Chương - 264: Lão quy thủ tháp (trung+ ha)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Các tu sĩ ngân giáp nhất tề hét lớn, linh khí trong tay liều mạng phát ra, một trăm chiếc sương đồng kết thành trận pháp phong tỏa toàn bộ mật biển, mặc cho con cự thú kia ở dưới biển nổi giận lôi đình như thế nào, cũng không bao giờ có thể dấy lên một chút sóng gió nữa.

Mà ba mươi tu sĩ kim giáp kia đều tự tế ra pháp bảo đắc ý nhất của mình, đánh về phía cự thú kia giống như cuồng phong bạo vũ.

Trong lúc nhất thời các loại bảo quang nở rộ giống như khói lửa, các loại linh hỏa giống như u linh nổi phập phềnh trên mặt biển.

Tiếng xé gió của pháp bảo, tiếng nổ của đạo quyết, liên tiếp không dứt bên tai.

Trên mật biển một mảnh hỗn loạn, con cự thú kia ẩn núp ở dưới mặt biển, cuồng bạo mà bất lực phát ra một tiếng rống giận, thanh âm càng ngày càng yếu.

Hổ Mãnh thở dài:

– Con linh thú thủ hộ này xong rồi. Lệ Thương Hải chuẩn bị đầy đủ, bản thân còn chưa xuất thủ. Chỉ dựa vào những thủ hạ này đã có thể chém giết con linh thú thủ hộ này. Chiến lực của nó hẳn là rất hùng mạnh, chỉ sợ không kém Đại Năng, đáng tiếc trúng độc quá nặng, vô lực xoay chuyển đất trời…

Vũ La thầm nghĩ. đương nhiên chuẩn bị đầy đủ, trăm năm trước Lệ Thương Hải đã bắt đầu bày ra một trận chiến ngày hôm nay.

Theo những pháp bảo, đạo quyết đánh trúng con cự thú kia. các tu sĩ thủ hạ của Lệ Thương Hải lại phát ra từng tràng hoan hô, bọn họ biết, con cự thú này kiên trì không được bao lâu nữa. bọn họ cách thắng lợi càng ngày càng gần.

Phong tỏa mặt biển cũng bao gồm đảo Tháp Sơn kia. Cũng không biết là ai bắn ra một đạo bảo quang, sai trật khá xa. đánh lên đảo Tháp Sơn.

Một tiếng nổ lớn. nham thạch dưới đáy đảo Tháp Sơn bị cắt rơi một khối lớn.

Không ngờ rằng cự thú vốn đã giãy giụa sắp chết, đột nhiên rít gào một tiếng kinh thiên, một tiếng rống giận này dường như dùng tới toàn bộ lực lượng của nó, vừa nghe vào trong tai đã làm cho người ta không nhịn được đáy lòng mát lạnh.

Ằm!

Tiếng rống vang lên. ngân quang phong tỏa mặt biển triệt để vỡ nát. cự thú đột nhiên từ dưới mặt biển vọt ra. móng vuốt cực lớn trên bốn chân quạt nước biển, tiếng rống duy trì thời gian chừng một chén trà nhỏ, không ngừng phá nát hoàn toàn ngân quang, hơn nữa ngay cả gương đồng trong tay trăm tên tu sĩ ngân giáp cũng đều bị tiếng rống khiến cho nổ thành bột phấn.

Trăm tên tu sĩ ngân giáp đều hộc máu. rơi xuống như sao sa chui vào trong lòng biển.

Con cự thú kia. trên đầu đính đóa hoa Thất Hải Khỏi Tinh thần bí. ngạo nghề đứng ở trên mặt biển, đổ máu không chỉ hai mắt. cuồng nộ trừng mắt nhìn Lệ Thương Hải một thân hắc giáp, trong tay cầm trường kích trên bầu trời, mờ mịt phát ra một tiếng rống giận dữ khiêu khích.

Ba mươi tên tu sĩ kim giáp cùng hét lớn, pháp bảo các màu thay nhau đánh về phía cự thú.

Mãi đến lúc này, nó đã nhảy ra khỏi mật biển, bốn người Vũ La mới nhìn rõ diện mục thật của con cự thú này, không ngờ là một con huyền quy dài hơn mười trượng, đầu huyền quy đã sơ hiện hình rồng, lại bởi vì hai mắt đổ máu không ngừng, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.

Vũ La lại cảm thấy con cự quy này nhìn qua có chút quen mắt, chỉ là trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra thấy qua ở nơi nào.

Con cự quy này vô cùng to lớn, lực lớn vô cùng, thủ hộ đóa hoa Thất Hải Khôi Tinh này. Mỗi khi đến đêm trăng tròn, sẽ dùng đầu đội Thất Hải Khôi Tinh Hoa, từ bên trong thạch động dưới đáy đảo Tháp Sơn bơi ra, thu lấy tinh hoa trăng tròn.

Vũ La nghi hoặc, thạch động dưới đáy đảo Tháp Sơn dường như chỉ rộng có ba trượng, mà con cự quy này cũng có chín trượng, làm sao nó có thể chui ra?

Trong giây lát, Vũ La dường như đã hiểu được cái gì, đáng tiếc hắn vừa mới mở miệng đã nhìn thấy lão quy kia gầm lên một tiếng giận dữ, cả người hiện ra linh quang, đột nhiên tụ tập lên đầu. vừa mở miệng, một hạt châu màu đỏ đậm phun ra!

Vũ La không kịp nhiều lời, túm ba người bay nhanh lui về phía sau:

– Mau lui lại!

Hổ Mãnh vừa bay lui lại, vừa kinh ngạc nhìn hạt châu màu đỏ đậm kia:

– Trời ạ, viên nội đan này hỏa hầu ít nhất cũng có hơn vạn năm…

Viên nội đan màu đỏ đậm kia thế không thể đỡ, ba mươi tên tu sĩ kim giáp ở trước mặt nó không chịu nổi một kích, quang mang màu đỏ đậm kia thật giống như Diêm Vương thiếp,

chỉ cần tu sĩ bị nó thoáng chạm phải toàn thân sẽ nổ thành một mảnh quang vụ kim sắc.

Trong nháy mất, lão quy đã bằng viên nội đan khủng bố này liên tục giết mười tám tên tu sĩ kim giáp.

Lệ Thương Hải sắc mặt đại biến, gầm lên giận dữ:

– Tất cả lui ra! Để ta chiến với nó!

Hắn vốn cao cao tại thượng, sau khi hét lớn một tiếng, cũng không quản thủ hạ có thể kịp thời lui lại hay không, trường kích hắc sắc cực lớn trong tay lăng không vung lên đập xuống.

Trong đôi mắt chảy máu không ngừng của lão quy lóe ra hào quang tuyệt đẹp. Nó lại ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, tiếng rống to nhấc lên sóng lớn trăm trượng, không ngừng vỗ lên trên đào Tháp Sơn.

Từng con sóng lớn giống như sóng thần cuốn tới những hòn đào nhỏ phụ cận.

Trong phạm vi ba trăm dặm. tất cả hải thú sợ hãi chạy trốn thật xa, những con không đi được tất cả đều rúc xuống bùn cát dưới mặt biển run rẩy.

Nội đan màu đỏ đậm phát ra hào quang lóa mắt, ngay cả ánh trăng trên trời cũng bị hào quang của nó che lấp.

Nội đan phá không bay thẳng về phía Lệ Thương Hải.

Ầm!

Lệ Thương Hải cũng gầm một tiếng giận dữ, linh nguyên nổ mạnh giống như bộc phát, trường kích trong tay lớn gấp ba, giống như một cây thiết trụ cực lớn, hung hăng đâm về phía viên nội đan kia.

Một tiếng nổ trầm đục, nội đan và trường kích mạnh mẽ va chạm với nhau, liên tục ba mươi ba đạo sóng xung kích màu xám điên cuồng đảo qua mặt biển, áp lực hùng mạnh ép nước biển ra xung quanh, xung quanh lão quy đã xuất hiện một xoáy nước sâu đến mấy trăm trượng, hình thành sóng thần!

Hào quang của nội đan màu đỏ đậm nhanh chóng trở nên ảm đạm. bắt đầu từ điểm va chạm với trường kích của Lệ Thương Hải, vết nứt lan ra phủ kín mật ngoài nội đan.

Lão quy hét thảm một tiếng, làn da toàn thân đều chảy ra máu.

Hổ Mãnh lắc đầu:

– Thực lực của nó chỉ sợ cũng không phát huy được ba thành, ài…

Ba mươi ba đạo sóng xung kích nọ không ngừng đánh lên đảo Tháp Sơn. nham thạch màu vàng nâu bị đánh vỡ tan. tung bay loạn xạ.

Lão quy trọng thương sắp chết rít gào không ngừng. bốn bộ móng vuốt điên cuồng quạt nước bién. đột nhiên nó quay đầu. dường như đã hạ một quyết định trọng đại.

Nội đan đã đầy vết rạn bỗng nhiên quay đầu nhằm phía đảo Tháp Sơn.

Lệ Thương Hải cũng không chịu nổi, một kích phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền) của lão quy, nội đan va chạm với trường kích, mặc dù hắn đã thắng, thế nhưng bản thân cũng bay ngược ra ngoài mấy trăm trượng, trường kích đã có chút vặn vẹo, nếu không nhờ có tiên giáp lực phòng ngự khủng bố này chống đỡ, hiện tại chỉ sợ hắn cũng phải phun mấy ngụm máu.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, lão quy thân trúng kịch độc không ngờ còn có chiến lực hùng mạnh như vậy, dựa theo tính toán trước đây, lão quy có thể bộc phát ra ba phần thực lực đã không tồi rồi.

Hơn nữa vốn đã sắp đắc thủ. lúc trước lão quy cũng có chút buông tha chống cự. làm sao đột nhiên chiến ý hừng hực, liều mạng giống như nổi điên lên?

Hắn ở trong không trung loạng choạng muốn ngã. rất khó khăn mới ổn định được thân hình, chợt nhìn thấy viên nội đan kia hóa thành một đạo hồng quang chui vào trong ngọn núi thẵng tắp trên đảo Tháp Sơn kia.

Chu Cẩn có chút không hiểu:

– Lão quy kia đang làm cái gì?

Vũ La nhớ đến nghi hoặc của mình lúc trước, đã ra đoán được tám chín phần mười:

– Bên trong ngọn núi này chỉ sợ cất giấu một món pháp bảo vô cùng lợi hại, hoặc là bản thân ngọn núi này chính là một món pháp bảo lợi hại, chính là chỗ cư trú của lão quy.

Nếu không, động khẩu chỉ rộng ba trượng làm sao có thể vừa lão quy chín trượng chui ra chui vào?

– Ngọn núi này? Pháp bảo?

Hổ Mãnh và Hắc Thủy Tiên đều cảm thấy khó có thể tin, nếu đây là một món pháp bảo, món pháp bảo này phải hùng mạnh như thế nào? Có thể hóa thành một ngọn núi lớn!

Hai người còn chưa nói xong, chỉ thấy bên trong ngọn núi kia đột nhiên bắn ra huyết quang chói mắt, ngay sau đó ngọn núi giống như nứt ra, từng đạo huyết quang từ trong vết nứt bắn ra.

Một cỗ sát khí hung liệt chí cao vô thượng theo hồng quang này tràn ngập khắp thiên địa!

– Đây là thứ gì?

Ngay cả Lệ Thương Hải cũng nhịn không được thét lên một tiếng kinh hãi.

Ba người Hổ Mãnh trợn mắt há mồm nhìn ngọn núi kia, hồng quang đầy trời, hoàn toàn che lấp ánh trăng bạc trên bầu trời. Trên ngọn núi, tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, thanh âm từng khối nham thạch cực lớn rời ra rơi xuống giống như sát thần thượng cổ, nổi vang trống trận!

Ba người hoàn toàn bị dị biến trên đảo Tháp Sơn dọa ngây người, không ai chú ý tới, trong nháy mắt khi Vũ La nhìn thấy hào quang huyết sắc này, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

Khí tức này, hắn rất quen thuộc, cương thi, Hạn Bạt!

Không, mặc dù rất hùng mạnh, cũng có một tia khí tức Hạn Bạt, thế nhưng cấp bậc so với Hạn Bạt Huyết Phần có vẻ thấp hơn rất nhiều. Vũ La có thể khẳng định, đây là huyết mạch Hạn Bạt. chẳng qua chỉ là cấp thấp.

Cương thi, lão quy… hai thứ này liên hệ với nhau. Vũ La đột nhiên nhớ tới, lúc trước khi hắn phát hiện Bích Ngọc Đằng, đầu rễ sâu nhất của Bích Ngọc Đằng kết thành một cái kén lớn. trong đó có một lão quy, nâng một chiếc kim quan cực lớn, bên trong kim quan kia, chính là một cương thi!

Uỳnh! Toàn bộ nham thạch trên ngọn núi nổ tung, nham thạch chuẩn xác đánh trúng mười hai tên tu sĩ kim giáp còn lại, những tu sĩ kim giáp vô cùng cường hãn này, cả đám lại kêu thảm rơi vào trong biển rộng.

Giống như những tu sĩ ngân giáp lúc trước, rơi vào biển rộng chỉ có một đường chết. Bất luận là lợi trảo của lão quy, hay là kịch độc bên trong nước biển đều có thể dễ dàng lấy mạng bọn họ.

Nham thạch ngụy trang che giấu ở bên ngoài hoàn toàn biến mất, một tòa Huyết sắc Cự Tháp cao vút xuất hiện. Đúng như Vũ La đoán, bản thân ngọn núi này chính là một món pháp bào: Huyết sắc Cự Tháp có hình sáu cạnh.

Kích thước cự tháp không sai biệt lắm so với ngọn núi lúc trước, lão quy gầm lên giận dữ, cự tháp run rẩy một trận, đại địa rung động ù ù.

Lệ Thương Hải sắc mặt đại biến, gần như không chút nghĩ ngợi xoay người bó chạy.

Lão quy lại không buông tha hắn như vậy, nó hướng về phía Huyết sắc Cự Tháp phát ra tiếng rống dài, cự tháp run rây càng thêm kịch liệt.

Dường như lão quy hiện tại cũng đã không đủ lực lượng vận dụng tòa cự tháp này, nó dùng hết biện pháp, cự tháp lại thủy chung không thể bay lên.

Lệ Thương Hải đã chạy ra ngoài mấy chục dặm. mất thấy sắp thoát đi, lão quy nóng vội khó dằn nổi.

Hổ Mãnh nghi hoặc khó hiểu:

– Vì sao nó thủy chung vẫn đội đóa hoa Thất Hải Khỏi Tinh kia trên đầu? Nó chỉ cần cuốn đầu lưỡi một cái, là có thể ăn thần vật thiên địa này. Vừa rồi thời khắc nguy cấp như vậy, hiện tại thời khắc khẩn trương như thế, nó lại không động tới Thất Hải Khỏi Tinh Hoa kia, vì cái gì?

Lão quy phát ra một tiếng gầm giận dữ bi phẫn nhất, da thịt toàn thân nứt ra, máu tươi phun ra như nước suối.

Trong Huyết sắc Cự Tháp, hồng quang đại phóng, từ cửa sổ và cửa vòm trên thân tháp phun ra trường quang màu đỏ dài hàng trăm trượng. Lão quy được ăn cả ngã về không, đập nát nội đan đã dày đặc vết rạn. linh lực mênh mông nhanh chóng bao vây Huyết sắc Cự Tháp lại, cự tháp cuối cùng nổ vang một tiếng, chấn động toàn bộ mật biển, bạt đất mà lên.

Chỉ thấy một đạo huyết quang chiếu lên trên người Lệ Thương Hải, chiếc tiên giáp có lực phòng ngự khủng bố kia của hắn. lại không thể kiên trì ngay cả trong nháy mắt đã bị nghiền nát.

– A…

Hoang Hải Dạ Ma phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực độ không cam lòng, cũng theo tiên giáp tan thành tro bụi.

Đám người Hổ Mãnh khiếp sợ nhìn Huyết sắc Cự Tháp trên không trung một kích đánh chết một gã Đại Năng, trong mắt tràn đầy sùng bái.

Chỉ có Vũ La yên lặng nhìn một hố sâu lưu lại sau khi Huyết sắc Cự Tháp rời đi.

Bên trong hố sâu kia, rõ ràng có một cự quan kim sắc dài mười trượng, rộng năm trượng, cao bốn trượng. Cự quan vô luận là kiểu dáng hay là hoa văn trên mặt đều giống hệt như chiếc cự quan hiện đang nằm trong Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La.

Đã giết Lệ Thương Hải, lão quy kia lại không có chút vui mừng, căn bản cũng không thèm nhìn Huyết sắc Cự Tháp trên không trung, người đầy máu tươi, chậm chạp đi tới bên cạnh kim quan, giống như một con chó nhỏ phát ra từng trận rên rỉ, dùng hai má vô cùng thân thiết cọ vào kim quan, trong mắt lộ vẻ không nỡ.

Vũ La bỗng nhiên xuất hiện, phía xa Chu cẩn nhìn thấy hắn tùy tiện đi tới bên cạnh lão quy nguy hiểm, sợ tới mức hét lên kinh hãi:

– Vũ La. đừng qua đó, mau trở lại, nó sẽ giết ngươi…

Lão quy đột nhiên ngẩng đầu lên, hung ác nhìn chằm chằm Vũ La. trên không trung huyết quang đại phóng, tòa Huyết sắc Cự Tháp kia phá không mà đến.

Vũ La vội vàng làm ra một dấu hiệu khuyên lão quy bình tĩnh, sau đó chậm rãi mở Thiên Phủ Chi Quốc ra.

Dưới Bích Ngọc Đằng, lão quy, kim quan, tất cả như cũ.

Lão quy trên đảo kia lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hồi lâu, dường như có chút không thể tin được vào mắt mình. Hồi lâu sau, nó mới ngửa mặt lên trời rên rỉ, bên trong hai mắt huyết lệ cuồn cuộn.

Nhưng Vũ La có thể nghe được, trong tiếng rên rỉ của lão quy mang theo một tia vui mừng.

Kim quan trên đảo, kén Bích Ngọc Đằng mở ra một lỗ hổng chừng một trượng, dường như cương thi nằm trong kim quan là giống đực.

Lão quy dùng hết khí lực cả người chui xuống phía dưới kim quan, cõng kim quan lên trên lưng mình, từng bước từng bước đi về phía Thiên Phủ Chi Quốc.

ở phía sau nó, lưu lại một vết máu bắt mắt!

Vũ La trong lòng đau xót. Thiên Phủ Chi Quốc thu lão quy vào, đặt song song cùng một chỗ với lão quy kim quan lúc trước.

Cái kén rễ Bích Ngọc Đằng mở ra, một lần nữa đan lại, có không gian lớn hơn dung nạp

hai lão quy, hai chiếc kim quan vào.

Sau đó con tới sau đã không chịu được nữa, nó dùng cái ót gõ gõ lên kim quan trên lưng mình, dường như nói gì đó với chủ nhân trong kim quan, sau đó đầu lưỡi cuốn một cái, hái đóa hoa Thất Hải Khỏi Tinh thần bí mà xinh đẹp trên đỉnh đầu xuống, lại không phải tự mình nuốt vào, mà là an trí ở trên chiếc kim quan kia.

Lão quy làm xong những việc này, nâng chiếc hùng quan đặt song song bên cạnh chiếc thư quan kia, quay đầu thâm tình nhìn lão quy dưới thư quan đã sớm chết đi nhiều năm. vươn đầu vô cùng thân thiết cọ hai cái, sau đó cả người buông lỏng, nằm sấp xuống không bao giờ động nữa.

Rễ của Bích Ngọc Đằng cuốn lại, bao vây hai chiếc kim quan, hai lão quy lại, cũng phong bế một đoạn ái tình cố sự của dị tộc xuyên qua mấy vạn năm. Hai bộ cương thi huyết thống Hạn Bạt. hai lão quy, chuyện xưa của bọn họ rốt cuộc như thế nào, căn bản không có ai biết…

Huyết Sắc Cự Tháp gào thét mà đến, tiến vào Thiên Phủ Chi Quốc, từ trên không bao phủ xuống.

Bích Ngọc Đằng ở trong Thiên Phủ Chi Quốc đã sinh trưởng thành một mảnh. Huyết sắc Cự Tháp lại vô cùng to lớn, hoàn toàn bao phủ nó lại, giống như có cảm ứng, Bích Ngọc Đằng nhanh chóng sinh trưởng, một đám độc đằng lan tràn trong Huyết sắc Cự Tháp, tuy hai mà một.

Vũ La trong lòng cảm thương, lão quy càng trung thành hơn so với con người, Thất Hải Khỏi Tinh Hoa có thể cứu mạng nó, nhưng vì lời dặn dò của chủ nhân, đã đem Thất Hải Khỏi Tinh Hoa hiến cho nữ nhân của chủ nhân, thả chết không ăn đóa hoa kia.

Nếu như người của Lệ Thương Hải không vô ý đánh nát nham thạch đảo Tháp Sơn. Lão quy lo lắng di thể chủ nhân bị thương, cũng sẽ không liều chết phản kích, tất cả những điều này đều là một bí mật, cuối cùng chôn giấu ở sâu dưới đảo Tháp Sơn.

Chu Cẩn chậm rãi đi lên nắm tay Vũ La. gió biển gào thét, một hồi đại chiến vừa rồi dẫn tới thiên địa biến sắc, lúc này mây đen cuồn cuộn, một tia chớp cất qua bầu trời, mưa như trút xuống.

– Vì sao ngay lúc đầu lão quy không vận dụng Huyết sắc Cự Tháp kia? Nó vốn có thể giết dễ dàng Lệ Thương Hải, hoàn toàn không nhất định đến mức bản thân kiệt lực mà chết…

Hổ Mãnh vẫn có chút nghi hoặc.