Vũ La ra khỏi khách sạn, đã có một chiếc xe ngựa xa hoa chờ sẵn ngoài cửa. Kẻ đánh xe là một vị Tiên Nhân ngũ phẩm hạ, vừa thấy mọi người lập tức nghiêng mình thi lễ, mặc dù khách sáo nhưng vẫn duy trì ngạo cốt của Tiên Nhân ngũ phẩm:

– Tiên sinh, tiểu thư nhà ta phái ta tới đón các vị, mời lên xe đi.

Mọi người ngồi lên xe ngựa, Tổ Thiên Thu thở dài, Vũ La biết tâm tư của lão, không đợi lão mở miệng đã dứt khoát nói:

– Tổ tiên sinh, hiệp nghị đạt thành giữa ta và Thập Phương thương hành trước đây vẫn hữu hiệu như thường, lão có thể chuyển cáo bọn họ, cho bọn họ yên tâm.

Tổ Thiên Thu không trả lời ngay tức khắc, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, thử dò xét hỏi:

– Tiên sinh, ta thấy tinh không phù đảo của ngài cũng đang lúc cần người, có thể… Sau này ta có thể đi theo ngài chăng?

Lúc ở tinh không phù đảo lão cũng đã nói những lời này, bất quá khi đó ai cũng biết là nói đùa. Lần này lão nhắc lại lời cũ, nhưng tỏ ra nghiêm túc vô cùng.

Vũ La lộ vẻ bất ngờ:

– Sao hả, lão ở Thập Phương thương hành này tiền đồ sáng lạn, tới chỗ của ta đang là lúc vô cùng cực khổ kia mà…

Tổ Thiên Thu lắc đầu:

– Ngài không biết, Lãnh Nguyệt thương hành đã quyết định tiến quân Bôn Lôi Tinh Vực. Trước kia không ai để ý tới nơi này, Thập Phương thương hành mới có thể làm ăn được, hiện tại Lãnh Nguyệt thương hành tiến vào, e rằng Thập Phương thương hành… Ôi…

Còn một điều nữa lão chưa nói. Dù rằng Vũ La nói hiệp nghị vẫn còn hữu hiệu như trước, nhưng ai cũng thấy rõ ràng cho dù thi hành hiệp nghị, Vũ La cũng sẽ không ủng hộ Thập Phương thương hành hết mình. Không có vương bài Vũ La, Thập Phương thương hành lấy gì đối kháng với quái vật khổng lồ như Lãnh Nguyệt thương hành? Thất bại chỉ là vấn đề thời gian.

Vũ La suy nghĩ một chút, Tổ Thiên Thu ở Tiên giới giao thiệp rộng rãi, kiến thức rộng rãi. Mặc dù lão có bệnh chung của đám thương nhân, nhưng bên cạnh mình quả thật cũng thiếu một nhân vật lanh lợi khôn khéo như lão.

Chẳng qua là lấy Tổ Thiên Thu đi rồi, khó lòng ăn nói với Thập Phương thương hành.

Vũ La sờ sờ cằm, trong lòng quyết định, chỉ cười khổ nói:

– Nếu lão tới chỗ ta, e rằng phía Phương lão gia tử sẽ rất vui mừng…

Lời này của hắn có vẻ quanh co, Lăng Hổ Quy nhất thời nghe mà không hiểu, nhưng Lương Mạt Vũ cùng Tổ Thiên Thu đã hiểu, Tổ Thiên Thu vội vàng vái dài sát đất:

– Đa tạ Đại nhân!

Vũ La lấy Tổ Thiên Thu đi rồi, nhất định phải bồi tường cho Phương Lộc Hiếu. Phương Lộc Hiếu tổn thất một Tổ Thiên Thu không coi vào đâu, nhưng có thể lấy được một món, thậm chí là vài món Phù Hạch Tiên Binh của Vũ La.

Có những thứ này, trong thời gian ngắn lúc đầu, Lãnh Nguyệt thương hành khó có thể chèn ép Thập Phương thương hành.

Mà Tổ Thiên Thu biết được Vũ La chịu bỏ ra vài món Phù Hạch Tiên Binh vì mình, trong lòng cũng hết sức cảm động, chuyện này cũng coi như là ơn tri ngộ rồi.

– Sau này cũng là người mình, đứng lên đi, đừng có khách sáo như vậy, trước mặt ta không cần hư lễ quá nhiều.

Tổ Thiên Thu đứng dậy, thần sắc tỏ ra vô cùng vui sướng.

Xe ngựa vững vàng tiến nhanh, không bao lâu sau đã tới phân hội của Tiên Ma thương hành. Tiên Ma thương hành lộ hết khí phách của mình: Mặc dù diện tích trang viên của bọn họ trên Tê Lan Tinh không phải là lớn nhất, nhưng cũng là phù đảo bảy tầng thật cao, vẫn giương cao ngọn cờ đệ nhất thương hành trên Cửu Giới Tinh Hà, không ai sánh kịp.

Tối hôm nay, hội đấu giá các thương hành sẽ đồng thời bắt đầu, cố gắng tránh chuyện có người giở trò. Bất quá cũng có vài người sẽ âm thầm giở trò, vì vậy các thương hành cũng phái ra tai mắt tới chỗ các đối thủ cạnh tranh. Nếu phát hiện có chỗ nào khả nghi, nhất định sẽ toàn lực truy xét tới cùng, một khi phát hiện nội tình mang ra công khai, thương hành dám giở thủ đoạn nhất định sẽ mất hết danh dự. Chuyện này đối với bất cứ thương hành nào cũng là tai họa mang tính chất hủy diệt.

Năm tầng dưới của phù đảo Tiên Ma thương hành chính là hội trường của hội đấu giá lần này.

Nhưng cửa đón tiếp tân khách tiến vào nằm ở tầng ba, phù đảo của Tiên Ma thương hành thiết kế hết sức tinh xảo, bến phù đảo được thiết kế với kết cấu có thể co duỗi được. Ngày thường co vào trong phù đảo, chỉ để lại ba bến, mà gặp phải cục diện như hôm nay, lập tức biến thành mười sáu bến.

Hôm nay các bến vô cùng náo nhiệt, những nhân vật đầu sỏ của Tiên Ma thương hành trên Tê Lan Tinh đều đứng ở trên bến đón khách, ra sức niềm nở với từng người một, không lơ là với bất cứ vị khách nào.

Nhưng xe ngựa của Vũ La không cập bến ở tầng ba, mà dừng ở tầng năm, ngừng trên một bến hết sức tầm thường.

Tô Cửu Lan dẫn theo Tiểu Sơ Tử chờ hắn từ lâu, thấy Vũ La tới, Tô tiểu thư khẽ mỉm cười tiến lên đón, chúc câu vạn phúc:

– Vũ tiên sinh mạnh giỏi.

Vũ La cũng ôm quyền đáp lễ:

– Làm phiền tiểu thư chờ lâu.

– Tiên sinh quá khách sáo rồi, xin mời ngài vào trong, chúng ta tới thẳng phòng đấu giá là được.

Mọi người tiến vào trong phù đảo, Tô Cửu Lan vừa đi vừa nói:

– Mời tiên sinh tới xem náo nhiệt một chuyến, toàn là những vật không đáng giá gì, xin tiên sinh chớ có chê cười.

Vũ La cũng thoáng động trong lòng. Nếu thật sự thấy có vật gì đáng coi trọng, cũng phải xuất thủ mua lấy. Nhưng tiền trên người mình… Hắn mang theo ba ngàn vạn, nếu là lúc mới tới Tiên giới, nhất định sẽ cho là mình hết sức giàu có. Nhưng hiện tại kiến thức tăng nhiều, Vũ La cũng hiểu ba ngàn vạn nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều. Trong hội đấu giá cấp bậc như Tiên Ma thương hành này, nói không chừng không mua nổi ngay cả một món.

Vũ La xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, chi bằng…

Hắn liếc nhìn Tô Cửu Lan bên cạnh một cái, không nói nửa lời, theo nàng tiến thẳng vào hội trường.

Đến hội đấu giá của Tiên Ma thương hành, Vũ La mới biết Phương lão gia tử hao tổn biết bao tâm huyết: Hội đấu giá ở đây chưa chắc đã cao cấp hơn hội đấu giá của Thập Phương thương hành mà Vũ La dự lần trước trên Cửu Dương Tinh, thậm chí có thể nói là kém hơn.

Hiển nhiên Phương lão gia tử một lòng muốn cho những khách mua thân phận cao quý được hưởng sự phục vụ cao cấp nhất.

Hội trường đấu giá nơi này cũng có hơn trăm bao sương, không có chỗ ngồi trên hội trường.

Tô Cửu Lan dẫn Vũ La vào một vị trí cách đài đấu giá ở giữa không xa lắm. Sau khi bọn họ ngồi xuống, lập tức có tân khách lục tục vào hội trường dưới sự ướng dẫn của người Tiên Ma thương hành.

Cũng có một ít tân khách quen biết với nhau, gặp nhau hàn huyên vài câu. Nhưng đa số dường như không muốn bị người nhìn thấy, nhanh chóng tiến vào bao sương lặng lẽ không tiếng động.

Cứ như vậy sau gần nửa canh giờ, tất cả mọi người đã đến đông đủ.

Nam thúc đi tới nói:

– Tiểu thư, bên Lãnh Nguyệt thương hành cùng Thập Phương thương hành cũng đã bắt đầu.

Tô Cửu Lan gật đầu:

– Chúng ta cũng bắt đầu đi.

Nam thúc lĩnh mệnh lui ra ngoài.

Trong lòng mình, Tổ Thiên Thu đã coi như mình không còn là người Thập Phương thương hành nữa, lúc này thoải mái giải thích với Vũ La:

– Lãnh Nguyệt thương hành có ý ồ ạt xâm lần Bôn Lôi Tinh Vực, nghe nói lần này đã chuẩn bị đầy đủ.Tô Cửu Lan đảo mắt một cái. Nhìn về phía Vũ La, nói:

– Há chỉ là chuẩn bị đầy đủ? Lần này Lãnh Nguyệt thương hành phái ra một trong ba hổ tướng Lê Cốc Nhiên, áp tải một món Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng tới tham gia hội đấu giá Tê Lan tập. Phỏng đoán món Phù Hạch Tiên Binh kia phải có giá từ ba ngàn vạn trở lên, Thập Phương thương hành nhất định phải thua.

Tổ Thiên Thu cúi đầu không nói lời nào, lão tận tâm tận lực đối với Thập Phương thương hành, chuyện gì có thể làm cũng đã làm rồi, nhưng tên ngu xuẩn Hồ Tam Đao kia đã một tay hất đổ chuyện này.

Vũ La cười cười, đổi chủ đề hỏi:

– Tô cô nương, lần này hội đấu giá của các vị có bảo bối gì tốt có thể tiết lộ cho ta biết trước được chăng?

Tiểu Sơ Tử ở một bên hầu hạ chén trà vừa cạn nàng lập tức châm đầy. Đĩa trái cây trước mặt người nào hết nàng cũng lập tức lấy dao gọt vỏ cho vào. Nàng làm chuyện này có thể nói tốt hơn nhiều so với Lăng Hổ Quy.

Tô Cửu Lan bưng chén trà mà Tiểu Sơ Tử vừa mới châm đầy lên uống một hớp:

– Thật ra cũng không có gì đáng nói…

– Vật đấu giá có tổng cộng bảy món, nhưng trừ vật đấu giá ra, chúng ta còn chuẩn bị một hội thưởng ngoạn. Vật phẩm ở đó cũng chỉ kém một bậc so với vật phẩm đấu giá, nhưng hơn ở chỗ số lượng rất nhiều. Nếu là khách nhân không có thu hoạch trong hội đấu giá, cố ý đi hội thưởng ngoạn xem một chút, cũng không tới nỗi vất vả từ xa chạy tới lại phải tay không mà về.

Vũ La âm thầm gật đầu, quả nhiên rất biết làm ăn.

– Về phần bảy vật đấu giá kia, món thứ nhất chính là một khối Ngọc Chủng Nguyên Thạch, vừa mới được khai thác từ Bát Lan Toái Tinh Đái, nặng đến một vạn ba ngàn bốn trăm cân.

Ngay cả Lương Mạt Vũ cũng lấy làm kinh hãi:

– Một khối Ngọc Chủng Nguyên Thạch lớn như vậy, vạn năm cũng khó gặp được một lần.

Vũ La cũng gật đầu, hắn cũng có chút ít hiểu biết về Tiên giới. Nguồn gốc cơ bản bổ sung Tiên Khí chính là tiên ngọc, cũng là đơn vị tiền tệ cơ bản lưu thông trên Tiên giới. Cao hơn nữa còn có Tiên Linh Ngọc, Tiên Tủy Ngọc, nhưng ngoại trừ những thứ này ra, thứ chân chính trân quý vô cùng chính là Ngọc Chủng.

Nếu có điều kiện thích hợp, Ngọc Chủng còn có thể trưởng thành, hóa thành một mỏ tiên ngọc.

Hơn vạn cân Ngọc Chủng Nguyên Thạch, trân quý vô cùng, nếu vùi vào trong một tinh cầu tư hữu, chỉ cần hơn vạn năm là có thể phát triển thành một mỏ tiên ngọc.

Vũ La thoáng động trong lòng, vật này không phải là thứ mà tinh không phù đảo của mình đang cần sao? Vả lại tinh không phù đảo nằm bên ngoài Hỗn Loạn Tinh Lưu, hàng ngày sáu ngàn cây trên đảo hấp thu rất nhiều năng lượng cuồng bạo mà Hỗn Loạn Tinh Lưu phát tán ra ngoài, vừa khéo có thể dùng bồi dưỡng một khối Ngọc Chủng Nguyên Thạch, chắc chắn sẽ trưởng thành rất nhanh.

Tô Cửu Lan thấy dáng vẻ Vũ La tỏ ra nôn nóng, bèn cười hỏi:

– Sao hả, tiên sinh có ý với vật này ư?

Vũ La gật đầu một cái:

– Nàng suy đoán khối Ngọc Chủng Nguyên Thạch này sẽ bán được bao nhiêu tiền?

Tô Cửu Lan nói:

– Sẽ không thấp hơn một ngàn hai trăm vạn.

Vũ La cũng hít một hơi khí lạnh, mình chỉ mang theo ba ngàn vạn, nếu mua sẽ phải mất một ngàn hai trăm vạn. Lần này còn chưa đi tới Cự Tượng Tinh Vực, đã tiêu hao hết gần một nửa.

Hắn thở dài, làm ra vẻ than thở:

– Không làm bếp thì không biết giá gạo củi, quả thật là đắt đỏ…

Tiểu Sơ Tử bật cười, Vũ La cũng cười.

Mấy người còn đang nói chuyện, phía ngoài hội đấu giá đã bắt đầu, quả nhiên vật đấu giá thứ nhất chính là khối Ngọc Chủng Nguyên Thạch kia. Một vạn ba ngàn bốn trăm cân Ngọc Chủng Nguyên Thạch, do bốn tên Tiên Nhân ngũ phẩm hạ đặt vững vàng trên đài đấu giá.

Chẳng qua trong chốc lát, giá cũng đã lên đến chín trăm vạn tiên ngọc. Vũ La tặc lưỡi:

– Xem ra cái giá một ngàn hai trăm vạn không chịu được…

Đến mức giá chín trăm vạn này, còn có năm người đang đấu giá. Tô Cửu Lan cũng có vẻ bất ngờ, Lương Mạt Vũ thuận miệng nói:

– Xem ra gần đây các đại gia tộc thăm dò thế giới cấp thấp đều có thu hoạch không nhỏ. Hiển nhiên những người này đều thu được tinh cầu tư hữu mới, cho nên muốn mua khối Ngọc Chủng Nguyên Thạch này vùi vào trong đó.

Vũ La một mực chờ đợi, cuối cùng đã đạt tới giá một ngàn hai trăm vạn, chỉ còn lại ba người cạnh tranh. Nhưng giá này cũng đã đạt tới cực hạn mà mọi người có thể chấp nhận được, tốc độ đấu giá rõ ràng chậm lại.

Lại thêm mấy vòng đấu, lại có một vị thối lui ra khỏi giá một ngàn bốn trăm vạn. Chỉ còn lại hai người, rốt cục Vũ La xuất thủ:

– Một ngàn năm trăm vạn!

Hai vị kia lập tức trầm mặc, một lúc lâu sau mới có một người đưa ra giá một ngàn năm trăm năm mươi vạn, vị còn lại không hề ra giá nữa.

Vũ La lại thêm lên đến một ngàn sáu trăm vạn, rốt cục thành công thu được khối Ngọc Chủng Nguyên Thạch này.

Tới nơi này đấu giá, không ai quen biết với ai, cũng không cần tức tối tranh chấp để làm gì. Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, một ngàn hai trăm vạn chính là giá trị chân thật của vật này, trừ phi cần thiết khẩn cấp, bằng không không ai chịu bỏ ra thêm bốn trăm vạn như vậy. Nhưng rõ ràng là Vũ La đang rất rất cần.

Tô Cửu Lan có chút áy náy nhìn Vũ La:

– Thật là xấu hổ với tiên sinh…

Vũ La làm ra vẻ ấm ức đau lòng:

– Chớ nói chuyện với ta, lòng ta đau nhói, đang dần dần khôi phục lại… Tiểu Sơ Tử che miệng cười trộm, Lương Mạt Vũ tỏ ra khinh bỉ:

– Mới một ngàn sáu trăm vạn mà thôi.

Vũ La không chút khách sáo:

– Ngươi là chó nhà giàu!

Tô Cửu Lan cũng không nhịn được nữa phải phì cười.

Nam thúc đi vào giao cho Vũ La một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chính là khối Ngọc Chủng Nguyên Thạch kia. Chiếc nhẫn trữ vật này có không gian vô cùng rộng lớn, giá trị cũng không phải nhỏ, coi như là một món quà tặng nho nhỏ. Vũ La giao dịch một ngàn sáu trăm vạn tiên ngọc, coi như là thanh toán xong xuôi.

Bán đấu giá vẫn còn tiếp tục, nhưng hai món thương phẩm kế tiếp, Vũ La đều không có hứng thú gì.

Ngược lại Nam thúc không ngừng ra ra vào vào, thương nghị cùng Tô Cửu Lan. Có thể là Tô Cửu Lan cố ý lấy lòng Vũ La, cho nên cũng không giấu hắn những thủ đoạn thao túng sau rèm. Thật ra có giấu hay không cũng không khác, thủ đoạn thao túng sau lưng thế nào, Vũ La cũng biết rất rõ ràng.

Hai món thương phẩm đều đã thành giao với giá cao, Tô Cửu Lan mới coi như là thở phào nhẹ nhõm.

Thừa dịp đang lúc nghỉ, Vũ La hỏi:

– Dường như nàng rất coi trọng hội đấu giá lần này, không phải là Tiên Ma thương hành cũng không có hứng thú gì với Tê Lan Tinh này sao? Nàng khẩn trương như vậy, dường như muốn vượt qua Lãnh Nguyệt thương hành cùng Thập Phương thương hành trong hội đấu giá lần này…

Tô Cửu Lan nhìn Tổ Thiên Thu một cái, Tổ Thiên Thu nhàn nhạt nói:

– Ta đã không còn là người Thập Phương thương hành.

Tô Cửu Lan thản nhiên nói:

– Tiên sinh nói không sai, mặc dù lần này ta cũng không chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn muốn ganh đua cao thấp cùng Lãnh Nguyệt thương hành.

Lăng Hổ Quy bĩu môi:

– Người ta có Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng, nàng có cái gì?

Tô Cửu Lan lộ ra vẻ bất đắc dĩ:

– Thương phẩm của ta đơn độc từng món không bằng bọn họ, nhưng tổng giá trị vẫn có cơ hội vượt qua.

Vũ La không nói thêm gì nữa.

Về phía đấu giá thứ tư, thứ năm cũng thuận lợi thành giao. Nam thúc không ngừng đi vào, bẩm báo tình huống thành giao bên phía Lãnh Nguyệt thương hành. Bên kia bắt đầu hơi sớm hơn một chút, bây giờ đã đấu giá tới thương phẩm thứ sáu. Dựa theo năm món trước thống kê, Tiên Ma thương hành vẫn còn thăng một bậc, nhưng gánh nặng trong lòng Tô Cửu Lan vẫn chưa được dỡ xuống.

Tới lúc vật đấu giá thứ sáu đưa ra, lại là một món Vũ La không có hứng thú. Hắn không nhịn được hỏi:

– Tô cô nương, rốt cục trọng bảo cuối cùng của các vị là cái gì?

Tô Cửu Lan cũng không giở trò úp mở, sảng khoái nói:

– Là một món thái cổ trọng bảo mới vừa xuất. Hiện trên Loa Toàn Tinh Tý, Kỳ Lân Tý Giáp.