Chương 656: Thiên Tinh Chưởng Giáo (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mặc dù những cự thú hỏa diễm này đã bị bức lui, nhưng vẫn không chịu tiêu tán, con nào con nấy duy trì tư thế giương nanh múa vuốt.

Toàn bộ quá trình, Xiêm trưởng lão và Ngọc Nhị vẫn đứng một bên, không nói một lời, sống chết mặc bay.

Đợi đến khi tên tu sĩ kia được cứu ra, Ngọc Nhị mới thấp giọng hỏi Xiêm trưởng lão một câu:

– Thật sự là Vân Thượng Niệm Hỏa theo như lời hắn nói?

Xiêm trưởng lão thở dài:

– Chỉ sợ đúng rồi.

Ngọc Nhị giật mình:

– Ngay cả ngài cũng không nhận thức?

Xiêm trưởng lão chỉ có cười khổ:

– Nhận thức? Lão nhân ta cũng chưa nghe nói qua cái gì Vân Thượng Niệm Hỏa, nhưng hỏa diễm này nhìn qua rõ ràng chính là Luyện Ngục Minh Hỏa, thế nhưng lại không phải là Luyện Ngục Minh Hỏa, điều này… Bảo người ta làm sao lý giải?

Ngọc Nhị gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Vũ La lại có thêm mấy phần thận trọng. Nhiệm vụ lần này vô cùng trọng đại, Ngọc Nhị quyết không cho phép mình phạm sai lầm. Lúc này hắn càng âm thầm hạ quyết tâm, thứ muốn tìm chưa xuất hiện, vô luận như thế nào cũng sẽ không bại lộ món Tiên Khí kia!

Cửu Ân Đạo Nhân đi tới bên cạnh Vũ La, chắp tay nói:

– Vũ Đại nhân, xin chỉ giáo, hỏa diễm này có đặc điểm gì?

Những tu sĩ khác cũng nhìn ra hỏa diễm này có chút cổ quái, lại không bỏ được mặt mũi đi hỏi Vũ La. Cửu Ân Đạo Nhân đứng ra, bọn họ lập tức dựng đứng lỗ tai lên, rất sợ bỏ sót một chữ.

Vũ La cười khổ:

– Ta nói là Vân Thượng Niệm Hỏa các ngươi không nghe, đều suy đoán ta nói chuyện giật gân muốn ăn mảnh.

Mọi người đỏ bừng mặt mũi, Cửu Ân Đạo Nhân lại càng ngượng ngùng:

– Vũ Đại nhân, chúng ta lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử, xin thứ lỗi.

Lần này hắn ôm quyền vái chào, cúi sát đến mặt đất.

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Thái độ của Cửu Ân Đạo Nhân đối với hắn vẫn không tồi, hắn cũng không tiện làm khó người tốt này, suy nghĩ một chút, vẫn nói:

– Lai lịch của Vân Thượng Niệm Hỏa này… Ta cũng không rõ. Thế nhưng ta biết, Vân Thượng Niệm Hỏa này chính là hỏa diễm chuyên môn luyện hóa nguyên thần tiên thú ở thời kỳ thượng cổ, hỏa diễm này không cách nào chia cắt, một luồng hỏa diễm chính là một luồng hỏa diễm. Các ngươi nhìn thấy một đám lớn như vậy, trên thực tế vẫn chỉ là một luồng, chỉ là hỏa diễm này đã luyện hóa quá nhiều nguyên thần tiên thú, trở nên cực kỳ hùng mạnh mà thôi.

– Vân Thượng Niệm Hỏa mỗi lần luyện hóa nguyên thần của một con tiên thú sẽ thu được năng lực của con tiên thú đó. Các ngươi tính toán một chút, hỏa diễm này có thể ảo hóa ra hình dạng của bao nhiêu tiên thú, sẽ biết nó đã từng luyện hóa bao nhiêu nguyên thần tiên thú.

Khi Vũ La nhắc tới nguyên thần tiên thú, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Nguyên thần tiên thú!

Nguyên thần là cái gì, nguyên hồn tu luyện đến đẳng cấp cao nhất mới có thể tấn cấp thành nguyên thần. Mà việc tấn cấp này không phải tùy tùy tiện tiện là có thể hoàn thành, chỉ có tiên thú, Tiên Nhân mới có thể có được nguyên thần. Nói cách khác, nhất định phải phi thăng mới có thể có được nguyên thần.

Thời kỳ thượng cổ, thế giới này còn có thể phi thăng, thời kỳ đó cường giả trong Thú tộc cũng có thể phi thăng trở thành tiên thú.

Trong hỏa diễm này ảo hóa ra mười chín con cự thú, nói cách khác, chí ít đã luyện hóa mười chín con tiên thú.

Lực lượng của tiên thú còn hùng mạnh hơn so với Tiên Nhân bình thường, lực lượng của đoàn hỏa diễm này kinh khủng cỡ nào.

Tên tu sĩ kia cũng choáng váng rồi: Mình coi như may mắn, hỏa diễm này ngay cả nguyên thần cũng có thể luyện hóa, luyện hóa nguyên hồn của mình chỉ nhẹ nhàng như một bữa ăn sáng mà thôi. Vừa rồi thực sự là tìm được đường sống trong chỗ chết!

Tiên Nhân ngã xuống, Tiên mộ cũng ngã xuống.

Vân Thượng Niệm Hỏa căn bản không phải là hỏa diễm của một thế giới, nó chính là tiên hỏa thượng giới. Vũ La cũng là trong lúc nói chuyện với Tả Sư Dạ Vũ từng nghe nàng nói qua.

Lại không ngờ rằng, thực sự nhìn thấy được hỏa diễm này trong Tiên mộ Hoài Sơn Hà.

Đáng tiếc chính là, Vân Thượng Niệm Hỏa rơi xuống thế giới này, uy lục suy yếu rất nhiều, những cụ thú ảo hóa ra cũng chỉ có lực lượng của Đại Năng.

Vũ La nhìn hỏa diễm hừng hực kia:

– Nếu như các ngươi không tin, có thể đi tới thử một chút.

Mọi người thèm nhỏ dãi đối với uy lực khủng bố của Vân Thượng Niệm Hỏa này, thế nhưng nhìn thấy mười chín con cự thú hỏa diễm giương nanh múa vuốt, con nào con nấy vô cùng linh hoạt, tất cả đều lặng thinh lắc đầu.

– Ta cảm thấy, chúng ta có thể vòng qua mà đi.

– Ý kiến hay, thật ra cũng không quá xa.

– Đúng đúng, chúng ta không thể vọng động tham niệm!

Một đám Đại Năng lừa mình dối người, nói một ít lời không thật lòng, lưu luyến không nỡ, rồi lại không thể nào không vòng qua bên cạnh tế đàn mà đi.

Không ít người đều cẩn thận mỗi một bước đi, mặc dù rất muốn thu lấy hỏa diễm này, tiếc rằng mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

Bọn họ đi ra ngoài mấy trăm trượng, cự thú trong hỏa diễm kia mới chậm rãi thu lại. Trên tế đàn một lần nữa khôi phục bộ dáng lúc trước, liệt diễm hừng hực, lại không có một chút độ nóng.

Chu Cẩn ngược lại cảm thấy cực kỳ hứng thú với Vân Thượng Niệm Hỏa kia, kéo cánh tay của Vũ La hỏi:

– Vì sao ngươi nhận ra loại Vân Thượng Niệm Hỏa này?

Vũ La:

Cốc Mục Thanh nhìn hắn, ánh mắt của thần bộ nhìn thấy Vũ La không được tự nhiên: Quả nhiên nữ nhân này mẫn cảm nghề nghiệp.

– Vì sao ta cảm thấy ngươi có chút chột dạ?

Lời nói của Cốc Mục Thanh vừa ra khỏi miệng, Vũ La đã kêu to:

– Nào có? Vì sao ta lại chột dạ vì chuyện này chứ?

Cốc Mục Thanh lắc đầu, không nói gì nữa.

Ngược lại Chu Cẩn vô cùng hứng thú:

– Vì sao ngươi không thu lấy chứ?

– Ngươi có thể thu lấy không?

Vũ La suy nghĩ một chút, lưu lại thứ này ở đây cũng thật sự là lãng phí. Hắn bắt chuyện một tiếng với Cửu Ân Đạo Nhân trước mặt:

– Mọi người chờ một chút, ta bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp.

– Biện pháp gì?

Cửu Ân Đạo Nhân thuận miệng hỏi một câu, Vũ La không trả lời, xoay người vòng trở lại.

Biện pháp này là năm đó Tả Sư Dạ Vũ thuận miệng nói ra, Vũ La vừa rồi cân nhắc trong lòng một phen, phối hợp với thực lực hiện tại của mình, tỷ lệ thành công khá lớn.

Chỉ là lúc trước hắn không muốn thu lấy hỏa diễm này, lo lắng nổi bật quá mức làm người ta ghen ghét. Sau khi Chu Cẩn nói mấy câu, hắn lại đột nhiên hiểu được: Chẳng lẽ hiện tại mình không bị người ta đố kỵ sao?

Vân Thượng Niệm Hỏa cho dù là ở thượng giới cũng là cực kỳ trân quý. Hơn nữa Vân Thượng Niệm Hỏa đã luyện hóa mười chín nguyên thần tiên thú lại càng trân quý hơn.

Hôm nay tiên hỏa này rơi xuống Ngũ Phương Giới, lực lượng đã bị hạn chế cực lớn, chính là thời cơ tốt nhất thu lấy nó, không thể lãng phí không công như vậy.

Nhìn thấy Vũ La đi trở về, những tu sĩ này đều có chút tò mò. Ngoại trừ ba người Chu Cẩn, cũng chỉ có Xiêm trưởng lão hiểu được, nếu như Vũ La đã quyết định xuất thủ, chí ít cũng có tám phần nắm chắc.

Ngọc Nhị nhíu mày, càng thêm hứng thú nhìn Vũ La:

– Nếu như hắn thật sự có thể thu lấy Vân Thượng Niệm Hỏa này, ta càng cảm thấy hứng thú đối với hắn.

Xiêm trưởng lão có chút lo lắng:

– Thiếu gia, ngươi có nắm chắc đối phó hắn không? Thứ chúng ta muốn kia, sợ rằng người khác cũng sẽ không dễ dàng buông tay.

Ngọc Nhị thản nhiên cười:

– Xiêm trưởng lão yên tâm, ta sẽ không bị kích động. Món Tiên Khí kia nhất định lưu lại đến cuối cùng mới xuất thủ.

Hắn lại liếc mắt nhìn Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn bên cạnh Vũ La, trên mặt mỉm cười tự tin:

– Hơn nữa, nhược điểm của người này quá rõ ràng rồi, ta có mười phần nắm chắc, ngài cứ yên tâm đi.

Xiêm trưởng lão thấy hắn hiểu được ý tứ của mình cũng không nói thêm gì nữa, gật gật đầu.

– Hắn thật sự có thể thu lấy Vân Thượng Niệm Hỏa này?

Các tu sĩ có chút không quá tin tưởng.

Vũ La đứng ở phía trước tế đàn, lực lượng của Vân Thượng Niệm Hỏa trong tế đàn kia lại lần nữa khởi động, trong tiếng vù vù lạnh thấu xương, hỏa diễm càng ngày càng bốc cao, giống như có vô số cự thú đang đau đớn giãy dụa trong hỏa diễm muốn lao ra.Vũ La lại nhắm hai mắt lại.

Không thể sử dụng nguyên hồn, Phù Cổ còn đang ngủ say, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình cảm nhận lực lượng của Vân Thượng Niệm Hỏa. Hỏa diễm kia càng ngày càng bốc cao, dường như có thể cảm nhận được địch ý từ trên người Vũ La, trong hỏa diễm ảo hóa ra mười chín con cự thú, so với vừa rồi càng thêm hùng mạnh dữ tợn.

Mười chín con cự thú hỏa diễm giống như mười chín đóa hoa lửa đoạt mệnh sinh ra từ cây lửa, phóng xuất ra lực lượng kinh khủng tới nỗi khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.

Từng tiếng rống giận hóa thành sóng âm màu trắng nhạt, giống như những chiếc đai quay xung quanh Vũ La xoay tròn.

Các cự thú dường như đã không nhẫn nhịn nổi lần lượt lao xuống tấn công, nhưng đến thời điểm cuối cùng lại giống như có điều cố kỵ, vặn người vòng trở lại.

Mỗi một lần tấn công nhìn qua đều giống như muốn đánh ngã Vũ La xuống đất ngay tức khắc. Thế nhưng Vũ La cứ nhắm mắt lại như vậy, an tĩnh đứng đó.

Xiêm trưởng lão thở dài một tiếng:

– Chỉ là phần công phu trấn định này, toàn bộ Tu Chân Giới Trung Châu cũng chưa chắc có thể tìm được mấy người so sánh được với hắn, bất luận là thế hệ thanh niên hay là thế hệ trước.

Ngọc Cửu Long gật đầu rất thoải mái nói:

– Điểm này ta không bằng hắn, đổi lại là ta, ta không làm được.

Trong vô minh có cảm giác, Vũ La liền theo cảm giác này cảm nhận lực lượng của Vân Thượng Niệm Hỏa. Những cự thú hỏa diễm này, mỗi khi lao xuống tấn công lại lập tức triệt lui làm cho Vũ La trong lòng đại định.

Trong lòng hắn thầm đọc một loại pháp chú của Tả Sư Dạ Vũ nói cho hắn, loại pháp chú này có tác dụng khắc chế đối với Vân Thượng Niệm Hỏa.

Pháp chú này cho dù ở thượng giới cũng là một bí mật cực kỳ quan trọng, vô luận là một môn phái nào cũng sẽ đưa loại pháp chú này vào trong “Bí mật bất truyền” của truyền thừa môn phái. Dùng cách nói của Ngũ Phương Giới, đó chính là sư phụ trước khi lâm chung gọi đồ đệ tới khẩu truyền, tuyệt kỹ không truyền sáu tai.

Thế nhưng Tả Sư Dạ Vũ lại nói cho Vũ La biết hết sức dễ dàng.

Muốn dựa vào pháp chú này thu phục Vân Thượng Niệm Hỏa, đó là chuyện không có khả năng, thế nhưng tự bảo vệ mình ở trước Vân Thượng Niệm Hỏa tuyệt đối không có vấn đề.

Dưới pháp chú Vũ La giơ hai tay lên, lần đầu tiên thử hai tay cùng vẽ linh văn.

Người bình thường nhất định là một tay khéo léo, một tay vụng về, nhưng đối với tu sĩ mà nói, chênh lệch này gần như có thể bỏ đi không tính. Thế nhưng đến khi vẽ linh văn, khác biệt rất nhỏ có thể bỏ đi không kể này lại là chí mạng…

Một chút khác biệt vô cùng nhỏ bé cũng sẽ dẫn tới hậu quả khó lường, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vũ La trước đây vẫn chỉ dùng một tay để vẽ linh văn.

Thế nhưng lúc này nhất định phải hai tay cùng vẽ mới có thể có hiệu quả, bằng không sẽ không còn kịp nữa.

Đứng hai bên đều là Đại Năng, người mạnh nhất trong đó như Xiêm trưởng lão đã là lực lượng cao nhất mà Nhân tộc trên thế giới này có thể đạt tới.

Nhiều người như vậy lại chỉ nhìn thấy hai tay Vũ La run lên, căn bản không thấy rõ mỗi một động tác của hắn, đã thấy một mảng sương mù màu vàng mông lung mờ mịt bay ra.

Ngọc Nhị sửng sốt, không nhịn được quay sang Xiêm trưởng lão bên cạnh thỉnh giáo:

– Xiêm trưởng lão, vì sao hắn làm được như vậy?

Xiêm trưởng lão mặt già đỏ lên, nói thật hắn cũng không nhìn thấy rõ, tạo nghệ của Vũ La về thượng cổ linh văn tuyệt đối xứng đáng thiên hạ đệ nhất, tốc độ miêu tả linh văn nhanh không thể tưởng tượng.

Xiêm trưởng lão cũng thầm giật mình, lại cảm thấy có chút may mắn, may mắn lúc trước không có kích động động thủ với tiểu tử kia, bằng không bộ xương già này nói không chừng phải nắm lại ở nơi này.

– Ừm, ngươi nhìn quang vụ kia, hẳn là mỗi một quang điểm đều là một đạo linh văn cực kỳ nhỏ.

Ngọc Cửu Long thất kinh, trong quang vụ kia, dày đặc đều là một đám quang điểm, lúc này thoạt nhìn mới giống như một mảnh vụ khí. Mỗi một quang điểm đều là một đạo linh văn, mà hai tay của Vũ La chỉ run lên đã vẽ ra nhiều linh văn như vậy, điều này thật quá đáng sợ!

Bởi vì quá khiếp sợ, thậm chí hắn cũng không chú ý tới trong ngôn từ của Xiêm trưởng lão đã sử dụng từ “hẳn là”, làm cho Xiêm trưởng lão xem như là đã bảo toàn thể diện.

Linh văn đầy trời kia ngưng tụ lại hình thành quang vụ làm cho tiên hỏa như Vân Thượng Niệm Hỏa cũng vô cùng kiêng kỵ, không ngờ mười chín con cụ thú hỏa diễm thoáng lui về phía sau một chút, có chút đề phòng nhìn quang vụ kim sắc.

Quang vụ quấn tới càng lúc càng mờ nhạt, lại vẫn cố định bao vây toàn bộ tế đàn như trước.

– Rống rống rống!

Từng tiếng thú rống đáng sợ vang lên chấn động thiên địa, các cự thú hỏa diễm không ngừng công kích quang vụ kia. Mà hai tay Vũ La lại liên tục bắn ra, từng luồng hào quang kim sắc từ đầu ngón tay bay ra dung nhập vào trong quang vụ kia. Quang vụ vốn mỏng manh càng trở nên nồng đậm, mà công kích của những cự thú hỏa diễm kia ảnh hưởng với quang vụ cũng càng ngày càng yếu.

Lúc này không cần Xiêm trưởng lão giải thích, Ngọc Cửu Long cũng có thể đoán được:

– Trong mỗi luồng sáng này đều bao hàm vô số linh văn ư?

Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy ngón tay của Vũ La bắn ra, trên thực tế trong nháy mắt đó hắn đã lấy tốc độ cực nhanh vẽ ra hàng trăm hàng ngàn đạo linh văn.

Mọi người đều khẩn trương nhìn Vũ La thu Vân Thượng Niệm Hỏa, chỉ có Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn, chỉ nhìn thấy mồ hôi tinh mịn trên trán của Vũ La.

Hai nàng xót cho ý trung nhân của mình.

Ở trong mắt tình nhân, không cần quan tâm nó là thiên địa chí bảo gì, chỉ cần người mình yêu thương bình yên vô sự, đó là thu hoạch lớn nhất.

Đối mặt tiên hỏa thượng giới Vũ La cũng không thoải mái. Tay trái của hắn chậm hơn một chút so với tay phải, bởi vậy hơi chút vô ý tay trái sẽ không theo kịp tiết tấu của tay phải, dẫn tới thất bại trong gang tấc.

Mà một khi thất bại, sự phản phệ (cắn trả) của loại tiên hỏa thượng giới như Vân Thượng Niệm Hỏa thường rất đáng sợ.

Hai tay của Vũ La sau khi đã bắn ra mười luồng sáng, quang vụ kia cuối cùng vững vàng vây khốn Vân Thượng Niệm Hỏa. Bất luận luồng tiên hỏa thượng giới này năm đó đã từng phong quang cỡ nào, thế nhưng hôm nay rơi xuống Ngũ Phương Giới, vẫn bị một tu sĩ Nhân tộc gắt gao vây khốn.

Vũ La thoáng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng kế tiếp mới là quan trọng nhất. Có thể thu được Vân Thượng Niệm Hỏa hay không, hắn cũng không có nắm chắc.

Hắn đang đánh cuộc.

Vũ La thoáng thở dốc chỉ chốc lát, hai chân tách ra đứng vững, mi tâm chảy xuôi ra một cỗ quang lưu màu vàng sẫm, phiêu đãng bay lên không.

Quang lưu màu vàng sẫm ở trong không trung vặn vẹo biến hóa, nhìn không ra rốt cuộc là thứ gì.

Qua một lúc lâu, Cửu Ân Đạo Nhân bỗng nhiên kinh hô:

– Đó là một con rồng!

Những người khác cũng nhận ra rất nhanh, đó là một con Thần Long màu vàng sẫm. Cương Sát Long Hồn.

Trong cơ thể Vũ La, Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp đã vận chuyển tới cực hạn. Lúc này Cương Sát Long Hồn chính là trạng thái đáng sợ nhất mà hắn hiện tại có thể vận dụng.

Ngay sau đó, một tiếng long ngâm từ trong miệng Vũ La phát ra, trong mi tâm lại lần nữa phóng ra một mảnh ngân quang sáng lạn.

Ngân quang này cực kỳ cường liệt, chiếu sáng toàn bộ quảng trường cực lớn này. Ngân long gào thét mà ra, lúc đầu dung hợp nhất thể với ngân quang, tất cả mọi người đều không nhìn thấy, rất nhanh ngân long càng ngày càng sáng, hình thể cũng càng phát ra rõ ràng.

Ngân quang xung quanh trở nên ảm đạm, Linh Long gào thét một tiếng dung hợp nhất thể với Cương Sát Long Hồn. Cương Sát Long Hồn màu vàng sẫm kia đã hóa thành một nốt ruồi vàng đen trên mi tâm của Linh Long.

Linh Long quay về phía quang vụ kim sắc phía dưới há miệng nuốt, quang vụ kim sắc bao vây lấy Vân Thượng Niệm Hỏa kia bỗng nhiên phản kháng, so với sự phản kháng vừa rồi bị nhốt trong quang vụ kim sắc càng thêm kịch liệt.

Thế nhưng Vũ La đã sớm dự liệu đến tình huống này, quang vụ cực kỳ nồng đậm, nếu như Vân Thượng Niệm Hỏa không rơi xuống Ngũ Phương Giới, tùy tiện một chút là có thể giãy thoát ra, thậm chí còn có thể dễ dàng đánh Vũ La gần chết.