Chương - 142: Kế hoạch cắm sừng (thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tập tục xấu này ảnh hưởng từ giới quan lại trong thế tục, giống như đại lão gia xuất hành, tự nhiên phía trước có ba ban nha dịch mở đường vậy.

nhưng là Tu Chân Giới không thể nào không bị thế tục ảnh hưởng, Vũ La đi không đúng quy củ, khiến cho những tu sĩ đang nôn nóng chờ đợi này không dằn được lửa giận trong lòng.

Có người ra mặt, những người khác cũng không cam chịu tụt lại phía sau, Dù sao Lưu Khê Tả cũng là người lãnh đạo trực tiếp, nếu không vuốt mông ngựa, e rằng Lưu Đại nhân sẽ để ý trong lòng.

Cho nên mọi người ồ lên một trận:

– Đúng vậy, Nhược Lô Ngục chính là nơi thâm sơn cùng cốc, ngay cả Tổng Lãnh Ban Đầu cũng không biết quy củ…

– Hừ, loại người này phải dạy dỗ cẩn thận mới được, quả thật không biết trời cao đất rộng…

– Làm cho Lưu Đại nhân mệt như vậy, ta thấy nhất định là do tiểu tử này liên lụy…

Vũ La còn chưa lên tiếng nói, trên mặt Lưu Khê Tả đã lộ vẻ giận dữ. Bọn khốn này, các ngươi không biết cách vuốt mông ngựa hay sao, vì sao lại vuốt vào đùi ngựa như vậy? lão tử đã vứt bỏ thể diện già nua, nịnh bợ Đủ điều, vất vả lắm mới có được mối quan hệ tốt với Vũ La, bị các ngươi làm như vậy, hết thảy đều tan thành mây khói.

-Khốn kiếp!

Lưu Khê Tả giận dữ tiến lên, tát một bạt tai vào mặt tên tu sĩ đang nắm cổ áo Vũ La. Khiến cho tên này va đầu vào một cái ghế bên cạnh, kêu ầm một tiếng, ghế gỗ vỡ tan thành từng mảnh.

– A…

Đám tu sĩ xung quanh thấy vậy kinh hồn khiếp vía, Lưu Khê Tả nổi giận nhìn mọi người một lượt, lớn tiếng nói:

– Cho dù lão đầu tử ta đích thân mở đường cho Vũ ca nhi, hắn cũng còn làm tốt hơn đám phế vật các ngươi nhiều, vì sao lúc săn Mệnh Tủy, không thấy các ngươi tỏ ra tích cực như vậy? Quả là một bọn phế vật…

Mọi người bị lão mắng cho một trận, ai nấy bàng hoàng ngơ ngác, Lưu Khê Tả lại quay sang nói với Vũ La:

– Vũ ca nhi, đừng để ý tới bọn chúng, chỉ là một đám bất tài.

Vũ La gật đầu, đi được hai bước chợt có ý muốn ngồi xuống, Lưu Khê Tả vội vàng kéo ghế giúp hắn, những người xung quanh trợn to hai mắt nhìn chăm chú, Lưu Khê Tả đích thân làm chuyện này sao, lão già này luôn luôn tự cao tự đại, chịu kéo ghế cho người khác ngồi từ lúc nào vậy?

những tu sĩ đi theo Lưu Khê Tả tới Nhược Lô Ngục cũng không thể nào tin được vào mắt mình, vừa giụi giụi mắt vừa khẽ hỏi người kế bên:

– Ta nhìn lầm rồi sao?

– Ta cũng cho là mình nhìn lầm…

Lưu Khê Tả quay sang nhìn mọi người, vung tay lên giọng hưng phấn:

– Lần này tiến vào Ma Lạc Uyên, nhờ có Vũ ca nhi chỉ điểm, đã săn được thành công bốn đạo Mệnh Tủy, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành.

Mọi người lại càng giật mình kinh hãi, nhìn Vũ La với vẻ khó tin, thật là tiểu tử này sao, có thể hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi, trong hai canh giờ có thể tìm được bốn đạo Mệnh Tủy, chẳng trách Lưu Khê Tả cố công phí sức lấy lòng hắn như vậy.

– Đây toàn nhờ công lao của Vũ ca nhi, đám người thấy lợi sáng mắt các ngươi còn không mau mau cảm tạ Vũ ca nhi?

Lưu Khê Tả nói mà không biết thẹn, tựa hồ đã quên đi trước kia chính lão đã làm khó Vũ La Đủ điều.

Đám tu sĩ kia lập tức vây lại, những lời hối hận, nịnh nọt vang lên bao phủ Vũ La.

Diệp Niệm Am cười tít mắt đứng ở cách đó không xa, quan sát hết thảy mọi chuyện. Tựa hồ lão đã dự liệu được tất cả, làm ra vẻ thần bí cao thâm.

Ma Tử Câm cũng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nỗi lo lắng vì Vũ La đã hoàn toàn tan biến. Chẳng qua lần này Vũ La cam lòng mạo hiểm là vì nữ nhân kia, Ma Tử Câm chợt nghe đau nhói trong lòng, có cảm giác nguội lạnh như tro tàn.

Hắn có người yêu, mình cũng có hôn ước, còn có thể làm sao được, ôi…

Ma Tử Câm trong lòng ảo não, cũng không chào hỏi ai, đứng dậy buồn bã rời đi, vốn Ma Ngao đang nhìn Vũ La được mọi người nịnh nọt, trong lòng cảm thấy vui mừng thay cho hắn, quay đầu lại nhìn thấy tiểu thư mình đã bỏ đi, nàng bèn vội vàng đuổi theo:

– ủa, tiểu thư muốn đi, vì sao không gọi nô tỳ một tiếng…

Vũ La đang lạnh nhạt ứng phó mọi người, ánh mắt hắn tỏ ra phức tạp nhìn xuyên qua đám đông, lặng lẽ nhìn theo bóng Ma Tử Câm cô đơn rời đi, môi khẽ giật giật vài cái, thế nhưng không nói được nửa lời.

Vũ La giao Mệnh Tủy cho Lưu Khê Tả, đám tu sĩ Thẩm Phán Đình tự nhiên vô cùng cảm tạ, vuốt đuôi không ngừng, hoàn toàn khác với thái độ xấc láo với Vũ La trước đây. Hiển nhiên những người này cũng hiểu, người có thể dễ dàng tìm bốn đạo Mệnh Tủy trong hai canh giờ, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.

Dĩ nhiên Lưu Khê Tả hận không thể chắp cánh bay về Thẩm Phán Đình tranh công lãnh thưởng ngay tức khắc, bất quá bây giờ đã là ban đêm, nếu hiện lại xuất phát, ban đêm cũng chỉ có thể uống gió nằm sương trong Yên sơn. Cho nên lão đành ở lại một đêm, sáng sớm mai mới lên đường trở lại.

Vũ La dặn dò Lưu Khê Tả chuyện của Cốc Mục Thanh, tự nhiên Lưu Khê Tả vỗ ngực đáp ứng, Vũ La cũng không sợ lão giở trò gì. Lưu Khê Tả biết bản lãnh Vũ La, nếu hợp tác với Vũ La, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng, chỉ cần không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp đến cực hạn, tuyệt sẽ không độc chiếm công lao của Vũ La lần này.

Dưới sự giúp đỡ của Vũ La, giây phút cuối cùng hiện ra kỳ tích, tìm được Đủ bốn đạo Mệnh Tủy, các tu sĩ Thẩm Phán Đình vô cùng hưng phấn. Đêm đó bọn họ bày ra yến tiệc ở lầu hai nhà ăn Nhược Lô Ngục, nói rằng muốn cảm tạ Vũ La. Trên thực tế ai cũng có thể thấy rõ, bọn họ muốn nhân cơ hội này thiết lập mối quan hệ tốt với Vũ La.

Bất quá Vũ La chỉ ứng đối một cách ôn hòa, những tu sĩ này không giống như Thác Bạt Thao Thiên hay Kiều Hổ, bọn họ chỉ nhắm vào ích lợi có thể có được trên người hắn. Đối với chuyện vuốt mông ngựa tận cửa, Vũ La không bài bác, Nam Hoang Đế Quân càng không bị những lời thổi phồng khoa trương khoác lác khiến cho mụ mẫm đầu óc.

Yến tiệc diễn ra, chủ khách vui say, uống chừng ba chum rượu lớn. Cuối cùng ai nấy say choáng váng mặt mày, ngã Đông ngã Tây, mới chịu giải tán.

Vũ La được Kiều Hổ dìu trở về phòng mình, Kiều Hổ ném hắn lên giường, kéo chăn đắp cho hắn, vừa thu dọn vừa lầm bầm:

– những chuyện này là Cốc Mục Thanh phải làm, hôm nay xui xẻo thật, đến phiên ta…

Vũ La say tới nỗi bất tỉnh nhân sự thình lình mở mắt, cười với y một tiếng:

– Vậy hôm nào bảo nàng cảm tạ huynh…

Kiều Hổ thấy ánh mắt Vũ La hoàn toàn tỉnh táo, chợt hiểu ra, tiểu tử này chỉ là đóng kịch với người khác, vốn ban đầu Kiều Hổ còn hơi lo lắng, Vũ La sẽ đánh mất bản thân vì những lời tâng bốc của đám người kia, dù sao Vũ La còn chưa quá mười bảy tuổi. Hiện tại xem ra không cần lo lắng cái rắm gì nữa, tiểu tử này vẫn giữ được tinh thần trong sáng như gương.

Kiều Hổ không nhịn được lắc đầu, cười nói:

– tiểu tử ngươi thật là… đúng là lão hồ ly. Tối nay những người kia vẫn tưởng đã chuốc cho đệ quá chén, kết mối giao tình, Dáng vẻ giảo hoạt của đệ, so ra còn hơn cả đám già tu luyện mấy trăm năm kia.

Vũ La đã không có chuyện gì, Kiều Hổ bèn vất chăn trên tay xuống:

– Đệ không có chuyện gì là tốt rồi, ta đi về trước.

Vũ La nói tiếng tạ ơn, cũng không quay đầu lại, khoát khoát tay ra cửa đi mất.

Trong phòng lúc này đã yên tĩnh lại, Vũ La cũng trấn tĩnh tinh thần, gạt bỏ những thanh âm ồn ào huyên náo vừa rồi sang bên, ngồi xuống nhập định, Hắn lấy linh văn Long tộc trong đạo Long Phách ra ngoài, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu.

Nhờ nghiên cứu đối chiếu linh văn Long tộc, linh văn Thần Thú, Thái Thượng Tổng Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, thu hoạch của Vũ La càng ngày càng nhiều, Bất kể là linh văn Long tộc hay linh văn Thần Thú cũng cực kỳ thâm sâu ảo diệu, khó hiểu vô cùng, Thường là trong một đạo linh văn có bao hàm một đạo lý sâu sắc, hoặc là một loại pháp tắc Thiên Đạo nào đó, Nếu là tu sĩ thông thường, nói không chừng chỉ cần một đạo linh văn đã đủ cho bọn họ nghiên cứu cả đời.