Chương 571: Bôn Quỷ Sơn (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vu Thiên Thọ cùng Lư Niệm Vũ nhìn Chu Hoành chằm chằm:

– Tiểu tử, ngươi là người trẻ tuổi, phải rèn luyện đạo tâm thật tốt. Nếu muốn chống lại dụ hoặc bên ngoài, ngươi cũng đừng nên ăn những thức ngon như hiện tại…

Chu Hoành đỏ bừng mặt mũi, lấy hết can đảm tranh chấp cùng hai vị tiền bối:

– Như vậy sao được, thấy mặt có phần, các vị là tiền bối, không thể ăn hiếp vãn bối như vậy được…

Hai người bị y nói cho mặt già đỏ lên:

– Vậy ngươi cũng phải kính lão tôn hiền, chờ sau khi chúng ta ăn uống no đủ, lúc ấy sẽ tới phần ngươi…

Hướng Cuồng Ngôn vung tay lên, trước mặt mỗi người cắm một chiếc que xiên, trên đó có bốn miếng thịt hố lớn, mùi thơm ngào ngạt, mỡ chảy ròng ròng.

Vũ La cũng lấy ra một chum rượu bằng đá chuyên dùng trữ rượu trong Thiên Phủ Chi Quốc, múc cho mỗi người một chén lớn, vừa ăn vừa uống.

Thịt nướng thơm ngon, tuy rằng rượu thô nặng, nhưng có mùi vị thiên nhiên tinh khiết, phối với nhau quả thật vô cùng đặc sắc.

Tối hôm nay mọi người ăn uống thật lâu, mãi đến khi trời gần sáng mới chịu lăn ra ngủ.

Vách núi nơi bọn họ đang ở cách chân núi chừng sáu trăm trượng, sau lưng còn có một vách núi khổng lồ hơn nữa, chỗ này giống như một bình đài nằm giữa lưng chừng núi.

Ngủ ở chỗ này cũng không có hung thú nào dám tới quấy rầy, mọi người đánh một giấc say sưa đến trưa hôm sau mới thức dậy. Ánh nắng chói chang chiếu vào mông mọi người đỏ bừng bừng.

Vu Thiên Thọ còn định giả chết, lừa vài con chim ưng bay xuống bắt lấy, ăn thêm một bữa chim nướng nữa. Nhưng chim chóc ở đây nhạy cảm vô cùng, biết những người này nguy hiểm, nhất quyết không chịu tới gần bọn họ trong phạm vi ba ngàn trượng. Tính toán của Vu Thiên Thọ thất bại, khiến cho lão có vẻ buồn bực.

Lúc mọi người thu dọn, Chu Thanh Giang có vẻ như vô ý hỏi Hướng Cuồng Ngôn một câu:

– Hướng huynh, đây là núi gì vậy?

– Bôn Quỷ sơn.

– Bôn Quỷ sơn?

Vu Thiên Thọ sửng sốt:

– Ma Diễm cốc của Quỷ Lệ Danh không phải là ở trong Bôn Quỷ sơn ư?

Hướng Cuồng Ngôn máy móc nói:

– Chính phải. Sao hả, lão định đi gặp Quỷ Lệ Danh kết giao một phen ư?

Mặc dù địa vị tân nhậm Nam Hoang Đế Quân của Quỷ Lệ Danh có chút hữu danh vô thực, nhưng Vu Thiên Thọ cũng không dám trêu chọc, cười khan một tiếng:

– Cũng không phải, Vu mỗ cũng không có ý định này.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn lão một cái, lạnh lùng nói:

– Yên tâm đi, bọn ta không tìm tới gây phiền phức cho Quỷ Lệ Danh đã là may lắm, không cần sợ y.

Vũ La bỗng nhiên chen lời nói:

– Nghe nói sở dĩ Quỷ Lệ Danh vẫn một mực trấn giữ Bôn Quỷ sơn, là vì ở Nam Hoang có lời đồn trong Bôn Quỷ sơn có Bách Quỷ di bảo do Đại Thánh phe Ma đạo là Loạn Đạo Nhân lưu lại. Trong đó chẳng những có rất nhiều linh phù, pháp bảo trân quý, còn có một bộ vô thượng Ma thư Bách Quỷ Bôn Tiên Quyết. Nghe nói bộ Ma thư này được lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, nếu tu đến cực hạn, có thể bài trừ được gông cùm của thế giới này, mở ra cánh cửa phi thăng trở lại.

– Đáng tiếc Quỷ Lệ Danh ở Bôn Quỷ sơn nhiều năm như vậy, cũng không tìm được bảo tàng này.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn hắn một cái:

– Đúng vậy, năm xưa Quỷ Lệ Danh bị Đế Quân Thôi Xán áp chế, lúc này mới tới Bôn Quỷ sơn, sáng lập ra cơ nghiệp Ma Diễm cốc. Vốn y muốn tìm Bách Quỷ di bảo trong Bôn Quỷ sơn, sau đó khổ tu Bách Quỷ Bôn Tiên Quyết, cùng Đế Quân Thôi Xán quyết một trận tử chiến, đáng tiếc vẫn không tìm được bộ Ma thư kia, y cũng không phải là đối thủ của Thôi Xán.

Vì sao Quỷ Lệ Danh lên làm Nam Hoang Đế Quân, tất cả mọi người đều hiểu. Chức Đế Quân của y hữu danh vô thực, rất nhiều Ma tu vô cùng bất mãn với hành động cấu kết phe Chính đạo của y. Chỉ bất quá phần lớn Ma tu đèn nhà ai nấy sáng, cho nên cũng không ai đứng ra chỉ trích hành động của y.

Hai người đối thoại một phen, mọi người nghe cảm thấy vô cùng mới mẻ, chỉ có trong lòng hai người hiếu ý với nhau.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La một cái, không tiếp tục nói nữa.

Mọi người thu thập xong, liền rời khỏi sườn núi này, phi hành về phía Bắc.

Tuy rằng Nam Hoang là địa bàn của Ma tu, hơn nữa rất nhiều địa phương cũng là nơi khỉ ho cò gáy, trong vòng một năm cũng không có bao nhiêu ngày thời tiết tốt. Nhưng hôm nay mọi người vô cùng may mắn, mặt trời ấm áp dễ chịu, ngự kiếm phi hành dưới thời tiết như vậy thật sự là một chuyện khiến cho người ta khoái chí.

Đáng tiếc mới vừa phi hành không lâu, phía trước đã xuất hiện một luồng hồng quang giống như ngọn lửa.

Không biết luồng hồng quang này là pháp bảo gì, vốn đã đi ngang qua, sau đó chú ý tới mọi người lập tức vòng trở lại, bay thẳng về phía mọi người.

Đến gần mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, giữa hồng quang kia là một tòa bình đài khổng lồ do vô số hư ảnh khô lâu tạo thành.

Trên bình đài có ba tên Ma tu thân khoác chiến giáp màu đen. Tên cầm đầu tỏ ra hùng hổ, vung đoản thương đen trong tay lên chỉ mọi người:

– Kẻ nào dám nghênh ngang trong Bôn Quỷ sơn, chẳng lẽ không biết nơi này là lãnh địa của Đế Quân sao?

Tất cả mọi người không nói lời nào, dù sao nơi này là Nam Hoang, cứ để cho Hướng Cuồng Ngôn xử lý là được.

Không ngờ Vũ La đứng ở hàng đầu không nói nửa lời, lặng lẽ không tiếng động khoát tay về phía ba tên Ma tu. Một dấu bàn tay khổng lồ ảo hóa ra, một trảo bắt lấy hồng quang kia bóp manh.

Phịch…

Cả người lẫn pháp bảo lập tức bị nghiền nát. Ba tên Ma tu kia không hiểu có chuyện gì xảy ra, đã chết oan chết uổng.

Chu Hoành hưng phấn không thôi:

– Muội phu, thật là uy vũ! Giết hay lắm, ha ha ha!

Những người khác cũng không có nhiệt huyết tuổi thiếu niên như vậy, nhất là Chu Thanh Giang, kể từ khi đi tới Nam Hoang, lão đã phát hiện Vũ La có cái gì không đúng.

– Vũ La, con làm sao vậy?

Vũ La cười:

– Nếu đã bị bọn chúng phát hiện, không bằng giết đi diệt khẩu. Nếu hành tung của chúng ta tới tai Quỷ Lệ Danh, hẳn sẽ rất phiền phức.

Mọi người cũng không tiện nhiều lời, gật đầu tiếp tục đi tới.

Lần trước Thượng Trảm Đạo bị bắt đi khỏi Nam Hoang, từ đó Nam Hoang Độc môn tan thành mây khói. Trước đây không lâu Lâm Tuyệt Phong lại bị người giết chết, Quỷ Lệ Danh đã ngửi thấy mùi vị không an toàn. Bình thường y vốn đa nghi, hiện tại càng thêm cẩn thận.

Vốn là Bôn Quỷ sơn hết sức rộng lớn, y cũng không hạn chế người khác ra vào, chỉ cần không tới gần Ma Diễm cốc của y trong vòng năm trăm dặm là được. Nhưng mấy ngày gần đây, y hạ lệnh phong ấn núi, rải ra rất nhiều thám tử tuần tra khắp trong Bôn Quỷ sơn.

Bọn Vũ La phi hành không bao lâu sau, lại gặp một luồng hồng quang tuần tra khác. Lần này không đợi đối phương mở miệng, Vũ La đã tiến tới giết chết ba tên Ma tu ngay tức khắc, nghiền nát cả người lẫn pháp bảo, quyết không để cho bọn chúng chạy trở về.

Nhưng Quỷ Lệ Danh đã quy định chế độ nghiêm khắc, những Ma tu tuần núi, ba người một tổ, khống chế pháp bảo đặc chế. Giữa những bình đài do hư ảnh khô lâu tạo thành cùng tổng bộ trong Ma Diễm cốc đều có trận pháp truyền âm kết nối với nhau, cứ cách nửa canh giờ sẽ báo cáo một lần.

Hai tiểu tổ tuần tra mất tích, Quỷ Lệ Danh lập tức khẩn trương lên, tức thì mở ra trận pháp hộ sơn, bao trùm cả Bôn Quỷ sơn.

Mọi người chỉ thấy hồng quang từ dưới đất dâng lên, bay lên trời không, giống như vầng dương chiếu rọi bao trùm cả Bôn Quỷ sơn, ai nấy tỏ ra bất đắc dĩ.

Trận pháp hộ sơn này không ngăn được bọn họ, nhưng nếu ỷ mạnh xông ra như vậy, nhất định sẽ bị Quỷ Lệ Danh phát hiện.

Mọi người thương lượng một chút, quyết định trước hết hạ xuống, thử nghĩ xem có biện pháp gì hay không.

Chu Thanh Giang cảm thấy dường như Vũ La đang cố ý trêu chọc Quỷ Lệ Danh. Mặc dù nói hiện tại mọi người liên thủ, thực lực coi như là san bằng Ma Diễm cốc cũng không thành vấn đề, nhưng là dù sao nơi này cũng là Nam Hoang, là địa bàn của Quỷ Lệ Danh. Một khi xảy ra xung đột, Quỷ Lệ Danh Đế Quân ra lệnh, Ma tu vô cùng vô tận đánh tới, bọn họ muốn rời khỏi Nam Hoang cũng hết sức khó khăn.Vũ La tỏ ra không có chuyện gì:

– Không phải là trong Bôn Quỷ sơn có truyền thuyết về Bách Quỷ di bảo ư? Chúng ta giương Đông kích Tây, chuẩn bị một Bách Quỷ di bảo giả, dẫn dụ Quỷ Lệ Danh tới, sau đó chúng ta nhân cơ hội chạy đi theo hướng khác.

Dường như Vũ La đã có tính toán sẵn từ trước:

– Chúng ta chuẩn bị một bảo tàng giả ở phía Bắc, sau đó xông ra ngoài theo phía Nam. Quỷ Lệ Danh nhất định đuổi theo phía Nam, lúc ấy chúng ta quay lại phía Bắc, là có thể dễ dàng bỏ rơi y.

– Nhưng làm sao làm giả Bách Quỷ di bảo?

Chu Hoành ngơ ngác hỏi một câu.

Vũ La cười, chỉ vào Hướng Cuồng Ngôn:

– Ngươi hỏi lão đi.

Hướng Cuồng Ngôn hai mắt trợn trắng:

– Quen biết ngươi coi như ta xui xẻo tám đời…

Vũ La thúc giục:

– Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, còn có mấy đạo linh phù nhất phẩm, lão mau mau lấy ra đi.

Hướng Cuồng Ngôn theo bản năng che nhẫn trữ vật của mình:

– Nếu lấy ra hết, ta đây lấy cái gì phòng thân?

Vũ La cười hì hì:

– Dù sao cũng là vật của lão, đến lúc cần chỉ cần triệu hồi là có thể bay trở về rồi. Không chuẩn bị nhiều một chút, Quỷ Lệ Danh làm sao chịu mắc bẫy?

Vu Thiên Thọ bên cạnh đảo mắt hai vòng, lập tức chủ động nói:

– Ta còn có hai món pháp bảo nhất phẩm thượng luyện chế trước kia, cũng cống hiến luôn.

Hướng Cuồng Ngôn tức tối không ít:

– Vu Thiên Thọ, lúc này lão muốn biểu hiện cái gì?

Vu Thiên Thọ cười hắc hắc, trong lòng tự nhủ nếu ta không nắm cơ hội biểu hiện, lúc nào mới có thể được sư tôn truyền y bát?

Lư Niệm Vũ lớn tuổi da mặt mỏng, móc ra bốn viên linh đan:

– Đây là bốn viên linh đan nhất phẩm thượng, ta cũng đóng góp vào.

Vũ La cười ha hả một tiếng:

– Hướng Cuồng Ngôn, vậy phải xem lão rồi.

Hướng Cuồng Ngôn bất đắc dĩ, trợn trắng mắt liên hồi, lấy trong không gian trữ vật của mình ra một đạo linh phù nhất phẩm thượng. Vũ La vẫn không từ bỏ ý đồ, nhìn lão chậm chằm. Hướng Cuồng Ngôn lại liếc mắt lần nữa, lại lấy ra một đạo linh phù nhất phẩm thượng.

Kết quả Vũ La vẫn nhìn ằm chằm lão.

Hướng Cuồng Ngôn lấy ra hết đạo này tới đạo khác, liên tục lấy ra chín đạo linh phù nhất phẩm thượng.

Bọn Chu Thanh Giang thấy vậy hít sâu một hơi khí lạnh, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ:

– Quả nhiên là Nam Hoang đệ nhất phù sư, giàu nứt đố đổ vách. Ta muốn làm giặc cướp, không đánh cướp lão sẽ tốn thương thiên lý.

Hướng Cuồng Ngôn hừ lạnh một tiếng, tức tối vô cùng.

Vũ La nhìn nhìn một chút:

– Được rồi, chín đạo cũng đã đủ, số còn lại lão cứ việc cất đi.

– Lão còn nữa ư?

Mọi người lại càng ghen tỵ, Vũ La cười hắc hắc:

– Nam Hoang đệ nhất phù sư, các ngươi cho rằng lão chỉ có chút của cải thôi sao, chẳng qua là lão hẹp hòi mà thôi.

Chu Thanh Giang thở dài một tiếng:

– Năm đó ta tới chỗ Vinh Vĩ Hãn Đại sư cầu xin một đạo linh phù nhất phẩm, lão tìm đủ mọi cách từ chối. Ta đường đường Chung Nam sơn Đại Trưởng lão, phải xuống nước cầu xin, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống vái lạy, lão cũng không chịu luyện chế cho một đạo. Chỉ nói là luyện chế linh phù nhất phẩm khó có thể bảo đảm thành công, có thể gặp mà không thể cầu, còn phải xem duyên phận của ta.

Nhớ lại đau khổ lần ấy, Chu Thanh Giang hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Cuồng Ngôn:

– Thì ra là linh phù nhất phẩm đối với các ngươi bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi, lão già Vinh Vĩ Hãn này lừa ta thật là thê thảm.

Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra oan ức:

– Đó là lão ta, lão nhìn ta như vậy làm gì?Thật ra Vũ La hiểu rất rõ ràng, đối với Hướng Cuồng Ngôn, linh phù nhất phẩm cũng là một tác phẩm kiệt xuất. Giống như Vu Thiên Thọ, tác phẩm kiệt xuất đối với bọn lão cũng giống như con đẻ của mình, không ai nỡ đưa ra.

Nếu Hướng Cuồng Ngôn muốn cho, lão đã mở miệng từ sớm.

Chín đạo linh phù nhất phẩm, hai món pháp bảo nhất phẩm thượng, bốn viên linh đan nhất phẩm, đây tuyệt đối là “bảo tàng” rất có phân lượng. Cho dù là Cửu Đại Thiên Môn đào được bảo tàng như vậy, nửa đêm nằm mơ cũng sẽ cười, Quỷ Lệ Danh chắc chắn sẽ động tâm.

Bất quá bảo tàng này vẫn còn thiếu một thứ.

Vũ La tùy ý lấy ra một chiếc hộp ngọc, chọn lấy linh văn cổ xưa khó hiểu nhất vẽ vài đạo lên đó, sau đó gom hộp ngọc này cùng với những thứ kia lại, chuẩn bị tìm một chỗ chôn xuống.

Hộp ngọc này dùng để giả mạo Bách Quỷ Bôn Tiên Quyết.

Đi thẳng về phía Bắc, bọn họ cẩn thận tránh được mấy tiểu đội tuần tra, sau đó tìm một ngọn núi, trên sườn núi trên có một động nhỏ không có gì là nổi bật, nhét “bảo tàng” vào.

Đi vào động chỉ có hai người Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn, rốt cục có cơ hội gặp riêng với nhau, Hướng Cuồng Ngôn thở dài hỏi:

– Lần này ngươi thật sự không có ý bỏ qua cho Quỷ Lệ Danh ư?

Vũ La cười lạnh:

– Thông đạo kia dẫn thẳng tới Nam Hoang, hơn nữa lối ra nằm ở Bôn Quỷ sơn, lão không cho rằng đây là bàn tay lão Thiên đưa đẩy ư?

Hướng Cuồng Ngôn yên lặng gật đầu:

– Được rồi, bất kể ngươi có quyết định gì, ta đều ủng hộ ngươi.

Hai người chui ra hội họp cùng mọi người, Vũ La dặn dò trước một câu:

– Tất cả mọi người áp chế lực lượng của mình xuống, đừng để người khác nhìn ra manh mối.

Thật ra thì không cần nói chuyện này, mọi người cũng có thể nghĩ ra được.

Chu Hoành thấy mọi người hạ thấp thực lực xuống, chỉ duy trì ở cảnh giới Cửu Cung, hiện tại y trở thành có tu vi cao nhất trong mọi người.

Chu Hoành cảm thấy thú vị, cười ha hả một tiếng, trên bầu trời bỗng nhiên có một luồng hồng vân bay tới vô cùng nhanh chóng, có người ở trên quát mắng:

– Người phương nào tự tiện xông vào lãnh địa Đế Quân, mau mau quỳ xuống, bó tay chịu trói!

Vũ La muốn diễn cho trọn vẹn, lập tức kêu lớn:

– Bị phát hiện rồi, chạy mau!

Mọi người giải tán lập tức, mạnh ai nấy chạy theo phương hướng khác nhau.

– Chạy đi đâu? Bọn chuột nhắt vô tri kia, cho là có thể chạy thoát lòng bàn tay bản tọa được sao!

Bên trong hồng vân, một đạo hồng quang sắc bén bay ra, giữa hồng quang, một chiếc đoản mâu bay vụt mà đến. Vũ La xoay tay lại, một món pháp bảo bay ra, đánh nhau leng keng với đoản mâu kia giữa không trung mười mấy hiệp, hoa lửa bắn tung tóe. Sau đó dần dần chống đỡ hết nổi, rất nhanh thua chạy.

– Muốn chạy ư, không dễ dàng như vậy!

Người nọ quát to một tiếng, đoản mâu đuổi theo với tốc độ cực nhanh, pháp bảo của Vũ La đột nhiên thi triển một chiêu Hồi Mã thương.

Người nọ cười dài:

– Ha ha ha, chỉ là trò vặt vãnh, xem chiêu!

Hào quang lóe sáng trên đoản mâu, đánh bay pháp bảo của Vũ La. Pháp bảo kia trúng đòn nghiêm trọng dường như không chịu khống chế, bay thẳng vào lưng chừng núi, tức thì bảo quang bắn ra tung tóe, chói mắt rực rỡ.

Người trên hồng vân vừa nhìn thấy bảo quang bắn ra, lúc này không thèm đuổi theo bọn Vũ La nữa, quay đầu bay về phía ngọn núi.

Bọn Vũ La bay ra ngoài mười mấy dặm, tập trung lại với nhau. Không bao lâu sau, ai nấy cảm giác được trong Bôn Quỷ sơn có một cỗ khí thế cường hãn phóng vút lên cao, tốc độ cực nhanh bay về phía này. Mọi người nhìn nhau cười một tiếng:

– Thành!

Mọi người quay đầu bay về phía Nam, cỗ khí thế kia bay theo. Mọi người lập tức hạ xuống, tìm một nơi ẩn nấp đi, ai nấy thu liễm khí tức của mình.

Hướng Cuồng Ngôn không nhịn được liếc nhìn Vũ La. Chỉ thấy trong hai mắt Vũ La lóe lên từng tia hàn quang sắc bén như phi kiếm.

Chờ Quỷ Lệ Danh đi qua, mọi người mới đi ra ngoài, tiếp tục bay về phía Nam. Bay vài chục dặm, chợt nghe một giọng giận dữ thóa mạ:

– Một lũ ngu ngốc, còn không mau xuống đây!

Mọi người hết sức bất ngờ, chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao…

Nhưng mọi người nhìn quanh một vòng, vẫn không nhìn thấy đám hồng vân tuần tra Ma Diễm cốc. Đúng lúc này, thanh âm kia lại vang lên:

– Chạy mau xuống đây, nếu để bị phát hiện, tiểu gia cũng sẽ bị các ngươi liên lụy!

Trên mặt đất, một cây đại thụ lay động một trận, vỏ cây khô bong ra, rơi xuống mặt đất hóa thành một người.

Hướng Cuồng Ngôn cùng Vũ La liếc mắt nhìn nhau: Khô Mộc Độn của Công Dương thị!