Chương 746: Nguy Cơ Ẩn Giấu

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dù sao Lão Hắc cũng từng là nhân vật oai phong một cõi lập tức nhìn ra món Phù Hạch Tiên Binh này chắc chắn là cấp bậc thất phẩm trung.

Một kẻ mới vừa phi thăng, còn là thân thể phàm tục. Lần đầu tiên chế luyện Phù Hạch Tiên Binh đã đạt tới cấp bậc thất phẩm trung, chuyện này Lão Hắc chưa từng nghe qua.

Y cố gắng vắt óc nhớ lại những truyền thuyết của Tiên giới, cho dù là những Tam Phù Thiên Công đỉnh cấp cũng không có ai có thể làm được điểm này.

Tam Phù Thiên Công là một nghề nghiệp chú trọng về kiến thức cơ bản, linh tính cùng tư chất, ba thứ hợp nhất.

Nghề nghiệp như vậy trải qua thời gian càng dài, càng có kinh nghiệm phong phú, sẽ cho ra tác phẩm có cấp bậc càng cao, uy lực càng lớn.

Mà độ khó của nghề nghiệp này là rất lớn, có chín thành Tam Phù Thiên Công trở lên cùng kết thúc thất bại ở lần đầu tiên luyện chế. Tam Phù Thiên Công có thể đạt được thành công vào lần luyện chế thứ ba đã được coi như thiên phú cực cao. Tam Phù Thiên Công có thể đạt được thành công vào lần luyện chế thứ mười, cũng coi như là hợp cách.

Chính là vì như vậy, cấp bậc của món đồ chế tạo lần đầu tiên được dùng để đánh giá thiên tư của Tam Phù Thiên Công.

Cấp bậc của món đồ chế tạo lần đầu tiên vượt qua năm thành, coi như là thiên tài rồi.

Mà có thể thành công ở lần đầu tiên, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.

Lần đầu tiên chẳng những thành công, còn chế tạo ra một tác phẩm thất phẩm trung, uy lực hùng mạnh tuyệt luân. Lão Hắc biết mình quả thật may mắn bằng trời, Vũ La có được tiền đồ bất khả hạn lượng.

Thân phàm tục thì đã sao, không tu luyện Tiên quyết thì thế nào? Chỉ cần Vũ La có thể luyện chế ra Phù Hạch Tiên Binh, cả Tiên giới, tất cả Tiên tộc đỉnh cấp cũng sẽ chiêu dụ hắn với bất cứ giá nào.

Nếu như tương lai Vũ La có thể luyện chế ra Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm trở lên, ở bất kỳ một Tiên tộc nào, hắn cũng có thể trở thành cung phụng trưởng lão địa vị tôn quý nhất. Cho dù là Tiên Tôn một phương gặp hắn, cũng phải khách sáo luận giao.

Lão Hắc cố kìm chế kinh hãi trong lòng, vô cùng cẩn thận thu lại món Phù Hạch Tiên Binh này vào không gian trữ vật của mình, sau đó rời đi.

Địa vị Vũ La trong lòng y lên cao vô hạn.

Vũ La ngủ lần này mãi tới trưa hôm sau mới thức dậy.

Hắn ra cửa hoạt động thân thể một hồi, chợt phát hiện ánh mắt của người chung quanh nhìn mình cũng không giống với lúc trước. Đám lao công tránh xa hắn ra, đám giám công trước kia vẫn lạnh lùng với hắn, hiện tại trong ánh mắt lại có thêm vẻ sợ hãi.

Vũ La cau máy, đoán rằng có lẽ chuyện này có quan hệ với món Phù Hạch Tiên Binh mà mình luyện chế.

Nhưng hắn cũng chằng muốn tìm kiếm lý do vì sao, ung dung tản bộ trong Ngọc Thiết lâm trường.

Vũ La không biết, ngày hôm qua sau khi Lão Hắc trở về lập tức cảnh cáo mọi người, kẽ nào can đảm mạo phạm chỉ có một con đường chết, bất kẻ là lao công hay là giám công.

Cho dù là Triển Ngọc Long, cũng chưa từng được chiếu cố như vậy.

Bất quá Vũ La có thể tìm ra vị trí tài liệu trân quý cho mọi người, điểm này khác với Triển Ngọc Long, tất cả mọi người không hề ghét Vũ La.

Trên thực tế, Vũ La cũng không hài lòng về món Phù Hạch Tiên Binh kia.

Dù sao hắn cũng mới vừa tới Tiên giới, rất nhiều thứ cũng chưa thuần thục. Lúc hắn luyện ché món Phù Hạch Tiên Binh kia, vẫn còn đang thích ứng với lực lượng căn bản của Tiên giới.

Hơn nữa lần đầu tiên luyện chế Phù Hạch Tiên Binh, có rất nhiều phương diện cũng chỉ là thăm dò, thử nghiệm, cuối cùng tác phẩm cũng không khiến cho hắn hài lòng, những chỗ có thể đề thăng vẫn còn rất nhiều.

Lão Hắc đứng trên đài cao, thấy Vũ La lập tức lớn tiếng gọi:

– Vũ La, lên đây uống trà.

Tiếng gọi này làm cho mọi người trong Ngọc Thiết lâm trường ghen tỵ tới nỗi muốn ngã lăn ra đất. Xưa nay Hắc Vô Mệnh chưa từng kêu gọi ai cả, cho dù là Lôi Ba tới đây lần trước, Hắc Vô Mệnh cũng chỉ có thể gọi là khách sáo, không thể coi là nhiệt tình.

Vũ La nhìn quanh một vòng, một đám lao công đang liều mạng đục một cột đá, cũng đã sắp sửa đốn ngã. Hẳn khoát khoát tay:

– Cột đá này không có bao nhiêu đồ tốt.

Đám lao công hết sức nghe lời lập tức dừng lại, chăm chú nhìn Vũ La.

Tâm trạng của Vũ La rất khá, xem xét xung quanh một chút, chỉ sang một cột đá khác cách đó không xa:

– Cột này có thể coi như không tệ.

Đám lao công như ong vỡ tổ vội vàng xông tới.

Có mấy người đi chậm, bọn giám công lập tức vung roi điện lên lốp bốp, miệng quát lớn:

– Quỷ lười, còn không mau đi tới, chậm chạp coi chừng ta quất chết!

Dường như bọn họ còn chắc chắn hơn cả Vũ La, rằng trong cột đá kia có rất nhiều tài liệu trân quý.

Vũ La lại chỉ điểm cho vài tên lao công, sau đó mới ung dung nhàn nhã đi lên đài. Trong quá trình này Lão Hắc không hề tỏ ra tức giận, lại không cảm thấy phiền, chỉ cười cười chờ Vũ La.

– Tới đây, nham trà lần trước vẫn còn một ít, thứ này ở Hồng Lang Tinh không dễ tìm, nếu ta uống hết rồi, ngươi cũng đừng trách vì sao ta không dành cho bằng hữu.

Vũ La theo y đi vào, cửa đá đóng lại, Vũ La mới nói chuyện:

– Món đồ kia có chút tỳ vết.

Lão Hắc lập tức đề phòng, y đã thông qua thủ đoạn đặc thù liên hệ với một vị lão hữu năm xưa. Vị lão hữu này năm xưa từng chịu qua ân huệ của y, hiện tại chính là cung phụng cho một thương hành (như công ty) có quy mô khá lớn. Nghe nói Lão Hắc có một món Phù Hạch Tiên Binh bán ra, lập tức bảo đảm sẽ giúp y tranh thủ một giá cao nhất.

Chợt nghe Vũ La nói món Phù Hạch Tiên Binh này có tỳ vết, Lão Hắc cảm thấy lo lắng không thôi. Vì kiếm đủ tài liệu luyện chế Phù Hạch Tiên Binh, Lão Hắc đã hao hết bảy thành của cái tích lũy của mình. Nếu không bán được tác phẩm này, tháng sau y sẽ phải lâm vào trạng thái không còn nguồn tài nguyên tiếp tục được nữa.

Vũ La liền nói tiếp:

– Lúc thiết kế có một thiếu sót nho nhỏ, mặc dù sau đã sửa lại, nhưng lần đầu tiên khởi động có hơi chậm một chút.

Lão Hắc vội vàng hỏi:

– Vậy sau này thì sao?

– Chỉ là lần đầu tiên, sau này sẽ không có chuyện gì nữa.

Lão Hắc thở phào nhẹ nhõm, vậy thì không thành vấn đề.

Vũ La uống một ngụm trà, sau đó nói tiếp:

– Chừng nào ngươi có thể chuẩn bị xong cho ta phần tài liệu tiếp theo?

Lão Hắc chưa vội hứa mà hỏi ngược lại:

– Vẫn cần những thứ này sao?

– Bách Mục Tinh Thú Nha và Cửu Thối Vân Thiết nhất định phải có, những tài liệu khác có vài món có thể thay đổi, bất quá tổng giá trị không chênh lệch mấy so với lần trước.

Lão Hắc thầm tính toán thật nhanh:

– Rất nhanh, ngươi yên tâm đi.

Hiện tại dáng vẻ Vũ La rất giống đại hành gia, sau khi uống trà xong bèn vỗ mông rời đi. Lão Hắc vô cùng khách sáo, tiễn hắn ra tới cửa.

Trước khi đi, Vũ La để lại danh sách tài liệu lần này.

Thấy Vũ La xuống đài, thuận miệng chỉ điểm cho đám lao công, đám lao công lập tức tìm được tài liệu trân quý, tiếng hoan hô nổi lên liên tục, Lão Hắc không nhịn được bật cười.

Vũ La đi vào nhà đá của mình, cùng lúc ấy Lão Hắc cũng xoay người lại.

Nhà đá của Lão Hắc vô cùng vuông vức, y đi tới một góc, tiện tay rót một cỗ tiên nguyên vào một hòn đá trên vách, trong góc lập tức xuất hiện một công vòm lặng lẽ không tiếng động.

Cổng vòm này vừa đủ cho phép một người đi vào, sau khi Lão Hắc tiến vào, cổng vòm cũng theo đó biến mất.

Cùng lúc đó, đại môn bên ngoài nhà đá Lão Hắc được một màn sáng từ dưới đất dâng lên phong ấn.

Nhà đá của Lão Hắc là kiến trúc cao nhất trên cột đá này, mỗi sáng sớm y trèo lên đỉnh cột hấp thu tia sáng đầu tiên của thái dương tu luyện. Đài cao nằm ở nửa phần sau của cột đá này, nhà đá nằm phía sau đài cao, nằm sát với đài.

Nói cách khác, mật thất nằm phía sau cổng vòm này là mở ra bên trong cột đá.

Mật thất này rộng lớn hơn nhà đá của Lão Hắc rất nhiều.

Nóc cao ba mươi trượng, bốn phía tối om không nhìn thấy đâu là cuối. Đường kính cột đá có chừng trăm trượng, từ đó suy ra nơi này có chu vi tối thiểu cũng hai mươi trượng.Trong không gian xung quanh lơ lửng những đốm sáng giống như đom đóm, lập lòe lúc sáng lúc tắt. Ánh sáng yếu ớt như vậy đối với bóng tối nơi đây quả thật như muối bỏ biển, tuy rằng cố gắng chiếu sáng, nhưng bị bóng tối dày đặc bao vây.

Lão Hắc thở ra một hơi thật dài, trên người y toát ra ánh sáng màu đỏ mờ mờ, nhưng ánh sáng này càng ngày càng mãnh liệt, giống như ngọn lửa dần dần bốc cháy lên, thắp sáng cả mật thất.

Mật thất cơ hồ không có vật gì, chỉ có ở trung ương đặt một bộ giáp.

Bộ giáp này toàn thân đen bóng, giống như được sơn một lớp sơn đen.

Bộ giáp được đặt ở chỗ này không ai sử dụng, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác như sát ý đập vào mặt. Hình dáng của nó kỳ dị, từ đầu tới cuối toàn là gai nhọn mọc ngược, lộ ra vẻ đe dọa hết sức rõ ràng.

Lão Hắc đi tới phía trước bộ giáp, ánh mắt mơ màng nhớ lại, dường như đang hoài niệm những tháng ngày bộ giáp này bầu bạn bên mình.

Một lúc lâu sau, y cất tiếng thở dài vung tay lên, một màn rất lớn từ giữa không trung rơi xuống trùm lên bộ giáp.

Lão Hắc chấn chỉnh tinh thần lại, sau đó khoát tay đánh ra một đạo hào quang, bắn vào vách đá đối diện.

Vách đá lập tức sáng lên, chiếu rọi cả mật thất sáng ngời.

Trên vách hiện ra những hình ảnh to bằng đầu người.

Những hình ảnh này đại biểu cho từng loại tài liệu, dưới mỗi loại đều có ghi chú giá tiền.

Lão Hắc vung chỉ điểm cách không, kéo hình ảnh từng loại tài liệu mà mình cần xuống. Sau khi chọn lựa xong, Lão Hắc vỗ vào vách đá một, màn sáng kia vù một tiếng biên mất, thay vào đó là một lỗ đen cao bằng người xuất hiện.

Lão Hắc lấy tất cả tiên ngọc của mình cho vào lỗ đen, nhưng lỗ đen vẫn không biến mất. Dường như Lão Hắc đã sớm biết sẽ có kết quả này, lại lấy thêm một ít tài liệu trân quý cho vào lỗ đen.

Những tài liệu này chính là thu hoạch của Ngọc Thiết lâm trường mấy ngày nay. Tuy rằng Lão Hắc không dám lấy, nhưng cũng có thể mượn đỡ một thời gian, chỉ cần bán được món Phù Hạch Tiên Binh kia, bổ sung vào con số này hết sức dễ dàng.

Chỉ trong thoáng chốc, trong lỗ đen kia bay ra một chiếc hộp sắt, bên trong chính là những tài liệu mà Vũ La yêu cầu.

Lão Hắc thu hộp sắt lại, lui ra khỏi mật thất.

Màn sáng vừa rồi chính là một hệ thống giao dịch vượt không gian của thương hành lớn nhất trên Tiên giới: Tiên Ma thương hành. Hệ thống này xuất hiện trên Tiên giới đã vài ngàn năm, sử dụng hết sức ổn định. Nguyên lý của nó là thông qua thông đạo không gian mở ra tạm thời để tiến hành giao dịch, hết sức dễ dàng, vả lại rất an toàn.

Vũ La không ngờ rằng Lão Hắc kiếm đủ tài liệu nhanh chóng như vậy. Lão Hắc vẫn nở nụ cười, hỏi một câu làm lộ ra tâm trạng y:

– Chuẩn bị đủ tài liệu rồi, lúc nào có thể xong tác phẩm thứ hai?

Y đang nôn nóng.

Vũ La suy nghĩ một chút:

– Ta còn chưa quen tay, nhanh nhất cũng phải mười ngày sau.

Sắc mặt Lão Hắc đại biến, Vũ La cau mày hỏi:

– Vì sao vậy, chậm quá ư?

Lão Hắc cười không được tự nhiên:

– Không có chuyện gì, ngươi cứ từ từ làm.

Lão Hắc không nói một lời đi ra ngoài, trong lòng kêu to một trận: Còn chưa quen tay, nhanh nhất cũng phải mười ngày… Nếu để Tam Phù Thiên Công khác biết chuyện này, chắc chắn bọn họ sẽ mua đậu hủ về đập đầu mà chết.

Cho dù là Tam Phù Thiên Công cấp Đại sư, muốn hoàn thành một tác phẩm tối thiểu cũng phải mất mười lăm ngày. Vũ La chỉ mất mười ngày đã có thể hoàn thành, hơn nữa đó là vì chưa quen tay…

Lão Hắc càng bị đả kích nặng nề hơn.

Thật ra trúc giản kia trân quý vô cùng, lúc này trình độ nghiên cứu linh văn và Vu Văn của Vũ La, quét nhìn cả Tiên giới cùng được liệt vào hàng đầu.

Hơn nữa hắn tu luyện Cửu Long Thôn Nhật, chính là Tiên quyết cấp bậc yêu nghiệt. Long Nguyên cường hãn vô cùng, hùng hậu khôn cùng, có được thành tựu như hôm nay cũng không có gì là bất ngờ.

Về phần những nguyên nhân sâu xa khác, hiện tại Vũ La cũng không thể nghĩ ra.

Hắn thu tài liệu xong, trở vào bên trong thạch thất của mình bế quan lần nữa.

Sau khi Lão Hắc đi ra, chợt thấy xa xa trước mặt có một điểm tiên quang đang bay tới, y ngẫm nghĩ một phen, sau đó quyết định tiến tới nghênh đón.

Lôi Ba đã trở về, nhiệm vụ lần này quả thật không dễ dàng gì, làm mất rất nhiều thời gian của y.

Sau khi trở về Lôi thị Tiên tộc phục mệnh, y lập tức chạy tới Hồng Lang Tinh.

– Hắc huynh…

Lôi Ba thấy sắc mặt Hắc Vô Mệnh có vẻ nghiêm trọng, lập tức lộ vẻ lo lắng:- Có chuyện gì vậy?

Hắc Vỏ Mệnh không nói gì, chỉ vẫy tay với y một, dẫn y đi vào nhà đá của mình.

Sau khi đóng cửa chặt, Hắc Vô Mệnh giơ tay ra mời:

– Lôi huynh, mời ngồi trước đã.

Lôi Ba bị thái độ trịnh trọng của y làm cho cảm thấy khẩn trương:

– Hắc huynh, rốt cục xảy ra chuyện gì vậy, Vũ La đâu, không phải là hẳn đã xảy ra chuyện chứ?

Hắc Vô Mệnh mời ngồi, nhưng Lôi Ba nóng nảy, cũng không ngồi:

– Ngươi nói mau đi, ngươi muốn làm ta gấp đến chết sao?

Lão Hắc Vô cùng thận trọng lấy món Phù Hạch Tiên Binh kia ra, hai chân Lôi Ba mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi phệt xuống đất.

Lão Hắc biết điều bí mật này không giấu được Lôi Ba, nếu đã là như vậy, không bằng mình cứ nói ra thoải mái. Trong chuyện Vũ La, y và Lôi Ba có quan hệ hợp tác, cùng hợp tác có lợi, phân ra thì có hại.

Quan hệ giữa y và Vũ La hiện tại còn thân mật hơn cả Lôi Ba, Lão Hắc cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

– Cái này… Phù Hạch Tiên Binh… Lão Hắc ngươi lấy được từ đâu? Chằng lẽ là đào được từ Ngọc Thiết lâm trường, sao hả, ngươi muốn nuốt riêng sao?

Lôi Ba kinh nghi bất định hỏi dồn dập.

Phù Hạch Tiên Binh thật sự là quá mức trân quý, có thể nói mà không sợ khoa trương, món Phù Hạch Tiên Binh này đủ làm cho những gia tộc hùng mạnh xuất thủ diệt Lôi thị Tiên tộc mười lần.

– Bình tĩnh, đừng nôn nóng…

Lão Hắc cảm thấy đắc ý trong lòng, vừa rồi bảo ngươi ngồi xuống, ngươi không chịu…

– Đây là tác phẩm của Vũ La.

– Ngươi nói cái gì?

Lôi Ba giật mình kinh hãi:

– Ngươi lặp lại lần nữa, nhất định là ta đã nghe lầm.

– Ngươi không có nghe lầm, đây thật sự là tác phẩm của Vũ La, Vũ La không chỉ là một vị phù sư, còn là một vị Tam Phù Thiên Công. Lần đầu tiên hắn luyện chế Phù Hạch Tiên Binh đã thành công, hơn nữa ta đã thử qua, đây là một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung.

Lôi Ba có vẻ phản ứng không kịp, vịn bàn chậm rãi ngồi xuống, một lúc lâu sau mới cất tiếng thở dài:

– Lão Hắc, ngươi nói chúng ta thật sự nhặt được bảo bối, hơn nữa còn là bảo tàng tuyệt thế hay sao?

– Nói đúng!

– Ha ha ha!

Lôi Ba mừng như điên dại, cười to một trận.

Lão Hắc bèn đem dự định của mình muốn bán món Phù Hạch Tiên Binh này nói cho y nghe, hơn nữa nói rõ, Vũ La đang chế luyện món Phù Hạch Tiên Binh thứ hai.

Sau khi Lôi Ba nghe xong bèn gật đầu:

– Ta cũng đã nghe danh tiếng của Thập Phương thương hành, có thể coi như thương hành nhất lưu. Hơn nữa ngươi có quan hệ, bọn họ có thể giữ bí mật cho chúng ta, chuyện buôn bán của chúng ta cũng sẽ không bị lan truyền quá mức, tránh cho người khác chú ý, rất tốt.

Lão Hắc thấy y đồng ý, lúc này mới lên tiếng nói:

– Vậy chúng ta hãy thương lượng một chút, thu hoạch chia như thế nào.

Ý của Lão Hắc là chia cho Vũ La một phần, hơn nữa phần của Vũ La cũng không thể ít.

Tương lai sớm muộn gì Vũ La cũng biết tác phẩm của mình bán được bao nhiêu tiền, nếu chia không công bằng, đến lúc đó trong lòng Vũ La không vui, e rằng khó lòng nghịch chuyển tình thế. Lão Hắc đã quyết định dựa vào Vũ La, đây chính là kế hoạch của y.

Nghe lời Lão Hắc, Lôi Ba cũng gật đầu:

– Đúng là phải chia cho hắn, có thể phần chúng ta ít một chút, nhưng đây là chuyện về lâu về dài, lợi ích lâu dài vẫn hết sức khổng lồ.

Hai người thương nghị xong xuôi, lúc nay thình lình một chiếc vòng ngọc đen mà Lão Hắc đeo ngang lưng kêu lên leng keng.

Đây là vòng ngọc truyền âm của Tiên, hai vòng ngọc liên lạc với nhau là có thể ghi chép lẫn nhau, có thể trực tiếp trò chuyện cho dù cách xa vài Tinh Vực. Thủ đoạn này Ngũ Phương giới không cách nào tưởng tượng.