Chương 429: Mãnh Hoàng Khâu (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kỹ xảo sử dụng lực lượng và trình độ văn minh trên thế giới này vô cùng lạc hậu, thanh niên cường tráng chưa hề nghe qua loại bảo bối gọi là không gian trữ vật. Y chỉ linh cảm được rằng, thức ăn từ trên trời rơi xuống cứu bộ lạc bọn họ, hẳn là có liên quan tới người này. Trong tiềm thức y, chỉ cảm thấy những thức ăn “trời ban” này có liên quan tới con người dở sống dở chết kia, như vậy người này chắc là ông trời đưa tới, muốn bọn y phải chăm sóc cẩn thận.

Cho nên thanh niên cường tráng nhìn Vũ La với vẻ khẩn trương, Vũ La lại chớp mắt một cái.

Thanh niên cường tráng lập tức nói:

– Ta không tin.

Vũ La trợn mắt xem thường, nói trắng ra là tên tiểu tử này tự cho là mình thông minh, muốn có thêm một ít thức ăn nữa. Bất quá hiện tại Vũ La cũng không có cách nào khác, hiện tại hắn phải chứng minh mình có liên quan tới số thức ăn kia.

Vũ La mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, lại một đống thức ăn rơi ra ào ào. Mắt thanh niên cường tráng lập tức sáng rực:

– Còn nhiều nữa không?

Vũ La lại trợn mắt. Hiện tại thanh niên cường tráng đã nhận định Vũ La có liên hệ tới thức ăn “trời ban”, lập tức tỏ ra kính sợ hắn một cách khó hiểu, không còn dám tham lam như trước. Chỉ thấy y vội vàng quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái thật mạnh:

– Đại nhân tha tội, Đại nhân tha tội…

Vũ La cũng không nói gì, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Thanh niên cường tráng cũng rất biết điều, cắm cốt đao ở bên cạnh, ngồi xếp bằng bên cạnh Vũ La:

– Đại nhân, để Giản Địch hộ pháp cho ngài.

Thương thế Vũ La rất nghiêm trọng, bất quá năng lượng không gian hoành hành đã bị Linh Long nuốt hết, Vũ La bắt tay vào chữa thương, tốc độ khôi phục vô cùng nhanh chóng.

Sau khi điều tức một phen, Vũ La cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều. Tối thiểu hắn đã có thể cử động cổ, chớp mắt cũng nhẹ nhàng hơn, cơ bản cũng đã có thể nói chuyện.

Lần này hắn lãnh thương thế nặng như vậy là do Dịch Long ban tặng, trong lòng tự nhiên hận tên vô sỉ này nghiến răng nghiến lợi. Lòng thầm thề sau này bản Đế Quân trở về, nhất định phải bằm thây tên tiểu nhân không biết xấu hổ này thành muôn mảnh.

Hắn đoán chừng số thức ăn của mình cũng đủ cho bộ lạc nho nhỏ này ăn vài tháng, cho nên cũng không lo tới chuyện bên ngoài nữa, đóng lục thức của mình lại, một lòng tu dưỡng.

Vũ La thầm tính khoảng chừng bảy, tám ngày sau, mình sẽ có thể hoạt động được. Hắn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, lấy linh đan chữa thương uống vào, nhờ linh đan giúp cho thương thế mau khôi phục.

Lúc trước bị thương quá nặng, thân thể không chịu được bổ, cho nên hắn không dám dùng linh đan ngay từ đầu.

Qua bảy, tám ngày sau, thương thế trên người đã khôi phục bảy, tám phần, nội phủ trọng thương đã hoàn toàn khôi phục. Vũ La mở lục thức ra, còn chưa mở mắt, bên tai đã nghe những tiếng tranh cãi:

– Tên khốn Giản Địch ngươi rốt cục có chịu tránh ra hay không? Người nọ là do chúng ta cứu về đây, tên tiểu tử ngươi vừa thấy có lợi bèn mờ cả mắt. Lúc trước còn muốn mang người ta đi đổi thức ăn, hiện tại lại tỏ ra cung kính như tổ gia gia, ngươi có còn cốt khí hay không vậy? Ngươi không phải là nam nhân, quả thật làm mất hết thể diện của bộ lạc ta, ra ngoài đừng nói là ngươi quen biết ta, ngươi quả thật là con rùa đen ngàn năm mới gặp…

Vũ La hết sức buồn, ngoại trừ tên A Kiệt kia, còn ai nữa?

Vũ La mở mắt ra, quả nhiên A Kiệt dẫn theo vài người đang giằng co cùng thanh niên cường tráng Giản Địch kia. Giản Địch là người không khéo ăn nói, bị A Kiệt thóa mạ một trận, mặt đỏ bừng, thình lình gào thét một tiếng:

– Ngươi câm miệng cho ta! Ta không phải là loại người mà ngươi nói…

– Vậy ngươi là loại người thế nào? Mọi người đã thấy rất rõ ràng, ngươi làm mất mặt cả bộ lạc ta, còn nói không phải là người như vậy… Hừ, chẳng lẽ ngươi còn muốn chúng ta khen ngợi, kêu gọi chiến sĩ toàn bộ lạc học tập ngươi sao? Giản Địch, thân là một chiến sĩ vinh quang, chúng ta phải có cốt khí, phải đứng thật thẳng, phải…

– Đủ rồi!

Giản Địch gầm lên một tiếng, ô quang theo tiếng gầm bắn ra. Y nhổ cốt đao dưới đất lên, căm tức nhìn A Kiệt:

– Ta chỉ ở đây để bảo vệ vị Đại nhân từ trên trời giáng xuống kia, chờ ngài dưỡng thương xong khỏe lại, ta sẽ trả Đại nhân cho ngươi.

– Ta không thể bảo vệ sao, cần ngươi phải giả vờ giả vịt như vậy…

Giản Địch biết một khi để cho A Kiệt mở miệng, không có mấy chục câu không thể ngừng lại được, y lập tức ngắt lời:

– Nếu ngươi muốn, có thể ở lại gác đêm cùng ta.

Vũ La đang muốn đứng lên, ngăn cản hai người cãi nhau, thình lình một tiếng ầm trầm đục vang lên, sơn động rung lên kịch liệt một hồi, loạn thạch trên nóc rơi xuống rào rào, tất cả mọi người sắc mặt đại biến.

Giản Địch một tay đẩy A Kiệt về phía Vũ La còn đang “hôn mê”:

– Ngươi mang theo Đại nhân trời giáng đi trước đi.

A Kiệt sửng sốt hỏi lại:

– Còn ngươi thì sao?

Sắc mặt Giản Địch dữ tợn, nắm chặt cốt đao trong tay, nhìn về phía một cái động, nghiến răng một cái:

– Ta đánh một trận, chờ các ngươi thoát thân, ta sẽ đi tìm các ngươi.

A Kiệt nói:

– Nhưng…

Giản Địch rống to:

– Không thể chần chờ, đi mau, mang theo người già trong bộ lạc, bằng không sẽ không kịp. Hiện tại ta mới là chiến sĩ hùng mạnh nhất trong bộ lạc, ngoài ta ra không còn ai có thể ngăn được nó.

Vũ La còn nằm trên mặt đất, rõ ràng cảm giác được mặt đất run nhè nhẹ với tần số rất cao, hiển nhiên có quái vật gì đó đang tới gần.

A Kiệt không đành lòng, nhưng có chiến sĩ khác thúc giục y:

– A Kiệt, đừng do dự nữa, nếu không quyết định toàn bộ lạc sẽ diệt vong!

Rốt cục A Kiệt nghiến răng một cái:

– Dẫn mọi người tới đây, chúng ta đào tẩu về phía này.

Giản Địch hít sâu một hơi khí lạnh, ô quang bên ngoài thân thể nồng đậm hơn một chút, hào quang chảy xuôi bên trong. Y sải bước dứt khoát đi nhanh về phía một cửa động.

A Kiệt từ xa nhìn lại, mồ hôi đã nhuộm đẫm sau lưng áo da Giản Địch.

Thanh âm ầm ầm nặng nề từ trong động đối diện Giản Địch vang lên, giống như một tảng đá to đè nặng trên ngực người ta, khiến cho người ta không thể nào thở được.

Mấy tên chiến sĩ chạy đi lúc nãy đã trở lại, bên cạnh bọn họ còn có một đám người già, nữ nhân, hài tử, y phục tả tơi bằng da thú cũ khoác trên người, lông đã rụng hết.

Vài đứa trẻ sợ tới mức òa khóc lớn, mẫu thân bọn chúng hoảng sợ nhìn động bên cạnh, cố gắng dỗ dành chúng. A Kiệt lại chỉ vào một cửa động khác:

– Mau, chạy theo ngã này.

Những người khác của bộ lạc cuống quít đào tẩu theo cửa động kia.

Bọn họ thường sinh sống trong hoàn cảnh như vậy. Dù là người già trẻ con trong bộ lạc, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa nhân số vốn cũng không nhiều, rất nhanh tất cả đã bỏ chạy.

Giản Địch phẫn nộ xoay người, trừng mắt nhìn A Kiệt:

– Vì sao ngươi còn chưa đi?

Ánh mắt A Kiệt chợt lộ vẻ hoảng sợ:

– Cẩn thận…

Giản Địch xoay người lại, trong bóng tối của cửa động trước mặt y chợt sáng lên hai ngọn đèn đỏ. Hai ngọn đèn lung lay hai lượt, Giản Địch còn chưa kịp có phản ứng, thình lình một đạo huyết ảnh lóe lên, lập tức bị đạo huyết ảnh nọ đánh trúng ngực, vù một tiếng bay ngược ra sau.

A Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng:

– Ta liều mạng với ngươi!

Sau đó nhanh chóng xông lên.

Nhưng y vừa động, chợt phát hiện ra hai chân mình rõ ràng đang chạy, nhưng thân hình lại không tiến về phía trước. Một bàn tay đã kéo y lại, dễ dàng nhấc y lên đặt sang bên.

– Để cho ta.

A Kiệt nghe vậy sửng sốt, thanh âm này vô cùng xa lạ. Y biết tất cả giọng nói của tất cả mọi người trong bộ lạc, bao gồm cả Giản Địch mà y ghét nhất. Chỉ cần mọi người mở miệng, y có thể nghe ra là ai.

Y quay đầu nhìn lại, chợt hoảng sợ, không ngờ là Đại nhân trời giáng.

– Ngài… Ngài…

Vũ La không muốn nghe y lải nhải, sau khi buông y xuống không để ý nữa, đi tới bên cạnh Giản Địch. Trên ngực vị dũng sĩ bộ lạc này có một vết thương trông hết sức ghê rợn, miệng không ngừng phun ra bọt máu, đã sắp sửa không xong.Vũ La lắc lắc đầu, lấy ra một viên linh đan cho y uống vào. Linh đan vừa vào miệng lập tức tan ra, một cỗ linh khí thấm nhuần thân thể Giản Địch, ngũ tạng lục phủ bị thương lập tức bắt đầu chuyển biến tốt. Vết thương kinh người trên ngực cũng bắt đầu cầm máu, thậm chí đang từ từ khép lại.

Lúc này Vũ La mới không nhanh không chậm xoay người lại, đối mặt với quái vật trong bóng tối nọ.

Dường như quái vật cũng không hề tỏ ra sốt ruột, có vẻ như muốn trêu chọc con mồi. Đến khi Vũ La xoay mặt về phía nó, đôi mắt đỏ như hai chiếc đèn lồng mới chậm rãi chui ra khỏi sơn động.

Tiếng da thô ráp ma sát cùng nham thạch cứng rắn nghe sàn sạt chói tai, hai ngọn đèn lồng màu đỏ nhảy dựng một cái, xuất hiện trong động Vũ La đang đứng.

Đây là một con quái vật giống như giun, bất quá to hơn mấy trăm lần, thân thể tròn vo, đường kính chừng nửa trượng. Nửa thân trước của nó đã vươn ra khỏi cửa động, nửa thân sau còn ở bên trong. Thân hình khổng lồ của nó ma sát với nền sơn động, khiến cho toàn sơn động run rẩy khe khẽ.

Nửa người trước của nó vươn lên, khiến cho cái đầu dữ tợn đung đưa trên cao.

Dưới đôi mắt tàn nhẫn như hai ngọn đèn của nó, có một cái miệng thật nhỏ. Thình lình nó hít mạnh một hơi, miệng nó cũng giãn nở theo, biến thành một cái miệng khổng lồ, bên

Trong đầy những vòng răng nhọn. Cơ nhục chuyển động, răng nhọn ma sát vào nhau ken két, chỉ cần nhìn qua đã khiến cho người ta cảm thấy nổi da gà.

A Kiệt cùng Giản Địch không nhịn được lui về phía sau, lại nghe thấy một thanh âm hài lòng vang lên:

– Vóc dáng không nhỏ, có lẽ có thể ăn được một thời gian dài, coi như đây là ta báo đáp cho bộ lạc các ngươi.

Giọng nói vô cùng thoải mái, làm như quái vật Mãng Hoàng Khâu hoành hành trong lòng đất này đã là một con sâu chết trong mắt hắn.

Ai người giật mình nhìn Đại nhân trời giáng, Vũ La tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn chỉ buột miệng nói một câu, lúc này thấy thái độ của hai người mới sực nhớ ra, đối với hai người mà nói, lời này quá mức kinh thế hãi tục.

Mãng Hoàng Khâu khổng lồ gào thét một tiếng, miệng khổng lồ càng khổng lồ hơn. Có lẽ nếu có một ngọn núi lớn trước mặt, nó cũng có thể nuốt chửng.

Tiếng gào của nó làm phát ra khí lưu thổi quét toàn bộ sơn động.

Vũ La không nhịn được cau mày, hơi thở của quái vật này không dễ ngửi chút nào.

Mãng Hoàng Khâu nâng nửa người trước lên, diễu võ dương oai bên trong sơn động, vung đầu lên đánh vỡ nát một khối đá lớn nhô ra trên nóc động, khoe khoang lực lượng của mình

A Kiệt và Giản Địch cảm thấy nặng trĩu trong lòng, Mãng Hoàng Khâu này hùng mạnh hơn bình thường, bọn họ cơ hồ không có cơ hội.

Vũ La cực kỳ bất mãn với hành vi khoe khoang của Mãng Hoàng Khâu, giơ tay điểm ra một chỉ. Một đạo linh quang hiện lên trên đầu ngón tay, ngay sau đó bay vù vào trong cái miệng khổng lồ của Mãng Hoàng Khâu.

Linh quang bạo phát, giống như một mặt trời xuất hiện trong miệng Mãng Hoàng Khâu. Hào quang chiếu rọi vào cổ, thân thể, vào tận trong bụng nó. Thậm chí hào quang chiếu xuyên thân thể thật dài của Mãng Hoàng Khâu, khiến cho nó trở nên như nửa trong suốt.

Tiếng gào thét của Mãng Hoàng Khâu chợt im bặt, linh quang bay trở về bên cạnh Vũ La, hóa thành một đạo linh phù. Vũ La cau mày, dẫn một dòng nước tới tẩy rửa linh phù sạch sẽ, sau đó thu vào Thiên Phủ Chi Quốc.

Đến lúc này, quái vật Mãng Hoàng Khâu nọ mới mềm nhũn toàn thân, ngã ầm xuống đất thật mạnh, khiến cho cả sơn động rung lên một lúc.

Tuy rằng Mãng Hoàng Khâu có dáng vóc khổng lồ, nhưng so với những hung thú khác có thể xem như hết sức “hiền hòa”. Nó không có nhục thể hùng mạnh, cũng không biết tu luyện, Vũ La không thèm sử dụng tới thủ đoạn nào khác, chỉ cần một đạo linh phù là giải quyết xong.

A Kiệt cùng Giản Địch trợn mắt há mồm, cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt đã làm đảo lộn hoàn toàn những hiểu biết của họ. Theo những gì họ biết, Mãng Hoàng Khâu là quái vật bất khả chiến thắng. Một khi Mãng Hoàng Khâu xuất hiện, nếu may mắn còn có thể chạy trốn giữ mạng, không may chính là cả bộ lạc bị giết.

Trong thế giới dưới lòng đất này, quy tắc vẫn là như vậy, chưa từng có ai phá được. Đối với bọn họ, tiêu chuẩn của một chiến sĩ hùng mạnh chính là có thể chạy trốn khỏi Mãng Hoàng Khâu. Chưa có ai nghĩ rằng sẽ có người giết chết Mãng Hoàng Khâu.

Nhưng con Mãng Hoàng Khâu này còn hùng mạnh hơn cả những con Mãng Hoàng Khâu thông thường, không ngờ bị vị Đại nhân trời giáng này giết chết nhẹ nhàng như vậy.

Vũ La có thể đoán được tâm trạng của hai người trong giờ phút này, hắn cũng lười giải thích, phất phất tay nói với A Kiệt:

– Gọi các tộc nhân về đi, coi chừng gặp phải nguy hiểm khác.A Kiệt rùng mình một cái, y hiểu rõ hơn Đại nhân trời giáng về những nguy hiểm trong thế giới dưới lòng đất. Tuy rằng bên cạnh người của bộ lạc mình còn những chiến sĩ khác, nhưng không có mình cùng Giản Địch, nếu bọn họ gặp phải nguy hiểm hầu như không có sức phản kháng.

Y không quan tâm gì nữa, vội vàng chạy ào vào cửa động kia đuổi theo tộc nhân.

Giản Địch thấy trên cơ thể mình không còn đau đớn, thử hoạt động một chút không ngờ lại có thể đứng lên. Trúng phải thương tích nặng nề như vậy, vốn Giản Địch cho rằng lần này mình chết chắc rồi, không ngờ rằng chỉ một viên linh đan của Vũ La đã giải quyết xong.

Lúc trước Vũ La cho y uống, y đã cảm thấy bất phàm, bất quá không ngờ lại hữu hiệu tới mức ấy.

Giản Địch cúi đầu nhìn lại, vết thương ghê rợn trên ngực mình đã khép lại một nửa, hiện tại nhìn qua chỉ là bị thương ngoài da.

– Đại nhân…

Giản Địch rất là cảm kích, Vũ La thật không thèm để ý tới viên linh đan cấp thấp nọ, bèn khoát tay:

– Không có gì…

Hắn lại nhìn chằm chằm Mãng Hoàng Khâu:

– Phải chăng quái vật này còn hơn nửa thân thể bên ngoài động?

Giản Địch gật đầu:

– Quả thật Mãng Hoàng Khâu lớn vô cùng, Mãng Hoàng Khâu bình thường có thể dài tới ba mươi trượng, con này hùng mạnh hơn cả những con bình thường, có khoảng gần bốn mươi trượng. Phần hiện tại trong động này chỉ có không tới hai mươi trượng.

Y đưa ra đề nghị:

– Đây là loại thịt vô cùng trân quý, ta đề nghị Đại nhân dặn dò cả bộ lạc cùng nhau động thủ, mau mau xẻ thịt phần trong động này. Sau đó mới cắt phần bên ngoài dần dần, mang vào trong động. Phần còn bên ngoài động quá nổi bật, nếu để bộ lạc khác phát hiện ra, nói không chừng sẽ xảy ra một trường chiến tranh bộ lạc…

Vũ La khoát tay ngăn lại:

– Không cần phiền phức như vậy.

Hắn tiến lên một bước, bất ngờ lấy thân hình nhỏ bé của mình chộp lấy đầu khổng lồ của Mãng Hoàng Khâu, hai chân phát lực. Một tiếng trầm đục vang lên, tạo ra hai cái hố trên nền đá cứng rắn, sau đó kéo xác Mãng Hoàng Khâu vào trong động.

Da ngoài cứng rắn của Mãng Hoàng Khâu ma sát với nền đá nghe sàn sạt nặng nề, nhưng Giản Địch hoàn toàn không chú ý tới chuyện này. Y đã lâm vào trạng thái ngây dại một lần nữa, cằm rơi xuống ngực. Dưới ánh mắt ngây dại của y, Vũ La kéo xác Mãng Hoàng Khâu khổng lồ hết sức dễ dàng, cứ bước mỗi bước lại tạo ra một cái hố trên nền đá.

Tiếng người ồn ào hẳn lên, A Kiệt mang theo các tộc nhân đã trở lại, nhìn thấy xác Mãng Hoàng Khâu khổng lồ, tất cả tộc nhân cất tiếng hoan hô như ong vỡ tổ. Đây chính là thức ăn trong vài năm cho bọn họ.

A Kiệt có chút buồn bực, tiến đến bên cạnh Giản Địch:

– Ta nhớ rõ lúc con khốn này chết, rõ ràng chỉ có một nửa thân hình ở trong động, vì sao hiện tại tất cả đã tiến vào được?

Cơ mặt Giản Địch giật giật vài cái:

– Đừng hỏi, ngươi sẽ không muốn biết là chuyện gì xảy ra…

Mãng Hoàng Khâu nửa trăn nửa giun, tuy rằng thịt không thể nói là ngon, nhưng có thể ăn được. Một con Mãng Hoàng Khâu khổng lồ như vậy, đối với bộ lạc của A Kiệt chính là tài sản lớn tày trời.

Người già vui vẻ lột da rút gân, trước hết lấy máu nó pha với lương thực mà trước đây Vũ La cho bọn họ nấu một nồi cháo, sau đó mới cắt một miếng thịt to mang đi luộc.

Lừa cháy bừng bừng, mùi thịt tràn ngập trong sơn động. Đám trẻ nhỏ hết sức trông mong, mắt nhìn chăm chú, miệng cắn móng tay.