Chương 768: Tặc Nhân Tụ Hội

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Việc Vũ La phải làm chính là ở trong quá trình hành động lần này tìm cách kéo Lương Mạt Vũ vào trong trận doanh của mình. Mà Lương Mạt Vũ không giống như đám người Dạ Huy. Việc này khó khăn không nhỏ.

Mặc dù Vũ La sốt ruột trong lòng, nhưng có một số chuyện chính là có vội cũng không được. Tiên Khí phi hành cỡ lớn không thể không chuẩn bị, hắn dẫn mọi người đi địa phương phồn hoa của Cửu Dương Tinh, vốn chuyện này giao cho Thập Phương thương hành đi làm sẽ đơn giản hơn rất nhiều, thế nhưng hiện tại Vũ La không muốn có quá nhiều qua lại với Thập Phương thương hành nữa.

Chẳng qua đi được nửa đường, trong sáu gã tiêu sư liền có người vượt lên trước, hướng Vũ La và Lương Mạt Vũ ôm quyền:

– Tiên sinh, Tam tiêu đầu mời ngài đến Tân Thiên Lâu một hồi.

Vũ La có chút bất ngờ, lúc này Tiêu Minh Viễn tìm mình có chuyện gì?

Hắn nhìn Dạ Huy, Dạ Huy nhún vai:

– Ta cũng không biết.

Lương Mạt Vũ sửa sang lại mái tóc dài mình tự cho là tiêu sái kia, nói rất thối tha:

– Ta đoán, là chuyện tốt.

– Vì sao là chuyện tốt? Đương nhiên là bởi vì ngươi có quan hệ cùng vị Lương đại nhân là ta đây.

Vũ La bĩu môi:

– Đi Tân Thiên Lâu.

Tân Thiên Lâu chính là một tòa tửu lâu tốt nhất của toàn bộ Cửu Dương Tinh, lão bản sau màn có người nói cũng là một người rất có thủ đoạn. Mời khách ở nơi này không có mười vạn tiên ngọc thì ngay cả ăn no cũng đừng mơ. Nếu muốn ăn ngon, tối thiểu cũng phải mười lăm vạn tiên ngọc. Nếu muốn ăn ngon uống ngon, tối thiểu cũng phải hai mươi vạn tiên ngọc. Nếu muốn ăn ngon uống ngon chơi vui, tối thiểu cũng phải có ba mươi vạn tiên ngọc.

Tiêu Minh Viễn hôm nay chính là dựa theo tiêu chuẩn ăn ngon uống ngon lại chơi vui.

Tầng cao nhất trong phù đảo ba tầng của Tân Thiên Lâu, diện tích lớn như vậy nhưng trên thực tế chỉ có ba viện lạc, mỗi viện lạc tương đương với một nhã gian phía dưới, chỉ chiêu đãi một đám khách nhân.

Ba viện lạc này lấy “Thiên Địa Nhân” tam tài để đặt tên.

Tiêu Minh Viễn ở trong viện lạc chữ Thiên đất nhất của nơi này, ngày hôm nay đã chuẩn bị cạn túi. Sáng sớm hắn đã tới rồi, bên người còn dẫn theo một người trẻ tuổi nhìn qua như hai mươi tuổi.

Người thanh niên mặc áo kép vải thô rất mộc mạc, dưới quần áo rộng thùng thình không che giấu được cơ thể cường tráng, cho người ta cảm giác người này giống như là một con báo đội lốt người, cho dù mặc lên một thân quần áo cũng khó có thể che giấu dã tính.

Viện lạc chữ Thiên cực kỳ lịch sự tao nhã, gạch xanh ngói xanh, thấp thoáng ở trong một mảnh cây xanh tươi tốt. Một con đường nhỏ thông ra phía ngoài, hai bên đường, giữa các loại cây táo, lê, trúc, mây, vài con sóc thỉnh thoảng nhảy qua nhảy lại.

Cửa viện sử dụng một loại Hương Bách Âm Trầm Mộc xa xưa chế thành, nhìn như thô kệch, nhưng trên thực tế cực kỳ tinh tế, tản ra một loại hương vị nhàn nhạt.

Tiêu Minh Viễn và người thanh niên thân hình giống như báo săn kia ngồi ở trong viên lạc uống trà, người thanh niên xoay chén trà trong tay, trà trong chén không gió tự động đã hình thành một vòng xoáy, lá trà giống như con thuyền nhỏ trong cơn lốc, chuyển động nhanh chóng ở trong vòng xoáy bị cuốn vào trong đáy nước.

– Tam ca, cho dù là một vị Tam Phù Thiên Công, ngươi đem Dạ Huy cho hắn, lại cho không thêm sáu vị tiêu sư, như vậy đã đủ rồi mà? Hà tất còn phải lôi kéo ta tới cười cười nói nói với hắn?

Tiêu Minh Viễn lắc đầu nói:

– Lão Tứ, không phải ta kéo ngươi tới cười nói với hắn, hôm nay mời hắn tới là có nguyên nhân khác. Dẫn ngươi tới là cho ngươi cơ hội.

– Hừ!

Người thanh niên ra vẻ chẳng quan tâm:

– Tam Phù Thiên Công đại ca cũng quen biết mấy vị, có cần phải vậy không?

Tiêu Minh Viễn nhìn hắn, hỏi:

– Tác phẩm kia của hắn, ta đã đưa cho Đại ca xem qua rồi. Dẫn ngươi tới, là ý tứ của Đại ca.

Vừa nói như vậy, sắc mặt của lão Tứ cũng biến đổi:

– Không thể nào, đã có hơn ngàn năm không có thứ gì có thể lọt vào pháp nhãn của Đại ca rồi!

Tiêu Minh Viễn hừ một tiếng:

– Tiểu tử ngươi chỉ chịu phục Lão Đại, lẽ nào ta và Lão Nhị còn có thể hại ngươi sao?

– Hắc hắc!

Lão Tứ cười hề hề:

– Ta không phải có ý đó, ngươi cũng biết tính tình của ta… Tiêu Minh Viễn khoát tay chặn lại:

– Được rồi, không nói chuyện này. Món đồ kia chỉ là lục phẩm hạ mà thôi, ta chỉ có thể nhìn ra, hắn tuổi còn trẻ đã có thể luyện chế ra Phù Hạch Tiên Binh tiêu chuẩn lục phẩm, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, đã dứt khoát bỏ vốn liếng ra làm tốt quan hệ. Thế nhưng Đại ca lại bảo ta dẫn theo ngươi tới, nên ta biết món đồ đó đã vào pháp nhãn của hắn.

– Ngươi cũng biết, Đại ca có giao tình không tồi với vị Tam Phù Thiên Công được xưng là truyền kỳ kia, vị đó đã luyện chế một món Phù Hạch Tiên Binh tam phẩm trung đưa cho Đại ca, Đại ca cũng chỉ cho một đánh giá “Cũng không tệ”.

Lão Tứ ngạc nhiên:

– Chuyện này ta đương nhiên biết, thế nhưng món đồ này rốt cuộc có chỗ nào tốt, Đại ca coi trọng điểm nào?

Tiêu Minh Viễn làm ra bộ dạng chịu đả kích:- Nếu như ta có thể hiểu được, không phải ngươi cũng sẽ ngoan ngoãn vâng lời ta sao?

Lão Tứ tức cười.

– Hai vị tiên sinh, khách mời của các ngài đã đến rồi.

Thị nữ của Tân Thiên Lâu nhẹ nhàng đi đến, thanh âm giống như hoàng oanh.

Tiêu Minh Viễn đứng lên, tay phải kéo Lão Tứ vẫn ngồi trên ghế:

– Đi, cùng ta đi nghênh đón, làm hỏng việc Đại ca sẽ không tha cho ngươi.

Lão Tứ cúi đầu:

– Ngươi biết ta ghét nhất khoản xã giao này.

Mặc dù oán giận, thế nhưng hắn cũng không dám trái ý của Đại ca, thành thành thật thật theo Tiêu Minh Viễn đi ra ngoài.

– Vũ tiên sinh.

Tiêu Minh Viễn chắp tay mỉm cười, Vũ La dẫn đầu đi tới, Dạ Huy đi sau hắn năm thước, khoảng cách này gần như không có biến hóa qua, bất kể tốc độ của Vũ La nhanh hay chậm.

Gương mặt Lương Mạt Vũ hết sức khó coi, chắp tay sau đít đứng lẫn trong đám người.

– Tiêu huynh, sao lại vội vã tìm ta tới, không biết có chuyện gì quan trọng?

Vũ La cười hỏi.

– Ha ha, Vũ tiên sinh, ta biết ngươi rất sốt ruột, chẳng qua lần này cũng là vì chuyện của ngươi. Nào, trước tiên giới thiệu với ngươi một chút, đây là Tứ đệ của ta, Lăng Hổ Quy.

Vũ La gật đầu mỉm cười, Lão Tứ Lăng Hổ Quy uể oải làm ra vẻ mỉm cười.

– Nào, mời vào trong.

Tiêu Minh Viễn dẫn bọn họ đi vào, lại căn dặn thị nữ mang rượu và thức ăn lên.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tiêu Minh Viễn vừa rót trà cho Vũ La vừa nói:

– Lần trước ta đã nói qua, món Phù Hạch Tiên Binh kia quá mức quý giá, Vĩnh Vũ tiêu cục còn có hậu báo.

Vũ La vội vàng xua tay:

– Khoản giao dịch này ta đã chiếm tiện nghi rồi, không thể lại lấy tiền của các ngươi.

– Cũng không phải.

Tiêu Minh Viễn lắc đầu nói:

– Không phải là tiên ngọc. Ta nghe nói tiên sinh muốn đi xa, cố ý từ chỗ Nhị ca của ta lấy đến một vật cho tiên sinh, tiên sinh nhất định có thể dùng được.

Hắn thấy Vũ La còn có ý cự tuyệt liền giành nói trước:

– Tiên sinh, không bằng xem trước rồi nói.

Hắn đặt ấm trà xuống, nói với Lăng Hổ Quy ngồi đối diện:

– Vật của Lão Nhị bảo ngươi mang tới đâu?

– Hả? Là cho hắn?

Lăng Hổ Quy có chút luyến tiếc:

– Ta còn tưởng là Nhị ca cho ta chứ.

Tiêu Minh Viễn tức giận chụp qua một chưởng:

– Nghĩ tốt vậy sao! Mau mau lấy ra.

Lăng Hổ Quy lúc này mới miễn cưỡng lấy ra một vật.

Đối với “Biểu diễn” ăn ý của hai huynh đệ này, Vũ La làm bộ như không nhìn ra.

Trong tay của Lăng Hổ Quy là một chiếc hộp sắt hình tám cạnh. Trên tám cạnh của hộp sắt đều triện khắc một đạo ấn ký kỳ quái, Vũ La không nhận ra. Lương Mạt Vũ ở phía sau lại kêu lên kinh ngạc:

– Thì ra là vật của Loa Toàn Tinh Tý.

Loa Toàn Tinh Tý chính là một tinh vực kỳ lạ trong Cửu Giới Tinh Hà, từ xa nhìn lại hằng tinh trong phiến tinh vực này hợp thành một hình giống như cánh tay.

Truyền thuyết mảnh tinh vực này là chiến trường của thời kỳ Thái cổ, đại chiến luân phiên dẫn đến khung lực lượng thế giới cơ bản trong tinh vực này tan vỡ, mãi cho đến hiện tại cũng chưa khôi phục lại, hỗn loạn mà nguy hiểm.Chẳng qua trong mảnh tinh vực này thường xuyên phát hiện một ít Tiên Khí xa xưa của thời kỳ Thái cổ, mặc dù phần lớn đều đã hư hỏng, thế nhưng thỉnh thoảng phát hiện trân phẩm so với Tiên Khí hiện tại càng hùng mạnh hơn, vô cùng trân quý, giá cả cực cao.

Ấn ký trên hộp sắt bát giác này, chính là tiêu chí đặc hữu của Loa Toàn Tinh Tý.

Tiêu Minh Viễn đoạt lấy từ trên tay của Lăng Hổ Quy, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong là một chiếc thuyền nhỏ lớn bằng hạt trám.

Thuyền nhỏ hai đầu hơi nhọn, mui thuyền không cao ngược lại vô cùng tinh xảo. Chẳng qua vật này toàn thân đen thui, tản ra ánh sáng bóng của kim loại, cũng không nhìn ra là dùng tài liệu gì để luyện chế.

Tiêu Minh Viễn đưa hộp sắt tới trước mặt Vũ La:

– Nhị ca của ta chưởng quản công tác khai quật của Loa Toàn Tinh Tý, đây là bảo vật hắn vừa đoạt được, chính là một món Tiên Khí phi hành, mặc dù không lớn, thế nhưng lần này Vũ tiên sinh cũng không mang nhiều người, cũng đủ để sử dụng rồi.

Vật của Loa Toàn Tinh Tý sản xuất không phải phế vật, thì chính là trọng bảo.

Thế nhưng trọng bảo chân chính giá trị đều hơn ngàn vạn, Tiêu Minh Viễn cùng sẽ không lấy ra mua nhân tình.

Chiếc thuyền nhỏ này mặc dù còn có thể sử dụng, nhưng công năng quá ít, không tính là trân phẩm gì, chính là sản phẩm “Gân gà” hiếm có trong Loa Toàn Tinh Tý, Tiêu Minh Viễn lấy ra đưa cho Vũ La ngược lại cũng thật thích hợp.

Sự giảo hoạt của Lăng Hổ Quy biểu hiện ra không hợp với dã tính bên ngoài của hắn, hắn ở bên cạnh bĩu môi nói:

– Ta đã nói mấy lần mà Nhị ca không chịu cho ta, các ngươi nha, không phải là coi trọng người ta là một vị Tam Phù Thiên Công chứ.

Tiêu Minh Viễn trừng mắt:

– Ngươi không cần nhiều lời vô ích như vậy!

Vũ La mỉm cười:

– Không sao.

Các hành vi của Lăng Hổ Quy, Vũ La đều thấy cảnh tượng này. Mục đích dẫn tiến Lăng Hổ Quy của Tiêu Minh Viễn cũng rất rõ ràng. Vũ La không để ý chút mưu kế của Lăng Hổ Quy, hắn nhìn một người không chú trọng chi tiết, tính toán nhỏ của Lăng Hổ Quy không ảnh hưởng toàn cục, chẳng qua chỉ là thói quen lăn lộn ở trong đám thương nhân, hành động theo bản năng mà thôi.

Có thể làm bằng hữu hay không, vậy phải xem biểu hiện của Lăng Hổ Quy sau này.

Có người tính toán chi li, có thể làm cho ngươi phiền không chịu nổi, nhưng thời khắc mấu chốt có thể vì ngươi mà táng gia bại sản. Đó mới là huynh đệ chân chính. Nếu như ngươi bởi vì sự tính toán chi li của hắn lúc bình thường mà không ưa người này, ngươi sẽ bỏ qua một vị bằng hữu chân chính.

Món Tiên Khí này bởi vì năm tháng quá lâu, ấn ký tiên hồn bên trong đã sớm tiêu tán rồi, Vũ La đưa Long Nguyên vào, thuyền nhỏ kia phóng ra một mảnh ánh sáng óng ánh, hoàn toàn có thể sử dụng.

– Không bằng hiện tại lập tức thử xem?

Tiêu Minh Viễn kiến nghị.

Diện tích của viện lạc chữ Thiên này không nhỏ, đủ để chứa món Tiên Khí này.

Vũ La cũng muốn nhìn xem hiệu quả sử dụng như thế nào, nếu như không được mình còn phải nghĩ biện pháp khác. Hắn gật đầu, lấy chiếc thuyền nhỏ trong hộp sắt ra, một tay nâng thuyền nhỏ lên, Long Nguyên thôi động, quát một tiếng:

– Lên!

Chiếc thuyền nhỏ kia được sự trợ giúp của Long Nguyên đột nhiên phóng ra một cơn lốc linh quang, từ lòng bàn tay của Vũ La bay ra, càng biến càng lớn, cuối cùng hóa thành một con thuyền thon dài dài năm trượng, rộng hai trượng.

Vũ La bước lên trên trước, vào trong khoang thuyền nhìn xem, bên trong ngược lại có động thiên khác, cực kỳ rộng lớn, tuy nói phương tiện có vẻ đơn giản nhưng có đủ bảy tám gian phòng lớn, cũng đủ cho tất cả mọi người tiến vào.

Sau khi Vũ La đi vào, vận khởi Long Nguyên thử các loại động tác phi hành như bay lên, hạ xuống, nhanh chóng chuyển hướng, thuyền nhỏ này không ngờ không chút trắc trở, không giống như đã rất nhiều năm không có sử dụng qua.

Hẳn lại phóng nguyên hồn ra, quét một lượt trong thuyền, chiến thuyền nhỏ này có hai trận pháp phòng ngự cơ bản, nhìn qua phong cách có chút cổ xưa, uy lực không tầm thường, nhưng phương diện công kích lại trống không.

Hiện tại bên cạnh Vũ La có Lương Mạt Vũ, thật ra cũng không lo lắng vấn đề công kích, chiến thuyền nhỏ này cũng xem như dùng được.

Sau khi hắn đi ra liền thu thuyền nhỏ lại, nhìn Tiêu Minh Viễn chắp tay nói:

– Đa tạ Tiêu huynh ban tặng.

Tiêu Minh Viễn cười ha ha:

– Tiên sinh khách khí rồi, nào nào, chúng ta uống rượu.Rượu và thức ăn lần lượt đưa lên, Lương Mạt Vũ thủy chung không nói một lời. Không được sự tán thành của hắn, hắn sẽ không tùy tiện giao lưu với người khác. Mọi người ăn uống tận hứng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Tiêu Minh Viễn nhướng mày:

– Xảy ra chuyện gì?

Thị nữ vội vàng đứng lên chạy ra ngoài:

– Ta đi xem.

Không ngờ rằng vừa mới đến cửa, đại môn Hương Phách Âm Trầm Mộc trân quý kia đã bị người từ bên ngoài thô bạo đẩy ra, thị nữ bất ngờ không kịp đề phòng hét thảm một tiếng đã bay ra.

– Ta cũng muốn nhìn xem, là ai đã chiếm phòng chữ Thiên này.

Trong thanh âm kiêu ngạo, tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, một đám quái nhân quần áo khác lạ lao vào.

Vũ La hơi liếc mắt, liền tiếp tục uống rượu, không nói một lời.

Tiêu Minh Viễn sắc mặt khó coi, phẫn nộ quát:

– Cút ra! Lưu Kim Triêu, các ngươi thực sự là càng làm càng kém, không ngờ bị người xông vào viện lạc chữ Thiên, ta thấy Tân Thiên Lâu này của ngươi cũng không cần mở nữa.

Chưởng quỹ Lưu Kim Triêu mập mạp lúc này mới đuổi tới, đầu đầy mồ hôi giải thích:

– Tiêu lão bản, ngài biết đấy, nơi này của ta có bao giờ xảy ra chuyện? Đám người này bọn họ không giảng quy củ, ngài yên tâm, chuyện hôm nay ta nhất định cho ngài một câu trả lời thích đáng.

Lưu Kim Triêu trừng mắt nhìn đám người kia:

– Bất kể các ngươi có lai lịch gì, các ngươi đều chết chắc rồi, người đâu, đuổi ra cho ta.

Phía sau một đám hộ vệ lao tới, đám người kia lại không chút úy kỵ, ngược lại không ngừng cười nhạt.

Các hộ vệ đang định động thủ, bỗng nhiên cảm giác được có cái gì đó không thích hợp.

Tiếng bước chân!

Dưới cục diện hỗn loạn như vậy lại có một tiếng bước chân truyền rõ ràng vào tai của mỗi người, từ xa đến gần, chậm rãi đi tới.

Mọi người vô ý thức nhìn ra đại môn, ngoài cửa, một trung niên thon gầy chậm rãi đi tới.

Người này ăn mặc đơn bạc, y phục lại cực kỳ rộng rãi, mặc ở trên người hắn giống như móc ở trên cây gậy trúc. Ria mép dưới cằm cái dài cái ngắn không đều, có trăng có đen, ánh mắt đói khát giống như lang sói.

Hấn vừa đi tới, các hộ vệ đều không nhịn được rùng mình một.

Người này nhảy ra từ chỗ nào? Trước đó căn bản không nhìn thấy hắn.

Đám người này chính là từ dưới phù đảo ba tầng một đường đánh giết lên, vừa đến đã điểm danh muốn viện lạc chữ Thiên, thế nhưng viện lạc chữ Thiên đã sớm được Tiêu Minh Viễn đặt rồi, đâu còn có thể cho bọn họ?

Bất luận đám tiểu nhị giải thích như thế nào, những người này vẫn không chịu nghe: Mặc kệ ai đặt rồi, bảo kẻ đó nhường lại chúng ta là được, bằng không chúng ta sẽ tự mình đuổi bọn họ đi.

Cuối cùng ngay cả chưởng quỹ Lưu Kim Triêu ra mặt vẫn không được. Lưu Kim Triêu cũng nổi giận, Tân Thiên Lâu có bối cảnh thế nào, có người dám gây chuyện ở chỗ này! Lập tức nói hai câu kiên quyết: Bất luận là Tân Thiên Lâu hay là khách nhân đặt viện lạc chữ Thiên, đều là các ngươi không thể trêu vào.

Đám người này thoáng cái nổi giận, liền lao lên. Một đường đi lên thấy cái gì thì đập cái đó, thực lực của những người này có hơi mạnh mẽ, tiểu nhị, hộ vệ đều không ngăn được bọn họ.

Lưu Kim Triêu thấy thế không ổn đã chui gầm bàn, bằng không hiện tại đã bị người lôi tới gặp Tiêu Minh Viễn.

Thế nhưng thời gian ẩu đả vừa rồi cũng không nhìn thấy người trung niên giống như lang sói này đâu.

– Nhất phẩm hạ!

Lăng Hổ Quy thấp giọng nói, thực lực của người trung niên này đã vượt xa dự liệu của hắn, Lão Tứ một mực nóng lòng muốn thử cũng chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn.

Lưu Kim Triêu biết, đây mới là chính chủ, hắn tọa trấn ở Tân Thiên Lâu này nhiều năm, tình cảnh gì chưa có trải qua? Tâm tư vừa chuyển cùng đã hiểu được.