Chương - 120: Thiên mệnh thần phù: bách vạn nhân đồ (hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vũ La đoán rằng bởi vì sát khí dày đặc nơi này là do cự ma thượng cổ kia lưu lại, mà Bách Vạn Nhân Đồ cũng là của y sử dụng năm xưa, cho nên Vũ La mới được Ma Lạc Uyên thừa nhận.

Khi hắn tới gần Kim Tự Tháp, ở bên ngoài quan sát Bạch Thắng Kiếp chém giết đám hung thú sát khí, chợt có cảm giác mơ hồ rằng, hung thú sát khí đầu lĩnh tự do ở vòng ngoài chiến trường, chỉ huy thủ hạ không ngừng xung phong liều chết, trên người nó có điểm khác thường.

Hắn đoán rằng trên người hung thú sát khí này có ẩn giấu thứ gì đó.

Trên thực tế cảm giác này là do Phù Cổ truyền lại cho hắn. Gần đây Phù Cổ không dám ra ngoài, thế nhưng cảm giác của nó đã trở nên linh mẫn hơn rất nhiều.

Vũ La thu Mệnh Tủy xong, nhìn lại vòng tay của mình, bốn điểm hồng quang trên đó đã hoàn toàn hóa thành màu lục, Nói cách khác trừ hắn ra, tất cả những người khác đã rời khỏi Ma Lạc Uyên, Vũ La cũng không còn chuyện gì nữa, bèn nhắm cửa ra chạy đi.

– Vòng tay này chắc chắn là có vấn đề, đã sắp bảy canh giờ, Vũ La không có khả năng chịu được trong thời gian lâu như vậy, chắc chắn là hắn đã chết trong Ma Lạc Uyên. Lần tỷ thí này, Bạch huynh đã thắng.

Nam Cung Bảo nhìn vòng tay mình, nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Bạch Thắng Kiếp cũng không tin Vũ La có thể chịu đựng trong Ma Lạc Uyên lâu như vậy, bất quá y vẫn muốn duy phong độ ‘quân tử’ của mình, làm ra vẻ ‘đau buồn’ nói:

– Xin Diệp Đại nhân cố nén bi thương, e rằng Vũ La đã gặp phải hung thú sát khí hùng mạnh trong đó, ôi…

Y lắc lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối vô cùng, nhưng trong lòng lại hết sức mừng rỡ. Tên tiểu tử đáng ghét này, tốt nhất là hung thú sát khí bằm thây ngươi thành vạn đoạn.

Mộc Dịch Trạc cười âm hiểm:

– Tên tiểu tử ngốc kia không biết trời cao đất rộng, tham số tiền đặt cược này, kết quả phải bồi cả tính mạng của mình, người như vậy có chết cũng đáng,

Diệp Niệm Am cũng hơi nghi hoặc, bảy canh giờ… Cho dù là vị Đại Năng trước đây dưới tình huống có một viên Tị Sát châu cũng không có khả năng duy trì bảy canh giờ. Lão vẫn biết Vũ La tu luyện công pháp đặc biệt, nhưng bất kể thế nào cũng không có khả năng chịu đựng lâu như vậy, Chẳng lẽ thật sự là… bên trong Ma Lạc Uyên rất nhiều nguy hiểm, sát khí là thông thường nhất, còn có hung thú sát khí do hồn phách các hung thú thượng cổ đã chết ngưng kết mà thành.

Hung thú có cấp bậc càng cao, ngưng kết ra hung thú sát khí càng hùng mạnh.

Trên thực tế lần này năm người vẫn chỉ mới dạo vài vòng ở vùng ngoài Ma Lạc Uyên để tìm Mệnh Tủy. Nếu đi sâu vào trong Ma Lạc Uyên, hung thú sát khí chắc chắn hùng mạnh không thua gì hung thú nhất phẩm bên ngoài, hôm nay Bạch Thắng Kiếp gặp phải toàn là hung thú sát khí thông thường. Nếu Vũ La gặp phải một hung thú cấp cao tâm trạng buồn phiền ra ngoài đi dạo, nói không chừng hiện tại hắn đã bị xé tan thành từng mảnh thật.

Diệp Niệm Am vẫn còn ôm một tia hy vọng:

– Không được, chỉ cần hồng quang trên vòng tay bất diệt, ta nhất định phải chờ cho hắn đi ra.

Nam Cung Bảo liếc lão một cái, chợt nói:

– Diệp Đại nhân, ngài là đường đường Giám Ngục Nhược Lô Ngục, đừng nên vì nhỏ mất lớn. Lần này năm người chúng ta đi vào, ngay cả một đạo Mệnh Tủy cũng không tìm được, Ma Đại nhân đã dặn dò, tối thiểu phải tìm được ba đạo Mệnh Tủy, Đây cũng không phải là nhiệm vụ của một mình ta, Diệp Đại nhân ngài cũng phải có một phần trách nhiệm. Nếu ngài ở lại đây chờ tên phế vật đã chết mười mươi kia, làm chậm trễ nhiệm vụ chúng ta, không ai gánh nổi trách nhiệm này.

Diệp Niệm Am cảm thấy không cam lòng, Nam Cung Bảo nói không sai, lần này mọi người vô cùng xui xẻo, không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào, hơn nữa Tị Sát châu đã tiêu hao hết, kế tiếp phải làm gì?

– Thế nhưng, vạn nhất Vũ La còn sống…

– Làm sao có thể như vậy được?

Mộc Dịch Trạc hừ lạnh:

– Bọn Nam Cung Đại nhân không phải là người Nhược Lô Ngục, không hiểu rõ ràng, chẳng lẽ hai ta không biết hay sao? tiểu tử nọ vốn là tên phế vật, cho dù hiện tại hóa thông minh, cũng chỉ hữu dụng hơn trước một chút, rốt cục cũng chỉ là phế vật mà thôi.

– Đừng tưởng hắn đã mở Cửu Cung rồi sẽ khác với trước kia, Diệp Đại nhân, chúng ta đều biết rõ, nếu không có Tuệ Căn, đời này hắn cũng sẽ không thể làm gì được, Tu Chân Giới là của những người có Tuệ Căn như Bạch Đại nhân, còn Vũ La… hừ… hay là hai ta đánh cuộc thêm lần nữa, để xem hắn có ra được hay không?

Vẻ mặt Diệp Niệm Am vô cùng khổ sở, nhưng không có lời nào để nói, Lão cũng thừa nhận Vũ La không có Tuệ Căn, cho dù gần đây hắn tiến bộ rất nhanh, nhưng tương lai đẳng cấp càng cao, công pháp càng khó luyện, lúc ấy tác dụng của Tuệ Căn sẽ hiện ra càng ngày càng rõ ràng, Vũ La không có Tuệ Căn, quả thật không có tiền đồ gì lắm.

Nam Cung Bảo nói:

– Diệp Đại nhân, ta cũng không ngại lộ ra một chút, lần này mục tiêu của Trưởng Lão hội không phải nhỏ, là Ma Diễm cốc, Ngài có biết Mệnh Tủy có ý nghĩa thế nào với Cửu Đại Thiên Môn hay không…

Nam Cung Bảo còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cổng chào bằng đá to lớn mở ra một khe hở, Vũ La ung dung đi ra, nhìn mọi người một lượt, cười ha hả:

– ủa, thì ra Bạch huynh đã ra rồi sao, ta còn tưởng lần này ta đã thua rồi, không chết bên trong cũng là may mắn, nào ngờ còn có thể thắng như vậy…

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, nhất là ba người Mộc Dịch Trạc, giống như vừa nhìn thấy quỳ, vẻ mặt không thể nào tin được, những lời châm chọc của Vũ La, ba người bọn chúng quên cả phản ứng.

Trước khi Vũ La bước ra, hắn đứng bên trong cửa nghe bốn người nói chuyện, cho nên vừa ra đã không tỏ ra khách sáo chút nào. Không phải các ngươi cho rằng ta thua rồi sao, cho rằng ta đã chết rồi sao, nhưng ta vẫn còn sống mạnh khỏe, đi ra cho các ngươi xem.

Lúc này ba người Mộc Dịch Trạc mới có phản ứng, những lời vừa rồi của Vũ La quả thật hết sức khó nghe. Đó toàn là những lời mà chúng vừa nói về Vũ La, hiện tại lại do Vũ La nói ra, mà hắn vẫn còn bình yên đứng ở chỗ này. Cho nên những lời trước đó mà chúng nói như Vũ La chắc chắn thất bại, Vũ La đã chết rồi… giống như tự tát tai mình.

Ba người xấu hổ vô cùng, vẫn là Bạch Thắng Kiếp có da mặt dày nhất, lập tức lộ vẻ hết sức hiền hòa:

– Vừa rồi chúng ta vô cùng lo lắng cho Vũ huynh đệ, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt…

Vũ La có cảm giác như muốn nôn mửa, người này thật sự là một tên tiểu nhân từ đầu tới chân.

nhưng hắn vẫn nở một nụ cười tươi tắn. Lúc này nếu Cốc Mục Thanh có ở đây, nàng sẽ biết được lúc Vũ La cười như vậy là mười phần nguy hiểm.

Bất quá cho dù có Cốc Mục Thanh ở đây, cũng sẽ không nhắc nhở Bạch Thắng Kiếp.

Vũ La bèn ôm quyền thi lễ Bạch Thắng Kiếp:

– Đa tạ Bạch huynh quan tâm, Không biết các vị ở đây có ai săn được Mệnh Tủy hay chăng?

Trong lòng Nam Cung Bảo lúc này đang bừng bừng lửa giận, đã lãng phí tất cả Tị Sát châu, vẫn không giết được nhãi con này, bèn buông lời thóa mạ:

– Con bà nó, không biết lần này làm sao, bốn người chúng ta hao hết tâm lực lại không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào cả.

Y chợt nhướng mày, hỏi Vũ La với giọng bất thiện:

– ngươi hỏi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ là ngươi tìm được Mệnh Tủy?

Vũ La ngượng ngùng cười cười, Mộc Dịch Trạc hừ lạnh một tiếng:

– Hừ, kẻ lần đầu tiên tiến vào Ma Lạc Uyên, có thể tìm được Mệnh Tủy sao? Nam Cung đại nhân, ngài cũng quá coi trọng tiểu tử này rồi…

Từ khi phát hiện ra Ma Lạc Uyên, chưa từng có người nào có thể lần đầu tiên tiến vào Ma Lạc Uyên đã phát hiện ra Mệnh Tủy, Kẻ lần đầu tiên tiến vào, chỉ cần ứng phó sát khí dày đặc như vậy đã luống cuống tay chân, còn lòng dạ nào mà tìm tòi Mệnh Tủy?

Nam Cung Bảo cũng biết chắc chắn Vũ La không tìm được Mệnh Tủy, chẳng qua ghi hận trong lòng đối với Vũ La, cho nên mới cố ý phát tiết một chút.

Thế nhưng Vũ La khẽ động, một chiếc bình ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, Hào quang của Mệnh Tủy độc đáo vô cùng, tuy rằng không mãnh liệt, nhưng lại có thể xuyên qua bình ngọc phát tán ra ngoài.