Chương 495: Nam Hoang Ma Binh (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vũ La thấy bọn họ bước đi ba bước quay đầu lại một lần, dáng vẻ vô cùng lưu luyến, hận không thể đi tới cho mỗi người một cước. Cuối cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, cần gì phải trách móc bọn họ như vậy? Chữ Tình là thứ khó nắm bắt nhất trong đời, tiền kiếp mình vì Tống Kiếm Mi mà bất chấp tất cả chạy vào Trung Châu. Đời này vì Cốc Mục Thanh mà liều lĩnh xông vào Nam Hoang, vì Chu Cẩn mà hạ mình phối hợp Chu Thanh Giang, có hay giỏi gì hơn những người này?

Bởi vì có chút trì hoãn, lúc tiến vào Ma Sơn, sắc trời đã tối.

Lần này Vũ La tiến vào lãnh địa của Huyền Vũ, dường như Thần Thú này cảm ứng được khí tức của Vũ La, cho nên không xuất hiện, để cho bọn họ bình yên đi qua.

Lúc xuyên qua lãnh địa Huyền Vũ, Vũ La thấy nhiều người dụng tâm ghi nhớ đường đi, không khỏi cười thầm trong lòng. Bọn họ không biết nơi này hung hiểm tới mức nào, còn tưởng rằng lần này đi vào không gặp gỡ bất kỳ nguy hiểm nào, là một mật đạo an toàn. Nếu lần sau bọn họ đi theo lối này mà không có mình, chắc chắn sẽ trở thành mồi ngon trong bụng Huyền Vũ.

Hắn cũng không nói gì, dù sao mình nắm giữ thông đạo không gian trong tay, lần nào cũng phải có mình mới có thể tới được Đông Thổ.

Sau khi trở về Trung Châu, mọi người cũng không giải tán.

Chu Thanh Giang đã xây dựng một trang viên xa hoa trên một hòn đảo lớn hơn cả Tháp Sơn đảo ở gần đó. Sau khi Vũ La cùng mọi người tới nơi, Chu Thanh Giang bèn mời chín vị chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn quang lâm, để tổ chức “đại hội chia của”.

Lúc các chưởng môn nhận được truyền tin của môn hạ đệ tử mình, vốn có người lười biếng không muốn đi. Nhưng sau khi nghe đệ tử nói có nhiều lợi ích như vậy, lập tức ngự phi kiếm bay thẳng tới Tinh La Hải. Còn có những người khác vốn đang bận rộn công chuyện, nghe vậy cũng bỏ mặc tất cả, gác hết mọi chuyện sang bên, sau đó vội vội vàng vàng chạy tới Tinh La Hải.

Tất cả mọi người sợ vạn nhất không có mình tọa trấn, đến lúc phân chia, môn phái của mình sẽ chịu thiệt thòi. Đây cũng không phải là chuyện đơn giản như vài vạn ngọc túy, bất cứ một gốc dược liệu nào cũng có thể tạo ra được một siêu cấp cao thủ.

Trước khi chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tụ hội, Vũ La bảo Chu Thanh Giang báo cho Trịnh Tinh Hồn biết, y không cần tới. Lần này phần chia của Thái Ẩm sơn coi như bồi thường lại cho Vũ La.

– Ngươi nói cái gì!

Trịnh Tinh Hồn giận tím mặt, một tay bóp nát chén ngọc trong tay:

– Chu Thanh Giang khinh người quá đáng, Thái Âm sơn ta đã lui nhượng nhiều lần, nhưng vẫn chèn ép không tha như vậy, cho là Thái Âm sơn ta mềm yếu dễ bắt nạt lắm sao!

Người mang tin này về cũng chính là tên đệ tử Thái Âm sơn đi Đông Thổ vừa rồi. Y cũng rất buồn bực, tại sao Vũ La lại nhắm vào Thái Âm sơn lần nữa?

Từ Đông Thổ mang về bao nhiêu dược liệu cùng tài liệu hung thú trân quý, y đã tận mắt thấy, lẽ ra Thái Ẩm sơn có thể được chia một thành rưỡi, chuyện này khiến cho y chảy nước dãi cả đêm. Số lượng một thành rưỡi này là rất nhiều dược liệu, cho dù các vị chưởng môn, trưởng lão, Thái Thượng chưởng môn, Thái Thượng trưởng lão… Ở trên chia chác xong, cũng còn có thể có dư đến phiên mình. Thậm chí y đã tính trước mình sẽ được chia loại dược liệu gì, đã lên kế hoạch sử dụng những dược liệu này thế nào.

Nhưng Vũ La không chút lưu tình nói cho y biết, lần này không có phần của Thái Ẩm sơn các ngươi.

Y vô cùng thất vọng, đồng thời tức giận không ít, nhưng y không dám phát tác với Vũ La. Y cũng đã nhìn thấy thực lực Vũ La, nếu y dám vọng động trước mặt Vũ La, người ta bóp chết y còn nhẹ nhàng hơn giết gà.

Y ủ rũ trở về Thái Ẩm sơn, mang tin này báo lại cho chưởng môn, lập tức Trịnh Tinh Hồn đùng đùng nổi giận.

– Lão thất phu Chu Thanh Giang kia còn nói gì nữa?

Tên đệ tử nọ hai tay trình lên một phong thu:

– Chu Đại trưởng lão bảo giao phong thư này cho ngài.

Trịnh Tinh Hồn hừ một tiếng, khoát tay, phong thư kia tự động bay đến tay y. Sau khi xé thư ra, trong thư chỉ có vẻn vẹn bốn chữ to đùng: Cấu kết Nam Hoang!

Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn đại biến, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.

Y bình tĩnh thu phong thư đi, vung tay lên nói:

– Được rồi, chuyện này bản tọa tự có chủ trương, ngươi đi xuống đi.

– Tuân lệnh.

Tên đệ tử kia lui xuống.

Trong đại điện trống trải lạnh lẽo chỉ còn lại có một mình Trịnh Tinh Hồn. Sắc mặt y càng ngày càng trở nên hết sức khó coi, rốt cục bạo phát ra, hung hăng xé nát phong thư. Sau đó một đạo tinh quang chợt lóe, thiêu giấy vụn thành tro.

– Tên ngốc Thượng Trảm Đạo này…Kể từ khi y nghe nói Nam Hoang Độc môn bị Vũ La diệt, Thượng Trảm Đạo không rõ tung tích, y đã mơ hồ cảm giác có chút không ổn, quả nhiên đã bị Chu Thanh Giang bắt được nhược điểm.

Quả thật chỉ có Thượng Trảm Đạo khai ra, chuyện này mới bị lộ. Nhưng đường đường chưởng môn Thái Âm sơn cấu kết với Ma tu Nam Hoang, đây chính là tội lớn tày trời. Cho dù cuối cũng không thể định tội, cũng có thể khiến cho y phải lột một lớp da.

Trịnh Tinh Hồn suy đi nghĩ lại, xem ra lần này chỉ có thể nhẫn nhịn. Cũng may dường như ý của Vũ La chỉ là lần này không chia cho Thái Âm sơn, lần tới hẳn sẽ chia.

Mặc dù tổn thất không nhỏ, nhưng nếu như có thể che giấu được chuyện lần này, coi như là đáng giá.

Trịnh Tinh Hồn có chút bất đắc dĩ, tâm phúc của y Đại trưởng lão Thương Cửu Phách đã bị Vũ La giết, khiến cho hiện tại không có ai thương lượng cùng y. Một mình đi qua đi lại trong đại điện vắng lạnh, bỗng nhiên một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Trịnh Tinh Hồn giận dữ, đang muốn quát tháo, tên đệ tử tiến vào đã quỳ sụp xuống bẩm báo:

– Chưởng môn, Thái Thượng chưởng giáo đã xuất quan.

Trịnh Tinh Hồn sửng sốt, vội vàng đi ra ngoài:

– Nhanh đi nghênh đón.

– Không cần, ta đã tới.

Một thanh âm già nua vang lên ngoài điện, Trịnh Tinh Hồn vội vàng tiến ra, chỉ thấy một lão nhân cao lớn khôi ngô, tinh thần quắc thước, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, long hành hổ bộ đi đến.

Trịnh Tinh Hồn vội vàng quỳ xuống:

– Cung nghênh sư tôn xuất quan.

Tên đệ tử đi theo quỳ ở một bên:

– Cung nghênh Thái Thượng chưởng giáo xuất quan.

Lý Vân Đông khoát tay ngăn lại:

– Không cần, tất cả đứng lên đi. Tinh Hồn, con đi theo ta, vi sư có lời muốn hỏi con.

Thái Thượng chưởng giáo Lý Vân Đông chắp tay sau lưng, xoay người đi ra ngoài, Trịnh Tinh Hồn đi theo sát phía sau. Trước mặt sư tôn, y không còn là chưởng môn Thái Âm sơn danh chấn thiên hạ, mà vẫn là tên tiểu ngoan đồng một ngàn tám trăm năm trước đi theo sư tôn, tay cầm đường hồ lô, mũi chảy thò lò, nhảy chân sáo lên Thái Ẩm sơn.

Ít nhất trên phương diện tôn sư trọng đạo, phẩm hạnh của Trịnh Tinh Hồn không có gì để chỉ trích.

Mặc dù Lý Vân Đông truyền ngôi chưởng môn cho đồ đệ của mình, nhưng lão vẫn có đầy đủ quyền cai quản Thái Âm sơn. Lão chính là đệ nhất cao thủ Thái Ẩm sơn, chỉ bất quá mấy trăm năm đã trôi qua, Tu Chân Giới Trung Châu đều cho rằng lão đã chết.

Lý Vân Đông ra khỏi đại điện, chân khẽ giậm một, một thanh phi kiếm màu xanh biếc dáng vẻ cố kính xuất hiện, nâng lão chầm chậm bay lên. Trên phù lục có chín đạo linh văn cứng cáp hữu lực, linh quang lưu chuyển.

Trịnh Tinh Hồn vội vàng theo sau.

Y bay theo sau Lý Vân Đông, không dám tiến lên, thủy chung vẫn giữ khoảng cách tụt lại phía sau chừng nửa trượng.

Rất nhanh hai người đã tới phía sau Thái Âm sơn. Lý Vân Đông ngừng lại trên một đỉnh núi cao khỏi tầng mây, tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, Trịnh Tinh Hồn khoanh tay đứng hầu một bên.

Mặt Lý Vân Đông lộ vẻ vui mừng:

– Chuyện Đông Thổ con làm rất tốt.

Thường là cứ cách một thời gian, Trịnh Tinh Hồn lại dùng thủ đoạn đặc biệt để báo cáo chuyện trong môn phái cho Lý Vân Đông đang bế quan.

Được sư tôn khen ngợi, nhưng Trịnh Tinh Hồn không vui mừng mà còn tỏ ra lúng túng, Lý Vân Đông lại không chú ý tới, mà là lộ ra vẻ hưng phấn nói tiếp:

– Trong trăm năm gần đây, vi sư bế quan lại gặp phải bình cảnh. Nếu đột phá được bình cảnh này, vậy rất có khả năng sẽ trở thành người đầu tiên phi thăng trong vài ngàn năm qua trên thế giới này.