Chương 479: Kỳ Lân Tý Thăng Cấp

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vũ La thở dài một tiếng, thuận tay đem hai con rùa trên vai xuống, vuốt ve chúng, tự an ủi mình:

– Cơ duyên tự có, tiểu gia hỏa, lần này phải trông vào phần số của ngươi mà thôi…

Hai người hai thú nhìn từ xa có thể thấy mơ hồ, với thị lực của hai con rùa tự nhiên không thấy. Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng hơi khẽ cau mày, vật trên đỉnh núi kia phát ra ánh sáng nhạt, không ngờ lại là một viên đá màu đen chỉ to bằng hạt gạo.

Ngân quang đầy trời đáng sợ vừa rồi dường như cũng là do viên đá này phóng xuất. Viên đá màu đen nhìn qua không có gì là nổi bật này, rốt cục là thứ gì?

Trong lúc hai người còn đang nghi ngờ, Động Động đã đi tới trước viên đá màu đen này, giơ chân trước màu vàng nhạt ra cầm lấy. Vũ La cảm thấy căng thẳng trong lòng, cũng may kia viên đá không có chút phản ứng gì. Vũ La thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Động Động đã nuốt chửng viên đá vào miệng!

Vũ La tức tối suýt chút nữa giơ chân:

– Tiểu gia hỏa này, vì sao lại tham ăn như vậy…

Lúc này hắn cũng không để ý cái gì cơ duyên hay không cơ duyên nữa, điều khiển cụm mây trắng bay tới nhanh chóng. Rất nhanh đã đến trước ngọn núi kia, vẫn không có dị tượng gì xảy ra. Động Động ăn viên đá kia, có vẻ như rất hài lòng, chậm rãi bay trở lại. Vũ La nhướng mày, chỉ thấy tiểu gia hỏa vọt tới trước mặt hắn, nhếch miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, sau đó ngã trên cụm mây trắng đánh rầm.

Vũ La thấy vậy giật mình kinh hãi, vội vàng ôm nó lên xem, lập tức dở khóc dở cười: Tiểu gia hỏa đang ngáy ngon lành, không ngờ đã ngủ thiếp đi.

Hướng Cuồng Ngôn ở bên cạnh bật cười vang. Hai con rùa chập choạng bò theo tay Vũ La lên tới thân thể Động Động, chui vào bộ lông dài của Động Động, cũng ngủ theo.

Vũ La lắc lắc đầu, ném ba tiểu gia hỏa vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó phủi tay nói với Hướng Cuồng Ngôn:

– Đi thôi.

Dường như sau khi Động Động nuốt chửng viên đá kia, lời nguyền Đại Dã Hà cấm cũng đã được giải trừ. Hướng Cuồng Ngôn lại dùng thần thức thử dò xét một chút, cấm cố không gian bên ngoài Hổ Mi hà cũng đã được giải trừ. Hai người bay qua Hổ Mi hà, sắc trời đã hoàn toàn sụp tối, màn đêm một lần nữa bao phủ Đại Di Chi Dã.

Hai người ngừng lại ở bờ sông cách đó không xa, vứt Mông Thiên còn đang ngũ mê man sang một bên, mạnh ai nấy trải da thú xuống đất, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Vũ La ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đế Tinh Tử Vi trên trời thình lình lóe lên một. Hắn trợn mắt nhìn kỹ, nhìn một lúc sau chỉ thấy trên trời vẫn tối om, không có dị tượng gì cả.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc, Động Động đang ngủ say chợt trở mình, hai tay vô ý gãi gãi cái bụng tròn căng. Dưới lớp da bụng có vật gì đó thỉnh thoảng chợt lóe sáng theo nhịp thở của nó.

Sáng hôm sau, Mông Thiên là người đầu tiên tỉnh lại. Y ngồi dậy gãi gãi đầu, nhìn quanh một lúc, thình lình hưng phấn nhảy dựng:

– Ha ha, Đại Dã Hà cấm giải trừ rồi, ta vẫn còn sống trở ra, ha ha ha!

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn mở mắt ra, quả nhiên Hổ Mi hà hôm qua ở cách đó không xa đã biến mất không thấy nữa. Mà ngọn sơn phong cao năm ngàn trượng đột ngột mọc từ dưới đất lên vẫn còn đứng sừng sững nơi đó.

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn nhìn nhau, lắc lắc đầu có vẻ không hiểu được.

Vũ La hỏi:

– Ngươi quan sát hoàn cảnh xung quanh thử xem, trong bao lâu chúng ta có thể ra khỏi Đại Di Chi Dã?

Mông Thiên chạy vòng vòng một lúc, rất nhanh đã quay trở lại, vẻ mặt sáng ngời:

– Nửa ngày, tối đa là một ngày, nhất định chúng ta sẽ ra ngoài.

Vũ La nhảy dựng lên:

– Đi mau.

Một mảng sương mù nhàn nhạt giống như một chiếc rèm ngăn cách hai thế giới với nhau. Một bên là Nam Hoang sơn thủy hiểm ác, một bên là Đại Di Chi Dã hung hiểm khó lường

Trong sương mù thấp thoáng bóng người, có ba người bước ra.

Trước mắt bọn họ là một vách núi dựng đứng, bên dưới là vực sâu không đáy tối tăm, nhìn quanh toàn là mông lung mờ mịt. Trong khoảnh khắc Vũ La ra khỏi đám sương mù, lộ vẻ hơi ngơ ngác một chút. Hắn liếc mắt nhìn thế giới này, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi nghèn nghẹn trong cổ.

Hướng Cuồng Ngôn ném ra một đạo linh phù tam phẩm:

– Lấy đi.

Mông Thiên vội vàng tiếp lấy, quan sát cẩn thận, sau đó rón rén cất đi. Y khom người hành lễ với hai người:

– Tiền bối, tiểu nhân đi đây.

Hướng Cuồng Ngôn khoát khoát tay, dường như Mông Thiên sợ hai người đổi ý, lắc mình nhanh như mèo chui tọt trở về Đại Di Chi Dã. Sau này trong Đại Di Chi Dã có một “cao thủ điên” nổi tiếng, bằng vào một đạo linh phù tam phẩm đánh khắp Đại Di Chi Dã. Bất quá tên này rất thích nói khoác, rằng mình đã gặp được hai vị “thần nhân”, hết thảy cao thủ, hết thảy hung thú trong Đại Di Chi Dã không chịu nổi một đòn của hai người này. Nói khoác như vậy cũng còn chấp nhận được, nhưng y còn nói từng theo hai người này tiến vào Đại Dã Hà Cấm, cuối cùng đi ra ngoài bình an vô sự… Chuyện này làm sao có khả năng?

Y càng nói, người ta càng không tin, người ta càng không tin y càng không cam lòng, lại càng muốn chứng minh.

Kết quả cuối cùng thường là y dưới cơn nóng giận xuất thủ, đánh cho tất cả mọi người bỏ chạy. Lâu ngày dài tháng, y cũng trở thành một nhân vật truyền kỳ trong Đại Di Chi Dã.

– Trở về rồi…

Một lúc lâu sau, Vũ La mới cất tiếng thở dài.

Trên trời ngoài xa, một biển mây dày đặc được ánh tà dương gác núi chiếu rọi, nổi lên ánh vàng rực rỡ, giống như một tòa thành được đúc bằng kim loại.

Dãy núi chạy dài, gió lớn hung hăng thôi mạnh len lỏi giữa các ngọn núi.

Sông lớn cuồn cuộn, thủy quái khuấy động bên dưới.

Vũ La nhìn vùng thiên địa vô cùng quen thuộc này, ngẩng đầu lên. Dường như trời cao cảm ứng, rắc xuống một mảng mưa phùn nho nhỏ, khiến cho tóc, y phục Vũ La bao phủ một lớp hơi nước mỏng. Hắn nhìn mưa bụi trước mặt, hít sâu một hơi. Nước mưa hóa thành linh lực hệ Thủy mỏng manh, theo không khí Nam Hoang vốn ẩm thấp chui vào trong phổi hắn.

Trong lúc nhất thời, mỗi một tế bào trong thân thể hắn đều được kích hoạt, cảm giác như ký ức xa xôi từ thời thượng cổ được thức tỉnh. Trong khoảnh khắc này, dường như Đế Quân Thôi Xán năm xưa tung hoành Nam Hoang, lực kháng phe Chính đạo đã sống lại.

Hướng Cuồng Ngôn đứng bên cạnh Vũ La, thấy khí chất sắc bén chợt lóe lên trên người Vũ La rồi biến mất, không nhịn được nở một nụ cười hiểu ý. Lão không nói nửa lời, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Vũ La.

Chỉ trong thoáng chốc, hơi thở kích động dập dồn của Vũ La dần dần yên lặng trở lại. Hắn xoay người lại, cả người đã thay đổi, mỉm cười hỏi Hướng Cuồng Ngôn:

– Tiền kiếp của ta so với đời này, người nào tốt hơn?

Hướng Cuồng Ngôn khoát tay ngăn lại, cười chế giễu:

– Đúng là lắm chuyện. Đời trước là ngươi, đời này cũng là ngươi, không phải hay sao? Nếu đã là ngươi, vậy còn phân tốt xấu để làm gì?

Vũ La cười ha hả, chợt xoay người lại nhìn quang cảnh Nam Hoang mênh mông trước mặt:

– Trở về vùng đất này một lần nữa, ta tiền kiếp cùng với ta đời này mới có thể hợp nhất, trở thành ta hoàn chỉnh.

Hướng Cuồng Ngôn cười mà không nói, lão hiểu Vũ La vừa phá được một bức tường ngăn cách tâm linh, chờ một thời gian nữa nhất định sẽ thăng tiến cảnh giới.

– Đi thôi, nơi này là Nam Hoang, cố hương của chúng ta, cho dù xòe bàn tay không thấy ngón, chúng ta cũng sẽ không lạc đường.

Vũ La thấy trời dần tối bèn nói.

Dọc trên đường đi, Vũ La chợt hỏi Địa Hỏa Kim Kỳ Lân:

– Rốt cục đến lúc nào ngài mới có thể thăng Kỳ Lân Tý lên một bậc vậy?

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hỏi ngược lại:

– Ngươi chạy từ nơi này tới Lão Lang cốc mất bao lâu?

– Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối đa ba ngày.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nói:

– Trước khi ngươi xông vào Lão Lang cốc, ta nhất định sẽ tăng Kỳ Lân Tý lên một cấp.

Vũ La gật đầu, lúc này Địa Hỏa Kim Kỳ Lân không hề cò kẻ mặc cả như mọi lần.

Vị Thần Thú từ thời Hồng Hoang này bình thường biểu hiện vô cùng bại hoại vô sỉ, tìm đủ mọi cách chiếm tiện nghi của Vũ La. Nhưng vào thời khắc mấu chốt hiện tại, hiển nhiên cũng muốn giúp Vũ La một tay, vì vậy cố gắng tranh thủ thăng Kỳ Lân Tý lên một cấp trước khi Vũ La tiến vào Lão Lang cốc.Vũ La chợt nhớ ra, bèn hỏi:

– Vì sao ở Đại Dã Hà cấm, lão nhân gia ngài lại tỏ ra kích động như vậy?

Quả thật Địa Hỏa Kim Kỳ Lân là tên bại hoại, thường ngày có lợi ích lập tức giành lấy, tới lúc chiến đấu lại trốn đi, có thể ra sức lại không chịu ra sức. Nhưng lần này ở Đại Dã Hà Cấm, nó lại kêu gào đòi ra ngoài giết địch, thật sự khiến cho Vũ La hết sức bất ngờ.

– Hừ, theo như lời ngươi, lão nhân gia ta không phải là nhìn ra ngươi đang nguy, cho nên mới xuất lực hay sao?

– Thật không?

Giọng chất vấn của Vũ La khiến cho Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cảm thấy tổn thương:

– Ngươi nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ lão nhân gia ta sống mấy vạn năm, còn có thể lừa một tên vãn bối như ngươi sao?

– Không nghi ngờ gì, ngài hẳn sẽ làm như vậy.

Vũ La không cho nó chút thể diện nào.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cứng họng, Vũ La hỏi tới:

– Được rồi, lão nhân gia ngài là loại thú gì, vãn bối là người thế nào, cả hai đều biết rõ trong lòng, ngài cứ giấu diếm như vậy, quả thật là hẹp hòi nhỏ mọn. Mọi người đều nói Thần Thú vô cùng thẳng thắn, chẳng lẽ lão nhân gia muốn làm một con sâu làm rầu nồi canh?

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân tức nói không ra lời, một lúc lâu sau mới không cam lòng thừa nhận:

– Được rồi, ngươi đoán trúng. Hung thú kia tên là Kiêu Khoát (sên), bắt đầu từ thời thượng cổ, chính là đối tượng săn bắt chính của Kỳ Lân nhất tộc chúng ta.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân coi trọng thể diện, chắc chắn không nói thật, nhưng Vũ La cũng có thể đoán ra đại khái: Hiển nhiên Kiêu Khoát cùng Kỳ Lân là thiên địch với nhau. Cho nên Kiêu Khoát kia vừa cảm ứng được khí tức của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, lập tức nhảy ra khiêu khích. Trời đất gặp nhau, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân giận tím mặt, mới căm phẫn khác thường nhảy ra chiến đấu.

– Được rồi, lão nhân gia ngài an tâm thăng cấp cho Kỳ Lân Tý đi thôi.

Tiến vào Nam Hoang, hai người hết sức cẩn thận hành sự. Gặp địa phương không người, lập tức dốc hết toàn lực phi hành. Gặp phải núi non có môn phái chiếm cứ, lập tức giảm tốc độ, đi vòng tránh ra thật xa.

Mặc dù làm như vậy chậm một chút, nhưng chắc chắn là không kinh động bất cứ kẻ nào.

Hướng Cuồng Ngôn chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, dọc đường hết sức bực tức Vũ La. Mặc dù bực tức như vậy, nhưng lão vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh.

Ba ngày sau, Lão Lang cốc đã xuất hiện trong tầm mắt.

Đúng lúc này, thanh âm Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thình lình vang lên trong đầu Vũ La:

– Mau tìm một nơi bí ẩn, lúc Kỳ Lân Tý thăng cấp, có thể ta không khống chế được, sẽ có dị tượng xảy ra, mau…

Vũ La chộp lấy Hướng Cuồng Ngôn:

– Đừng hỏi nhiều, mau đi theo ta!

Vũ La hết sức quen thuộc Nam Hoang, cho dù nơi này là phụ cận Lão Lang cốc, địa bàn của Thượng Trảm Đạo. Năm xưa Thượng Trảm Đạo vì muốn tỏ lòng trung thành, từng phái người vẽ cặn kẽ bản đồ địa hình Lão Lang cốc, đặc biệt đưa qua cho Vũ La.

Vũ La quay một vòng, lập tức tìm được rồi một thạch động thiên nhiên rất lớn, bên ngoài có một thác nước rũ xuống như rèm, hắn lập tức lôi Hướng Cuồng Ngôn cấp tốc chui vào trong đó.

Bọt nước văng tung tóe, trong động tối om. Vũ La vừa tiến vào, trên người hắn đã nổi lên ánh lửa. Lửa này là hư ảnh, mặc dù cháy sáng nhưng không hề gây thương tốn gì cho thân thể hắn, kể cả y phục cũng không sao.

Hắn cố gắng áp chế, nói với Hướng Cuồng Ngôn:- Đừng để cho bọn Thượng Trảm Đạo phát hiện!

Nơi này còn cách Lão Lang cốc không xa, Vũ La lo rằng bứt dây động rừng. Hướng Cuồng Ngôn gật đầu, khẽ khoát tay, lập tức có bốn đạo linh phù màu tím nhạt bay ra. Bốn đạo linh phù này đều có chín mặt, hình dáng tinh xảo, được luyện chế từ ngọc, vô cùng xinh đẹp, toát ra ánh sáng dịu dàng. Trên mỗi mặt đều có một đạo linh văn thâm ảo lấp lóe không ngừng.

Bốn đạo linh phù quay xung quanh Vũ La, vận chuyển theo một quỹ tích vô cùng đặc biệt. Bốn đạo linh quang bắn ra, ảo hóa thành bốn chiến sĩ toàn thân khôi giáp trên đầu Vũ La. Những chiến sĩ này thân cao ba trượng, ai nấy giơ tay lên áp vào nhau, một bức màn sáng dâng lên từ bốn chiến sĩ này, bao bọc Vũ La vào trong.

– Thành rồi.

Hướng Cuồng Ngôn nói. Đây là Phù Binh Phong Trận, nếu thăng trận pháp này lên hai cấp, chính là Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận mà ngay cả Hướng Cuồng Ngôn thi triển cũng phải tốn hao dương thọ.

Vũ La mờ trói buộc, trong màn sáng kia vang lên một tràng tiếng kêu trầm đục, một đạo hào quang màu đỏ sẫm từ cánh tay trái hắn bay ra, không ngừng vờn quanh Vũ La, tạo ra một mảng ánh lửa bên cạnh Vũ La.

Ngọn lửa bốc lên rừng rực, một đốm lửa lơ lửng trên đầu Vũ La, hiện ra bản thể, chính là Thiên Mệnh Thần Phù ngũ phẩm Kỳ Lân Tý.

LÚC Vũ La phát hiện đạo Thiên Mệnh Thần Phù này sâu trong Yên sơn, nó có vẻ bất phàm. Khác với Thiên Mệnh Thần Phù thông thường, cả hai mặt trước sau của nó đều có linh văn, hơn nữa linh văn ở hai mặt có thể chảy xuôi kết nối với nhau.

Linh phù thông thường nhất phẩm có chín mặt, cửu phẩm có một mặt. Nhưng Thiên Mệnh Thần Phù bất kể cấp bậc gì cũng chỉ có một mặt có khắc linh văn.

Hôm nay đạo Thiên Mệnh Thần Phù này rời khỏi thân thể Vũ La, treo cao trên đầu hắn. Giữa những tiếng Kỳ Lân rống, linh văn hai mặt Kỳ Lân Tý không ngừng chảy xuôi, mặt phải chảy từ trên xuống dưới, mặt trái chảy từ dưới lên trên, tạo thành một vòng tuần hoàn khép kín.

Theo vòng tuần hoàn không ngừng này, lực lượng Kỳ Lân Tý càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Rốt cục ánh lửa bạo phát thật mạnh, ngay cả Phù Binh Phong Trận cũng không hạn chế được. Hướng Cuồng Ngôn bèn điểm ra một chỉ, bốn lá linh phù bỗng nhiên bay cao lên, hóa thành to mười trượng, cơ hồ chiếm trọn cả sơn động. Không gian trong màn sáng cũng theo đó gia tăng, miễn cưỡng chế ngự được ngọn lửa của Kỳ Lân Tý bành trướng.

Lúc này, ngay cả Hướng Cuồng Ngôn cũng có chút ghen tỵ với Vũ La, tiểu tử này quả thật vô cùng may mắn. Trước kia Vũ La từng nói với lão, Kỳ Lân Tý chính là Thiên Mệnh Thần Phù ngũ phẩm, lão bèn đích thân luyện chế bốn đạo linh phù nhất phẩm thượng, hợp thành Phù Binh Phong Trận uy hùng mạnh này. Vốn nghĩ rằng thừa sức che giấu cho Kỳ Lân Tý thăng cấp, không ngờ hiện tại bị ép phải khai hỏa tất cả uy lực, suýt chút nữa không thể chế ngự được.

Lão liếc nhìn qua đã thấy Thiên Mệnh Thần Phù này không giống bình thường, không ngờ hai mặt đều có linh văn.

Trong Đại Dã Hà cấm, Vũ La xuất thủ một lúc ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù, Hướng Cuồng Ngôn đã nhìn ra chỗ khác thường. Lão là phù sư, không phải tu sĩ thông thường, Vũ La dùng ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù tạo thành phù trận Đại La Tam, Trịnh Tinh Hồn cũng không nhìn ra, nhưng Hướng Cuồng Ngôn lại có thể cảm giác được một chút khác biệt vô cùng nhỏ bé.

Mấy ngày qua trên đường, Vũ La đã nói sơ qua cho Hướng Cuồng Ngôn, hắn không nhắc tới Phong Thần Bảng, chỉ nói rằng mình có kỳ ngộ, có thể luyện được nhiều đạo Thiên Mệnh Thần Phù.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La và Kỳ Lân Tý bên trong Phù Binh Phong Trận, nở một nụ cười, thầm nhủ:

– Theo như giọng điệu của thằng lỏi này, Kỳ Lân Tý là đạo Thiên Mệnh Thần Phù kém nhất của hắn, đã lợi hại tới mức này…

– Nếu là người khác có kỳ ngộ này, có thể tu luyện được nhiều Thiên Mệnh Thần Phù, e rằng sẽ cảm thấy vô cùng uổng phí. Có thể tìm được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù đã là cơ duyên lớn bằng trời, cho dù có năng lực tu luyện thêm một đạo nữa thì có ích gì?

Ngoài thân thể Vũ La không ngừng khuếch tán ra tầng tầng hào quang màu đỏ sẫm, công kích vào Phù Binh Phong Trận. Hướng Cuồng Ngôn không dám khinh thường, vội vàng thu liễm tinh thần, cẩn thận ứng đối.

Kỳ Lân Tý bay lên cao, không ngừng xoay tròn, chín đạo hào quang màu đỏ sẫm ung dung bay xuống. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân kêu lên một tiếng kỳ quái, từ bên trong chui ra:

– Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị thứ này hút vào…

Vũ La kinh ngạc:

– Có chuyện gì vậy?

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân có vẻ hơi suy yếu, nghe hắn hỏi như vậy, tức tối vung chân kêu to:

– Phải chăng là tiểu tử ngươi muốn hãm hại lão nhân gia ta? Ta đây vất vả giúp ngươi thăng cấp Thiên Mệnh Thần Phù, ngươi lại chơi ta như vậy, không phải là ác độc lắm sao? Lúc trước còn khuyên ta ngay thẳng, ta thấy ngươi mới chính là tiểu nhân.Vũ La không hiểu chuyện gì:

– Làm sao vậy?

– Ngươi thật không biết sao, đây là Thiên Mệnh Thần Phù của ngươi kia mà?

Hướng Cuồng Ngôn phán đoán không sai, Vũ La không coi Kỳ Lân Tý như một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, vì vậy sau khi lấy được vào tay, hắn cũng không hề dụng tâm nghiên cứu.

– Ta thật sự không biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Vũ La ngơ ngác không hiểu, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân trừng mắt liếc hắn một cái:

– Ngươi tự xem đi.

Nó vừa dứt lời, chỉ thấy bên trong Kỳ Lân Tý bắn ra một đạo hào quang màu vàng đỏ, hiện ra một danh sách hư ảnh.

Trong danh sách này có tất cả chín đồ hình, là chín con Kỳ Lân khác nhau xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới. Đồ hình cuối cùng, Vũ La nhìn thấy quen quen, hắn nhìn kỹ một chút, sau đó quay sang nhìn Địa Hỏa Kim Kỳ Lân.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân tức giận nói:

– Nhìn cái rắm, không sai, đó chính là Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhất tộc chúng ta.

– Như vậy là sao?

Vũ La vẫn không hiểu.

Trong chín đồ hình này, chỉ có đồ hình thứ ba, thứ tư có chứa ánh sáng mờ mờ, những đồ hình còn lại tối om. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nói:

– Ngươi còn nhớ viên nội đan Lôi Hỏa Long Lân không?

Thần Thú Kỳ Lân chia làm ba loại thượng trung hạ, mỗi loại có ba phẩm, tổng cộng ba loại chín phẩm. Lúc trước lấy được viên nội đan Lôi Hỏa Long Lân ở thế giới dưới lòng đất, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân từng giải thích rõ ràng, Lôi Hỏa Long Lân là Kỳ Lân tứ phẩm, có huyết mạch cao quý hơn nó nhiều.

– Đạo Thiên Mệnh Thần Phù này có vẻ kỳ quái, chín đồ hình này đại biểu cho chín tộc của chín phẩm Kỳ Lân. Nếu ngươi có thể tìm đủ chín tộc, tất cả được đạo Thiên Mệnh Thần Phù này nuốt lấy, e rằng uy lực của nó có thể gia nhập vào hàng thiên hạ đệ nhất!

Vũ La nghe vậy vô cùng hưng phấn:

– Thật ư?

– Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, điều kiện này cực kỳ nghiêm khắc, nhất định phải có đủ nội đan, hài cốt, sinh hồn của mỗi tộc, thiếu một thứ cũng không được.

Vũ La tức thì thất vọng:

– Chuyện này khó vô cùng…

Hắn lại nhìn Địa Hỏa Kim Kỳ Lân một cái, cười nói:

– Chẳng trách ngài cho rằng ta muốn chơi khăm ngài…

– Hừ!

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vẫn còn tức giận.

Vũ La thấy đồ hình thứ ba hơi sáng bèn suy đoán:

– Nói như vậy, hài cốt và sinh hồn mà chúng ta tìm được trong phong động là của Kỳ Lân tam phẩm…

– Không sai, đó là Chân Hỏa Vọng Nguyệt Lân tam phẩm.

Vũ La liếc nhìn Địa Hỏa Kim Kỳ Lân không có hảo ý:

– Ý của ngài là nếu như gộp đủ nội đan, hài cốt, sinh hồn, đồ hình sẽ hoàn toàn sáng rực lên ư?

– Đúng vậy.

– Có thật không?

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân không nhịn được:

– Đương nhiên là thật, chẳng lẽ lão nhân gia ta lại lừa ngươi?

– Chuyện này khó nói lắm, nhân phẩm lão nhân gia ngài không thể nào khiến cho người ta yên tâm được… Chi bằng ngài vào đó thử một chút xem sao, để ta nghiệm chứng xem đồ án cuối cùng có thể sáng lên hoàn toàn không?

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân quát lên như sấm:

– Ngươi còn dám nói không phải cố ý…

Vũ La bật cười ha hả.

Hướng Cuồng Ngôn ở bên ngoài đỏ bừng mặt mũi, tức giận hỏi:

– Xong chưa vậy, ta sắp sửa không chịu được nữa rồi, ngươi còn cười cái rắm.

Hướng Cuồng Ngôn cảm thấy uất ức trong lòng, nếu làm ra động tĩnh lớn như vậy, đúng ra ngươi phải cho ta biết trước. Ta vẫn còn trận pháp uy lực lớn hơn nữa, không cần phải bắt ta cố sức như vậy… Ta đường đường là Nam Hoang đệ nhất phù sư, khống chế một đạo Thiên Mệnh Thần Phù ngũ phẩm thăng cấp lại phải vất vả như vậy, suýt chút nữa ứng phó không được, chuyện này truyền ra thể diện già nua cũng mất hết.

Bên cạnh Vũ La, từng ngọn lửa màu đỏ sẫm bay vào trong Kỳ Lân Tý. Trên đạo Thiên Mệnh Thần Phù này, ánh sáng của linh văn cũng dần dần mờ đi, cuối cùng hóa thành một đạo hỏa quang bay trở về cánh tay trái của Vũ La.

Trên Phong Thần Bảng, Thần Tướng ngũ phẩm Kỳ Lân Tý cũng đã thăng lên một cấp, trở thành Thần Tướng tứ phẩm Cửu Mục Kỳ Lân Tý, cũng còn kém Thần Tướng tam phẩm Lực Bạt Sơn chỉ có một cấp.

Vũ La hết sức vui mừng, lật tay một cái thả Cửu Mục Kỳ Lân Tý ra, cầm trong tay quan sát một lúc, gật gật đầu ra vẻ hài lòng.

Hướng Cuồng Ngôn thu Phù Binh Phong Trận lại, có chút căm tức lắc lắc cổ tay:

– Ta phải nghỉ ngơi một lát.

Lực lượng Cửu Mục Kỳ Lân Tý vượt xa Kỳ Lân Tý lúc trước, chuyện này Vũ La biết rất rõ ràng. Hắn thử nghiệm một chút, gia trì Cửu Mục Kỳ Lân Tý vào cánh tay trái mình, nhất thời một luồng lửa màu vàng chảy xuôi, cả cánh tay trái bành trướng gấp ba, hóa thành một con Kỳ Lân thân khoác một lớp áo giáp hào quang. Trên áo giáp từ đầu vai cho đến mu bàn tay, có chín miếng giáp tâm trông giống như chín con mắt.

Trong giáp tâm ẩn giấu chín đồ hình, trong đó miếng thứ ba và thứ tư hơi sáng lên một chút, miếng cuối cùng chợt sáng chợt tối.

Vũ La khẽ siết tay, cảm thấy một cỗ lực lượng mênh mông mà nóng bỏng chảy xuôi trong cánh tay, gật gật đầu hài lòng.

Lúc này trong Lão Lang cốc, Thượng Trảm Đạo đang ngồi ngay ngắn trên một đại điện, bốn đứa con trai, hai đứa con gái, lão bà, em vợ chia ra ngồi hai bên.

Sắc mặt Thượng Trảm Đạo trắng nõn, để râu ba chòm dài, đầu đội vòng bằng bạch ngọc, một thân áo bào văn sĩ màu nguyệt bạch, ngọc đái màu xanh nhạt ngang lưng. Nhìn bề ngoài khó lòng tưởng tượng ra một trung niên nho nhã như vậy lại là chủ nhân của Độc môn lòng dạ độc ác nổi tiếng Nam Hoang.

– Phát hiện ra Vũ La tung tích chưa?

Thượng Trảm Đạo nhàn nhạt hỏi.

Em vợ y tiến lên đáp:

– Tạm thời vẫn chưa thấy, bất quá tỷ phu, chúng ta cũng không cần phải lo lắng, lấy hữu tâm đối phó vô tâm, ta cũng không tin Lão Lang cốc chúng ta dốc hết toàn lực, mà không thu thập được một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như Vũ La.

– Đúng vậy, phụ thân, không phải là chúng ta đã phá giải được tòa thượng cổ kỳ trận sau núi ư? Mọi người đã thao luyện thuần thục, lão nhân gia ngài cũng đã thấy uy lực của trận pháp này, còn gì mà lo lắng?

– Cho dù là Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán sống lại, cũng chỉ có thể có đi không về. Trận pháp này thêm vào kỳ độc của Độc môn chúng ta, chúng ta không ra ngoài trêu chọc người khác đã là may mắn, còn ai dám tới Lão Lang cốc? Bất kể là ai, cũng sẽ cho y chỉ có đi không về!

Trong lúc nhất thời, cả đại điện vang lên một mảng thanh âm kích động. Thượng Trảm Đạo cũng chỉ thờ ơ hỏi một câu như vậy, bản thân y cũng không xem Vũ La ra gì. Mặc dù người đưa tin từ Trung Châu tới cố ý phóng đại, rằng tên Vũ La này không phải là người bình thường, nhưng Thượng Trảm Đạo nhớ tới tòa thượng cổ trận pháp uy lực khổng lồ sau núi bình sinh từng thấy, còn có Tứ Đại Độc Thú trấn thủ trong cốc, thâm tâm y không cảm thấy lo lắng chút nào.

Đúng như lời các con y vừa rồi, cho dù là Đế Quân Thôi Xán sống lại, dám mò tới Lão Lang cốc, Thượng Trảm Đạo cũng có lòng tin sẽ làm cho hắn chỉ có đi mà không có về.

– Tóm lại cũng phải cẩn thận một chút.

Thượng Trảm Đạo nói:

– Chúng ta đã chiếm hết ưu thế, lần này nhất định phải giữ tiểu tử kia lại. Người ở Trung Châu nọ đã hứa hẹn lợi ích vô cùng hấp dẫn, chúng ta quyết làm cho bằng được.

Mọi người nhất tề đáp ứng, Thượng Trảm Đạo lại nhắc nhở một câu:

– Nhớ kỹ, nhất định phải giữ lại chiếc nhẫn trên tay tiểu tử kia.

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn đã đứng trên tiền sơn của Lão Lang cốc. Từ trên đỉnh ngọn sơn phong này nhìn xuống, trong Lão Lang cốc vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài ánh lửa lóe lên, giống như những ánh sao lấp lánh trên mặt biển.

Gió đêm gào thét vù vù, tạo ra tạp âm rất lớn xung quanh.

Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn cùng nhìn nhau:

– Bắt đầu thôi.

Hướng Cuồng Ngôn nhẹ nhàng giơ tay lên, đầu tiên một điểm linh quang xuất hiện, sau đó là chín đạo linh phù chín mặt quay xung quanh điểm linh quang kia.

Vũ La không nhịn được có chút ghen tỵ, nhìn phù trận trong tay Hướng Cuồng Ngôn. Chủ phù là Thiên Mệnh Thần Phù của Hướng Cuồng Ngôn, thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao, cộng thêm chín đạo linh phù nhất phẩm. Dù là tiền kiếp Vũ La bất quá cũng chỉ phối với sáu đạo linh phù nhất phẩm mà thôi.