Chương 690: Tổ Ấn Tái Hiện (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Những sinh mệnh lực này đến từ những khối u trên thân cổ thụ, Vũ La dùng nguyên hồn quét qua, cơ hồ trong mỗi khối u có một con cổ trùng trong đó.

Tất cả cổ trùng đều đang ngủ say, toàn thân đầy lông rậm rạp, có mắt kép kinh khủng, còn có hoa văn quỷ dị, khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái chút nào.

Vũ La nhìn lại đám đại thụ xung quanh, trong mỗi gốc đều có mười mấy khối u như vậy. Hàng chục khối u, chẳng lẽ trong mỗi khối u đều nuôi dưỡng một con cổ trùng?

Vũ La càng ngày càng cảm thấy khó lòng tin được.

Đúng lúc này, phía sau Vũ La thình lình vang lên một tiếng rắc giòn tan. Hắn lập tức xoay người lại, chỉ thấy ở hướng đó có một khối u khổng lồ đang vỡ ra.

Vốn khối u to bằng miệng bát thình lình nứt ra từ bên trong, vỏ cây bên ngoài cuồn cuộn giống như nứt ra một vết thương rất lớn. Chuyện kinh khủng chính là trong trong vết thương này thật sự có máu tươi trào ra, làm cho người ta có cảm giác vô cùng ghê tởm.

Một con cổ trùng diện mạo hung ác to như quả trứng gà bò ra, sau khi rơi xuống đất bèn hung hăng nhìn quanh một lượt. Phát hiện ra có người sống, cổ trùng kia vô cùng hưng phấn, tám cái chân giống như chân nhện chuyển động thật nhanh, làm nổi lên một lớp đất cuồn cuộn trên mặt đất, nhanh chóng chạy tới.

Miệng nó đen nhánh sắc bén, có hình dáng như móc thép, trong lúc ngậm lại mở ra phát ra tiếng kêu lách cách, chạy thẳng về phía Vũ La.

Vũ La cất tiếng cười lạnh, đang định ứng phó. Không ngờ quái trùng hung ác xấu xí kia tới cách người hắn chừng năm trượng bỗng nhiên lộ vẻ vô cùng kinh hãi, dường như nó vừa thấy quỷ.

Quái trùng này to bằng trứng gà, đôi mắt bắn ra hung quang bốn phía, lúc này lại vô cùng kinh hãi, miệng giống như hai móc thép của nó cũng há ra thật to, dường như quên khép lại.

Chỉ ngây người trong thoáng chốc, quái trùng kia lập tức quay đầu, vù một tiếng chạy trốn thật nhanh, còn nhanh hơn tốc độ khi nãy chạy tới gấp mấy lần, sau khi tiến vào rừng cây lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Mà khối u đã vỡ kia vẫn còn chảy máu ròng ròng, miệng vết thương hướng ra ngoài trông thật kinh khủng.

Vũ La ngẩn người, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì xảy ra.

Quái trùng này rõ ràng là cực kỳ hung ác, một thân huyết nhục của mình trong mắt nó nhất định chính là thức ăn ngon, không ngờ rằng nó lại buông tha cho mình như vậy.

Hắn lắc đầu, cũng không suy nghĩ thêm nữa. Lại cúi đầu nhìn xuống đất một chút, hy vọng có thể tìm được một chút dấu vết.

Cánh rừng rậm này vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy một tiếng thú rống nào cả. Sau khi phát hiện ra quái trùng hung ác trong rừng cây, Vũ La cũng hiếu: Không có hung thú nào có thể sinh sống trong rừng cây nơi này.

Đây đối với Vũ La chính là một tin tức tốt. Không có dã thú hoạt động, hết thảy dấu vết trên mặt đất có thể giữ lại thật lâu. Nếu như Lưu Thiên Uy đã tới nơi này, vậy nhất định sẽ lưu lại dấu vết.

Vũ La tìm một lúc, quả nhiên phát hiện ra dấu vết cọ xát trên rễ một gốc đại thụ.

Khối u to nhất quanh đây cũng chỉ to bằng quả dưa hấu. Từ độ lớn của con quái trùng vừa xuất hiện đối chiếu với khối u của nó, có thể đoán được những quái trùng này to nhất cũng chỉ bằng miệng chén.

Mà dấu vết lưu lại trên rễ cây kia cho thấy rõ ràng, chính là dấu vết của động vật cỡ lớn bị kéo ngang qua, nhất định không phải là do cổ trùng lưu lại.

Hắn theo dấu vết tiếp tục truy tung, lại phát hiện một dấu vết khác ở rễ một gốc đại thụ cách đó vài chục trượng.

Kẻ bắt Lưu Thiên Uy đi dường như không hề nghĩ tới chuyện phải giấu diếm hành tung. Có lẽ y cho rằng chắc chắn sẽ không có ai đuổi theo con đường này.

Khi Vũ La tìm ra dấu vết thứ tư, đã cách gốc cây chứa lối vào thông đạo không gian ngoài một dặm.

Bốn dấu vết này gần như nằm trên một con đường thẳng, Vũ La cơ hồ có thể khẳng định, mình có thể tiếp tục truy tung theo phương hướng này.

Hắn đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên trên đầu vang lên một tiếng giòn tan. Vũ La theo bản năng lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn lên, trên ngọn đại thụ có một khối u to bằng đầu quyền vỡ nát.Trong máu tươi trào ra, một con quái trùng giống như con nhện to bằng mắt rồng giương nanh múa vuốt bổ nhào xuống.

Không đợi Vũ La kịp phản ứng, quái trùng cùng máu từ khối u trào ra đã rơi xuống trước người hắn.

Quái trùng này vô cùng may mắn, rơi đúng vào mu bàn chân Vũ La. Nó kêu chít một tiếng như hoan hô, giơ bốn cái chân ra bám lấy mu bàn chân Vũ La, cái miệng đầy móc nhọn há to, để lộ cái lưỡi giống như một cây kim nhọn, đang định đâm vào cơ thể Vũ La. Thình lình thân thể quái trùng cứng đờ, co giật vài cái, cái lưỡi hung hăng của nó cũng trở nên mềm nhũn.

Dường như quái trùng giãy dụa muốn thoát khỏi thân thể Vũ La, nhưng toàn thân mềm nhũn khiến cho nó không có sức lực, chỉ có thể miễn cưỡng ngoe nguẩy bốn chân vài cái, sau đó toàn thân cứng đơ bất động.

Vũ La cảm thấy kỳ quái, mũi chân khẽ hất quái trùng ra. Nhưng nó vẫn không nhúc nhích, Vũ La dùng nguyên hồn đảo qua, rốt cục đã có thể khẳng định quái trùng đã chết.

Mặc dù quái trùng này nhỏ hơn con đầu tiên xuất hiện, nhưng toàn thân nó phủ đầy lông mịn như nhưng, màu sắc sặc sỡ xanh đỏ tím vàng, e rằng chưa chắc đã yếu hơn quái trùng đầu tiên, vì sao chết đi một cách đột ngột như vậy?

Vũ La cảm thấy kinh ngạc vô cùng, hắn đá quái trùng văng sang bên, tiếp tục truy theo phương hướng đã xác định khi nãy.

Sau khi quái trùng thứ ba có hình dáng giống như một con bọ ngựa, toàn thân phủ đầy lam quang u tối xuất hiện, xa xa vừa nhìn thấy Vũ La đã quay đầu bỏ chạy, Vũ La mới bừng tỉnh ngộ, vỗ vỗ trán mình, thầm mắng mình ngu xuẩn.

Tất cả nghi vấn trước sau thoáng cái cũng đã trở nên hết sức rõ ràng.

Nơi này là Tây Vực.

Tây Vực do Vu tộc thống trị.

Vu tộc truyền thừa vốn là Vu cổ thuật, trừ Vu lực ra, chỗ đáng sợ nhất của Vu tộc chính là cổ trùng đủ các loại. Đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ chết ở Tây Hà sơn chính là cổ trùng, ngoại trừ ma đầu kia ra, kẻ có năng lực nuôi dưỡng ra cổ trùng cấp bậc cao như vậy, cũng chỉ có Vu tộc.

Mà sở dĩ đám quái trùng mà hắn gặp phải trên đường đi tỏ ra sợ hãi hắn, chính là vì thân hắn mang Phù Cổ.

Phù Cổ một nửa là cổ trùng, một nửa là Thiên Mệnh Thần Phù.

Phù Cổ có địa vị đặc biệt trong hàng ngũ Thiên Mệnh Thần Phù. Trong cổ trùng, địa vị của nó lại càng giống như thần minh.

Cổ trùng lúc trước chết đi là vì tới quá gần Phù Cổ, bị dọa chết tươi.

Bất quá vì sao Vu tộc xuất hiện bất thình lình ở Trung Châu, còn bắt Lưu Thiên Uy đi, Vũ La nghĩ mãi mà không rõ. Hắn cứ lần theo dấu vết kia tiếp tục truy tung, đuổi theo như vậy mất cả ngày trời, nhưng vẫn chưa thấy tận cùng cánh rừng rậm này.

Truy tung mất cả ngày, mắt Vũ La cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Xung quanh toàn là những cây cổ thụ có khối u trên thân, nuôi dưỡng cổ trùng trong đó. Nếu Vũ La không phải là tu sĩ, chắc chắn đã lạc đường, không thể tìm được phương hướng trong khu rừng này.

Mắt thấy trời sắp tối, trong rừng cây vốn đã không sáng sủa gì mấy, hiện tại lại càng tối tăm hơn, Vũ La cũng đành phải nghỉ ngơi một đêm.

Theo ánh mặt trời dần dần biến mất, rừng cây này lại để lộ ra một bộ mặt khác của nó.

Trong bóng đêm, dường như những khối u trên thân cổ thụ cũng trở nên nửa trong suốt. Đám cổ trùng thai nghén bên trong nằm giữa một mảng lam quang mờ nhạt. Theo nhịp hô hấp của đám cổ trùng, lam quang cũng phập phồng theo, mười phần mỹ lệ.

Cho dù là bất cứ ai cũng không ngờ rằng, bên trong lớp lam quang mỹ lệ này lại nuôi dưỡng loài cổ trùng chí mạng.

Sáng sớm hôm sau, Vũ La tiếp tục lên đường, số lần dấu vết kia xuất hiện càng ngày càng ít đi, khoảng cách giữa chúng cũng càng ngày càng dài ra. Cứ như vậy trong lúc không hay không biết, Vũ La lại bôn ba cả ngày đường, mắt thấy trời sắp tối, bóng cây phía trước bỗng nhiên thưa thớt.

Vũ La mừng rỡ, chạy thật nhanh tới trước.