Chương 659: Tỷ Đấu Phá Trận (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vũ La vô cùng kinh ngạc nhìn Quảng Hải Sơn một chút:

– Ngươi xác định ngươi không nói đùa chứ?

Hắn còn có chút không tin, đường đường đại gia trận pháp lại phạm phải sai lầm rõ ràng như vậy.

Không ngờ một câu nói này lại chọc giận Quảng Hải Sơn, chưởng môn Thiên Tinh môn cười lạnh một tiếng, nghiêng mắt liếc nhìn Vũ La một:

– Vũ đại nhân nói như vậy là không tin Quảng mỗ sao? Hay là Vũ đại nhân lo lắng Quảng mỗ chiếm công đầu, không chịu chia phần cho tại hạ, cho nên cố ý như vậy?

Lòng người khó đoán, Vũ La ngàn vạn lần không ngờ rằng, mình có lòng tốt nhắc nhở một câu, không ngờ tới tai của Quảng Hải Sơn lại thành manh tâm phản trắc như vậy.

Nhất thời lông mày của hắn giương lên giống như hai thanh lợi kiếm, toàn thân trở nên sắc bén:

– Nói như vậy Quảng tiên sinh không phải đang nói đùa, thực sự nhận định đây chính là trận nhãn?

– Đúng vậy!

Quảng Hải Sơn nói to:

– Nếu như Đại nhân cảm thấy không đúng, không ngại cũng chỉ ra một trận nhãn, hai người chúng ta so một lần, để xem rốt cuộc ai chính xác.

Cửu Ân Đạo Nhân thấy tranh cãi, vội vàng tiến lên khuyên can:

– Vũ đại nhân, tạo nghệ trên phương diện trận pháp của Hải Sơn huynh, ở trong toàn bộ Tu Chân Giới cũng có thể xếp trong năm vị trí đầu. Hắn nói nơi này là trận nhãn nhất định có đạo lý của hắn, xin ngươi đừng nổi giận…

Vũ La lắc đầu:

– Ngày hôm nay ta thật sự phải so với hắn.

Cửu Ân Đạo Nhân:

– Cái này…

Vũ La liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, hắn đã đoán ra đại khái tâm tư của Quảng Hải Sơn, trong lòng cũng có chút căm tức. Tiên mộ này vô cùng hung hiểm, nếu như mọi người không thể đồng tâm hiệp lực, nhiều người đi vào ngược lại là một trói buộc.

Vừa hay nhân chuyện này loại bỏ tất cả những người tâm mang ý xấu.

Hắn đi về phía mảnh rừng đá kia, chăm chú quan sát.

Quảng Hải Sơn đứng một bên, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Trận pháp này đích xác phức tạp, Vũ La càng nhìn càng nhíu mày, thời gian đủ ba khắc hắn còn chưa suy nghĩ rõ ràng, lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên mặt đất.

Lúc này hắn thật nhớ đồ đệ Vu Thiên Thọ của mình, nếu như Vu Thiên Thọ ở đây, sợ rằng chỉ cần một khắc là có thể phá giải trận pháp này.

Tiên mộ Hoài Sơn Hà lần này đúng lúc ba người Hướng Cuồng Ngôn đều đang bế quan, cũng không đi cùng.

Lại qua một lát, hắn mới coi như đã tính toán ra. Mặc dù không thể hoàn toàn xác định, nhưng ít ra có tám phần nắm chắc. Vạn sự không có tuyệt đối, đã nắm chắc tám phần thì có thể đánh cuộc một phen.

Vũ La đứng lên, thở ra một hơi:

– Ta đã tìm ra rồi.

Quảng Hải Sơn lại cười nhạt một tiếng, bất âm bất dương nói:

– Vũ đại nhân, ngài nếu như ngài muốn tỷ thí, vậy chúng ta phải có chút tiền cược, bằng không cũng không có ý nghĩa, ngài nói có đúng không?

Vũ La gật đầu:

– Phải nên như vậy, nói vậy ngươi muốn tiền cược gì.

– Ta muốn cũng không nhiều lắm, nếu như đại nhân thua, hành trình Tiên mộ Hoài Sơn Hà lần này, chia cho ta một phần trong thu hoạch của đại nhân, như vậy đủ rồi.

Lông mày của Vũ La nhướng lên, thầm nghĩ khẩu vị thật lớn, chỉ sợ ngươi ăn không vô.

– Có thể!

Hắn hoàn toàn đáp ứng:

– Vậy nếu như ngươi thua thì sao? Ngươi có thể lấy ra thứ gì khiến ta động tâm?

Quảng Hải Sơn sửng sốt, hắn chỉ một lòng một dạ lo lấy ích lợi từ chỗ Vũ La, mà đã hoàn toàn quên tiền đặt cược của mình. Hắn thân là Đại Năng, hơn nữa là đại gia trận pháp đích xác cũng có mấy thứ tốt, thế nhưng những “thứ tốt” này đối với Vũ La mà nói đều không đáng nhắc tới.

Hắn đành phải kiên trì nói:

– Ta cũng lấy ra một phần thu hoạch của ta ở trong Tiên mộ làm tiền đặt cược.

Vũ La lắc đầu:

– Không công bằng.

Quảng Hải Sơn cắn răng một:

– Ba phần!

– Ta không tiếp nhận.

Cửu Ân Đạo Nhân ở bên khuyên:

– Vũ đại nhân, ba phần cũng không ít rồi…

Vũ La thầm nghĩ, ta không phải là ngại ít, mà là tên đại gia trận pháp ngu ngốc này, đợi đến khi phá trận cho dù không hình thần câu diệt, thì ít nhất cũng phải hủy đi nhục thân, căn bản sẽ không theo chúng ta tiến vào Tiên mộ, làm gì có thu hoạch chứ?

Về phần những thứ bỏ đi kia của Thiên Tinh môn, Vũ La lại càng không có hứng thú.

Hắn suy nghĩ một chút, đơn giản vẫn là muốn lợi ích thực tế nhất:

– Trên người ngươi mang theo bao nhiêu Ngọc Tủy?

Quảng Hải Sơn thấy hắn bất ngờ tiếp nhận Ngọc Tủy vô cùng vui mừng, Ngọc Tủy đâu thể so được với thu hoạch trong Tiên mộ? Hắn vội vã tính toán một chút, cuối cùng nói:

– Còn có mười vạn Ngọc Tủy.

Vũ La bĩu môi một:

– Thì ra là một tên nghèo kiết hủ lậu.

Quảng Hải Sơn mặt già đỏ lên, toàn bộ Thiên Tinh môn đều phải dựa vào hắn, tiền thu vào trong ngày thường của hắn đích xác cũng không ít, thế nhưng quanh năm suốt tháng trợ cấp Thiên Tinh môn, tự nhiên cũng không có khả năng gom góp được bao nhiêu Ngọc Tủy.

– Các vị đạo hữu, có thể nể khuôn mặt già của Quảng mỗ cho ta mượn một ít Ngọc Tủy không?

Hắn chắp tay hướng mọi người xung quanh:

– Chỉ là mượn dùng một lát sẽ trả lại cho mọi người.

Hiển nhiên hắn rất có lòng tin đối với chiến thắng của trận đánh cuộc này.

Quảng Hải Sơn chính là đại gia trận pháp, người như vậy đến đâu cũng rất được hoan nghênh, mở miệng mọi người vội vã “Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”, chỉ trong chốc lát đã mượn được trăm vạn Ngọc Tủy.

Hắn tập hợp những Ngọc Tủy này vào trong một giới chỉ trữ vật đặt ở trước mặt Vũ La:

– Thế nào?

Vũ La bĩu môi một:

– Không có gì béo bờ, chẳng qua miễn cưỡng cũng chấp nhận được. Được, ta đánh cược với ngươi.

Quảng Hải Sơn nói:

– Tốt lắm, Vũ đại nhân, trận nhãn của ngài tìm được ở nơi nào, cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi? Ha ha ha!

Trong giọng điệu của hắn không còn chút tôn kính, một bộ dạng chế giễu.

Vũ La lại tiện tay chỉ:

– Ở chỗ này.

Đó là một cây cột đá bình thường không có gì đặc biệt, phía trên cột đá điêu khắc một con quái thú đầu chim thân báo.

Quảng Hải Sơn sửng sốt một chút, lập tức cười ha hả:

– Ở đây? Không ngờ là ở đây? Ha ha ha! Vũ đại nhân, ngài thực sự cho rằng là nơi này? Ngài không có nói đùa chứ?

Vũ La lắc đầu, lẳng lặng nhìn Quảng Hải Sơn đã đắc ý tới nỗi có chút phát cuồng.

Sau khi Quảng Hải Sơn cười to một trận, mới nói với mọi người:

– Ta nghĩ các vị cũng đều có thể nhìn ra, trận nhãn này căn bản chính là một bẫy rập.

Cửu Ân Đạo Nhân cũng hơi có nghiên cứu đối với trận pháp, trận nhãn của Vũ La chỉ ra này đích thật là một “bẫy rạp”. Hắn bất đắc dĩ nói:

– Vũ đại nhân, hay là thôi đi, thuật nghiệp có chuyên công, chuyện phá trận cứ giao cho Hải Sơn huynh đi.

Không chỉ Cửu Ân Đạo Nhân, không ít người ở đây đều nhìn ra được, trận nhãn này tuyệt đối là một bẫy rập, hơn nữa là một bẫy rập nông cạn nhất, dễ dàng bị nhìn ra nhất.

Bản thân Vũ La cũng hiểu rất rõ.

Trận nhãn này chính là tầng thứ nhất của ba tầng trận pháp phản phệ mà lúc trước hắn nhìn ra.

Thế nhưng sau khi Vũ La trải qua một phen tính toán lại phát hiện, trận nhãn này mới là trận nhãn chân chính.

Chẳng qua chỉ không thể dựa theo trận nhãn bình thường mà xử lý đơn giản như vậy. Nếu xử lý đơn giản như vậy, đây chính là một bẫy. Nếu nghiên cứu thấu triệt toàn bộ rừng đá trận pháp, nơi này chính là lỗ hổng phá trận.

Mãi đến hiện tại Vũ La cũng chưa thể hiểu được, vì sao đại gia trận pháp như Quảng Hải Sơn lại bị bẫy rập tầng thứ ba đánh lừa. Cho dù là mình cũng có thể nhìn ra đạo lý trong đó.

Mà tên Quảng Hải Sơn này, tất cả hành vi lúc trước nhìn qua cũng không giống với người chỉ có hư danh.

Trên thực tế là một loại lý niệm tiên nhập vi chủ (vào trước là chủ) của hắn.

Sau khi Vũ La sống lại đã không ngừng tiếp xúc các loại trận pháp thượng cổ, về sau lại gặp gỡ Vu Thiên Thọ trận pháp đệ nhất nhân của Trung Châu, tầm mắt về trận pháp của hắn tự nhiên cũng cao hơn. Hắn cảm thấy tạo nghệ trận pháp của mình không được, đó là vì hắn so sánh với đại gia trận pháp đứng đầu Trung Châu như Vu Thiên Thọ.Trên thực tế tạo nghệ của Vũ La trên phương diện trận pháp tuyệt đối giỏi hơn rất nhiều so với tu sĩ bình thường. Kiếp trước hắn đã có thể tự nghĩ ra trận pháp bình thường, đời này càng thêm tinh thâm.

Quảng Hải Sơn ở trước mặt tu sĩ bình thường cũng có thể tính là đại gia trận pháp, thế nhưng ở trong toàn bộ Trung Châu nhiều nhất cũng chỉ có thể xếp trong hai mươi người đứng đầu, chênh lệch với Vu Thiên Thọ càng không thể lấy đạo lý mà tính toán.

Vũ La ở cùng một chỗ với Vu Thiên Thọ trong thời gian dài, trình độ trận pháp tự nhiên đề cao rất nhiều, đã vượt xa trên Quảng Hải Sơn. Trình độ của Quảng Hải Sơn cũng chỉ ngang với Nam Hoang Đế Quân kiếp trước.

Vũ La không nghĩ ra vì sao Quảng Hải Sơn lại không nhìn ra tầng bẫy rập thứ ba. Quảng Hải Sơn cũng không nghĩ ra Vũ La rõ ràng “không am hiểu” trận pháp, lại muốn bêu xấu trước mặt mình.

Sau khi Quảng Hải Sơn cười to một trận, vung tay lên nói:

– Nếu như Vũ đại nhân đã lựa chọn rồi, vậy hai người chúng ta ai xuất thủ trước?

Vũ La ngăn hắn lại:

– Đừng có gấp…

Hắn nhìn về phía mọi người:

– Hai người chúng ta đánh cuộc nhân số quá ít, không có ý nghĩa gì. Không biết mọi người có hứng thú hay không? Ta sẽ làm nhà cái, mọi người cảm thấy hai người chúng ta ai có thể thắng thì đem tiền đặt cược đặt vào người đó.

Mọi người sửng sốt, vừa làm con bạc, lại làm nhà cái, thật đúng là hiếm thấy.

Cửu Ân Đạo Nhân cảm thấy có chút không thích hợp:

– Vũ đại nhân, mọi người đều là Đại Năng, của cải vẫn là…

Vũ La mỉm cười:

– Ý tốt của đạo trưởng Vũ La tâm lĩnh, đạo trưởng có muốn chơi một phen không?

Cửu Ân Đạo Nhân có chút không vui, thế nhưng cân nhắc một chút vẫn lắc lắc đầu:

– Lão đạo vẫn thấy hay là thôi đi.

Hắn nói xong liền tránh sang một bên, không làm người hòa giải nữa.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Vũ La cười nói:

– Thế nào, lo rằng ta chung không nổi sao? Yên tâm đi, ta không được thì phía sau ta còn có người khác. Tỉ lệ là một ăn một, mau đặt đi.

Vừa nói như thế, trong mọi người mới có người chậm rãi đi tới lấy ra một chiếc giới chỉ trữ vật:

– Ta đặt năm mươi vạn Ngọc Tủy, mua Hải Sơn huynh thắng.

Có người dẫn đầu, mọi người dần dần trở nên sôi nổi.

– Ta đặt mười vạn Ngọc Tủy mua Hải Sơn huynh thắng.

– Ta sáu mươi vạn, Hải Sơn huynh thắng.

– Ta đặt một trăm vạn, mua Hải Sơn huynh thắng!

– Ta đặt…

Loại trò chơi này tiền đặt bao nhiêu chung bấy nhiêu, lợi nhuận cực lớn. Đã có sáu người đặt cược, lại không có một ai ủng hộ Vũ La, xem ra tình thế nghiêng về một phía, thế nhưng Vũ La lại vẫn nở nụ cười như trước, không để ý chút nào.

– Ta đặt năm trăm vạn Ngọc Tủy, mua Vũ La thắng.

Một bàn tay già khô gầy nhẹ nhàng đặt một giới chỉ trữ vật phong cách cổ xưa ở trước mặt Vũ La. Vũ La sửng sốt, Xiêm trưởng lão thả chiếc nhẫn xuống, lại len lén nháy mắt mấy cái với hắn, lộ ra dáng tươi cười của một lão ngoan đồng.

Vũ La vẫn không biến sắc, nhưng lại ngấm ngầm đau lòng: Lão hồ ly này…

Xiêm trưởng lão chậm chạp đi trở về. Ngọc Cửu Long không hiểu được:

– Xiêm trưởng lão, sao ngài lại công khai ủng hộ Vũ La, chuyện này sẽ làm cho người khác sinh ra nghi ngờ đối với lập trường của chúng ta.

Xiêm trưởng lão nhìn khắp lượt:

– Tiểu tử kia rất giảo hoạt, ngươi xem đi, trận tỷ thí này hắn thắng chắc rồi.

Ngọc Nhị thoáng cái đã hiểu được, trên mặt lộ dáng cười hiểu ý:

– Tiền đặt cược của những người này lúc trước chẳng khác nào tặng tiền cho Vũ La. Nhưng nhiều người như vậy đặt cùng một cửa cũng không đủ chung cho ngài, Vũ La lần này thiệt thòi rồi.

– Hắc hắc!

Bản thân Xiêm trưởng lão cũng có chút đắc ý, một câu vuốt mông ngựa không chút vết tích này của Ngọc Cửu Long xem như là gãi đúng chỗ ngứa.

Trong lòng Vũ La cũng đang thầm mắng, đúng là lão cáo già, bản Đế Quân vất vả biểu diễn một phen kiếm chút tiền khổ cực, ngược lại tiện nghi cho lão già này.

Mọi người đều buồn bực, vì sao có người ủng hộ hắn như vậy, sắc mặt của hắn ngược lại trở nên khó coi?

Bọn họ không biết những người lúc trước mua Quảng Hải Sơn thắng chính là tặng tiền cho Vũ La, chỉ có lão già Xiêm trưởng lão này, chính là vươn móng vuốt móc tiền từ trong túi của Vũ La ra.

Mọi người phía sau lần lượt đi lên, tuyệt đại bộ phận đều mua Quảng Hải Sơn thắng, rất nhanh tiền đặt cược cửa Quảng Hải Sơn thắng đã vượt quá một ngàn năm trăm vạn Ngọc Tủy, quả nhiên những Đại Năng này đều có vẻ giàu có.

Mà ngược lại chỉ có bốn người ủng hộ Vũ La, một người tới từ Côn Lôn, ba người khác đều là Đại Năng của môn phái phụ thuộc vào Chung Nam Sơn và Côn Lôn Sơn.

Về phần đám người Miêu Ngọc Hành của Chung Nam Sơn lần này phái tới, không ai chịu đặt cược.

Trên thực tế trong lòng bốn người này cũng không cho rằng Vũ La có thể thắng. Thế nhưng địa vị quyết định suy nghĩ, dù bọn họ biết rõ đánh cuộc sẽ thua nhưng cũng phải biểu hiện lập trường của mình một chút, mua cửa Vũ La thắng.

Thế nhưng biết rõ sẽ thua, bảo người ta bỏ ra Ngọc Tủy, người ta tự nhiên cũng mặc kệ, trong đó có ba người chỉ bỏ ra hai mươi vạn Ngọc Tủy, coi như là chút tâm ý.

Chỉ có một vị trưởng lão của Côn Lôn Sơn, Hiên Viên Vấn Kính, khi đánh cuộc bỏ giới chỉ trữ vật xuống, thản nhiên nói:

– Một trăm vạn, mua Vũ La thắng.

Sau đó lại thấp giọng nói:

– Điệp nhi chính là hy vọng của Côn Lôn Sơn ta, đa tạ Vũ đại nhân che chở. Trên người ta chỉ có bao nhiêu đó, thực sự xin lỗi.

Một trăm vạn này chẳng khác nào Hiên Viên Vấn Kính báo đáp Vũ La, từ vẻ mặt của y có thể thấy rằng, y thừa biết một trăm vạn Ngọc Tủy này sẽ ra đi không trở lại, nhưng y vẫn lấy ra một trăm vạn Ngọc Tủy để chia sẻ tổn thất giúp Vũ La.

Hán tử này vóc người vạm vỡ cường tráng, râu quai nón xồm xoàm, đôi mắt báo to bằng chiếc chuông nhỏ. Nhìn qua có thể biết là loại người ngay thẳng, ruột để ngoài da.

Có lẽ nếu trên người y còn gì nữa cũng đã lấy hết mang ra.

Hiện tại xem ra chỉ có Xiêm trưởng lão là ủng hộ Vũ La nhiều nhất, với năm trăm vạn Ngọc Tủy.

Vũ La mỉm cười gật đầu với Hiên Viên Vấn Kính, như vậy tính sơ qua, tiền đánh cuộc bên mình cũng có sáu trăm sáu mươi vạn. Tổng cộng tiền mua Quảng Hải Sơn chiến thắng, thêm vào tiền đánh cuộc của bản thân Quảng Hải Sơn có chừng một ngàn sáu trăm bảy mươi vạn. Tính ra Vũ La cảm thấy mình có thể “kiếm được một khoản nhỏ”, lúc này mới hài lòng gật đầu, nhưng còn không quên hung hăng trợn mắt nhìn Xiêm trưởng lão một.

Minh đang nghèo khổ rách áo ôm, lão quỷ này lại muốn cướp đi chén cơm của mình…

– Hiện tại có thể bắt đầu được chưa?

Quảng Hải Sơn cười lạnh một tiếng:

– Bất kể trì hoãn thời gian thế nào, cũng phải có lúc bắt đầu.

Vũ La đưa tay ra hiệu mời:

– Vậy mời ngươi lên trước đi, nếu ngươi phá trận thành công, ta cũng coi như thua.

Quảng Hải Sơn hừ một tiếng, suy nghĩ một chút, nếu để cho Vũ La động thủ trước, bảy mươi hai đạo Băng Phách Thiên Lôi kia cũng không phải là trò đùa, cho nên gật đầu, tiến lên một bước chuẩn bị động thủ phá trận.

Lúc này Vũ La lại nói:

– Khoan động thủ, chờ bọn ta thối lui trước đã.

Quảng Hải Sơn bất mãn dừng tay lại:

– Vũ Đại nhân, ngài càng tỏ ra giằng co lề mề như vậy, ta càng cảm thấy khinh thường.

Vũ La không để ý, nhìn sang bốn người Hiên Viên Vấn Kính nói:

– Các vị, theo ta cùng đi đi.

Suy nghĩ một chút, hắn lại nói với Cửu Ân đạo trưởng:

– Chi bằng đạo trưởng cũng theo chúng ta…

Cửu Ân đạo trưởng xuất thân Nga Mi, vốn không muốn đứng chung một chỗ cùng Vũ La, nhưng nghĩ lại người ta cũng đã mở miệng mời mình rồi, không đi cũng hơi khó coi, bèn gật đầu đi theo hắn.

Bốn người Hiên Viên Vấn Kính lại nghi hoặc khó hiểu: Thối lui ra xa như vậy làm gì?

Đúng là rất xa, Vũ La dẫn theo bọn họ mãi cho đến đầu kia của quảng trường. Quảng Hải Sơn đã cực kỳ không nhịn được, xa xa hét lớn một tiếng:

– Xong chưa?

Vũ La khoát tay:

– Chờ một chút.

Hắn bố trí một chút, lúc này mới gật đầu, tựa hồ như đang lẩm bẩm: Hẳn là vấn đề không lớn rồi.