Chương - 378: Vương quan yêu văn (trung)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiếu nữ bạch hồ xinh đẹp nhỏ nước dãi sau mặt nạ, con bà nó, đây là Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất trong truyền thuyết, ngay cả gia gia mình cũng không có được Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất…

Vì vậy Nhan Chỉ Vi luôn tự cho mình là đoan trang hiền thục, nhìn chăm chú Bách Vạn Nhân Đồ, cam tâm tình nguyện rơi vào trạng thái hóa đá ngất ngây.

Mãi đến lúc Vũ La kêu gọi, nàng mới tỉnh táo lại, nhưng đầy đầu toàn là bóng dáng đạo thiên hạ đệ nhất sát phù kia. Nàng đi theo sau Vũ La, thỉnh thoảng liếc nhìn Vũ La một cái: không ngờ hắn lại có được Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất.

Nếu nàng biết Vũ La còn một đạo nữa, e rằng sẽ ghen tị tới mức không nhịn được, trở mặt cướp lấy.

Chu Nghiên cũng không tốt hơn Nhan Chỉ Vi là bao. Nàng đã sớm thừa nhận muội phu Vũ La này, thậm chí còn có chút ghen tị với muội muội mình, tìm được lang quân tương lai tốt như vậy.

Vốn nàng cho rằng mình đã hiểu hết thực lực của Vũ La. Quả thật thực lực Vũ La biểu hiện ra trước đó đủ khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải ngợi khen kinh hãi. Tuổi còn trẻ mà đã như vậy, không thể nào yêu cầu cao hơn nữa. Nhưng khi Bách Vạn Nhân Đồ xuất hiện, Chu Nghiên mới biết rằng một lần nữa dù mình đã coi trọng Vũ La, trên thực tế vẫn còn coi thường người ta.

Lúc này Chu Nghiên mới bội phục sát đất Chu Thanh Giang, mới thấy nhãn quang của thúc phụ mình vô cùng lão luyện.

Hai nàng khiếp sợ trong lòng, theo sau Vũ La như cái máy, một lúc lâu sau mới dần dần khôi phục lại.

Nhan Chỉ Vi nhìn quanh, không khỏi lên tiếng hỏi:

– Vũ La, chúng ta đi về hướng nào vậy?

Vũ La không dừng lại:

– Tự nhiên là đi về phía Nộ Long đảo.

Chu Nghiên cảm thấy không hài lòng về cách mà Vũ La vác nữ nhân Bán Yêu tộc kia. Vòng eo thon nhỏ của nàng gác ngang trên vai Vũ La, da thịt căng thẳng, sáng bóng như ngà voi, khiến cho người ta nhìn thấy phải hoa mắt. Đôi đùi ngọc thon dài đung đưa trước mặt Vũ La, cho dù hắn không có ý, ánh mắt cũng thỉnh thoảng liếc xuống một cái.

Chu Nghiên lập tức tiến tới đoạt lấy nữ nhân Bán Yêu tộc, không cần nói lời nào, nàng muốn giúp muội muội mình giám sát chặt chẽ phu quân tương lai. Trong cảm nhận của Chu Nghiên, Vũ La hiện tại đã quý giá ngang với thượng cổ Thần khí.

Vũ La nở một nụ cười khổ, Nhan Chỉ Vi truy vấn:

– Đi Nộ Long đảo làm gì nữa, chiến lực của Hồng Phá Hải được xếp vào ba hạng đầu trong số Đại Thánh Yêu tộc, Bán Yêu tộc không làm gì được lão…

– Vậy thì chưa chắc…

Vũ La nói:

– Ta thấy lần này Bán Yêu tộc là có chuẩn bị mà đến. Bọn chúng tranh đấu với Hồng Phá Hải bao nhiêu năm qua, còn không biết thực lực của Hồng Phá Hải sao? Nếu đã đến đây, ắt là nắm chắc.

Nhan Chỉ Vi là thiếu nữ Cửu Vĩ Bạch Hồ, tâm tư linh hoạt, vừa rồi chỉ là vừa mới khôi phục lại từ trong khiếp sợ, đầu óc còn vụng về. Hiện tại nghe Vũ La nói như vậy, nàng lập tức hiểu ra:

– Vì vậy ngươi muốn dùng nữ nhân Bán Yêu tộc này bức bách Bán Yêu tộc lui binh, sau đó chúng ta cứu Hồng Phá Hải, lão sẽ cảm thấy xấu hổ mà tặng yêu đan cùng tinh huyết Long Quy cho chúng ta?

Vũ La gật đầu một cái:

– Thông mình.

Nhan Chỉ Vi không nhận lời khen của hắn, tiếp tục đả kích:

– Nhưng vì sao ngươi biết được tầm quan trọng của nữ nhân này đủ để Bán Yêu tộc lui binh? Bán Yêu tộc hưng sư động chúng mà đến, chỉ vì một nữ nhân như vậy có thể cuốn gói lui về sao?

Vũ La nhìn nhìn nữ nhân Bán Yêu tộc còn đang hôn mê, cười nói:

– Nàng đừng quên còn có Huyết Hải Kinh Quán, đó chính là Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm. Hiện tại nàng còn cảm thấy vị Công chúa Bán Yêu tộc này không đủ quan trọng nữa không?

Nhan Chỉ Vi nghe vậy mắt sáng rực, vui vẻ nói:

– Hay lắm, lần này có hy vọng lấy được yêu đan và tinh huyết của Long Quy rồi.

Hoang đảo nọ cách Nộ Long đảo cũng không xa, mấy người nói chuyện với nhau vài câu, đã tới ngoài đảo. Nhan Chỉ Vi vừa định lên tiếng kêu gọi, chợt thấy một cầu vồng từ trong đảo kéo dài ra ngoài, Ba người hiểu ý cùng bước lên cầu vồng, ngay tức khắc được tiếp dẫn vào trong.

Hồng Phá Hải đang ngồi trên một bảo tọa thật lớn. Bảo tọa này được khắc từ một ngọn sơn phong mà thành, dáng người Hồng Phá Hải so với ngọn sơn phong nọ có vẻ vô cùng nhỏ bé. Nhưng nếu so về khí thế, ngọn núi nọ cũng phải kém xa lão. Cho nên lão ngồi trên đó, hình thành cảm giác cân bằng lạ kỳ.

– Các ngươi còn trở về đây làm gì? Bán Yêu tộc đã bao vây nơi này, chỉ cho vào mà không cho ra, các ngươi trở về đây chẳng phải là chịu chết sao?

Hồng Phá Hải bất động thanh sắc hỏi.

Vũ La chỉ vào nữ nhân Bán Yêu tộc nói:

– Ta mang tới cho lão một con tin, đổi lấy thứ mà chúng ta cần…

Hồng Phá Hải hừ một tiếng, vung tay kéo hờ, một cỗ lực lượng hùng mạnh kéo nữ nhân Bán Yêu tộc tới, Chu Nghiên hầu như không có lực phản kháng. Nữ nhân Bán Yêu tộc đang hôn mê lập tức rơi vào tay Hồng Phá Hải, không ngờ Hồng Phá Hải gác nữ nhân Bán Yêu tộc lên đùi mình, giơ tay kéo mảnh giáp che hạ thân của nàng.

Chu Nghiên và Nhan Chỉ Vi vô cùng xấu hổ, Chu Nghiên theo bản năng đưa tay ra che trước mặt Vũ La, Nhan Chỉ Vi cả giận nói:

– Hồng Phá Hải lão cũng là….

Thật ra Hồng Phá Hải không kéo hết giáp che của nữ nhân Bán Yêu tộc, mà chỉ kéo xuống một chút, để lộ ra phần da thịt bên dưới thắt lưng nàng, không hề nhìn tới chỗ không nên nhìn.

Nhan Chỉ Vi im bặt, mặt đỏ bừng, lộ vẻ xấu hổ.

Hồng Phá Hải phát giác dưới thắt lưng nữ nhân Bán Yêu tộc có một đạo yêu văn hình vương miện, bèn nói:

– Vương Quan yêu văn… đây là người thừa kế vương vị Vương tộc Bán Yêu tộc, ba tên tiểu tử các ngươi vô cùng may mắn, không ngờ có thể bắt được con tin như vậy.

Vũ La lấy tay gạt tay Chu Nghiên ra, hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Chu Nghiên cười bẽn lẽn, hai má hiện lên hai áng mây hồng.

Hồng Phá Hải trả nữ nhân Bán Yêu tộc lại cho Chu Nghiên:

– Có con tin như vậy, các ngươi rời khỏi Nộ Long đảo không thành vấn đề, mau đi đi.

Vũ La nghe vậy sửng sốt:

– Tiền bối, Bán Yêu tộc biết rõ thực lực của ngài nhưng vẫn dám tới đây mạo phạm oai hùm, nhất định có điều ỷ lại…

Hồng Phá Hải không hề tỏ vẻ cảm kích, chỉ khoát tay nói:

– Hồng Phá Hải ta tung Đông Thổ mấy vạn năm qua, đã trải qua Hồng Hoang đại chiến, phân chia thiên hạ ngũ phương, mắt thấy Đông Thổ Yêu tộc từ khi mới chập chững cho đến lúc hùng mạnh như ngày nay. Cho dù là chết chắc, ta cũng sẽ không bức hiếp một tiếu cô nương để cầu sinh!

Ba người Vũ La á khẩu nghẹn lời, một lúc lâu sau, Vũ La mới ôm quyền khom người nói:

– Tiền bối là chân anh hùng, vãn bối kính trọng tận đáy lòng.

Nhan Chỉ Vi thở dài, có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Chu Nghiên bên cạnh. Chu Nghiên sửng sốt một chút, sau một chút cũng hiểu ra. với tính cách của Vũ La, chắc chắn hiện tại sẽ không đi, mà ở lại Nộ Long đảo cùng Hồng Phá Hải. Hắn không đi, tự nhiên hai nàng cũng không thể đi.

Quả nhiên chỉ nghe Vũ La nói tiếp:

– Vãn bối ở lại Nộ Long đảo, chiêm ngưỡng phong thái tiền bối một phen.

Hồng Phá Hải hừ lạnh một tiếng, vung tay điểm cách không vào người nữ nhân Bán Yêu

– Bản tọa sẽ không bức hiếp một nữ nhân để cầu xin, bất quá cũng nên làm cho Bán Yêu tộc tận mắt nhìn thấy thực lực Nộ Long đảo ta.

Hồng Phá Hải làm như vậy là muốn dương oai, lão cố ý làm cho nữ nhân Bán Yêu tộc tỉnh lại, thấy được thực lực của Nộ Long đảo. Tương lai nếu nàng kế thừa vương vị Bán Yêu tộc, muốn động tới Nộ Long đảo cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Vũ La hiểu rõ ý Hồng Phá Hải, không khỏi lộ vẻ hy vọng:

– Thì ra tiền bối đã sớm an bài…

Lúc này Hồng Phá Hải mới hơi lộ vẻ tự đắc:

– Bán Yêu tộc biết rõ thực lực của bản tọa còn dám tiến đến mạo phạm, nhất định có điều trông cậy. Bản tọa há chẳng tính trước hay sao?

Vũ La cười khổ, lúc này mới cảm thấy thủ đoạn mình dùng nữ nhân Bán Yêu tộc để bức Bán Yêu tộc, trong mắt các Đại Thánh Yêu tộc không khỏi quá trẻ con. Người ta sống mấy vạn năm, đã trải qua biết bao sóng gió, quả nhiên là đã sớm có chuẩn bị.

Nhan Chỉ Vi bên cạnh quan sát tới nỗi mắt trợn trắng, vòng đi vòng lại, rốt cục không ngờ kết quả lại là như vậy.

Bất quá Nhan Chỉ Vi hiểu rất rõ ràng, nếu lúc nãy Vũ La rời đi, tự nhiên Hồng Phá Hải sẽ không nói cho hắn biết bí mật của Nộ Long đảo, đây cũng coi như là thử thách nhân phẩm Vũ La. Vượt qua thử thách này, trong cảm nhận của Hồng Phá Hải, địa vị của Vũ La tăng lên rất nhiều.

Hồng Phá Hải thân phận cao quý, tự nhiên lời cảm tạ sẽ không nói ra ngoài miệng, dù là làm chuyện gì đó để báo ân cũng sẽ không để lộ liễu quá.

Bất kể thế nào, Vũ La tìm Hoàn Hồn Thảo trở về, Hồng Phá Hải cảm kích trong lòng cũng không tiện biểu lộ. Lúc trước cho Vũ La Ngọc Tung Trùng, bất quá chỉ là chuyện nhỏ.

Vũ La đã vượt qua thử thách của lão, Nhan Chỉ Vi không đoán được sau này Hồng Phá Hải sẽ làm gì, nhưng chắc chắn sẽ không gây trở ngại cho chuyện Vũ La hợp tác cùng Nhan

Trong chuyện này có nhiều uẩn khúc, cũng chỉ có tiểu hồ ly như Nhan Chỉ Vi mới có thể suy nghĩ ra. Đối lại là đại đầu lãnh gián điệp Tu Chân giới Chu Nghiên, cũng chưa chắc có thể nhìn ra rõ ràng như vậy.

Hồng Phá Hải điểm xuống một chỉ, cho rằng có thể gỡ bỏ tất cả cấm chế trên đòi, nhưng không ngờ rằng nữ nhân Bán Yêu tộc vẫn không nhúc nhích. Gương mặt già nua của lão

nhân gia có vẻ hơi xấu hổ, bèn vẫy tay một cái, nữ nhân Bán Yêu tộc lại bay trở về tay lão. Quá trình nữ nhân Bán Yêu tộc hôn mê, đầu tiên là bị Chu Nghiên đoạt từ vai Vũ La, đến Nộ Long đảo lại mấy lần đổi chù, chẳng khác nào hàng hóa, cũng thật sự là thê thảm…

Hồng Phá Hải quan sát nữ nhân Bán Yêu tộc một chút, khó kềm được kinh ngạc thốt lên:

– Linh văn Thần Thú!

Lão kinh ngạc liếc nhìn Vũ La, bỗng nhiên lại phát hiện:

– Còn có linh văn Long tộc!

Hồng Phá Hải điểm ngón tay thoăn thoắt, liên tục biến ảo ra hàng chục hư ảnh linh văn, rót vào trong cơ thể nữ nhân Bán Yêu tộc, giải khai một phần cấm chế trên người nàng, sau đó tiện tay vứt nàng sang bên.

Sau một lúc, nữ nhân Bán Yêu tộc tỉnh lại, bất quá một thân lực lượng bao gồm Huyết Hải Kinh Quán bên trong vẫn bị cấm chế như trước.

Hồng Phá Hải lại liếc nhìn Vũ La một cái thật sâu:

– Rốt cục tiểu tử ngươi có lai lịch thế nào?

Vũ La nở một nụ cười khổ, tỏ ra lúng túng, không biết nên nói từ đâu. Cũng may Hồng Phá Hải không phải truy vấn thật sự, lắc lắc đầu, ánh mắt lại nhìn ra ngoài biển xa xăm.

Một tràng tiếng tù và trầm đục truyền đến, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Tiếng tù và dường như là túi hiệu, ngay sau đó có tiếng trống vang lên thùng thùng, liên tục tám tiếng.

Ba người Vũ La còn chưa rõ, bên cạnh chợt vang lên một giọng nói kiêu ngạo:

– Đây là Ngự Thú Bát Thần Cổ. Tổng tiến công bắt đầu, tộc của ta đã vận dụng lực lượng mạnh nhất, không tới nửa ngày, Nộ Long đảo tất bị công phá!

Nữ nhân Bán Yêu tộc đã tỉnh, ngồi dưới đất, hai mắt hết sức hung tàn nhìn Vũ La.

Hồng Phá Hải hừ lạnh một tiếng, khẽ khoát tay, một cỗ lực lượng nâng mọi người vững vàng bay lên. Không bao lâu sau đã bay tới ngọn sơn phong cao nhất trên Nộ Long đảo.

Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống biển, chỉ thấy tám vệt nước màu trắng trên mặt biển từ tám hướng khác nhau, đang dần dần tiến về phía Nộ Long đảo.

Tám vệt nước màu trắng kia càng ngày càng tới gần, tiếng trống cũng càng ngày càng trở nên trầm hùng mạnh mẽ. Đến khi tám vệt nước màu trắng tới sát, mọi người mới nhìn ra trên mặt biển dường như có thứ gì đó bị tiếng trống điều khiển, đang xuất hiện phía trước tám vệt nước màu trắng một chút, khiến cho bọt nước trắng xóa tung bay không ngừng. Dần dần chúng nối lại với nhau thành một vòng tròn, bao vây chặt chẽ Nộ Long đảo.

Tiếng trống càng ngày càng dồn dập, vòng tròn kia cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng. Hơn nữa được tám vệt nước màu trắng thôi thúc, không ngừng thu nhỏ lại về phía Nộ Long

Đến khi vòng tròn nọ thu lại còn cách Nộ Long đảo chừng mười dặm, mọi người mới nhìn thấy rõ ràng. Thứ tạo nên vòng tròn bao vây Nộ Long đảo là rất nhiều hải thú khổng lồ, có con thân thế dài hàng chục trượng, có con cũng chỉ to như cá mập thông thường. Vô số hải thú như vậy dưới tiếng trống thúc giục, đang liều mạng xông về phía Nộ Long đảo.

Số lượng đám hải thú này rất nhiều, chen chúc với nhau như vậy, có những con yếu ớt bị đẩy lên khỏi mặt biển, mới hình thành vệt nước màu trắng trên mặt biển.

Sau lưng tám vệt nước màu trắng này là tám cự thú biển sâu thân thể dài hơn trăm trượng. Trên lưng thật lớn màu đen của chúng sinh ra một dãy gai xương giống như ngà voi. Cái đầu khống lồ của chúng bằng phẳng, chỉ có một sừng to lớn, sừng này đỡ lấy một cái trống trận rất lớn.

Trống này không biết dùng xương của loài cự thú đại dương nào đó chế thành, có đường kính nửa trượng, dài chừng năm trượng, bên trong trống rỗng, bên ngoài bịt một lớp da Thâm Hải Cuồng Mãng, những chiến sĩ Bán Yêu tộc có thực lực kém một chút muốn đánh trống cũng cảm thấy khó khăn.

Lúc này có tám tên đại hán thân thể cường tráng đang đứng phía sau trống trận, toàn thân không mảnh vải, ra sức múa may dùi trống bằng xương thú trong tay, đánh trống theo nhịp điệu. Tiếng trống vang lên thùng thùng đều đặn, xua đám hải thú kia kinh hoảng phóng về phía Nộ Long đảo.

Bán Yêu tộc cũng biết thực lực Hồng Phá Hải, cho nên không mang tới chiến sĩ thông thường, phía sau tám con hải thú khổng lồ kia không còn ai khác, cao thủ chân chính còn chưa xuất hiện.

Hồng Phá Hải nhìn Bán Yêu tộc điều khiển hải thú xông trận, lộ vẻ khen ngợi, khẽ gật

– Nghe nói Bán Yêu tộc có pháp môn Thần Cổ ngự thú, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Vũ La cười nói:

– Cự thú môn hạ của tiền bối nghe thấy tiếng trống này vẫn không rối loạn, hiển nhiên tiền bối đã sớm có chuẩn bị…

Vốn nữ nhân Bán Yêu tộc hết sức tự tin với Ngự Thú Bát Thần Cổ của tộc mình, nhưng thấy đám cự thú bảo vệ Nộ Long đảo không có chút phản ứng gì, cũng phải âm thầm kính phục. Chỉ là nữ nhân này không chịu thua miệng lưỡi, cất giọng khinh thường:

– Các ngươi một già một trẻ tâng bốc lẫn nhau. Kẻ được tâng bốc đắc chí, tên vuốt mông ngựa dương dương đắc ý, thật đúng là không biết xấu hổ.

Vừa rồi Hồng Phá Hải được Vũ La khen ngợi một câu, quả thật có hơi lâng lâng. Quả thật Vũ La cũng có ý lôi kéo quan hệ cùng Hồng Phá Hải, bị nàng nói như vậy, nhất thời sắc mặt hai người trở nên hơi khó coi.

Nhan Chỉ Vi không nhịn được bật cười, lại phải cố gắng nén lại, gương mặt tỏ ra đau khổ.

Vũ La quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Chỉ Vi một cái, lại không có cách nào phát tác, hết sức buồn bực. Hắn xoay người lại hỏi nữ nhân Bán Yêu tộc:

– Ta biết nàng là người thừa kế vương vị Bán Yêu tộc, lần này các ngươi…

Hắn còn chưa dứt lời, sắc mặt nữ nhân Bán Yêu tộc đại biến, lập tức lấy tay sờ thắt lưng mình:

– Ngươi là tên bỉ ổi…

Nàng vừa xấu hổ vừa căm phẫn, nghiến răng một cái nhìn Vũ La trừng trừng, giống như một con mèo hoang muốn xông lên xé xác hắn.

Vũ La rất là xấu hổ, lại khó mà lên tiếng nói không phải ta xem, là lão già kia… Hắn nhìn sang Hồng Phá Hải, lúc này Đại Thánh Yêu tộc đang nhìn thẳng về phía trước, thần sắc lạnh nhạt, hồn nhiên vật ngoại, dường như chuyện này không liên quan với mình. Vũ La thầm oán hận trong lòng, biết mình đã gánh lấy nỗi oan này.

Vị trí của Vương Quan yêu văn quả thật hơi xấu hổ, đương nhiên nữ nhân Bán Yêu tộc hiểu lầm.

– Chuyện này… ta… không phải…

Vũ La nổi nóng:

– Ngươi câm miệng cho ta! Lão tử không thấy!

– Dâm tặc! Dám làm mà không dám nhận!

Nữ nhân Bán Yêu tộc đâu chịu tin, Vũ La đang lúc sơ ý, chỉ thấy một bóng xám bổ nhào vào người hắn, há miệng thật to cắn vào cổ hắn.

Dáng người nữ nhân Bán Yêu tộc xinh xắn lanh lợi, toàn thân không có chỗ nào là dư thừa, dù là một thân lực lượng bị chế trụ, chỉ bằng vào lực lượng cơ thể cũng hết sức linh hoạt mạnh mẽ, xông lên nhanh như báo. Vũ La nhất thời sơ ý, nổi giận gầm lên một tiếng, dùng tay đẩy miệng nàng ra.