Chương - 334

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dường như nữ nhân che mặt nhìn ra Vũ La có hơi nhàm chán, bèn mở một ngăn kéo trong xe ra, bên trong chứa đầy ngọc giản:

– Nếu tiên sinh cảm thấy nhàm chán, nơi đây có một ít thư tịch có thể giúp tiên sinh giết thời gian.

Vũ La lấy mấy chiếc ngọc giản ra xem thử, toàn là pháp môn giảng về thần lực. Vũ La cũng cảm thấy hứng thú, có thể hiểu được phương thức chiến đấu của Yêu tộc thì còn gì bằng, cho nên không chút khách sáo bắt đầu xem.

Còn Chu Nghiên dọc trên đường đi nhìn chằm chằm nữ nhân che mặt như hổ đói rình mồi. Dường như chỉ cần nàng sơ ý một chút, nữ nhân che mặt sẽ xông tới vồ lấy Vũ La, nuốt chửng hắn cả xương lẫn da.

Vũ La mới xem được một lúc, xe ngựa đã ngừng lại, lần này không cần Hùng bá bầm báo, bên ngoài đã có người cao giọng nói:

– Lệ Thủy Thần Trủng Đại Tế Ti Thu Thanh Tuyền cung nghênh tiểu thư.

Xe ngựa đi như vậy hết ba ngày, Thần Trủng to có nhỏ có nghênh đón vài chục cái. Càng về sau càng nhiều, chỉ cần đi trên tuyến đường xe ngựa có thể đi được, bọn họ lập tức chạy ào ào tới, không tiếc dâng lên Ngọc Tủy, dường như không phải đang tiêu tiền của mình.

Mà trong số Thần Trủng này dường như có ý phân cao thấp với nhau. Lúc đầu Thần

Trùng cấp hai Tinh Huy Thần Trủng dâng lên ba vạn miếng Ngọc Tủy đã khiến cho Vũ La tặc lưỡi, sau này một Thần Trủng cấp bốn mạo hiểm nguy cơ phá sản, dâng lên tới bốn vạn miếng Ngọc Tủy.

Vũ La tính nhầm sơ sơ, trong ba ngày qua, xe ngựa này nhận lễ vật tổng cộng đã đạt tới gần hai trăm vạn miếng Ngọc Tủy. Đây là một con số trên trời, mà nữ nhân che mặt chưa hề lộ mặt lần nào. Hùng bá ở bên ngoài chỉ bầm báo một tiếng, ngay cả lễ vật cũng không mang vào.

Nhiều lễ vật như vậy, đương nhiên Hùng bá cũng có một món dị bào trữ vật. Một xa phu lại có thể có được dị bào trữ vật khiến cho Đại Tế Ti của những Thần Trủng bình thường phải nhỏ dãi thèm thuồng, thân phận nữ nhân che mặt này càng khiến cho người ta nghi hoặc hơn nữa.

Ngày hôm ấy, nữ nhân che mặt cười nói với Vũ La và Chu Nghiên:

– Dọc trên đường đi khiến cho tiên sinh vất và đã nhiều, cũng may đã sắp sửa tới…

Nàng còn chưa dứt lời, xe ngựa ngừng lại, nữ nhân che mặt cũng ra vẻ không sao được, vô cùng bất đắc dĩ, cười khẽ một cái. Vũ La cũng cười mỉm, chỉ có Chu Nghiên ở bên cạnh nhất thời khẩn trương hẳn lên.

Hùng bá còn chưa lên tiếng, người bên ngoài đã cao giọng nói:

– Hống Tuyền Thần Trủng Nguyễn Xạ Nhật cầu kiến cầu kiến Thanh Khâu tiểu thư, xin Thanh Khâu tiểu thư thứ tội…

Vũ La chậm rãi nói:

– Ủa, người họ Nhuyễn lại tới nữa.

Nữ nhân che mặt bật cười, lại có chút ngượng ngùng, không nhịn được liếc nhìn Vũ La một cái, Chu Nghiên ở bên cạnh cũng bất giác ngần ngơ. Tuy rằng nữ nhân này che mặt, nhưng nét phong tình vạn chủng tựa như trời sinh sẵn có, trong lúc nàng lơ đãng cũng không nhịn được phải chao đào.

Bất quá sau khi Chu Nghiên khôi phục lại bình thường, lòng oán thầm một trận, thóa mạ nữ nhân che mặt là hồ ly tinh, sao chổi… đủ lời.

Hùng bá có vẻ ngập ngừng:

– Tiểu thư…

Hống Tuyền Thần Trủng đường đường là một trong Bát Đại Thần Trủng, người ta lại tự mình chạy đến giải thích, nếu không gặp mặt cũng khó ăn nói. Nữ nhân che mặt thản nhiên lên tiếng nói:

– Mở cửa xe ra đi, gặp qua một chút.

Nàng nói như mình vừa ban ân rất lớn, chỉ mở cửa xe thấy mặt mà thôi, chứ không xuống xe.

Hùng bá mở cửa xe ra, Vũ La lập tức nép mình lánh sang bên.

Nữ nhân che mặt vừa xuất hiện ở cửa xe, Nguyễn Xạ Nhật lập tức quỳ sụp xuống:

– Hạ nhân thô lỗ không biết chuyện, mạo phạm tiểu thư, xin tiểu thư tha lỗi.

Nữ nhân che mặt lạnh lùng nói:

– Hống Tuyền Thần Trủng các ngươi không hiểu chuyện không chỉ một hai lần. Trên toàn Đông Thổ, danh hiệu các ngươi quả thật vô cùng vang dội.

Bị nữ nhân che mặt quở trách một câu nhẹ nhàng như vậy, nhưng Nguyễn Xạ Nhật toát mồ hôi lạnh đầy đầu, cuống quít lạy phục xuống:

– Tiểu thư tha lỗi, tiểu thư tha lỗi! Nguyễn Xạ Nhật đã biết tội, sau khi trở về lập tức chinh đốn, nhất định sẽ không làm cho tiểu thư thất vọng. Xin tiểu thư nói tốt cho chúng ta vài câu trước mặt lão gia tử, cho chúng ta thêm một cơ hội.

Nữ nhân che mặt hừ lạnh một tiếng:

– Cho các ngươi thời gian ba năm, hãy biết quý trọng.

Nguyễn Xạ Nhật vui mừng như điên, lại bái tạ:

– Đa tạ tiểu thư khai ân, Hống Tuyền Thần Trủng nhất định sẽ làm tiểu thư hài lòng, xin tiểu thư bất tất phải nhọc lòng…

Nữ nhân che mặt khoát tay ngăn lại:

– Được rồi, chúng ta phải đi, ngươi hãy liệu đó mà làm.

Nàng vừa dứt lời, Hùng bá lập tức đóng cửa xe.

Nguyễn Xạ Nhật vội vàng dâng lên lễ vật:

– Chút lễ mọn bất thành kính ý, xin tiểu thư vui lòng nhận cho.

Hùng bá ngừng trong chốc lát, thấy bên trong xe không có phản ứng gì, lúc này mới đi xuống thu lấy lễ vật.

Xe ngựa dần dần lăn bánh, đường đường Đại Tế Ti Nguyễn Xạ Nhật của một trong Bát Đại Thần Trủng phủ phục dưới đất, cung kính nói:

– Nguyễn Xạ Nhật cung tống tiểu thư. Chúc lão gia phúc thọ thiên thu, vĩnh hưởng khang kiện. Chúc tiểu thư trẻ mãi không già, vạn sự như ý…

Vũ La nhìn nữ nhân che mặt hỏi:

– Phải chăng Thanh Khâu là phương danh cô nương?

Nữ nhân che mặt lắc đầu:

– Không phải. Bọn họ còn chưa có tư cách biết tên của ta, Thanh Khâu chính là nơi chúng ta ở…

Bỗng nhiên xe ngựa dừng một chút, ngay sau đó Vũ La có cảm giác không trọng lượng. Bất quá cảm giác này cũng không kéo dài bao lâu, xe ngựa rơi xuống chạm đất một cái thật mạnh. Nữ nhân che mặt lại cười:

– Nói xong rồi, chúng ta ra thôi.

Hùng bá mở cửa xe ngựa:

– Tiểu thư, tới nhà rồi.

Trước khi nữ nhân che mặt bước xuống, thình lình quay đầu lại cười nhìn Vũ La:

– Tên của người ta là Nhan Chỉ Vi…

Vũ La ngần người ra, không khỏi có chút thất thần, nữ nhân che mặt Nhan Chỉ Vi cũng đã xuống xe ngựa, đứng ở bên ngoài chờ hai người. Vũ La vừa xuống xe vừa lầm bầm:

-Yên Chi VỊ? Có ý tứ gì?

Tai nữ nhân che mặt cũng thật thính, nghe hắn nói xong lập tức hiểu ra, bèn sửa lại cho đúng:

– Không phải Yên Chi VỊ, là Nhan Chỉ Vi.

Nàng nói xong, lập tức có hai đạo kim quang phác họa âm của hai chữ trước mặt hai người. Tuy rằng đồng âm, nhưng hai chữ khác nhau rất nhiều.

Vũ La hơi hơi thất thần, suy đoán ý nghĩa cái tên Nhan Chỉ Vi của nữ nhân này.

Chu Nghiên xuống xe, đoàn người vòng qua xe ngựa tiến vào bên trong.

Phía trước bị xe ngựa ngăn tầm mắt, không nhìn thấy gì, nhưng sau khi vòng qua xe ngựa, Vũ La cùng Chu Nghiên lập tức ngây ngần cả người. Chu Nghiên không cần phải nói, Vũ La chính là người một tay lập nên Hoang Vân thành. Hoang Vân thành ở Nam Hoang có thể nói là đệ nhất hùng thành, nhưng nếu so với những gì Vũ La đang nhìn thấy trước mắt, quả thật là không đáng để nhắc tới.

Chỉ thấy núi non trùng điệp liên miên không dứt, sắc núi xanh biếc. Trên trời cao mây trắng lững lờ, giống như một bức tranh sơn thủy vô cùng nổi bật.

Nhưng trong bức tranh này, núi non xanh ngắt, mây trắng trên trời chỉ là làm nền. Điểm nổi bật chân chính là một ngọn đồi nhỏ trước mặt bọn Vũ La.

Ngọn đồi này không cao, nhìn qua khoảng chừng trăm trượng, toàn thân xanh biếc, trong suốt sáng lấp lánh, không ngờ là một khối phỉ thúy hoàn chỉnh.

Nhan Chỉ Vi nhìn vẻ mặt của Vũ La cùng Chu Nghiên, cũng không khỏi có chút tự hào. Bất kể là người nào, lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Khâu của mình cũng có vẻ mặt này.

Thiên địa cũng chỉ là làm nền, khiến cho khối phỉ thúy xanh biếc này nổi bật, màu xanh thẩm tận đáy lòng người.

Rất lâu sau, Vũ La mới lên tiếng cảm thán:

– Chẳng trách tên là Thanh Khâu, tuy rằng tên đơn giản, nhưng chính xác vô cùng.

Một nơi bào địa như vậy, dùng một cái tên kinh thiên động địa nào cũng khó có thể hình dung, chẳng bằng hai chữ Thanh Khâu vô cùng đơn giản, bình dị đạm bạc, quả là chuẩn xác.

Dưới Thanh Khâu xuất hiện một vị lão nhân, Nhan Chỉ Vi kêu lên một tiếng:

– Gia gia.

Lập tức chạy nhanh tới, nhào vào lòng lão nhân.

Lão nhân râu tóc bạc trắng, tựa như chỉ bạc. Khuôn mặt hết sức hồng hào, tu vi lại sâu không lường được, ngay cả Vũ La cũng không nhìn thấu.