Chương 628: Cửu Huyền Vấn Thiên Đại Trận

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mà những tu sĩ Cảnh Dương cung vừa mới trải qua họa diệt môn nhưng vẫn một lòng nghĩ tới người khác. Chuyện này khiến cho hắn thấy trên Tu Chân Giới hỗn loạn, vẫn có những người vì niềm tin của mình mà bất chấp hết thảy.

Vào thời khắc nguy cấp, mình dừng lại cứu bọn họ cũng không sai.

Chung Nam sơn, Côn Luân sơn, Long Hổ Sơn, quan hệ giữa ba nơi này hết sức phức tạp.

Cả ba nơi toàn là đạo thống truyền thừa trên Tu Chân Giới từ thượng cổ cho tới ngày nay.

Chung Nam sơn chính là Đạo tổ truyền thừa, là sơn môn của thượng cổ Nhân tộc Đại Thánh Lão Tử.

Nhưng Đạo gia thực sự trở thành một phe phái, cũng là bắt đầu từ Long Hổ Sơn, chẳng qua Đạo giáo tôn Lão Tử lên làm tổ sư mà thôi. Mà đối với tất cả môn phái tu chân cả Trung Châu, Côn Luân lộ ra vẻ hết sức siêu thoát, tựa hồ không tranh quyền thế, nằm ở biên giới phía Tây Trung Châu xa xôi, nhưng không ai dám coi thường môn phái nhìn qua bình đạm này.

Hôm nay giữa Long Hổ Sơn và Chung Nam sơn xảy ra mâu thuẫn, không ít người trong lòng mang tâm lý ngồi xem náo nhiệt.

Thật ra Trương Thiên Tuyệt chờ đợi ngày này đã từ lâu.

Phía sau Long Hổ Sơn, núi non xanh biếc, thỉnh thoảng có khe suối chảy ra trên sườn núi, chảy xuống thành những dòng suối nhỏ rì rào, nghe thật vui tai.

Đại thụ, dây leo ngàn năm dài thượt hòa lẫn cùng những tảng đá lớn và khe suối vạn năm. Núi cao khe sâu, thác nước đổ ào ào từ trên xuống, quả thật là nhân gian tiên cảnh, động thiên phúc địa.

Trong hậu sơn có một ngọn núi to lớn khí thế hào hùng, mặc dù không phải là cao nhất nhưng to lớn hùng vĩ, cũng là một ngọn núi hiếm có.

Ở sườn ngọn núi này có một khối đá nhô ra khỏi sườn núi, có hình dạng như mỏ ưng, bị gió núi bào mòn kịch liệt, ngay cả rong rêu cũng khó lòng sinh trưởng.

Chưởng môn Long Hổ Sơn Trương Thiên Tuyệt ngồi ở nơi này đã mười hai canh giờ.

Kể từ khi lão khoanh chân ngồi đó, giống như có một viên Định Phong Châu chế trụ tất cả những ngọn sơn phong xung quanh. Bên tay trái Trương Thiên Tuyệt bày một lư hương cổ đồng tinh xảo, trầm hương trong lư lượn lờ bay lên.

Bên tay phải lão bày một bàn nhỏ như bồ đoàn. Trên đó chỉ có một bình một chén, nước trà thanh đạm, càng không có các loại trà cụ xa hoa phức tạp. Đơn giản mới là vị thật.

Lão biết Vũ La tới rồi, lão ở chỗ này chờ đã mười hai canh giờ.

Tâm lão giống như gió núi xung quanh, dưới bề ngoài yên tĩnh ẩn giấu năng lượng khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể thổi cho núi non biến hóa.

Lão giơ tay ra, phóng xuất linh nguyên cách không khống chế bình trà, chậm rãi rót cho mình một chén trà. Sau đó đưa lên lòng bàn tay xì xụp thổi, nhưng không uống:

– Vì sao lúc này Vũ La còn chưa tới, trễ hơn so với dự liệu của ta…

Đối diện ngọn núi này là một ngọn sơn phong bị một lực lượng hùng mạnh khó lòng tin được san bằng phần đỉnh, tạo thành một bình đài đường kính vài trăm trượng. Một thần đàn rất lớn được xây dựng trên bình đài này. Thái Cực đồ khổng lồ giống như một con mắt thần bí nhìn lên trời cao vô tận.

Bát Quái quay xung quanh Thái Cực đồ, một đạo khí Huyền Hoàng như có như không cuồn cuộn bay lên. Lúc nồng đậm giống như một cây cột chống đỡ trời cao, lúc mờ nhạt ấn vào trong hư không, không thể phát hiện.

Đây là thần đàn mới nhất trong số bốn thần đàn của hậu sơn.Nói mới nhất cũng không phải là vì niên đại xây dựng nó gần đây, mà vì bên trong phong ấn vị Thần Tướng trẻ tuổi nhất.

Cửu Đại Thần Đàn của Long Hổ Sơn là do đích thân tổ sư sáng lập Long Hổ Sơn khi xưa đôn đốc trông coi xây dựng. Địa điểm được tuyển chọn hết sức kỹ càng, Cửu Đại Thần Đàn phối hợp với Tiên Thiên linh mạch Long Hổ sơn tạo thành chín cây cột lực lượng chống đỡ hộ sơn đại trận Long Hổ Sơn vô cùng chắc chắn. Cho dù bên trong không phong ấn Thần Tướng, tác dụng của nó cũng không thể thay thế.

Mà tòa thần đàn mới nhất bên trong phong ấn Thần Tướng trẻ tuổi nhất không phải là ai xa lạ, mà chính là ân sư thụ nghiệp của Trương Thiên Tuyệt, chưởng môn đời trước của Long Hổ Sơn, Ngũ Khác đạo nhân.

Ngũ Khác đạo nhân nửa đời xuất gia, lúc được dẫn vào Long Hổ Sơn tu đạo đã là hai mươi tuổi, ở thế tục vốn là một tên bất học vô thuật, chơi bời lêu lổng, hơn nữa sớm đã lập gia đình, còn có một đứa con tên là Triệu cẩu Nhi.

Mặc dù đạo hiệu Ngũ Khác đạo nhân là Ngũ Khác (kính cẩn), nhưng lúc ở phàm tục đã lây nhiễm quá nhiều tục khí, ác tính, cho nên tuy lão tu đạo hai mươi năm, tính tình cũng không có biến chuyển gì. Chẳng qua ở Long Hổ Sơn học được các loại pháp môn giấu diếm, làm ra vẻ đạo mạo.

Nhưng thiên tư của lão đúng là không ai bằng, tuy rằng tu đạo muộn hơn đồng môn sư huynh hai mươi năm, nhưng một đường đột tiến nhanh như phong ba bão táp, vô kinh vô hiểm bước vào cảnh giới Đại Năng.

Lúc Ngũ Khác đạo nhân mới vừa tu luyện có chút thành tựu, thừa dịp một lần xuống núi bèn truyền thụ pháp môn Long Hổ Sơn cho con mình Triệu cẩu Nhi.

Triệu Cẩu Nhi năm ấy cũng mới năm tuổi, thiên tư không thua phụ thân, học xong pháp môn Long Hổ sơn lập tức thay đổi hoàn toàn, trở thành một hài tử hoành hành thôn xóm, tới mười ba tuổi trở thành bá chủ một phương.

Đến khi Ngũ Khác đạo nhân bằng vào kỹ năng ngụy trang xuất sắc, cuối cùng tiếp nhận chức chưởng môn, trở thành đệ nhất nhân Long Hổ Sơn, tự nhiên thuận lý thành chương thu Triệu Cấu Nhi làm môn hạ.

Ngũ Khác đạo nhân sợ nhất có người nhắc tới chuyện xưa của mình, cho nên đối ngoại tuyên bố Triệu cấu Nhi chính là lương tài mỹ ngọc mà mình đi ra ngoài dạo chơi tình cờ gặp phải, nổi lòng mến tài, mới thu y làm môn hạ.

Mà khi đó khối “lương tài mỹ ngọc” này đã là cao thủ cảnh giới Đạo Cảnh Dưỡng Nguyên. Nhưng vì không để cho người bên cạnh nghi ngờ, y phải giả vờ rằng mình không biết gì về tu luyện, đi theo một đám hài tử học lại từ đầu.

Ngũ Khác đạo nhân cảm thấy cái tên Triệu cẩu Nhi bất nhã, bèn lấy họ Trương của Thiên Sư Long Hổ sơn, đặt cho y cái tên Trương Thiên Tuyệt.

Sau khi Trương Thiên Tuyệt tiến vào Long Hổ Sơn, thời thời khắc khắc đều bị Ngũ Khác đạo nhân nhắc nhở phải cẩn thận, hết sức cẩn thận, không thể để lộ chân tướng.

Vì vậy, khi lão có thể thi triển tu vi của mình một cách quang minh chính đại, lập tức bắt đầu van xin Ngũ Khác đạo nhân cho mình hết thảy.

Ngũ Khác đạo nhân bắt Trương Thiên Tuyệt không được tham luyến hồng trần, nhưng lão không phục: Bản thân ông là một tên tục nhân từ trong xương tủy, còn muốn quản ta ư? Cho nên lão du hí phong trần mười mấy năm, để lại mười mấy đứa con riêng. Trương Thạc bất quá chỉ là đứa may mắn, tìm được nơi nương náu ở Long Hổ Sơn.

Ngũ Khác đạo nhân muốn Trương Thiên Tuyệt xây dựng quan hệ tốt cùng đồng môn, tương lai đến lúc tiếp nhận chức chưởng môn sẽ có người ủng hộ. Nhưng lão lại làm ra vẻ cao ngạo, không thèm nhìn tới những sư huynh cùng bối phận với mình, thậm chí đối với trưởng bối cũng chỉ là qua loa lấy lệ, không hề có nhiệt tình gì, thế nhưng lão lại có quan hệ rất tốt với Tào Long Báo lúc ấy ai cũng coi thường.

Đến trước khi Ngũ Khác đạo nhân chết đi, đã trăn trối với lão phải xây dựng quan hệ tốt với Chung Nam sơn, Côn Luân sơn, vạn lần không được phá hủy mấy trăm năm giao tình của tiền bối ba phái. Chỉ có ba phái liên thủ lại mới có thể đối phó Lâm Tuyệt Phong.

Trương Thiên Tuyệt vẫn không định nghe lời phụ thân, nhưng khi đó tình thế bức người, lão bắt buộc phải tỏ ra hư tình giả ý. Hiện tại cơ hội đã tới, Trương Thiên Tuyệt lập tức đối địch với Chung Nam sơn.

Tại sao chúng ta phải thờ phụng Lão Tử là Đạo Tổ? Tại sao tất cả mọi người vừa nghĩ tới Đạo gia, phản ứng đầu tiên chính là Chung Nam sơn? Tại sao Long Hổ Sơn ta phải làm mướn không công cho kẻ khác?

Long Hổ sơn mới là nơi căn bản của Đạo gia!

Lần này Trương Thiên Tuyệt muốn chèn ép Chung Nam sơn, để cho tất cả mọi người thấy rằng Long Hổ Sơn và Chung Nam sơn, bên nào hùng mạnh hơn. Ngày sau Đạo gia ta ắt sẽ duy ngã độc tôn.

Nước trà đã nguội, trên mặt Trương Thiên Tuyệt nở một nụ cười khinh thường: Đến bây giờ Vũ La còn chưa tới, xem ra bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.

Trong lúc lão còn đang cười lạnh, bỗng nhiên dưới núi có người dập đầu thật mạnh một.

Bùng… Tiếng vang khắp cả sơn cốc, có thể thấy cái dập đầu này mạnh tới mức nào.

Ngọn núi này chính là lãnh địa riêng biệt của Trương Thiên Tuyệt, một khi Trương Thiên Tuyệt ở đây tĩnh tọa suy nghĩ, bất cứ người nào trong môn muốn bái kiến lão vì chuyện quan trọng tới mức nào, đều phải dùng đầu gõ cửa.

Trương Thiên Tuyệt thờ ơ nhìn lướt qua, là Tam đồ đệ mà lão tín nhiệm nhất.

– Tam nhi đó à, lên đây đi.

Tam đồ đệ vội vội vàng vàng bay lên:

– Sư tôn, Tào Long Báo kia quả nhiên làm phản rồi, mới vừa rồi các sư đệ ở Cửu Dã Nguyên trở lại cho hay, Tào Long Báo đã cấu kết với Vũ La nhau làm phản, cướp sạch mỏ Ngọc Tủy của chúng ta. Một mỏ quặng trù phú như vậy cũng bị bọn chúng phá hoại rồi!

Mí mắt Trương Thiên Tuyệt khẽ giật, cảm thấy đau lòng một trận.

Mỏ Ngọc Tủy ở Cửu Dã Nguyên chính là nguồn cung cấp chủ yếu và ổn định nhất của Long Hổ Sơn, trữ lượng cung cấp hàng năm rất lớn. Cũng không phải là con số sáu mươi vạn đến tám mươi vạn mà Tào Long Báo biết, mà là hai trăm vạn!

Có được mỏ Ngọc Tủy này đã đủ cho chi tiêu hàng năm của Long Hổ Sơn, số còn thừa cũng có thể dùng vào chuyện khác. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà gần đây Long Hổ Sơn khuếch trương nhanh chóng.

Mỏ Ngọc Tủy quan trọng như vậy bị phá hủy, Trương Thiên Tuyệt hết sức đau lòng, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn.

Nhưng lão và phụ thân mình có một đặc điểm giống nhau từ trong xương tủy: Ngụy trang.

Một đời Ngũ Khác đạo nhân từ cao nhân đắc đạo cho tới khi trở thành Thần Tướng thứ chín, đó là cao nhân đắc đạo thật sự.

Tính Trương Thiên Tuyệt vốn hết sức hẹp hòi, nhưng vẫn giả dạng làm một vị chưởng môn rộng lượng vân đạm phong khinh.

Lão khẽ khoát tay áo, lạnh nhạt nói:

– Mất thì mất, này Tam nhi, ngày thường vi sư dạy con thế nào, cho dù non Thái sụp ngay trước mắt cũng không loạn, chỉ chuyện nhỏ này đã làm con rối loạn tới vậy sao?

Tam đồ đệ tỏ ra sợ hãi:

– Đồ nhi ngu dốt, đồ nhi biết sai rồi.

– Được rồi, ra phía trước thủ đi, nếu tên Vũ La kia tới thật, hãy tiếp đãi cẩn thận, đừng để mất khí độ của Cửu Đại Thiên Môn chúng ta.

– Đồ nhi tuân lệnh, đồ nhi cáo lui.

Trương Thiên Tuyệt đưa mắt nhìn Tam đồ đệ rời đi, gương mặt tuấn tú lập tức vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Vũ La, Chu Thanh Giang, hai người các ngươi là hai tên súc sinh, cường đạo, trộm cắp! Chờ ta làm thịt các ngươi, nhất định sẽ vơ vét hết tất cả tài sản các ngươi, đoạt hết nữ nhân các ngươi, xây hậu cung nhốt vào trong đó, làm chốn hậu cung của lão tử!

Trương Thiên Tuyệt còn đang đau lòng nhỏ máu tại hậu sơn, Tam đồ đệ của lão đi ra tiền sơn, nhưng cũng không làm theo lời lão dặn dò “đừng để mất khí độ của Cửu Đại Thiên Môn”.

Bi kịch chính là, Trương Thiên Tuyệt giỏi ngụy trang, bản thân Tam đồ đệ mà lão tin tưởng nhất cũng không phải là hạng tốt lành gì, cũng là loại người chỉ tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt sư phụ mà thôi.

Ra khỏi hậu sơn, dọc trên đường đi các đệ tử các chi của Long Hổ Sơn, bất kể lớn hay nhỏ, nhập môn sớm hay muộn, nhìn thấy y cũng cung kính ôm quyền cúi người chào, hô một tiếng Tam sư huynh.

Tam sư huynh Ôn Tây Lăng chẳng qua chỉ cao ngạo gật đầu, đi qua mà không thèm nhìn tới các đồng môn.

Mãi cho đến sơn môn, mười mấy tên đệ tử Long Hổ Sơn đang nghiêm trận sẵn sàng đón địch, vừa thấy y xuất hiện lập tức quỳ xuống hành lễ:

– Tam sư huynh!

Ôn Tây Lăng cười hắc hắc, giơ tay lên nói:

– Tất cả đứng lên đi, sao hả, có chuyện gì không?

Mọi người tranh nhau đáp:

– Không có chuyện gì, vẫn không thấy ai tới.

– Thời gian trôi qua lâu như vậy, đừng nói là người, chim cũng không thấy một con.

– Ta thấy tiểu tử kia căn bản là không dám tới, cho dù hắn hùng mạnh thì đã sao? Chúng ta chính là Long Hổ Sơn, ai mà không biết thần đàn Long Hổ Sơn phòng thủ kiên cố, hắn tới không phải là chịu chết hay sao?

– Đúng vậy, chúng ta cũng không phải là Thiên Môn yếu ớt như Thái Âm sơn.

Ôn Tây Lăng cười đắc ý, mắng:

– Các ngươi là một bọn ngu xuẩn, Tam gia ta còn trông hắn tới đây.

– Ủa, vì sao vậy?

Thấy bọn họ rất phối hợp, trong lòng Ôn Tây Lăng cảm thấy thoải mái không ít:

– Còn phải hỏi nữa sao, tiểu tử kia tới chúng ta sẽ giáng cho hắn một đòn vào đầu, tốt nhất là nhân cơ hội giết chết hắn đi, nếu không như thế, làm sao thể hiện được uy phong Long Hổ Sơn ta?

Mọi người lập tức vuốt mông ngựa một trận:

– Tam sư huynh nói rất đúng, vẫn là Tam sư huynh nhìn xa trông rộng.

Ôn Tây Lăng khoát khoát tay:

– Các ngươi đừng tưởng rằng là Tam gia ta tự đại, nói thật ra nếu các ngươi không có lòng tin, tức là tự coi thường bản thân mình.

Y chợt chỉ tay về phía trước:

– Các ngươi nhìn xem đây là gì?

Mọi người sửng sốt, Ôn Tây Lăng đang chỉ chính là sơn môn Long Hổ Sơn.

– Đây là sơn môn của chúng ta.

– Sai, đây là hộ sơn đại trận hùng mạnh nhất Tu Chân Giới. Cho dù là Ngũ Vân Tòa ở Hoang Vân thành của Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán năm xưa so ra vẫn kém hộ sơn đại trận Long Hổ Sơn chúng ta.

Lời này của y cũng không phải là khoác lác. Hộ sơn đại trận của Long Hổ Sơn lấy Cửu Đại Thần Đàn làm trụ cột, quy mô hoành tráng, uy lực vô biên, chắc chắn là hộ sơn đại trận đệ nhất trong Cửu Đại Thiên Môn.

– Hộ sơn đại trận của chúng ta được các vị tổ tiên đặt cho một danh hiệu kinh người, chính là Cửu Huyền Vấn Thiên trận. Ý của nó là ngay cả lão thiên cũng có thể hỏi thăm một chút. Trận này chẳng những có uy lực phòng ngự kinh người, quan trọng nhất là có thể tập trung lực lượng tiến hành phản kích. Những chi tiết này cũng khó lòng nói rõ các ngươi, nhưng chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt hộ sơn đại trận này, chắc chắn có thể giáng cho Vũ La một đòn phủ đầu. Nếu chuẩn bị cho tốt, nói không chừng còn có thể đánh trọng thương tiểu tử kia. Đến lúc đó chưởng môn sư tôn lại ra tay, Cửu Đại Thần Tướng giết Vũ La dễ dàng, vậy chúng ta có thể được coi là lập công đầu.

Mọi người nghe tới nỗi mắt nổ đom đóm, nhưng còn có người có chút hoài nghi:

– Tam sư huynh, có thật là lợi hại như vậy?

Ôn Tây Lăng liếc xéo tên vừa chất vấn:

– Ngươi còn không tin ư? Hắc hắc, cũng khó trách, có một số việc cũng không phải là nhân vật cấp thấp như các ngươi có thể tiếp xúc được.

Mặc dù mọi người bất mãn trong lòng, nhưng lại hiếu kỳ, vội vàng thúc giục:

– Tam sư huynh, rốt cuộc còn có những chuyện gì, huynh nói cho chúng ta nghe với, cũng cho chúng ta có thêm phần kiến thức.

Lòng hư vinh của Ôn Tây Lăng rốt cục cũng đã được thỏa mãn, run hai tay lên:

– Được rồi, để ta nói, cũng cho đám nhà quê các ngươi thêm phần kiến thức.

Bên cạnh có người vội vàng mang ghế đá lại, Ôn Tây Lăng ngồi xuống, lại có người dâng lên một bình trà, cho y thấm giọng.

– Các ngươi có biết Ngọc Ma Vương một ngàn năm trăm năm trước hay không?

Cái tên này đối với bất kỳ người nào cũng như sấm động bên tai.

– Biết, Ngọc Ma Vương có hai thứ đệ nhất thiên hạ, dung mạo tuấn mỹ đệ nhất thiên hạ, chiến lực vô song đệ nhất thiên hạ. Một ngàn năm trăm năm trước, từ Nam Hoang xâm nhập Trung Châu, dọc theo đường đi một mình một kiếm khiêu chiến tiêu diệt mười ba đại môn phái phe Chính đạo. Sau đó bày ra lôi đài trên đỉnh Thái Sơn, khiêu chiến cả Tu Chân Giới Trung Châu, kết quả suốt ba tháng, cao nhân các phái tới đó vô số. Ngay cả Cửu Đại Thiên Môn cũng có ba vị chưởng môn tới đó lĩnh giáo, tất cả đều ôm hận trở về. Có người nói rằng thời Ngọc Ma Vương chính là thời kỳ hùng mạnh nhất của phe Ma đạo Nam Hoang, ngay cả Đế Quân Thôi Xán cũng không thể sánh bằng.

Ôn Tây Lăng nói:

– Đúng vậy, Ngọc Ma Vương là bằng vào lực lượng chân chính của bản thân mình chinh phục cả Trung Châu. Nhưng vì sao năm xưa Ngọc Ma Vương phải thối lui khỏi Trung Châu, các ngươi có biết hay không?

Mọi người ngơ ngác lắc đầu, nhưng cũng đoán được có lẽ có liên quan tới Cửu Huyền Vấn Thiên trận của phái mình, ai nấy lộ ra vẻ chờ mong.

Lôi đài do Ngọc Ma Vương bày ra đánh cho cả Trung Châu ai dám ra tay phải nhận thua, số còn lại căn bản không dám ra tay.

– Y cho rằng mình thật sự đã vô địch thiên hạ, thế nhưng có người nói cho y biết, muốn vô địch thiên hạ thật sự phải đánh vỡ sơn môn Long Hổ Sơn. Bởi vì Cửu Huyền Vấn Thiên trận của Long Hổ sơn chúng ta chính là đệ nhất đại trận của tu chân phe Chính. Ngọc Ma Vương hết sức không phục, lập tức xông lên Long Hổ Sơn ta. Nghe nói trận chiến ấy đánh tới nỗi trời sầu đất thảm, nhật nguyệt vô quang, kết quả cuối cùng hầu như không ai biết. Nhưng từ đó trở đi, Ngọc Ma Vương lui giữ Nam Hoang, cả đời không bước vào Trung Châu nửa bước.

Mọi người nghe vậy biến sắc, không ngờ rằng năm xưa còn có một bí mật như vậy:

– Nói như vậy, Ngọc Ma Vương nhất định là thua.

Ôn Tây Lăng nói:

– Chuyện này còn phải nói, ta cũng nhờ sư tôn sủng ái, cho xem điển tịch cổ xưa trong môn, mới biết chưởng môn năm xưa đã lợi dụng Cửu Huyền Vấn Thiên trận bắt giữ Ngọc Ma Vương. Nhưng lại lo rằng nếu Ngọc Ma Vương chết đi, Nam Hoang không biết sẽ rơi vào tay người nào. Nếu có cuồng ma kế nhiệm Nam Hoang Đế Quân, nói không chừng giữa Trung Châu và Nam Hoang sẽ xảy ra một trường đại chiến. Mặc dù Ngọc Ma Vương cuồng vọng thật, nhưng chỉ là thích tỷ võ mà thôi, chưa phải là kẻ điên cuồng hiếu sát, cho nên mới thả cho y trở về. Hơn nữa nghe nói còn ước định với y, cả đời không được bước vào Trung Châu nửa bước.

Nghe nói Ôn Tây Lăng có thể xem điển tịch cổ xưa có độ cơ mật cao trong môn, tất cả mọi người không ngừng hâm mộ. Ôn Tây Lăng rất thích ánh mắt như vậy, khiến cho y tự nhiên sinh ra cảm giác mình vượt trội hơn mọi người.

– Thật ra cũng chưa đáng là gì…

Y lại dương dương đắc ý nói.

Mọi người lại càng giật mình:

– Chuyện này cũng chưa đáng là gì ư?

– Các ngươi có biết Kim Long tôn giả chín trăm năm trước không?

Đây cũng là một tên như sấm động bên tai, còn nổi tiếng hơn cả Ngọc Ma Vương. Tuy rằng danh hiệu Kim Long tôn giả nghe rất tục, giống như một tên đệ tử của một môn phái nhỏ ở nơi hẻo lánh nào đó, chưa từng thấy qua thế sự, rời khỏi sơn môn bèn tự đặt cho mình danh hiệu như vậy để thêm phần khí phách.

Nhưng trên thực tế lúc Kim Long tôn giả mới vừa xuất hiện, những người nghe qua tên y cười nhạo không phải là số ít, nhưng sau đó tất cả những người ny đều trở thành vong hồn dưới chưởng của y.

Kim Long tôn giả có lai lịch thần bí, lai vô ảnh khứ vô tung, hơn nữa quật khởi cực nhanh, chỉ ngắn ngủi ba năm bắt đầu từ phía Bắc Trung Châu đánh thẳng một đường về phía Nam. Y khiêu chiến tất cả môn phái tu chân, bất kể có nổi danh hay không, không cần biết đối thủ là cảnh giới gì, tất cả đều là quyết đấu công bình một chọi một. Nếu y thấy vừa mắt, vậy đánh bại thì thôi, nếu không vừa mắt, tung một chưởng đập chết.

Kỳ lạ hơn nữa chính là Kim Long tôn giả tự xưng rằng y chỉ biết năm chưởng, cũng chỉ có thể phát ra năm chưởng, mỗi một chưởng phát ra đều có một con kim long hào quang quấn quanh cánh tay.

Nhưng chưa từng có ai thấy y xuất ra tới chưởng thứ tư. Cho dù là chưởng môn các đại Thiên Môn lúc ấy cũng chỉ thấy được ba chưởng đầu đã thất bại.

Kim Long tôn giả không có bất kỳ pháp bảo nào, chỉ bằng vào một cánh tay phải bằng xương thịt quét ngang cả Trung Châu, sau đó lại đánh tới Nam Hoang, cũng chỉ là nhanh chóng khiêu chiến mà qua. Thậm chí có lần chỉ trong một ngày y khiêu chiến hơn ba mươi môn phái, một chưởng đánh ngã đối thủ, sau đó lập tức rời đi.

Lời đồn Kim Long tôn giả chính là Tiên Nhân trên thượng giới, nhưng vẫn không có chứng cớ.

– Chẳng lẽ y chịu thiệt thòi trước sơn môn chúng ta ư?

Mọi người vô cùng mong đợi.

Ôn Tây Lăng không để cho bọn họ thất vọng, ngạo nghễ gật đầu nói:

– Đương nhiên! Mặc dù năm xưa Kim Long tôn giả đánh bại chưởng môn Long Hổ Sơn chúng ta, nhưng lại không có khiêu chiến qua Cửu Huyền Vấn Thiên trận của chúng ta.

– Sau khi y đánh xong Nam Hoang trở về, không bành trướng được nữa, vào lúc ấy chưởng môn bèn hẹn y tới Long Hổ Sơn, sử dụng Cửu Huyền Vấn Thiên trận vây khốn y. Chẳng những tay phải Kim Long tôn giả xuất liên tục năm chưởng, thậm chí ngay cả tay trái chưa bao giờ từng vận dụng cũng đánh ra ba chưởng, cuối cùng cũng không thể nghịch chuyển được tình thế, đành phải thừa nhận thất bại.

– Sau thất bại này, Kim Long tôn giả mai danh ẩn tích trên Tu Chân Giới. Bao nhiêu năm đã trôi qua, e rằng y cũng đã trở về với cát bụi rồi…Mọi người ngàn vạn lần không ngờ rằng hai đại nhân vật danh chấn thiên địa như vậy, rốt cục cũng thất bại tại Long Hổ Sơn, cuối cùng ôm hận ra về. Cửu Huyền Vấn Thiên trận của Long Hổ Sơn đã rất nhiều năm không mở ra, ngay cả các đệ tử trong môn cũng không được chứng kiến uy lực của hộ sơn đại trận này, vốn không hề có hy vọng gì.

Bây giờ nghe Ôn Tây Lăng kể lại như thế, ánh mắt ai nấy lập tức sáng ngời:

– Tam sư huynh, chúng ta khống chế đại trận tự nhiên là kém chưởng môn, nhưng nhân vật lợi hại như vậy cũng bị trận này vây khốn. Chúng ta khống chế, muốn vây khốn Vũ La tuyệt đối là không thành vấn đề.

– Hừ, dáng vẻ ngươi quả thật không có tiền đồ!

Ôn Tây Lăng mắng một câu:

– Há chỉ là vây khốn Vũ La thôi sao? Cửu Huyền Vấn Thiên trận còn có khả năng tấn công, tối thiểu chúng ta phải đánh trọng thương Vũ La, mới xem như tạm được. Nếu các người cố gắng dụng tâm, bằng vào trận này muốn giết chết hắn cũng không phải là không thể được!

– Giết Vũ La ư?

Mọi người vẫn còn có chút không tự tin.

Ôn Tây Lăng tỏ ra dã tâm bừng bừng:

– Các ngươi ngẫm lại mà xem, Vũ La là ai? Sau khi giết Lâm Tuyệt Phong, hắn đã có được chiến lực đệ nhất Trung Châu, tuy rằng không chính thức nhưng cũng là sự thật. Nếu chúng ta có thể giết hắn, từ nay về sau danh dương thiên hạ, người nào gặp chúng ta mà không một mực cung kính, cúi đầu xưng một tiếng “tiên sinh”?

Mọi người bị y dụ hoặc như vậy, lại càng khó lòng khống chế bản thân, trong mắt bắn ra ánh sáng như một bầy sói đói.

Ôn Tây Lăng thình lình vỗ hờ một giữa không trung:

– Các vị, còn do dự gì nữa, mau mau vào vị trí. Chờ Vũ La tới giáng cho hắn một đòn phủ đầu!

– Được!

Mọi người cùng nhau quát lớn, nhiệt huyết bừng bừng, nháy mắt mạnh ai nấy vào vị trí của mình trong trận.

Những đệ tử này cũng có vị trí đặc thù tại Long Hổ Sơn. Môn phái cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc với tu vi bọn họ, chỉ cần không có trở ngại là được, bọn họ chủ tu chính là thao túng điều khiển trận.

Điều khiển Cửu Huyền Vấn Thiên trận.

Sở dĩ Ôn Tây Lăng có lòng tin như vậy cũng là vì những đệ tử này hết thảy tinh tường Cửu Huyền Vấn Thiên trận, ngày thường thao luyện diễn tập vô số lần, quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa, đánh bại Vũ La tự nhiên không thành vấn đề.

Tam sư huynh Ôn Tây Lăng không cần thao túng trận này, y chắp hai tay sau lưng, bắt chước sư tôn ra vẻ thế ngoại cao nhân, bình thản đứng dưới sơn môn.

Bất quá y chỉ có thể bắt chước bừa, không có chút khí độ, càng không đủ tu vi, làm bộ làm tịch như vậy, khiến cho người ta nhìn qua cũng thừa biết là hạng cuồng vọng tự đại ngu xuẩn mà thôi.

Vũ La giương mắt nhìn lên, phía trước có chín đạo khí Huyền Hoàng mênh mông cuồn cuộn, giống như chín cây thương đâm xuyên qua chín tầng mây, thẳng tới trời cao.

– Đã tới Long Hổ Sơn.

Tự nhiên Vũ La đã được nghe qua thần đàn Thần Tướng của Long Hổ Sơn. Cũng biết Cửu Huyền Vấn Thiên trận năm xưa từng làm cho Ngọc Ma Vương ôm hận quay về, nhưng hắn cũng không hề lo lắng.

Ngọc Ma Vương là truyền kỳ phe Ma đạo, Thôi Xán hắn cũng vậy.

Chuyện mà Ngọc Ma Vương không làm được, chưa chắc hắn không làm được. Huống chi Cửu Huyền Vấn Thiên trận được đồn là hết sức thần kỳ, Vũ La càng muốn lĩnh giáo hơn.