Chương - 180: Thiên nhai yêu bài (hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kỳ nghi của Vũ La vẫn chưa chấm dứt, nhưng chuyện hắn đi ra ngoài đã bị Diệp Niệm Am biết được, Vũ La vừa trở lại Nhược Lô Ngục, ngục tốt canh cửa đã cung kính bẩm báo:

– Vũ đại nhân, Diệp đại nhân mời ngài sau khi trở về, tới chỗ lão một chuyến.

Vũ La gật gật đầu định đi, ở mỏ Ô Thiết bị tức tối một trận, hắn cũng không còn lòng dạ nào tu luyện.

Diệp Niệm Am đang ở Vọng Sơn các dạy Diệp Thanh Quả đọc sách, Đáng tiếc hôm nay Diệp Đại tiểu thư không có hứng thú với thi từ, lại lần khẩn hỏi chuyện Diệp Niệm Am. Nào là trong câu thơ: “Giương cung căng như vầng trăng tròn, nhìn về phía Tây Bắc bắn sao Thiên Lang”, cung ấy hùng mạnh tới mức nào, Tô học sĩ (Tô Đông Pha, tác giả bài thơ) có phải là người tu chân hay không, cung ấy tường cũng là một món pháp bảo nhất phẩm tuyệt thế… toàn những câu hỏi linh tinh.

Diệp Niệm Am giải thích đến chỗ hấp dẫn, Diệp Thanh Quả hai mắt sáng rực, hai chân ngồi chồm hổm lên ghế, không còn chút dáng vẻ nào của tiểu thư khuê các.

Diệp Niệm Am đau đầu vô kể, tôn nữ của lão càng ngày càng nghịch ngợm, thói ăn nhiều đành chịu vậy, bởi vì đó là pháp môn tu luyện của nàng, nhưng những thói xấu khác, không hiểu vì sao càng ngày càng ‘phong phú’?

Diệp Niệm Am tận tình khuyên nhủ:

– Con cứ như vậy mãi sao được, không có chút dáng vẻ thục nữ gì cả, tương lai làm sao gả cho người ta?

Diệp Thanh Quả cười hì hì, huơ huơ nắm tay nhỏ bé đáng yêu:

– Chuyện đó có gì là khó, bản cô nương coi trọng kẻ nào, nếu hắn dám không cưới, con sẽ nện cho hắn chịu cưới mới thôi.

Diệp Niệm Am tức tối run lên bần bật:

– Thật là hồ đồ, chuyện tình cảm phải có sự đồng ý của hai bên, đâu có chuyện dùng sức mạnh như con vậy? Cho dù tương lai gia gia hao hết sức lực gả con đi, làm sao con có thể cứ án tề mi, đẹp duyên cầm sắt với người ta? Con… con là tiểu nha đầu nghịch phá, tức chết ta rồi…

Diệp Niệm Am đặt mạnh sách trên tay xuống bàn, vớ lấy thước đuổi đánh cháu gái, Diệp Thanh Quả thét lên chói lói, thu thân hình lại chui nhanh xuống gầm bàn, nhanh chóng thoát ra phía cửa, chẳng khác nào đạo tặc.

Nàng ra khỏi cửa, không quên quay lại làm mặt quỷ trêu Diệp Niệm Am, sau đó tiếp tục xoay người bỏ chạy, kết quả bình một cái, nhào vào lòng một người.

-Ôi…

Đáng thương cho Diệp Thanh Quả ngã lăn ra đau điếng, còn đang đau đớn ôm đầu, một bàn tay to như chiếc quạt lá bồ đã vươn tới, nắm lấy tai nàng.

Diệp Niệm Am mắng to:

– Muốn chạy ư, sao con không chạy nữa đi, hả?

Diệp Thanh Quả làm mặt khổ, liên tục van xin:

– Gia gia, gia gia, đau quá, xin người đừng véo nữa… ối…

Vũ La ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này dở khóc dở cười, Diệp Niệm Am cũng biết hiện có người ngoài không tiện, cho nên buông tay ra, hung hăng trừng mắt nhìn cháu mình:

– Ngoan ngoãn đi làm nữ công (may vá thêu thùa) cho ta.

Diệp Thanh Quả gật đầu như gà mổ thóc, nhăn nhó mặt mày đi lên lầu,

Vừa đi nàng vừa hung hăng trừng mắt với Vũ La:

– Cũng tại ngươi cả, bằng không hiện tại người ta đã chạy mất, làm sao bị gia gia bắt lại như vậy?

Vũ La còn đang ngạc nhiên, Diệp Niệm Am đã giơ thước trong tay lên, Diệp Thanh Quả quá sợ vội vàng phóng vút lên lầu,

Diệp Niệm Am vô cùng xấu hổ:

– Vũ La, nha đầu nghịch ngợm không biết lớn nhỏ, để ngươi chê cười.

Vũ La cười nói:

– Thật ra Thanh Quả chỉ là hơi bướng binh một chút, nhưng vẫn nghe lời ngài, Ngài thấy không, chăng phải ngài bảo nàng lên lầu làm nữ công, nàng đã vô cùng ngoan ngoãn đi…

Vũ La còn chưa dứt lời, chỉ thấy một bóng người từ cửa sổ tầng hai vù một tiếng bay ra ngoài, Sau khi chạm đất không hề dừng lại, sử dụng cả tay lẫn chân nhấn mạnh xuống đất, bay nhanh về phía trước, chỉ trong thoáng chốc đã ra xa ngoài trăm trượng, linh hoạt như loài khỉ vượn.

Xem y phục, người đó không phải Diệp Thanh Quả còn ai?

Vũ La lập tức nghẹn ngang, Diệp Niệm Am càng thêm xấu hổ.

Vũ La cười khổ, tiểu nha đầu Diệp Thanh Quả này quả thật là làm mất mặt mình.

Đương nhiên Diệp Niệm Am xấu hổ, vội vàng lãng sang chuyện khác:

– Vũ La, ngươi tu luyện công pháp gì vậy?

Vũ La sửng sốt, loại chuyện này thông thường sẽ không ai hỏi tới, bất quá nếu Diệp Niệm Am đã hỏi như vậy, có lẽ còn có thâm ý khác.

– Chính là bộ Đạo Tạng khắc sau lưng đại môn.

Sau khi cân nhắc một chút, Vũ La bèn đáp.

Diệp Niệm Am gật gật đầu:

– Mọi người đều cho rằng Đạo Tạng chỉ là pháp môn cơ bản, trên thực tế pháp môn này bác đại tinh thâm, nếu chân chính tìm hiểu tới mức thấu triệt, trở thành Đại Năng cũng không phải là không có khả năng. Bất quá bộ Đạo Tạng của Nhược Lô Ngục ta cũng không đầy đủ, ắt sẽ có hạn chế thành tựu của ngươi trong tương lai.

Vũ La mơ hồ đoán được:

– Ý của ngài là…

Diệp Niệm Am bật cười ha hả, lấy ra một chiếc ngọc bài:

– Đây là Thiên Nhai Yêu bài, có lẽ ngươi không biết Thiên Nhai là gì, để ta giải thích cặn kẽ cho…

Đồng tử Vũ La giãn ra hết cỡ, hắn nhìn chằm chằm vào ngọc bài nọ, hận không thể đoạt lấy vào tay ngay tức khắc, Lại thêm Diệp Niệm Am cứ cho rằng hắn là một thiếu niên bình thường, không biết sự tồn tại của Thiên Nhai, cho nên giải thích hết sức dài dòng, tới nỗi Vũ La cảm thấy không kiên nhẫn.

Cái tên Thiên Nhai hết sức bình thường, nhưng hết chín thành tu sĩ Bắc Cương, Nam Hoang, Đông Thổ, Tây Vực, Trung Châu, tóm lại cả Tu Chân Giới, chưa từng nghe qua cái tên này.

nhưng trong phạm vi các Đại Năng, Thiên Nhai là cái tên dụ hoặc nhất.

Nơi đó có truyền thừa đạo thống đỉnh phong, có Thiên Mệnh Thần Phù trân quý, có pháp bảo độc nhất vô nhị, có thiên địa Linh Vật ngàn năm khó gặp… Nói tóm lại, Thiên Nhai cơ hồ có thể thỏa mãn tất cả giấc mộng của tu sĩ.

nhưng mà điều kiện tiên quyết là, có được cơ duyên hay không.

Không ai biết Thiên Nhai sẽ xuất hiện vào lúc nào, Tu Chân Giới này chính là kỳ diệu như vậy đó, cũng giống như Nhược Lô Ngục.

Thiên Nhai cũng không phân chính tà, những lão quái vật sống trong Thiên Nhai, chỉ cần chọn đại ra một lão cũng không yếu hơn so với Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán.

Cứ mỗi ba năm một lần, thông qua con đường quỷ thần khó lường, Thiên Nhai đều cho ra vài chiếc Thiên Nhai Yêu Bài, chỉ có trong tay Thiên Nhai Yêu Bài này mới có khả năng tiến vào Thiên Nhai, tới địa phương thần kỳ ấy để thử thời vận, Hoặc nói theo người tu chân, là đi tìm cơ duyên.

Bắc Cương, Nam Hoang, Đông Thổ, Tây Vực, Trung Châu, mỗi nơi có được mười vị trí.

Cho dù mười mấy năm qua đã không còn ai có được đại cơ duyên, có thể mang được bảo bối từ Thiên Nhai trở về, nhưng Thiên Nhai vẫn là cái tên khiến cho người ta hết lòng hướng tới như trước.

Những bậc Đại Năng chân chính, bản thân công pháp đã thành hình, có đi cũng không có tác dụng gì, cho nên rốt cục ngọc bài đều thành toàn cho lớp đệ tử trẻ tuổi của các đại môn phái.

Diệp Niệm Am giảng giải thao thao bất tuyệt, rốt cục tới lúc Vũ La sắp sửa không nhịn được, Diệp Niệm Am mới giao ngọc bài cho hắn:

– Đây là Đồng trưởng lão sai người đưa tới, ngươi còn chưa có pháp môn cao cấp để tu luyện, hãy tới Thiên Nhai tìm thử xem.

Diệp Niệm Am lại nhìn hắn một cái:

– ngươi có thể lấy được truyền thừa phù sư, hẳn cũng là người có đại cơ duyên, nói không chừng ngươi có thể thay đổi vận mệnh mười mấy năm qua, mang được thứ gì đó từ Thiên Nhai trở về.

Vũ La trịnh trọng nhận lấy Thiên Nhai Yêu Bài, gật gật đầu.

Thiên Nhai Yêu Bài này toàn thân trắng nõn nà, lần đầu tiên Vũ La nhìn thấy còn tưởng là bằng ngọc. Sau khi hắn cầm vào tay mới phát hiện, ngọc bài này toát ra ánh sáng kim loại bóng bầy, thế nhưng Vũ La đường đường là nhân vật cấp Đế Quân cũng không nhìn ra chất liệu gì.

Thiên Nhai Yêu Bài là trực tiếp đưa đến môn phái, không biết vì sao ở tiền kiếp, Thiên Nhai Yêu Bài này không đưa tới tay Vũ La.

Lúc ấy Vũ La tự thị thân phận, cũng không thể giết ai đoạt lấy Thiên Nhai Yêu Bài, cho nên đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thiên Nhai Yêu Bài.

Thiên Nhai Yêu Bài vô cùng đơn giản, sau lưng trơn nhẵn không có khắc gì, mặt trước cũng chỉ có hai chữ cổ triện to tướng: Thiên Nhai.