Chương 446: Hội Ngộ Bất Ngờ (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thật ra bọn chúng vẫn chưa chạy xa, người rơi lại sau cùng vẫn có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài đường hầm. Những kẻ này bèn quay đầu nhìn lại, bị làm cho sợ đến tan gan vỡ mật, chỉ có thể theo bản năng kêu lên một tiếng trời ơi, sau đó là chưởng thứ hai của Vũ La giáng xuống.

Lực lượng của chưởng thứ hai hùng mạnh hơn cả chưởng đầu. Một tiếng đùng rất lớn vang lên, ngọn núi như chuông, chưởng của Vũ La như chùy, tiếng nổ xuyên qua lòng núi, rất nhanh lan xa trăm dặm. Tiếng đùng đoàng thỉnh thoảng vang lên hồi âm trong đường hầm, đá vụn trên nóc rơi xuống ào ào, khiến cho các chiến sĩ bộ lạc vỡ đầu sứt trán.

– Có chuyện gì vậy?

Có người chạy ngược trở lại, muốn nhìn xem có chuyện gì.

Vũ La giơ cánh tay trái lên, ngọn lửa hung hãn đã bao trùm cả người hắn. Ngọn lửa màu vàng cùng cương phong màu đen dường như không chịu nhường nhau, vừa như gió trợ thế lửa. Một luồng cương phong màu đen xoay quanh Vũ La, Kỳ Lân Thần Hỏa cháy vù vù giữa cương phong, hóa thành một cột lửa màu vàng vọt lên cao mấy trăm trượng.

Vũ La xuất chưởng lần thứ ba. Chưởng ảnh ngọn lửa rời thân bay ra, nhanh chóng bành trướng, đến lúc chạm vào vách núi đã to chừng trăm trượng.

Đùng!

Đất rung núi chuyển, lực phản chấn khổng lồ chấn Vũ La lui lại mấy bước.

– Hắn điên rồi!

Trong đường hầm có tiếng người kêu lên:

– Hắn đang làm gì vậy, muốn đánh nát một ngọn núi cao ư, làm sao có thể…

Người kia còn chưa nói hết, Ưng Giác sơn vốn đang lắc lư kịch liệt, bỗng nhiên phát ra một tiếng rắc giòn tan.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy kết cấu nham thạch trên đầu bọn chúng đã lộ ra một khe nứt.

Từ bên ngoài nhìn vào có lẽ rõ ràng hơn. Dưới cái nhìn chăm chú của Vũ La, một vết nứt xuất hiện ở chỗ hắn vừa dùng cự chưởng công kích, sau khi ngừng lại một chút đã nhanh chóng lan dài ra về phía trước.

Cuối cùng vết nứt chạy thẳng lên tới đỉnh núi, vừa khéo dừng lại ở chỗ sừng ưng. Sừng ưng ương ngạnh chống cự một lúc, rốt cục cũng không chịu nổi, bốp một tiếng nứt làm đôi.

Vết nứt này vừa xuất hiện, cương phong hùng mạnh lập tức chui vào, gào thét xông qua cả Ưng Giác sơn. Tiếng gió rống giận, tiếng người kêu thảm thiết chỉ trong khoảnh khắc đã yên tĩnh lại. Đối với cương phong cường hãn như vậy, lấy đi sinh mạng của mấy chục tên chiến sĩ như vậy là hết sức dễ dàng, bất quá chỉ là một luồng sương máu.

Đối với bọn chúng, quy tắc vẫn không thay đổi, không ai có thể thoát khỏi cương phong. Vũ La dùng ba chưởng đánh vỡ núi, nhất định bọn chúng chết không có chỗ chôn.

Cương phong vẫn gào thét như trước, ngọn lửa màu vàng càng ngày càng bốc lên cao. Bóng Vũ La sừng sững như núi, bóng tối mênh mông thê lương sau lưng hắn dường như đang rút đi, bình minh sắp tới.

Mặc dù Lực Bạt Sơn còn chưa hoàn chỉnh, không đạt tới hiệu quả chân chính san bằng ngọn núi, nhưng ba chưởng đánh vỡ núi vẫn miễn cưỡng làm được.

Ưng Giác sơn nứt ra ở giữa, mơ hồ có thể thấy được từng đạo linh quang lóe lên. Ngọn núi này chính là bảo tàng của thế giới dưới lòng đất này. Lúc Vũ La ở trên đỉnh núi, chỉ dùng thần thức đảo qua đã phát hiện bên dưới lớp đá bề mặt ấn giấu hàng chục món pháp bảo. Cả Ưng Giác sơn có bao nhiêu pháp bảo, có thể tưởng tượng được.

Linh quang lóe lên điểm điểm khắp cả Ưng Giác sơn.

Cương phong vẫn đang gào thét, dường như đang cố thức tỉnh những món pháp bảo từ thời thượng cổ.

Binh một tiếng giòn tan vang lên, một đạo linh quang tránh thoát ràng buộc của ngọn núi, phóng vút lên bay trên trời không. Ngay sau đó lại là một đạo linh quang khác, rất nhanh những tiếng vang thoát khỏi trói buộc làm thành một mảng, vô số tia sáng bay múa, những pháp bảo khác cũng thoát ra ngoài, làm thành một vòng sáng rất lớn trên bầu trời Ưng Giác sơn đã nứt vỡ.

Hào quang đủ mọi màu sắc, vô cùng diễm lệ. Dường như những pháp bảo này còn có chút lưu luyến Ưng Giác sơn, dường như trước khi từ biệt muốn nhìn một lần cuối.

Nhưng Vũ La vẫn cảm thấy một điểm khác thường, dường như Ưng Giác sơn này vẫn còn chưa bị đánh vỡ, còn có thứ gì đó đang ràng buộc…

Cảm giác kỳ quái này nảy sinh từ lúc trước, lúc hắn bắt đầu cảm thấy tò mò về Ưng Giác sơn.

Ưng Giác sơn đã hé ra thành hai nửa. Vũ La đứng dưới chân núi nhìn lên, sừng ưng nứt ra đen sì một mảng, không thể nhìn rõ ràng. Lẽ ra với cảnh giới của Vũ La, cách xa vài ngàn trượng, cho dù là ban đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng mới phải. Nhưng dường như có lực lượng bí mật nào đó đang che giấu chân tướng, khiến cho hắn không thể nhìn rõ.

Vũ La đang muốn bay tới gần nhìn cho rõ, cả Ưng Giác sơn đột nhiên lắc lư.

Ưng Giác sơn đã nứt thành hai nửa, vốn là không ổn định. Lúc này dường như bị một lực lượng nào đó thúc đẩy lắc lư, hai mảnh núi hai bên chỉ kiên trì trong chốc lát, đã ngã xuống đánh sầm một tiếng.

Ngọn sơn phong hai ngàn trượng giáng xuống sẽ tạo ra thanh thế tới mức nào?

Vũ La cũng không khỏi lui về phía sau né tránh, những tảng đá khổng lồ rơi loạn xạ giống như đạn pháo bắn tung, lại bị cương phong thổi quét, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.

Nhưng nhờ vậy, những món pháp bảo vốn còn chim sâu trong hai mảnh ngọn núi có cơ hội thoát ra ngoài. Từng đạo linh quang dâng lên trong cương phong đen kịt, gia nhập vào vòng sáng khổng lồ trên trời.

Vòng sáng chậm chạp vận chuyển, rất nhiều pháp bảo hợp lực, thậm chí có thể chống lại cương phong.

Khi hết thảy yên tĩnh lại, Vũ La khẽ nheo mắt, bởi vì hắn cảm giác được có một cỗ lực lượng đang dần dần thức tỉnh. Khí thế của nó đang bành trường không ngừng, rất nhanh giống như một cơn sóng gợn quét qua thân thể Vũ La, bao phủ phạm vi hàng chục dặm xung quanh vào trong.

Trên bầu trời, vầng sáng khổng lồ kia bắt đầu trở nên hoảng loạn. Quỹ tích vận chuyển vững vàng cũng bắt đầu rối loạn, linh quang của không ít pháp bảo tan tác, tựa hồ cực kỳ sợ hãi cỗ khí thế kia. Một ít pháp bảo khẽ run lên, muốn thoát khỏi vòng sáng chạy trốn, nhưng rốt cục không dám. Một khi rời khỏi đội ngũ, sẽ bị chém giết dễ dàng hơn.

“Là vật gì?” Vũ La nói thầm trong lòng. Hắn không có gì sợ hãi, có các loại trọng bảo hộ thân, còn có gì đáng sợ?

Ưng Giác sơn sụp đổ, những tảng đá to bằng gian phòng cũng bị cương phong cuốn đi. Hiện tại tất cả đã trở nên yên tĩnh, trên mặt đất chỉ còn lại những khối đá khổng lồ nhưng những ngọn núi nhỏ, còn có gốc của Ưng Giác sơn.

Bất quá cũng có chuyện ra ngoài dự liệu của Vũ La: Sừng ưng đã tách làm đôi vẫn cắm ở gốc của nó như trước. Vũ La từ từ đi tới, nhưng hắn chỉ vừa thoáng động, đã có một cỗ khí tức hung hãn ập tới, dường như muốn uy hiếp hắn.

Vũ La không nhịn được phì cười, không hề tỏ ra sợ hãi, ung dung nghênh đón. Không ngờ rằng vừa đi tới hai bước, Vũ La lại phát hiện chuyện bất ngờ, cau mày lẩm bẩm:

– Đây là chuyện gì vậy, khí tức này có vẻ quen thuộc, nhưng…

Nhưng hắn không thể phân biệt được, rốt cục đã gặp khí tức này ở nơi nào.

Hắn đang muốn tiếp tục tiến lên, để xem rốt cục trong sừng ưng kia cất giấu bí mật gì. Thình lình một đạo hồng quang chói mắt từ trong sừng ưng kia bắn thẳng lên bầu trời đêm.

Hồng quang dài tới mức không thấy đâu là cuối, đầu nó cắm vững vàng trong sừng ưng. Hồng quang giống như kiếm sắc quét qua hơn nửa bầu trời đêm, sau đó chấn động mạnh một cái, nhất thời đầy trời cũng là hào quang màu đỏ sẫm, giống như một mảnh huyết hải đỏ sẫm ghê rợn.

Sau khi hồng quang tránh thoát trói buộc của sừng ưng, hóa thành một đạo huyết quang dài mấy ngàn trượng giữa không trung, hào quang xoay tròn, tỏ ra vô cùng khoái chí, rồng về biển rộng hổ về rừng.

Vòng sáng do các loại pháp bảo tạo thành giữa không trung càng thêm hoảng sợ, linh quang run rẩy không ngừng, chỉ suýt chút nữa cả vòng sáng sẽ giải tán, mạnh ai nấy bỏ chạy trối chết.

Đạo huyết quang ngàn trượng kia chơi đùa một trận, sau khi bình tĩnh ngưng lại bất động giữa trời, rất nhanh phát hiện ra vòng sáng khổng lồ kia.

Huyết quang kia đột nhiên nóng nảy không ngừng bay vòng quanh vòng sáng.

Đám pháp bảo bên trong vòng sáng lại càng hoảng sợ, rốt cục không nhịn được ầm một tiếng tan tác, mạnh ai nấy bỏ chạy. Đạo huyết quang kia quát lên như sấm, tựa hồ rất khinh thường những pháp bảo tầm thường bị vây khốn cùng mình bao nhiêu năm qua ở Ưng Giác sơn.