Chương 715: Hóa Long Cổ (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ba người Vũ La là người có thể hoạt động trước tiên trong doanh, cho dù là Tát Ảnh hiện tại cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đả tọa bên trong doanh địa.

Ngoài cửa doanh, nơi mà bóng đen kia đứng vừa rồi còn để lại một quả Sa Noãn to bằng trái dưa hấu.

Ca Nguyệt cùng Hồng Lôi vô cùng sửng sốt, Vũ La đã dùng Nguyên Hồn quét qua trên Sa Noãn.

Sinh mệnh lực trong Sa Noãn này cực kỳ mạnh mẽ, thai nghén cổ trùng tối thiểu cũng là nhất phẩm. Vũ La âm thầm gật đầu, trong lòng tự nhủ bất kể là vật gì, hẳn cũng là rất lớn.

– Thu lấy đi.

Vũ La nói với Hồng Lôi:

– Xem ra là lễ vật cho ngươi.

Hồng Lôi mừng rỡ, mặc dù y không thể trực tiếp phán định cấp bậc cổ trùng thai nghén bên trong Sa Noãn này giống như Vũ La, nhưng hiển nhiên Sa Noãn có mối liên quan với vật vừa rồi. Cho dù Sa Noãn này không phải là do bản thân nó thai nghén, vậy hẳn là mang từ nơi khác tới. Mà vật kia hùng mạnh như vậy, cấp bậc của cổ trùng trong Sa Noãn này hẳn là không kém.

Y một mực tìm kiếm một con cổ trùng nhất phẩm, lúc trước chỉ là tạm thời thuần phục một con cổ trùng nhất phẩm hoang dã, chờ nó đẻ trứng. Không ngờ hiện tại lại nhận được một quả Sa Noãn, trực tiếp đạt tới mục đích.

Hồng Lôi đang muốn cầm lấy, bỗng nhiên một tiếng ho khan truyền đến:

– Khụ, Hồng Lôi, đây là vật gì?

Tát Ảnh từ phía sau đi ra.

Mặc dù bây giờ còn là ban đêm, nhưng với thực lực của Tát Ảnh cho dù ngoài trăm trượng cũng có thể thấy rõ một con kiến trên mặt đất. Chắc chắn y đã nhìn thấy rõ ràng quả Sa Noãn này từ sớm.

Hồng Lôi quay người lại thấy ánh mắt tham lam của Tát Ảnh, trong lòng nhất thời không thích.

Bất quá Hồng Lôi vẫn còn rất lý trí nhìn Vũ La một, Vũ La mỉm cười lắc đầu, thối lui ra phía sau hai người không để lại dấu vết. Nhìn qua phảng phất là hai người làm chủ, hắn chỉ là người hầu.

Tát Ảnh không có chú ý tới vẻ mờ ám của Vũ La, lực chú ý của y đều tập trung vào Sa Noãn.

Y là loại người ham thích những món lợi nhỏ, cho nên rất thích Sa Noãn, mỗi một lần ấp nở Sa Noãn cũng giống như một lần đánh bạc, Tát Ảnh đều trong mong có thể thu được ích lợi lớn nhất, cảm giác như vậy vô cùng hưng phấn.

Y sải bước đi tới, có thể nói gần như chạy. Ca Nguyệt thầm khinh bỉ trong lòng: Người của tiểu bộ lạc đúng là hẹp hòi nhỏ mọn, cho dù đạt tới Vương cấp cũng chỉ là người của bộ lạc nhà quê.

Tát Ảnh đến trước Sa Noãn làm ra vẻ ngạc nhiên nói:

– Ủa, thì ra là một quả Sa Noãn, chúng ta thật là may mắn. Hồng Lôi, Sa Noãn này ở đâu ra vậy?

Hồng Lôi trầm giọng nói:

– Có thể là lúc trước vật kia đánh rơi ở chỗ này.

– Vậy là của chúng ta rồi.

Tát Ảnh lập tức cầm lấy:

– Hồng Lôi, chỉ có một quả Sa Noãn, theo ngươi chúng ta chia làm sao đây? Lúc trước ta đã cho ngươi thi thể con Thiên Ngưu cổ kia…

Hồng Lôi tức tới nỗi suýt chút nữa thất khiếu bốc khói, ngươi còn dám nhắc tới Thiên Ngưu Cổ nữa sao? Nếu không phải ngươi, lão tử đã sớm hàng phục thành công con Thiên Ngưu Cổ kia rồi!

Nhưng y nhớ lại lúc nãy Vũ La ra hiệu, cho nên cố gắng nhẫn nhịn:

– Vậy ngươi cứ lấy.

– Ha ha ha…

Tát Ảnh chỉ chờ câu này, tỏ ra vô cùng cao hứng vỗ vỗ vai Hồng Lôi:

– Hảo huynh đệ, ngươi yên tâm, các ngươi đi theo ta, ta sẽ không để cho các ngươi thiệt thòi!

Y nói xong ôm Sa Noãn nghênh ngang trở về doanh địa.

Hồng Lôi tức không nói ra lời, Vũ La cũng chỉ cười một tiếng, nói với y:

– Ngươi cứ yên tâm, quả Sa Noãn kia là của ngươi. Ta đã nói là của ngươi, dù bất kể người nào lấy được, sớm muộn gì cũng là của ngươi.

Hồng Lôi rất có lòng tin vào lời Vũ La, vội vàng gật đầu:

– Đa tạ Đại nhân.

Vũ La nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó chợt nói bâng quơ:

– Ta chỉ sợ, tương lai ngươi lại không muốn quả Sa Noãn kia nữa…

– Hả?

Hồng Lôi cùng Ca Nguyệt cũng rất buồn bực, Sa Noãn trân quý như vậy, vì sao lại không muốn… Vũ La cũng chỉ cười mà không nói.

Đêm nay trôi qua bình yên, ngoại trừ quái vật hùng mạnh tới mức đáng sợ kia đột nhiên xuất hiện một lần, thật ra đêm này hết sức bình yên. Trước kia đêm nào cũng có vài lần cổ trùng tập kích, nhưng đêm nay chỉ có một lần.

Ngày hôm sau đám Vu tộc nhổ trại lên đường, Tát Ảnh lộ vẻ vô cùng cẩn thận. Quái vật kinh khủng tối qua khiến cho bọn họ nghi thần nghi quỷ, không dám đi quá nhanh. Tát Anh vẫn luôn miệng bảo đảm với mọi người:

– Các ngươi đi theo ta chắc chắn sẽ có rượu ngon gái đẹp, thử nghĩ xem tối hôm qua, nếu không nhờ đi theo ta, đội ngũ chúng ta thực lực hùng mạnh, nói không chừng quái vật đã xông tới huyết tẩy một phen rồi.

Tóm lại, cuối cùng tất cả công lao đều nhờ y.

Hồng Lôi nghe câu “Các ngươi đi theo ta chắc chắn sẽ có rượu ngon gái đẹp” của y tới nỗi nhàm chán, khó chịu vô cùng.

Rất nhanh màn đêm buông xuống, lần này, Ca Nguyệt cùng Hồng Lôi phúc chí tâm linh, khi trời tối cùng nhau đi đến trướng bồng của Vũ La, Ca Nguyệt còn mang đến Cổ Mô.

– Đại nhân, vật kia tối nay sẽ trở về chăng?

Hồng Lôi hỏi.

Vũ La không khỏi nhìn hắn một, Hồng Lôi có thể nghĩ tới điểm này, chứng tỏ gần đây y tiến bộ rất nhanh, có chút ngoài dự liệu của Vũ La.

– Sẽ về.

Vũ La khẳng định trả lời.

Cổ Mô vội vàng lấy trong Vu Văn trữ vật của mình ra rượu thịt, Vũ La uống rượu, ba người bọn họ phụng bồi. Ca Nguyệt gỡ mặt nạ xuống, để lộ dung nhan tuyệt thế của mình, phụ trách rót rượu cho Vũ La.

Nói thật đã rất lâu Vũ La không có hưởng thụ cảm giác như vậy. Mặc dù địa vị của hắn hôm nay càng ngày càng cao, nhưng hắn toàn là ở chung với bọn Hướng Cuồng Ngôn. Bọn người này cũng là những nhân vật tính tình phóng đãng không câu nệ, cho dù Vu Thiên Thọ là đệ tử của hắn trên danh nghĩa, đối với hắn một mực cung kính, cũng không biết làm loại chuyện bưng trà rót nước này. Cho dù là miễn cưỡng làm, gương mặt râu ria tràn đầy sát khí của lão làm sao so sánh được với dung nhan tuyệt thế của Ca Nguyệt?

Bất quá uống rượu cũng phải phân chia ra nhiều loại.

Khi bốn đại lão gia Vũ La, Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ, Vu Thiên Thọ tụ tập lại, chính là uống hảo tửu, sử dụng toàn là chén lớn, kêu gào chạm cốc, như vậy mới cảm thấy đã nghiền.

Hiện tại Ca Nguyệt hầu rượu, phía dưới còn có người dè dặt phụng bồi, nhìn thế nào cũng thấy giống như uống hoa tửu, nhưng lại có chút ngán ngẩm.

Về phương diện ẩm thực, Tây Vực cũng tưởng tượng như Đông Thổ, hết sức thô sơ đơn giản, kể cả rượu.

Vũ La uống vào cảm thấy không vừa miệng, bèn khoát tay ngăn lại:

– Nàng thu lại rượu này đi.

Ca Nguyệt nghe vậy sửng sốt, không rõ Thánh Chủ có ý gì, Vũ La đã lấy ra một bình rượu ngon của Trung Châu.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc của hắn đương nhiên có rượu mạnh do Giản Thị bộ lạc sản xuất theo phương pháp nguyên thủy, nhưng cũng có các loại rượu ngon mua để dành.

Vũ La tùy tiện lấy ra một bình, mùi rượu thơm ngào ngạt bốn phía, Cổ Mô khẽ ngửi, nhất thời xấu hổ, yên lặng thu lấy loại rượu kém cỏi của mình trở vào.

Bốn người uống rượu, nhưng không trò chuyện câu nào. Trong lúc không hay không biết đã đến nửa đêm, cũng vào thời điểm như đêm qua, quả nhiên một tràng tiếng nổ ầm ầm lại vang lên. Cả vùng đất run rẩy, một con cự thú từ sâu rừng rậm chạy như điên mà đến, đến trước doanh địa, cũng giống như tối hôm qua, đứng đó làm cho tất cả Vu Sĩ sợ tới nỗi không thể động đậy. Cự thú đứng đó một lúc lâu, thình lình quay đầu chạy trở vào rừng rậm.

Lần này Tát Ảnh giống như ruồi đánh hơi được thức ăn, vừa có thể hoạt động lại được, y lập tức vọt ra thật nhanh. Nhưng khiến cho y cảm thấy bất ngờ chính là ba người Vũ La lại ra trước.

– Hồng Lôi huynh, chờ ta một chút!

Tát Ảnh nôn nóng không nhịn được, sợ mình tới chậm có ích lợi gì bị ba người chia phần hết.

Trong lòng Ca Nguyệt vô cùng khinh bỉ tên này, âm thầm thối lui một bước, cũng không muốn đứng quá gần y.

Hồng Lôi cầm trong tay một vật, nhưng không phải là Sa Noãn.

– Hồng Lôi, đây là cái gì?

Tát Ảnh vội vội vàng vàng hỏi.Hồng Lôi cũng lười không muốn nhiều lời với Tát Ảnh. Ném thẳng cho y:

– Tự ngươi xem đi.

Đây là một vật giống như viên bảo thạch không ra hình dáng gì, bên ngoài hiện đầy hoa văn giống như mạng nhện, màu xanh đậm, hơi mờ. Tát Anh cầm trong tay cảm thấy vật này vô cùng mát mẻ, cẩn thận cảm nhận trong chốc lát, sau đó giật mình nói:

– Đây… Đây là cổ hạch của cổ trùng Vương cấp!

Hồng Lôi gật đầu không nói nữa, cũng muốn xem thử Tát Ảnh sẽ làm thế nào.

Ngày hôm qua Tát Ảnh đã đoạt lấy quả Sa Noãn, hôm nay dù da mặt y dày tới mức nào, chẳng lẽ toan tính độc chiếm nữa sao?

Nhưng Hồng Lôi đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Tát Ảnh. Chỉ thấy Tát Ảnh nhanh chóng nhét viên cổ hạch kia vào ngực áo mình, cười khan một tiếng nói:

– Ngươi chỉ là Vu Sĩ nhất phẩm, không dùng được bảo vật loại này, hay là để ta thu cất trước đi. Sau này ngươi tấn thăng Vương cấp, nếu cần hãy tới tìm ta, ta đi về trước.

Dứt lời, không đợi Hồng Lôi phản đối, nháy mắt đã chuồn êm.

Hồng Lôi còn đang ngạc nhiên, Ca Nguyệt bên cạnh không nhịn được nói:

– Hồng Lôi, vì sao ngươi lại quen biết bạn xấu như vậy? Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy Vu Sĩ Vương cấp nào keo kiệt hẹp hòi như y vậy.

Hồng Lôi thở dài:

– Ta cũng rất hối hận đã quen biết người như thế…

Ngày thứ nhất là Sa Noãn, ngày thứ hai chính là cổ hạch của cổ trùng Vương cấp. Cứ như vậy xem ra, quả Sa Noãn hôm qua rất có khả năng là cổ trùng nhất phẩm.

Nghĩ tới đây, Hồng Lôi không nhịn được có chút hối hận.

Ca Nguyệt có chút kỳ quái hỏi Vũ La:

– Thánh Chủ, vật này hùng mạnh như vậy, vì sao chạy tới đây một chuyến lại không làm gì cả, để lại vật trân quý như vậy rồi quay đầu rời đi? Vì sao ta cảm thấy dường như nó đang lặng lẽ tặng lễ vật cho chúng ta?

Trong lòng Vũ La cũng có suy đoán, nhưng hắn cũng không thể xác định được rốt cục đây là chuyện gì.

– Tặng lễ vật ư… Ta cũng thấy giống như vậy…

Liên tục hai ngày, đến đêm quái vật kia xuất hiện một cách khó hiểu, sau đó lại biến mất cũng khó hiểu, còn để lại một phần lễ vật mười phần khó hiểu.

Tát Ảnh đang vô cùng mong mỏi trong lòng.

Đến tối ngày thứ ba, bọn họ đã tới rất gần khu vực trung tâm Dạ Ma Quật. Nơi này là rừng rậm bao quanh, sau khi lập doanh hạ trại, tất cả tâm ý Tát Anh đều đặt trên người quái vật thần bí kia.

Y vẫn không ngủ, vẫn đang chờ vật kia.

Tát Ảnh cũng đã nhìn ra, hành động của quái vật kia có chút quỷ dị.

Nhưng quỷ dị thì đã sao, y không đoán ra thì thế nào? Chỉ cần quái vật kia tiếp tục mang lễ vật tới, nó tới bao nhiêu lần, Tát Anh cũng hoan nghênh.

Đúng là Tát Ảnh ham thích chiếm phần hơn, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Y biết hành động liên tục hai ngày chiếm lấy bảo bối của mình đã làm cho Hồng Lôi chán ghét. Chuyện y thắc mắc chính là rõ ràng Hồng Lôi chỉ mới là Vu Sĩ nhất phẩm, vì sao ngày nào cũng có thể xuất hiện trước mình?

Chẳng lẽ tên này vẫn còn bảo lưu thực lực?

Rất nhanh suy đoán này đã bị bản thân Tát Anh gạt bỏ. Y đã là Vu Sĩ Vương cấp, cho dù Hồng Lôi cũng đạt tới Vương cấp, muốn giấu diếm được mình cũng là không thể nào.

Hơn nữa y biết rõ tư chất của Hồng Lôi, đạt tới nhất phẩm cơ bản cũng đã là cuối rồi.

Tát Anh nghĩ tới một khả năng khác, cũng chính là chuyện mà hiện tại y đang chuẩn bị làm.

Tát Ảnh vô cùng cẩn thận lấy trong ngực áo ra một chiếc bình gỗ đen nhánh. Bình này nhìn qua cũng biết đã rất cổ xưa, bên ngoài vì thường xuyên được tay người sờ mó, đã trở nên bóng loáng giống như ngọc.

Tát Ảnh nhẹ nhàng mở bình gỗ ra, một mùi thơm quỷ dị lập tức tràn khắp trướng bồng.

Trong bình gỗ này chỉ có năm viên Vu đan, nhưng lại là hơn phân nửa tích lũy cả đời Tát Ảnh, năm viên Vu đan này cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho y có can đảm dã tâm bừng bừng tiến vào Dạ Ma Quật.

Dược hiệu mỗi một viên Vu đan như vậy có thể duy trì ba canh giờ, trong ba canh giờ này, thực lực Tát Ảnh sẽ tăng lên rất nhiều gần như ạt đến tiêu chuẩn Vu Sĩ Thần cấp!

Vật trân quý như thế, đương nhiên Tát Ánh không nỡ dùng, mãi cho tới hôm nay. Y vô cùng cẩn thận cào một chút bột vụn trên một viên Vu đan, sau đó kê mũi hít vào, nhất thời tinh thần trở nên vô cùng hưng phấn.

Dược hiệu loại Vu đan này cực mạnh, mặc dù chỉ là một chút bột vụn nhưng cũng đủ làm cho y cảm thấy lực lượng của mình lập tức gia tăng khoảng chừng một thành.

Tát Ảnh suy đoán trong tay Hồng Lôi cũng có Vu đan như vậy, mới có thể giúp cho y xuất hiện trước cả mình.

Không bao lâu sau khi Tát Ảnh phục dụng Vu đan, đã đến thời gian giống như những đêm trước.

Quả nhiên hết sức đúng lúc, sâu trong Dạ Ma Quật nổ ầm một tiếng, ngay sau đó cả mặt đất ầm ầm chấn động, có một quái vật khổng lồ đùng đùng lao tới.

Đến bên bờ Dạ Ma Quật, quái vật kia chợt nhảy vọt lên cao, lực giậm chân của nó gây ra trên mặt đất cứng rắn một hố to, nham thạch vỡ vụn. Nó nhảy vọt lên trời cao, vượt qua khoảng cách vài dặm, đùng một tiếng rơi thăng xuống trước doanh địa.

Mặt đất lập tức vỡ nát ra nhiều mảnh.

Quái vật khổng lồ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn doanh địa.

Tát Ảnh đã phục dụng Vu đan hưng phấn vô cùng, cố gắng bước từng bước một ra đại môn doanh địa.

Vị trí trướng bồng của Vũ La cũng vừa khéo, xuyên qua rèm trướng có thể nhìn thấy Tát Ảnh đang khó khăn di chuyển về phía cửa doanh. Nhờ có Vũ La che chở, ba người Ca Nguyệt hành động tự nhiên như thường. Ba người cũng buông chén rượu trong tay xuống, cùng nhau nhìn Vũ La.

Vũ La uống hết rượu, thản nhiên nói:

– Cứ mặc y đi.

Ba người cũng chỉ có thể phụng bồi hắn tiếp tục ngồi câu cá.

Tát Ảnh khó khăn lắm mới tới được bên ngoài doanh địa. Từ trướng bồng của y tới đại môn doanh địa chỉ có mười trượng, nếu là lúc bình thường, bất quá chỉ trong nháy mắt đã tới. Nhưng hiện tại dù Tát Ảnh đã phục dụng chút Vu đan, nhưng mất khoảng thời gian tàn một nén nhang mới từng chút từng chút di chuyển tới được cửa.

Hai đêm trước, quái vật kia thường chỉ ở lại trong khoảng thời gian tàn nửa nén nhang rồi rời đi. Nhưng hôm nay nó vẫn ở nguyên tại chỗ.

Trong lòng Tát Ảnh dâng lên linh cảm bất thường, nhưng lòng tham vẫn xui khiến y, vẫn cố gắng ra khỏi cửa doanh.

Càng nhích tới gần, Tát Ảnh lại càng có thể cảm giác được sư hùng mạnh của quái vật kia. Bất quá nó chỉ đứng yên ở đó, không hề phát ra chút khí thế nào cả, nhưng vẫn làm cho Vu Sĩ Vương cấp như Tát Ảnh phải toát mồ hôi lạnh toàn thân, dùng hết sức lực toàn thân mới có thể bước về phía trước một bước ngắn.

Nhưng dù là như vậy, y cũng chỉ đi tới được ba bước, thình lình trên người quái vật kia toát ra một cỗ khí thế cường hãn, mênh mông cuồn cuộn dường như có thể khuất phục cả thiên địa dưới chân.

Cỗ khí thế kia chạy thẳng tới Tát Ảnh, nhưng tựa hồ có chỗ nào cố kỵ, không đánh bay y ra xa, mà chỉ chế trụ y ngay tại chỗ.

Tát Ảnh đã bước ra bước thứ tư, một chân giơ lên được một nửa, rốt cục bị chế trụ như vậy, muốn động đậy cũng không thể được.

Cho đến lúc này, Tát Ảnh mới biết sợ: Cho dù y ăn một hơi tất cả năm viên Vu đan kia, chỉ sợ ở trước mặt quái vật này cũng không chịu nổi một đòn. Nếu quái vật này muốn giết chết mình, quả thật là quá dễ dàng.

Nhưng vì sao nó không động thủ? Nó còn cố kỵ cái gì vậy?

Cứ như vậy, quái vật kia vẫn một mực canh giữ bên ngoài đại môn doanh địa. Trong cả doanh, kể cả bọn Cương Chuy, Thiểm Điện thảy đều nằm lăn ra đất co quắp người lại, không thể động đậy chút nào. Thời gian dần dần trôi qua, đêm đen đã qua, những tia năng sớm dần dần chiếu sáng cả vùng đất.

Rốt cục có một tia sáng quét qua thân thể quái vật kia.

Thân ảnh của nó hiển hiện ra.

Tát Ảnh thất kinh, nếu bây giờ y còn có thể kêu lên được, nhất định sẽ quát to một tiếng:

– Hóa Long cổ!

Nhưng y không kêu thành tiếng được, chỉ có trong lòng kinh hãi thật sâu.