Chương 600: Chỉ Tiên Châm

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lưu Thư Lương gật đầu:

– Không có ư? Tốt lắm, chúng ta bắt đầu rút thăm.

Còn lại chín tên đệ tử, Lưu Thư Lương đã chuẩn bị chín chiếc thẻ ngọc. Bốn cặp trong đó đánh số giống nhau, thẻ còn lại không viết gì cả, ai bắt được thẻ này sẽ trực tiếp lên cấp.

Có đôi khi may mắn cũng là thực lực.

Những người rút được cặp thẻ có số giống nhau sẽ là đối thủ của nhau trong trận tỷ võ này.

Thẻ ngọc của Lưu Thư Lương vô cùng tinh xảo, Vũ La rút bừa một cái, cầm trong tay cảm thấy hết sức mát mẻ. Hắn nhìn xem thử, thầm nghĩ mình quả thật không may mắn chút nào, không rút được thẻ trống, phía sau thẻ ngọc có viết một con số bốn.

Mạnh Liên Ẩn nhìn thẻ của mình, trên mặt chợt lộ vẻ vui mừng:

– Ta rút được thẻ trống!

Trong số những người còn lại, chỉ có hai người là đệ tử thập đại môn phái. Mạnh Liên Ân đã rút được thẻ trống, như vậy người còn lại nếu không gặp phải đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, vậy cũng gặp phải Vũ La hoặc Vương Cầm Hổ, bất kể là gặp ai, phần thắng của kẻ đó cũng không lớn. Nói cách khác Mạnh Liên Ẩn đã có thể bảo đảm mình là đệ tử thập đại môn phái có thành tích tốt nhất rồi.

Thương Điệp Lệ giơ cao thẻ ngọc trong tay mình:

– Ta là số hai, người nào là đối thủ của ta?

Một lúc lâu sau vẫn không nghe ai lên tiếng nói, nàng đang lấy làm kỳ, chợt thấy Vũ La nhếch mép nhìn ra phía sau nàng. Thương Điệp Lệ xoay người lại, chỉ thấy sắc mặt Vương Cầm Hổ giống như đưa đám, tay nắm thật chặt thẻ ngọc, trên đó ghi số hai hết sức rõ ràng.

Thương Điệp Lệ bật cười:

– Thì ra là ngươi…

Vương Cầm Hổ như chịu oan ức bằng trời:

– Làm sao có thể như vậy được? Vì sao lại là hai người chúng ta, chuyện này không công bằng…

Mạnh Liên Ẩn cười ha hả vỗ vai y:

– Vì sao vậy, chẳng lẽ ngươi không tiện động thủ với nữ nhân sao? Vậy ngươi có thể nhận thua…

– Hừ!

Vương Cầm Hổ hung hăng nói:

– Cái gì mà không tiện động thủ với nữ nhân, lão tử sẽ đánh thắng nàng. Ta với nàng cùng một tổ, vốn ta không muốn là đối thủ với nàng, lại không nỡ ra tay quá nặng, đây không phải là đưa lên tới cửa cho người ta ăn hiếp hay sao…

Y vô ý lỡ lời, vội vàng bụm miệng lại, nhìn Thương Điệp Lệ với vẻ khiếp đảm. Rõ ràng giữa hai người đã có tình cảm mập mờ với nhau, nhưng Thương Điệp Lệ cũng không ngờ rằng y buột miệng nói toạc ra như vậy, nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt mũi, giậm chân nói:

– Vương Cầm Hổ, ngươi chờ đó cho ta!

Sau đó vung vẩy mái tóc dài, xoay người bỏ chạy.

Vũ La cùng Mạnh Liên Ẩn bật cười ha hả, Vương Cầm Hổ ủ rũ nói:

– Ôi, thôi được, ta nhận thua là xong.

Mạnh Liên Ân cười hắc hắc, khoát tay nói:

– Ngươi ngàn vạn lần đừng làm như vậy. Lát nữa lên đài, ngươi giả vờ diễn trò một chút, cứ để nàng đánh ngươi một trận cho hả giận. Nhất định nàng sẽ nhìn ra ngươi cố ý làm trò trước mặt đông người để nhường nàng, nàng phát tiết được lửa giận, ngươi cũng không cần thể diện, chẳng lẽ nàng còn không cảm động hay sao?

– Nếu ngươi trực tiếp nhận thua, nàng không nơi phát tiết ắt sẽ giận ngươi không tha.

Vương Cầm Hổ hai mắt sáng ngời, nắm chặt cánh tay Mạnh Liên Ẩn:

– Quả là tình thánh, huynh đệ, ta nghe lời ngươi, cứ làm như thế!

Vũ La ở bên cạnh thấy vậy có chút dở khóc dở cười. Đang lúc này, có người hô lớn:

– Số bốn, ai là số bốn?

Vũ La nhìn qua, thật là trùng hợp, chính là đệ tử Thiên Kinh môn Phương Nhạc Chí.

Vũ La giơ thẻ ngọc trong tay lên:

– Là ta.

Sắc mặt Phương Nhạc Chí đại biến, lộ ra vẻ có chút tuyệt vọng:

– Tại sao là ngươi…

Quách Lãnh Nguyệt ở một bên lạnh lùng nói:

– Chỉ bằng ngươi, rút trúng ai cũng như nhau cả.Lưu Thư Lương thấy bọn họ dường như muốn cãi vả, lập tức vỗ tay đánh bốp nói:

– Được rồi, lập tức bắt đầu tỷ võ, hai người số một lên đài trước.

Vẫn là lôi đài được hào quang bao phủ như trước, số một lên đài chính là Quách Lãnh Nguyệt. Đối thủ của nàng không phải là ai khác, chính là Cổ Phượng Ca.

Hôm nay mọi người đối với nàng đều có vẻ cười chê, lúc nàng lên cũng không có ai ủng hộ. Nhưng khi Cổ Phượng Ca lên đài, mọi người vỗ tay rào rào.

Cổ Phượng Ca mới vừa ra dấu mời Quách Lãnh Nguyệt, chợt nghe nàng lạnh lùng nói:

– Ta nhận thua.

Sau đó cũng không cần biết người khác nghĩ thế nào, tự động xuống đài. Cổ Phượng Ca sửng sốt, không ngờ rằng mình thắng một cách khó hiểu như vậy.

Dưới đài xôn xao một trận, Quách Lãnh Nguyệt coi như không nghe thấy, Cổ Phượng Ca cười khổ một tiếng, đang muốn nói lời cảm tạ bốn phía, Thương Điệp Lệ đã khẩn cấp xông tới:

– Ngươi cũng đã thắng rồi, còn ở lỳ trên đó làm gì nữa?

Cổ Phượng Ca dở khóc dở cười:

– Được, ta đây lập tức đi xuống.

Dù rằng y đã thắng, nhưng lúc xuống lôi đài có vẻ ủ rũ, mọi người nhất thời cười vang một trận.

Truyền nhân Côn Luân thay một thân y phục màu xanh da trời, khiến cho những đường cong trên cơ thể nàng nổi bật vô cùng hấp dẫn. Nàng đứng trên lôi đài, đưa tay chỉ thẳng Vương Cầm Hổ:

– Tên ngốc miệng mồm càn rỡ kia mau cút lên đây cho ta.

Vương Cầm Hổ nhìn thấy thân thể hút hồn của ý trung nhân, nuốt nước bọt liên hồi. Lên tới lôi đài, xương cốt y dường như mềm nhũn ra, trơ mặt cười nói:

– Ha ha, A Điệp, nàng mặc bộ y phục này thật đẹp…

Ha ha ha… Phía dưới lại vang lên một trận cười giòn, ngay cả Vũ La cũng phải phì cười. Thương Điệp Lệ vừa xấu hổ vừa giận dữ:

– Đi chết đi!

Nàng vỗ ra một chưởng mang theo hương thơm thoang thoảng vào ngực Vương Cầm Hổ. Vương Cầm Hổ kêu lên một tiếng quái dị, vừa chống đỡ vừa chạy tránh né khắp lôi đài.

– Á, đau chết ta mất!

– Ối, cái mông của ta!

– Mau buông tay, bóp chết ta rồi…

Vương Cầm Hổ trên đài thi triển tất cả thủ đoạn mà Mạnh Liên Ân đã dặn dò, chỉ chống đỡ mà thôi, thỉnh thoảng còn để cho Thương Điệp Lệ đạp mình một cước. Quả nhiên đánh trong chốc lát sau Thương Điệp Lệ cũng có chút đau lòng, thấy Vương Cầm Hổ kêu cha gọi mẹ, chiêu thức, linh quang trong tay nàng vẫn giáng xuống người Vương Cầm Hổ như bão táp mưa sa. Nhưng Vương Cầm Hổ có thể cảm giác được, đòn của nàng càng ngày càng nhẹ, trong lòng nhất thời vui như mở hội: Quả nhiên là nàng có lòng yêu thích mình…

Về sau, ngay cả Lưu Thư Lương cũng nhìn không thuận mắt:

– Khụ khụ, Thương cô nương, nếu có thể tha người được thì nên tha.

– Các ngươi thật là quá đáng, trận này coi như ngươi thắng, tất cả xuống đi.

Hai người lập tức biết đã bị lão tiền bối nhìn thấu, Vương Cầm Hổ cười ngây ngô, vô cùng hạnh phúc. Thương Điệp Lệ xấu hổ tới nỗi không ngẩng đầu lên được, giậm chân một cái phi thân xuống lôi đài, tiến vào thạch thất của mình không chịu đi ra.

Mọi người cười vang, dường như Vương Cầm Hổ mới vừa chiến thắng, không ngừng ôm quyền đa tạ bốn phía xung quanh:

– Đa tạ ủng hộ, đa tạ ủng hộ.

Số ba là Tống Hiểu Vũ, đối thủ của y cũng không mạnh, nhưng Tống Hiểu Vũ hạ thủ cũng rất nặng tay, chỉ trong vòng mấy chiêu đã đánh bay đối thủ ra khỏi lôi đài, máu tươi chảy như suối. Lưu Thư Lương lập tức phái người đỡ dậy, đưa vào thạch thất dưỡng thương.

Không ai biết Tống Hiểu Vũ tại tỏ ra nóng nảy như vậy.

Ba trận tỷ thí đã kết thúc, hiện tại tới trận thứ tư.

Phương Nhạc Chí ở bên ngoài lôi đài hít một hơi thật sâu, lúc này mới ổn định tinh thần, chậm rãi bước lên. Vũ La cũng không làm bộ làm tịch, cũng lên lôi đài gần như cùng lúc với Phương Nhạc Chí.

Phương Nhạc Chí ôm quyền thi lễ, dường như muốn nở một nụ cười nhưng lại cười không nổi, vẻ mặt hết sức buồn cười. Một lúc lâu sau mới nghe y cất tiếng thở dài, lắc lắc đầu:

– Vào tới vòng hai cũng coi như có thể ăn nói với môn phái, động thủ đi thôi.

Vũ La ôm quyền đáp lễ:

– Mời!

Dường như Phương Nhạc Chí đã buông bỏ được gánh nặng trong lòng, lại trở nên mạnh như rồng cọp. Hai người thi lễ với nhau xong, y đã gầm lên giận dữ, hai chân giậm mạnh một cái, một cô linh quang như sóng khí từ hạ bàn phun ra. Toàn thân y bay vọt lên không, vượt qua khoảng cách mấy trượng, từ trên cao bổ một chưởng xuống Vũ La.

Trong lòng bàn tay y, sương lạnh màu trắng đọng lại kết thành hình dáng một cái đầu rồng, miệng rồng há to giận dữ, mắt rồng trừng trừng.Chưởng này của Phương Nhạc Chí vỗ mạnh vào ngực Vũ La, một luồng hào quang màu xanh nhạt quét qua toàn thân Vũ La, bao phủ toàn thân hắn vào trong.

Hào quang màu xanh nhạt kia chợt vỡ nát kêu răng rắc, Vũ La vẫn bình yên vô sự phủi áo mình:

– Cần gì như vậy, ta biết Băng Long chân khí của Thiên Kình môn ngươi không phải tầm thường, không thi triển ra ngươi sẽ không cam lòng. Mau mau động thủ đi, để cho ta biết một chút uy lực chân chính của Băng Long chân khí.

Phương Nhạc Chí lui về phía sau một chút:

– Được, hãy xem đây.

Một tay y giơ lên giữa không trung, tay còn lại triệu tập linh nguyên toàn thân, một hư ảnh Thái Cực đồ xuất hiện trên không lay động vài cái, một đạo băng sương theo tay y xuất hiện. Đạo băng sương rất nhanh đã hóa thành một con băng long, trong lúc bay lượn kêu lên răng rắc, ngay cả bọn Lưu Thư Lương bên ngoài vài chục trượng cũng cảm thấy nhiệt độ đột ngột giảm xuống không ít.

– Băng Long Phá!

Phương Nhạc Chí quát to một tiếng, một bước vượt qua khoảng cách mấy trượng, một chưởng vỗ vào giữa ngực Vũ La.

Một thanh âm kỳ quái vang lên trên thân thể Vũ La, Bạc trưởng lão bên cạnh Lưu Thư Lương chợt biến sắc:

– Không đúng, đây không phải là Băng Long chân khí, thủ đoạn thật là ác độc!

Tào Long Báo cũng hết sức bất ngờ:

– Không phải là Băng Long chân khí ư, vậy là cái gì?

Bạc trưởng lão lắc đầu nói:

– Có chút kỳ quái, lực lượng thuộc tính vẫn là Băng Long chân khí, nhưng pháp môn này… Thật là ác độc, chuyên phá các loại linh nguyên hộ thân!

Lão vừa dứt lời, những người có mặt tại trường cũng biến sắc, rõ ràng là Phương Nhạc Chí ám toán Vũ La.

Vũ La không phải là đệ tử bình thường, đây chính là con rể Chu Thanh Giang, nếu Vũ La có chuyện gì xảy ra, chuyện này sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Tào Long Báo là người đầu tiên xông về phía trước:

– Vũ Đại nhân…

Vũ La chợt khoát tay, ý bảo mọi người không được phép xông lên. Hắn cúi đầu nhìn lại, trên gương mặt mới vừa rồi xem ra còn hết sức thật thà của Phương Nhạc Chí, lúc này hiện lên một nụ cười xảo trá. Bàn tay y đặt trên ngực Vũ La, trong mắt đầy vẻ đắc ý.

Vũ La hiểu ra rất nhanh, có lẽ tên này đã âm mưu với mình ngay từ đầu, vẻ tuyệt vọng, trút hết tâm trạng ban đầu cũng chỉ là giả vờ.

Hắn điềm đạm nói:

– Ngươi biểu diễn quá thật.

Phương Nhạc Chí dương dương đắc ý, mắt thấy sắp sửa giết được Vũ La danh dương thiên hạ, hưng phấn tới nỗi hơi run rẩy, không nhịn được nói:

– Cảm tạ đã khen, vì một chưởng này, ta đã ẩn nhẫn rất lâu.

– Chuyện này cũng phải trách ngươi, vì ngươi thích hứng chịu công kích của người khác. Nếu không phải trước đó ngươi làm như vậy với Triệu Dực Tông, ta cũng sẽ không nghĩ tới biện pháp này.

Vũ La gật đầu:

– Chiêu này gọi là gì?

– Chỉ Tiên Châm. Đặc biệt bài trừ các loại linh nguyên hộ thân, phối hợp với Băng Long chân khí của Thiên Kình môn ta chính là thiên hạ nhất tuyệt. Ta có thể khẳng định chắc chắn rằng không có loại linh nguyên hộ thân nào có thể chịu được một chiêu này.

Vũ La gật đầu:

– Ngươi nói không sai, không có loại linh nguyên hộ thân nào có thể chịu được. Ta cũng đã nói, chuyện của Đông Hồ địa cung sẽ giải quyết trong Đông Hồ địa cung.

Hắn vừa nói vừa vung chưởng vỗ vào trán Phương Nhạc Chí.

Một tiếng bốp nho nhỏ vang lên, một chưởng nhìn qua như không có chút sức lực nào, thế nhưng đã đánh cho nắp sọ của Phương Nhạc Chí lún xuống. Đôi tròng mắt y bắn ra ngoài như hai hạt châu, máu óc bắn tung tóe đầy đất, thê thảm không nỡ nhìn.- A…

Mọi người tỏ ra hết sức bất ngờ, rõ ràng Vũ La đã bị ám toán, vì sao còn có thể phát ra một đòn đáng sợ như vậy?

Nguyên hồn Phương Nhạc Chí hét thảm một tiếng từ trên đỉnh đầu bay ra:

– Có chuyện gì vậy, không thể nào… Hẳn ngươi đã chết đi mới phải…

Vũ La lắc đầu nói:

– Ngươi thân mang công pháp thần kỳ bậc này, lại nhìn thấy ta tỷ võ cùng Triệu Dực Tông nên mới sinh ra lòng dạ ác độc như vậy. Đáng tiếc chính là ngươi không biết tính tình ta, nếu ngươi không hèn hạ bỉ ổi, cố ý biểu diễn dẫn dụ ta mắc câu như vậy, mà nói với ta thẳng thắn rõ ràng, ta cũng sẽ cho ngươi thử đánh ta một chưởng thử một chút. Bất quá nếu là như vậy, ta cũng sẽ không giết ngươi. Nhưng hiện tại…

Hắn giơ tay lên năm ngón tay thành hình ưng trảo, Vu lực màu vàng sẫm hóa thành một vòng xoáy màu đen, nháy mắt hút nguyên hồn Phương Nhạc Chí vào trong đó, trong khoảnh khắc đã tan biến.

Vũ La đẩy thi thể Phương Nhạc Chí ra, phủi phủi ngực áo của mình, quả nhiên trên ngực áo hắn có một cái lỗ nhỏ.

Hai lần hắn lên lôi đài đã đánh chết hai người, lần này hắn từ trên đi xuống, mọi người cũng không nhịn được rùng mình một cái, tự động tránh ra cho hắn một con đường.

Vũ La đi xuống, ánh mắt quét nhìn hai người Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ một cái. Chỉ Tiên Châm của Phương Nhạc Chí không giống như là công pháp của Thiên Kình môn, nhất định sau lưng có người đã động tay chân.

Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ nhìn thoáng qua lẫn nhau, ai nấy có chút nghi hoặc: Chẳng lẽ là y an bài?

Sau trận tỷ võ này cũng chỉ còn lại có năm tên đệ tử: Vũ La, Mạnh Liên Ân, Thương Điệp Lệ, Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ. Kết quả này đã vượt xa khỏi dự đoán của mọi người, trong nhóm của Vũ La lại có tới ba người, hơn nữa nếu không phải là vì Vương Cầm Hổ thiếu may mắn, bắt thăm trúng Thương Điệp Lệ, rốt cục tình huống thế nào cũng chưa biết được.

Theo như trước đây, đến giai đoạn này hẳn chỉ còn lại ba tên đệ tử.

Ba người cùng nhau tiến vào tầng mê cung thứ ba, hai người ra sau tỷ võ với nhau chọn ra người thắng, người ấy lại khiêu chiến với người ra đầu tiên, người chiến thắng chính là quán quân. Những người còn lại dựa theo thành tích thăm dò mê cung và tỷ võ mà phân định thứ hạng.

Lưu Thư Lương mời Tào Long Báo và Bạc trưởng lão cùng nhau thương nghị tỉ mỉ một phen, rốt cục quyết định tiếp tục tỷ võ.

Năm người tiếp tục rút thăm, bất quá đến lúc này rồi không còn đơn giản là đối chiến như trước nữa. Nếu vẫn tiếp tục đối chiến, sẽ có một người không đánh, như vậy sẽ hết sức bất công.

Kết quả của ba vị đại lão thương nghị là: Quyết đấu vòng tròn.

Mỗi người đều phải gặp bốn đối thủ còn lại, dựa theo kết quả cuối cùng chiến thắng được mấy trận mà phân thứ hạng, hai người cuối cùng bị loại.

Kết quả như vậy ra ngoài dự liệu của mọi người, bất quá nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có như vậy là công bằng nhất, mọi người cũng không có ý kiến gì. Hiện tại không còn sớm nữa, Lưu Thư Lương cho mọi người nghỉ ngơi, ngày mai sẽ bắt đầu tranh tài.

Thi đấu vòng tròn như vậy, mỗi người phải đánh bốn trận, tổng cộng là mười trận. Tỷ đấu với cường độ cao như vậy tập trung trong một ngày, e rằng ngoài Vũ La ra, những người khác sẽ không chịu nổi, cho nên Lưu Thư Lương quyết định thời gian tỷ võ là hai ngày.

Sắp sửa ác chiến, đến tối bốn người Vũ La chỉ ăn mà không uống rượu, sau đó mạnh ai nấy tản đi. Vương Cầm Hổ không còn gánh nặng, một mực đuổi theo Thương Điệp Lệ:

– A Điệp, nàng có chuyện gì cần ta hỗ trợ hay không? Bất kể chuyện gì, cứ giao hết cho ta là được, nàng cứ việc chuyên tâm ứng phó tỷ võ…

Khiến cho Thương Điệp Lệ có hơi phiền não trong hạnh phúc.

Vũ La tiễn mọi người đi, kéo cánh cửa đá che thạch thất lại, sau đó bố trí phong ấn, thả hai con rùa ra, lúc này mới yên lòng nắm chặt Thần Huyết Thạch bắt đầu tu luyện.

Trong một gian thạch thất khác, Quách Lãnh Nguyệt ngồi trong lòng Tống Hiểu Vũ, lộ vẻ tức giận nói:

– Cổ Phượng Ca quả thật là tên ngụy quân tử, thật sự không thể nhìn ra y lại là người như vậy. Chỉ Tiên Châm kia quá mức ác độc!

Phương Nhạc Chí không phải là do hai người bọn họ an bài, vậy cũng chỉ có Cổ Phượng Ca làm. Quách Lãnh Nguyệt có cảm giác mình cũng bị Cổ Phượng Ca lừa, không nhìn ra y lại là người như vậy.

Tay Tống Hiểu Vũ vuốt ve bên trong vạt áo nàng, lạnh nhạt nói:

– Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, vốn trước đây ta còn có chút lòng tin có thể đối phó Cổ Phượng Ca, nhưng hiện tại xem ra y lại giảo hoạt như vậy, cũng khó mà đối phó.

Quách Lãnh Nguyệt uốn éo thân thể trong lòng y:

– Ngươi đoán xem trận đầu tỷ võ ngày mai sẽ là ai đánh với ai?