Chương - 228: Nhạc băng uyên mở (thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vừa rồi bất quá nàng chỉ muốn diễn trò cho Chu gia xem, đơn giản chỉ vì muốn khuấy cho nước đục. Huynh muội Chu Cẩn vừa đi, sắc mặt Hắc Thủy Tiên lập tức trở nên lạnh lẽo, hung hăng vứt cánh tay Vũ La sang bên, hừ lạnh một tiếng, theo sát phía sau ra ngoài.

Diệp Niệm Am cười khổ hỏi:

– Chuyện này là ngươi muốn diễn trò ư?

Vũ La bất đắc dĩ, hỏi lại Diệp Niệm Am:

– Đại nhân ngài cũng không tin ta ư?

Diệp Niệm Am dang rộng hai tay:

– Ta tin ngươi cũng vô dụng, hai nhà bọn họ lại không nghe ta. Đám ngục tốt vô cùng sợ chết, hơn nữa thực lực yếu kém, cho dù triệu tập tới đây cũng không giúp được gì…

Vũ La cảm thấy không hài lòng, Diệp Niệm Am thoái thác như vậy, nói đi nói lại cũng là không tin lời mình. Bất quá cũng không thể trách lão, lần trước Nhạc Băng Uyên đã xuất hiện ở Khước Phong đường, ai chịu tin rằng mấy trăm năm sau lại xuất hiện ở Khước Phong đường lần nữa?

Vũ La vô cùng lo lắng ra khỏi Vọng Sơn các, ngẫm nghĩ một chút bèn đi tìm Kiều Hổ và Mã Hồng. Hai người này đã tin tưởng Vũ La tới mức độ mê tín, không nói nửa lời lập tức hỗ trợ.

Vốn Vũ La muốn tìm Thác Bạt Thao Thiên, nhưng tiểu tử lỗ mãng kia lần này bế tử quan, không thể nào liên hệ được, đành chịu vậy.

Ba người Vũ La mang theo rượu và thức ăn, ở lại bên ngoài Khước Phong đường, không hề ngủ nghỉ, canh giữ ngày đêm.

Vũ La không am hiểu trận pháp, nhưng hắn cũng biết uy lực của Tam Thập Lục Huyền Hoàng đại trận. Lần trước Nhạc Băng Uyên xuất hiện, nhờ vận dụng Tam Thập Lục Huyền Hoàng đại trận mới có thể ngăn chặn được lực phá hoại của cửa vào Nhạc Băng Uyên, lần này e rằng Tam Thập Lục Huyền Hoàng đại trận cũng không đủ dùng.

nhưng ngay cả đại trận này, Vũ La cũng không có, vậy phải làm sao? chỉ dựa vào lực lượng ba người ở đây, chắc chắn là không có khả năng.

Vũ La suy đi nghĩ lại, tuy rằng mình không am hiểu trận pháp, nhưng mình am hiểu linh văn.

Trong số linh văn Thần Thú và linh văn Long tộc, không thiếu linh văn có tác dụng trấn áp, Vũ La tìm hết những linh phù sát khí chưa khắc linh văn mà lúc trước mình luyện chế trong Ma Lạc Uyên ra, lại lập tức luyện chế thêm mấy đạo, Cuối cùng gom đủ ba mươi sáu đạo linh phù, sau đó khắc linh văn phong ấn lên số linh phù này.

Sau khi làm tốt công tác chuẩn bị, lúc này Vũ La mới nhẹ nhàng thở ra. Hàng ngày hắn vẫn tu luyện như trước, thời gian còn lại cùng Mã Hồng và Kiều Hổ uống rượu ăn thịt, tán gẫu trên trời dưới đất, bình tĩnh chờ biến cố xảy đến.

– Các ngươi ở nơi này làm gì?

Đám binh sĩ tinh nhuệ thân khoác nhuyễn giáp hộ vệ Chu Cẩn đi tới. Chu Cẩn vừa nhìn thấy Kiều Hổ cùng Mã Hồng, nhất thời cau mày, lên tiếng quát hỏi.

Kiều Hổ cùng Mã Hồng biết vị này chính là con gái Chu Thanh Giang, không dám đắc tội, nén giận nói:

– Chúng ta đang trực ở nơi này.

Chu Cẩn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vũ La một cái:

– Ta biết là ngươi muốn làm chuyện gì, không cần biết giữa chúng ta lúc trước xảy ra hiềm khích gì, ngươi cũng không thể làm loạn như vậy. Nhạc Băng Uyên xuất hiện nhất định sẽ dẫn phát một hồi tai nạn, nếu như khống chế không kịp, tổn thất sẽ rất lớn. Hiện tại đang là lúc cần người, vì sao ngươi không chịu lấy đại cục làm trọng?

Vũ La biết nàng nhận định Nhạc Băng Uyên không có khả năng xuất hiện tại Khước Phong đường, cho nên làm sao cũng không chịu tin an bài của mình là hết sức khổ tâm.

– Ta nói thế nào nàng cũng sẽ không tin. Vậy chúng ta hãy chờ, để xem rốt cục Nhạc Băng Uyên xuất hiện ở nơi nào.

Chu Cẩn nôn nóng:

– Ta biết rằng ngươi đang giận dỗi, không được, hai người bọn họ phải đi theo ta, thêm một người là thêm một phần lực lượng.

Vũ La không chút khách sáo đứng chặn trước hai người của mình. Hắn biết bất kể thế nào, Chu Cẩn cũng sẽ không tin lời giải thích của mình, đành phải dùng biện pháp cứng rắn:

– Bọn họ là người của ta. Chu gia các người có nhiều người bên ngoài như vậy, cần gì phải cướp hai người này?

– ngươi…

Chu Cẩn nổi nóng:

– quả nhiên hẹp hòi nhỏ mọn, cho rằng Chu gia ta nhân cơ hội này nhúng tay vào chuyện Nhược Lô Ngục các ngươi sao? Hừ, quả thật cứng đầu khó bảo, Nhược Lô Ngục nho nhỏ này, Chu gia chúng ta không coi ra gì.

Chu Cẩn xoay người bỏ đi, đám binh sĩ vội vàng đuổi theo, Kiều Hổ và Mã Hồng nhìn nhìn Vũ La, khuyên nhủ:

– Duy chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó lòng đắc tội, ngươi đắc tội Chu Đại tiểu thư như vậy, e rằng sau này gặp phiền phức không nhỏ.

Vũ La khoát tay, không nói gì thêm.

Ngày hôm sau lúc bình minh, một đạo hào quang màu bạch kim từ mặt trời chiếu xuống, xuyên qua mái vòm kỳ lạ của Nhược Lô Ngục, chiếu thẳng vào chuông cảnh báo. Chuông cảnh báo giống như bị một chiếc chảy đánh trúng, kêu boong một tiếng rất lớn, dư âm quanh quẩn rất lâu trong Nhược Lô Ngục.

Hầu như trong khoảnh khắc tiếng chuông ấy vang lên, thiên địa linh khí xung quanh Nhược Lô Ngục trở nên hỗn loạn vô cùng, thỉnh thoảng có từng luồng điện quang màu xanh nhạt xuất hiện giữa không trung, va chạm với nhau làm bắn tung ra hoa lửa màu xanh đầy trời.

Đến chính Ngọ, các loại dị tượng đã đạt tới đỉnh phong. Điện quang màu xanh trở nên dày đặc, còn có từng khe nứt không gian màu đen xuất hiện quỷ dị vô cùng, nhưng không nuốt lấy bất cứ thứ gì.

Lúc đám ngục tốt cơm nước xong ra khỏi nhà ăn, ngẩng đầu lên nhìn thấy chín mặt trời đang treo cao trên không, sợ hãi tới mức nhảy dựng lên kêu la một trận, Cũng may chín mặt trời kia không xuất hiện lâu lắm, chỉ trong khoảng thời gian tàn một nén nhang, rốt cục cũng nhập với nhau thành một. Một hư ảnh kim ô chợt lóe lên, bay qua bên trong mặt trời.

Tất cả mọi người biết, có lẽ Nhạc Băng Uyên sẽ xuất hiện trong đêm nay.

Trong Nhược Lô Ngục mọi người hết sức khẩn trương, Hắc Thủy Tiên vừa âm thầm thông báo cho Sở Tam Tuyệt bên ngoài tới gần Nhược Lô Ngục, vừa lệnh cho sáu mươi tên thủ hạ của mình sẵn sàng chờ lệnh, bảo vệ chặt chẽ ba địa điểm kia.

Còn Chu Hoành trước tiên thông báo cho Diệp Niệm Am, lại điều từ bên ngoài vào sáu mươi tên binh sĩ tinh nhuệ. Tổng cộng binh sĩ Chu gia trong Nhược Lô Ngục đạt tới một trăm người, sau đó chia nhân mã thành ba mũi, mình cùng muội muội dẫn dắt hai mũi, đóng quân ở hai địa điểm, mũi còn lại giao cho một tên gia tướng tin cậy dẫn dắt, bất cứ lúc nào cũng có thể cấp tốc tiếp viện.

Trên Tu Chân Giới, tu sĩ nghiên cứu thuật diễn toán không ít, tuy rằng Thiên Diễn Thần Toán của vị Đại nhân sau lưng Hắc Thủy Tiên được coi là đệ nhất, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không có bản lãnh suy tính được địa điểm Nhạc Băng Uyên xuất hiện.

Trên thực tế lần này Chu Hoành tới đây, phụ thân y cũng đã âm thầm dặn dò: Thanh ngưu lâu, Vân cổ đài.

Chu Hoành dẫn người thủ Thanh ngưu lâu, Chu Cẩn trấn thủ Vân cổ đài.

bởi vì Chu Hoành và Hắc Thủy Tiên không có khả năng trao đổi với nhau, cho nên bọn họ đã bỏ lỡ một cơ hội phát hiện chân tướng: Hồi Long lang, Cố Tịch viện, Lao Sơn phòng, Thanh ngưu lâu, Vân cổ đài, năm địa điểm của cả hai phe đều ở phía sau Nhược Lô Ngục, toàn là những nơi hoang phế, nhưng năm địa điểm này hợp lại thành một vòng tròn, mà trung tâm vòng tròn đó là Khước Phong đường.

Trời vừa tối đã có một màng mây đen bay tới. Tầng mây nặng trĩu như đá tảng, từng đạo điện quang màu xanh tím không ngừng lóe lên nổ tung trong đó. Thiên địa linh khí xung quanh Nhược Lô Ngục hoàn toàn trở nên cuồng bạo, cuồng phong gào thét giận dữ, cát bay đá chạy.

Tất cả ngục tốt sợ tới mức khóa cứng cửa phòng, đắp chăn trùm kín đầu.

Hắc Thủy Tiên một thân trường quần thêu ba dài kim tuyến bắt mắt. Trên mặt nạ kim loại màu vàng nhạt lộ ra đôi mắt long lanh, đầy vẻ tinh anh linh lợi.

Nàng trấn thủ Hồi Long lang, người trấn thủ hai địa điểm còn lại cũng đã được nàng dặn dò cẩn thận, một khi người nào phát hiện có tình huống xảy ra ở địa phương mình, lập tức thông báo cho nhau.

Bên trong cuồng phong, đôi mắt sáng rực của Hắc Thủy Tiên nhìn chăm chú vào Hồi Long lang trước mặt.

Hồi Long lang rất dài đã sụp đổ hơn phân nửa, có thể thấy ngói lưu ly màu đỏ, mấy chục cây cột sơn son chống đỡ non nửa Hồi Long lang. Lúc này trong âm phong cuồng bạo, bên trong nửa Hồi Long lang còn sót lại, thỉnh thoảng xuất hiện một đạo điện quang màu tím nhạt giống như linh xà thăng thiên, giăng mắc giữa không trung, lóe lên rồi biến mất.

Đến nửa đêm, bỗng nhiên một tiếng kinh lôi nổ vang, chiếu rọi nửa Yên sơn thành một mảng màu xanh tím.

Bên trong Yên sơn, thiên địa nguyên khí vốn nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần, dường như bị tiếng kinh lôi triệu hồi, cuồng bạo vọt vào Nhược Lô Ngục.

Tầng mây đen trên đỉnh đầu nháy mắt bành trướng, mở rộng không biết bao nhiêu lần, nối liền với mặt đất, bao trùm cả Nhược Lô Ngục

Mây đen che mắt, Hắc Thủy Tiên khẽ quát một tiếng, bên trong hai mắt nàng bắn ra một cỗ thanh quang, nhìn xuyên qua mây đen dày đặc mấy trăm trượng.

Cũng vào lúc này, thình lình một đạo hào quang mãnh liệt lóe lên bên trong Hồi Long lang, Hắc Thủy Tiên vừa mới thi triển pháp thuật nhìn xuyên lập tức trọng thương, hét thảm một tiếng, ôm mặt lui về phía sau một bước.

Nàng cũng không dám để lỡ thời khắc mấu chốt này, cố gắng mở mắt ra. Nhất thời nước mắt chảy ròng ròng, đôi mắt rực sáng long lanh trước đây trở nên đỏ ngầu, trông giống như quả đào chín nẫu.

Bên trong Hồi Long lang, một đạo điện quang màu tím sáng chói đến cực độ thoáng hiện, giống như kiếm sắc xẻ bóng tối, đồng thời cũng xẻ không gian.

Một khe nứt không gian thật sâu mở ra, khác với những khe nứt không gian nho nhỏ ban ngày, khe nứt không gian lần này trông như nối liền trời đất, phá thủng một lỗ trên vầng mây

đen vô hạn kia.

Bên trong khe, một luồng năng lượng không thuộc thế giới này mạnh mẽ ập tới. Trong bóng tối sâu thẳm, chậm rãi mở ra một ma nhãn màu xanh đậm.

Hắc Thủy Tiên mừng rỡ, lập tức ra lệnh:

– Nhạc Băng Uyên mở ra ở chỗ này, phái người thông báo cho những người khác tới đây hội hợp.

– Tuân lệnh!

Hai tên thủ hạ lập tức chạy như điên, chui vào trong mây đen biến mất không thấy.

Không ngờ sau khi hai tên này đi không lâu, lại có hai tên binh sĩ khác chạy tới, hấp tấp bẩm báo:

– Đại nhân, cổ Tịch viện, Lao Sơn phòng phát hiện lối vào Nhạc Băng Uyên…

Đang nói giữa chừng, hai tên này chợt nhìn thấy tình huống trong Hồi Long lang, lập tức kinh hô thất thanh:

– Chuyện… chuyện gì vậy?

Hắc Thủy Tiên nghe vậy cũng cau mày.

Tình huống giống hệt như vậy cũng xảy ra ở Thanh ngưu lâu cùng Vân cổ đài, hai huynh muội họ Chu đều cho rằng địa điểm mà mình trấn thủ mới là nơi Nhạc Băng Uyên xuất hiện. Đến lúc phát hiện ra không phải, Chu Cẩn lập tức hạ lệnh phái người tới địa điểm của Hắc Thủy Tiên kiểm tra. Kết quả tin tức báo về nói rằng cũng giống như địa phương của hai người, lực lượng thần bí cũng mở ra một ma nhãn.

Năm địa điểm, năm ma nhãn.

Cuồng phong càng ngày càng kịch liệt, những kẻ tu vi kém một chút khó lòng đứng vững, ở những nơi khác nhau, sắc mặt ba người Chu Hoành, Chu Cẩn, Hắc Thủy Tiên trở nên hết sức khó coi. Ba người đã hiểu ra, lần này e rằng tất cả mọi người đều sai lầm, Nhạc Băng Uyên không có khả năng mở ra một lúc năm cửa vào, như vậy rốt cục cửa vào chân chính nằm ở nơi nào?

Cũng gần như đồng thời, cả ba người cùng kinh hô thất thanh:

– Vũ La!

Dường như muốn xác định nghi vấn của bọn họ, trong năm ma nhãn kia nhanh chóng bắn ra năm đạo điện quang màu xanh nhạt, hội tụ vào một điểm.

Điểm ấy bạo phát hào quang, soi rõ ở giữa ba bóng người này, có một người đang vung tay, lập tức có ba mươi sáu đạo linh phù bay lên không, không phải Vũ La còn ai nữa?

mặt đất trung tâm Khước Phong đường dần dần trồi lên, không bao lâu sau đã trở nên giống như một cái mai rùa. Mai rùa vỡ ra, lập tức một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một cỗ lực lượng san bằng hết thảy phóng vút lên cao, xuyên qua mái vòm thần bí của Nhược Lô Ngục, chỉ trong thoáng chốc mây đen, sương mù, hắc sa, hắc hỏa tụ tập lại với nhau, ngưng tụ thành một trụ năng lượng đường kính mười trượng, xoay tròn cuồn cuộn, bay thẳng lên trời.

Vũ La điểm ra một chỉ, ba mươi sáu đạo linh phù sát khí xoay tròn xung quanh trụ năng lượng kia. Trên linh phù, các loại linh văn bắt đầu nổi lên điểm điểm kim quang.

chỉ là so với trụ năng lượng khổng lồ kia, ba mươi sáu đạo linh phù có vẻ vô cùng nhỏ bé, giống như châu chấu đá xe không chịu nổi một đòn.

Ba người bọn Hắc Thủy Tiên ở ba địa điểm khác nhau cùng lẩm bẩm:

– Không ngờ hắn lại đoán trúng, quả thật là ở Khước Phong đường…

Rất nhanh tất cả ba người đều phản ứng, sắc mặt đại biến:

– Không xong, chỉ một mình hắn chắc chắn không thể nào ngăn được năng lượng cuồng bạo ở lối vào Nhạc Băng Uyên. Mau, mọi người mau chạy vào Khước Phong đường, bằng bất cứ giá nào cũng phải phong ấn lối vào.

Mây đen đầy trời đều bị hút vào trụ năng lượng kia, Bên trong Nhược Lô Ngục vốn tối đen như mực xòe bàn tay không thấy ngón, hiện tại đột nhiên trở nên sáng ngời, trăng sáng treo cao.

chỉ là vầng trăng kia cũng đỏ như màu máu.

Trụ năng lượng kia lại bành trướng thêm vài phần, giống như một con nghịch long mang theo năng lượng cuồng bạo tùy ý gào thét.

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc ba người Hắc Thủy Tiên dẫn theo thuộc hạ chạy nhanh tới, trên trụ năng lượng cuồng bạo kia thình lình bắn ra mấy chục đạo điện quang màu tím khổng lồ, đánh trúng bọn họ. Ai nấy bay ngược ra sau kêu lên thảm thiết, ngã lăn lông lốc trên mặt đất, miệng phun máu tươi, trông hết sức chật vật.

Chu Hoành nôn nóng, không khỏi hô to:

– Muội phu, ngươi ráng chịu đựng một chút…

Trong lòng ba người lúc này thầm hận, vì sao lúc trước không chịu tin lời Vũ La. Từ lúc tên tiểu tử ngốc này xuất hiện, lúc nào cũng mang lại kỳ tích. Hắn đã khăng khăng quả quyết là Khước Phong đường như vậy, nhất định là đã nhận được tin tức nào đó vô cùng xác thực. Vì sao mình lại nhất thời mù quáng, không chịu nghe lời hắn?

Điện quang màu tím từ trụ năng lượng bắn xuống càng ngày càng dày đặc, giăng mắc thành một tấm lưới điện rất lớn, ngăn cách mọi người ở bên ngoài.

Cùng lúc đó, bản thân trụ năng lượng vẫn không ngừng bành trướng, đường kính trụ năng lượng nhanh chóng tăng lên gấp ba, Vũ La gầm lên giận dữ, ba mươi sáu đạo linh phù sát khí nổ tung. Theo mỗi đạo linh phù nổ, lập tức có một đạo hào quang màu vàng phóng vút lên cao, hình thành một đám linh văn kỳ dị khổng lồ trên không cao mấy chục trượng.

Ba mươi sáu đạo linh được kết nối với nhau bởi kim quang, hóa thành một luồng gió màu vàng không ngừng xoay tròn xung quanh trụ năng lượng. Từng đạo điện quang màu tím khổng lồ từ trụ năng lượng đánh vào luồng gió màu vàng lập tức bị gió kia nuốt chửng, Nhờ có luồng gió màu vàng trói buộc, trụ năng lượng kia tạm thời bị ngăn chặn.

chỉ là luồng gió màu vàng nọ so với trụ năng lượng có vẻ hết sức yếu ớt mỏng manh, dường như có thể bị đột phá bất cứ lúc nào.

Vũ La chịu đựng vô cùng vất vả, mặt hắn đỏ bừng, trong hai mắt cũng ứa ra một tia máu như tơ. Kiều Hổ và Mã Hồng nhìn nhau một cái, lập tức cùng tiến lên, hai tay đặt sau lưng Vũ La, dốc hết linh nguyên của thân mình rót sang cho Vũ La.

Được hai người trợ giúp, Vũ La mới tạm thời có cơ hội thở dốc, lập tức nhìn ra bên ngoài thét lớn:

– Mau nghĩ biện pháp, ta không chịu đựng được lâu…

Ba người bên ngoài vội vàng gật đầu, Hắc Thủy Tiên nhanh chóng chạy đi liên lạc Sở Tam Tuyệt, huynh muội Chu Hoành tỏ ra do dự.

Ba mươi sáo đạo linh phù ở trên Tu Chân Giới chắc chắn là một gia tài rất lớn, còn cao cấp hơn cả Tam Thập Lục Huyền Hoàng đại trận lần trước phong ấn, nhưng lúc này, trước mặt trụ năng lượng hùng mạnh kia, chỉ có thể chống đỡ không lâu lắm.

Rốt cục Chu Hoành nghiến răng một cái, hạ quyết tâm:

– chỉ có thể làm như vậy.

Chu Cẩn tỏ vẻ lo lắng:

– nhưng Huyền Đô Thiên Sách thuật của huynh chỉ có ba thành hỏa hậu, nếu dẫn lực lượng khổng lồ như vậy vào trong cơ thể, chắc chắn không chịu nổi, e rằng phải tu dưỡng ít nhất ba tháng.

Chu Hoành nhìn nhìn Vũ La:

– Không còn thời gian do dự nữa, muội tử, nếu còn cần chờ, chẳng những muội phu mất mạng, chúng ta cũng phải xong đời. Muội phu có thể đánh bạc tính mạng mình vì an nguy của mọi người, vì sao ta lại không thể?

hai mắt Chu Cẩn đỏ lên:

– Nhị ca…

Lúc này nàng cũng không có lòng dạ nào so đo chuyện Nhị ca mình gọi Vũ La là muội phu.

Chu Hoành khoát tay:

– Muội tử, qua lần này, ca ca đã thấy rõ ràng, Vũ La là người tốt, muội đi theo hắn cũng không tệ.

Dứt lời, hắn không cho muội muội mình có cơ hội phản bác, ngửa mặt lên quát to một tiếng:

– Diệp Đại nhân…

Diệp Niệm Am canh giữ ở đại môn Nhược Lô Ngục quát to một tiếng:

– Mở rộng đại môn!