Chương 407: Chuyên Húc Thạch Ấn (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nam Vinh Ngọc Mị chân ngọc nhẹ nhàng vừa nhấc, từ trên Vương Thuyền bay lên rơi xuống trên thi thể Lực Thiên Khôi, bàn tay trắng nõn chỉ xuống, quang mang giống như lưỡi dao sắc bén dễ dàng mở áo giáp và thi thể của Lực Thiên Khôi ra.

Khi thu ngọc thủ lại, năm ngón tay móc ra một hạt châu còn dính tơ máu.

Hạt châu này lớn bằng trứng chim, vô cùng ngưng thật, bên trong thần quang chảy xuôi, hai cỗ lực lượng hoàng sắc và lam sắc quấn lấy nhau, chính là yêu đan của Lực Thiên Khôi.

Ở trong mắt một người Nhân tộc như Vũ La, vô luận là Yêu tộc Đông Thổ, Bán Yêu tộc hay là Cự Yêu tộc, hết thảy đều có thể quy về Yêu tộc. Giống như Nhân tộc phân hóa thành các tộc, Yêu tộc đã trải qua thời gian mấy vạn năm nội bộ phân hóa cũng vô cùng nghiêm trọng, ba đại Yêu tộc xung khắc như nước với lửa. Lúc trước lo lắng Yêu tộc xâm nhập Trung Châu thật sự là lo thừa, Nhân tộc ở Trung Châu và Nam Hoang đánh đến rối loạn, nội bộ Yêu tộc cũng giống như vậy, không có hòa bình.

Mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tinh lực đi xâm nhập địa bàn khác.

Yêu đan của Lực Thiên Khôi đối với Nam Vinh Ngọc Mị mà nói, cũng là chiến lợi phẩm vừa đủ hài lòng.

Nàng thu lại yêu đan, sử một pháp môn gọi Chuyên Húc Thạch Ẩn bị nàng đánh bay trở về. Lực Thiên Khôi vừa chết, cấm chế của hắn hạ trên Chuyên Húc Thạch Ẩn cũng theo đó giải trừ. Chuyên Húc Thạch Án đã thu nhỏ lại bằng trứng chim bồ câu. So với các loại ấn tín chạm trổ tinh mỹ hiện nay, viên thạch ấn này quả thực cổ kính, không có bất cứ trang sức gì, thậm chí lộ vẻ thô kệch không chịu nổi.

Vũ La ở trên Vương Thuyền cũng từ từ tỉnh lại, Phù Cổ hắn có an bài khác, nhìn thấy Nam Vinh Ngọc Mị bàn tay cầm Chuyên Húc Thạch Ẩn trở về, Vũ La không khỏi nhíu mày: Linh văn màu vàng ở trên thạch ấn này rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao mình trên người có Thái Thượng Tông Lãm Đại Thiên Linh Văn Giảng Nghĩa, không ngờ chỉ là một lần suy diễn đã hao hết tinh lực hôn mê đi?

Hắn trong lòng thất kinh, càng thêm tò mò đối với Chuyên Húc Thạch Ẩn. Di bảo Đại Thánh Nhân tộc này quả nhiên vô cùng bất phàm.

Đã giết Lực Thiên Khôi, mảnh hải vực này cũng không có địch thủ nữa, Nam Vinh Ngọc Mị đánh ra một đạo linh văn dung nhập vào Vương Thuyền, Vương Thuyền lập tức khôi phục lại kích thước ba trăm trượng.

Nam Vinh Ngọc Mị đáp xuống trên thuyền, đem Chuyên Húc Thạch Ấn vô cùng sảng khoái đưa cho Vũ La:

– Đây là chuyện lúc trước đã nói, quân vô hí ngôn.

Vũ La tiếp nhận thạch ấn này, cũng không nói lời cảm tạ, chỉ là nhìn Nam Vinh Ngọc Mị. Nam Vinh Ngọc Mị mỉm cười, ngọc thủ giơ lên, năm ngón tay nắm thành trảo, cách không hướng về phía Vũ La dùng sức khẽ kéo, kéo ra một tia hào quang ám kim sắc từ trong cơ thể Vũ La, đó là từng tấm linh văn Bán Yêu tộc thay đổi hình dạng, tất cả linh văn phong ấn được kéo ra, Vũ La lập tức cảm giác được lực lượng của mình đã khôi phục.

Những linh văn phong ấn này cũng không giống với linh văn trong trung tâm Vương Thuyền, hạ ở trong thân thể Vũ La sẽ rất khó phá giải, huống chi linh văn dùng để phong ấn khác rất nhiều so với linh văn ở trung tâm Vương Thuyền.

Vũ La bó tay không có cách nào đối với linh văn Bán Yêu tộc phong ấn lực lượng của mình, nhưng lại nắm chắc giải được linh văn ở hạch tâm Vương Thuyền.

Đã tới cửa vào thánh địa, bên ngoài đã không có đối thủ, Nam Vinh Ngọc Mị có thể chuyên tâm canh chừng Vũ La, cho nên giả như vô cùng đại lượng, giải khai phong ấn cho hắn.

Lúc này Vũ La mới cầm Chuyên Húc Thạch Ấn, ôm quyền nói với Nam Vinh Ngọc Mị:

– Tạ ơn bệ hạ.

Sau khi nói lời khách sáo, Vũ La cầm Chuyên Húc Thạch Ấn tìm một góc ngồi xuống chuyên tâm nghiên cứu. Nam Vinh Ngọc Mị sau khi nhìn hắn một cái, xoay người đi điều khiển thuyền, hướng về phía thánh địa xuất phát.

Tất cả trên chiếc thuyền này đều không trốn được cảm giác của Nam Vinh Ngọc Mị. Nàng không cần phái người trông coi Vũ La, cũng có đủ tự tin Vũ La không trốn thoát được sự khống chế của mình.

Chuyên Húc Thạch Ấn ngạnh kháng Thiên Nhân Nhất Kiếm hai lần, nhất là lần thứ hai Chuyên Húc Thạch Ấn hoàn toàn rơi xuống hạ phong, lẽ ra như vậy phải bị thương nặng, thạch ấn cứng rắn đến đâu, cho dù không vỡ vụn ít nhất cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết. Đối thủ của nó chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Phù.

Thế nhưng Vũ La cầm Chuyên Húc Thạch Ấn trong tay lật đi lật lại mấy lần, lại không tìm thấy một chút dấu vết.Đồng dạng làm cho hắn bất ngờ là, đáy của thạch ấn này không ngờ là một mặt phẳng. Những linh văn kim sắc lúc trước Vũ La nhìn thấy, hiện tại tất cả đều không thấy.

Lúc này nhìn qua, món chí bảo Nhân tộc này giống như một khối đá hình lập phương, không chút nào thu hút.

Vũ La chính mắt thấy qua sự thần kỳ của Chuyên Húc Thạch Ấn, suy nghĩ một lát liền đánh ra một đạo linh nguyên, muốn rót vào trong thạch ấn điều tra một chút.

Linh nguyên theo kinh mạch chảy vào ngón tay của Vũ La, từ đầu ngón tay lộ ra phun về phía Chuyên Húc Thạch Ấn, mắt thấy sắp tiến vào Chuyên Húc Thạch Ấn, lại quỷ dị cuộn một cái tránh đi qua.

Vũ La có chút bất ngờ, linh nguyên không khống chế được.

Loại tình huống này trước đây hắn chưa từng gặp qua, thu hồi cỗ linh nguyên không khống chế được này lại, hắn lại phóng ra cỗ linh nguyên thứ hai, trước khi tiếp xúc với Chuyên Húc Thạch Ấn, tất cả bình thường, nhưng đi tới trước mặt Chuyên Húc Thạch Ấn, linh nguyên vốn nghe lời lại cuộn một vòng mất đi khống chế xẹt qua bên cạnh.

Vũ La cảm thấy không thích hợp.

Linh nguyên phóng ra, thu hồi đều rất thuận lợi, trên đường cũng rất nghe lời, chỉ có sau khi tiến vào Chuyên Húc Thạch Ấn sẽ không nghe chỉ huy. Chẳng lẽ nói, vấn đề ở là thạch ấn?

Vũ La thu hồi linh nguyên, điều động thần lực, muốn bao vây Chuyên Húc Thạch Ấn.

Thần lực còn không nghe lời bằng linh nguyên, sau khi lý giải ý nguyện của Vũ La liền điên cuồng vặn vẹo, chính là không chịu tới gần Chuyên Húc Thạch Ấn, vô luận Vũ La cố gắng như thế nào vẫn không thành công.

Hắn càng kỳ quái, nghĩ một chút, mở Thiên Phủ Chi Quốc ra muốn thu Chuyên Húc Thạch Ấn vào. Nhưng ý tưởng thu Chuyên Húc Thạch Ấn vào vừa xuất hiện, vô luận là linh nguyên hay là thần lực lập tức không nghe chỉ huy, chính là không chịu mở Thiên Phủ Chi Quốc ra.

Vũ La bỗng nhiên có một loại minh ngộ: Dường như là mình đang tranh đấu với bản thân!

Linh nguyên và thần lực đều là một bộ phận của thân thể mình, dưới tình huống bình thường hẳn là tuyệt đối nghe theo ý thức của mình chỉ huy hành động. Thế nhưng ý thức của mình đã phát ra mệnh lệnh, linh nguyên và thần lực lại đang kháng cự.

Linh nguyên và thần lực đại biểu một loại bản năng của thân thể mình, nói cách khác, bản năng của thân thể mình đang đối kháng với ý thức của mình.

Đây là có chuyện gì?

Cho dù Vũ La hai kiếp làm người, đối mặt loại tình huống này cũng nghĩ không ra nguyên nhân trong đó.

Chẳng lẽ nói, thân thể của mình đã xảy ra vấn đề? Người mà Vũ La hoài nghi đầu tiên chính là Nam Vinh Ngọc Mị. Trong lòng hắn lập tức sinh cảnh giác, trước tiên bỏ chuyện Chuyên Húc Thạch Ấn qua một bên, chuyên tâm nội thị, thậm chí điều động Linh Long chạy

Chín lần quanh kinh mạch toàn thân, nhưng lại không có phát hiện chỗ nào không đúng.

Nếu nói bản thân Vũ La nội thị không phát hiện cái gì, có thể không có sức thuyết phục, nhưng dưới sự hiệp trợ của Linh Long liên tiếp chín lần đều không có phát hiện dị thường, đó chính là Nam Vinh Ngọc Mị thật sự không có động tay động chân trong cơ thể hắn. Đại pháp Cửu Long Thôn Nhật chính là đường đường Tiên quyết cao hơn một bậc so với thế giới này, trên cao nhìn xuống, nếu như trong cơ thể Vũ La thật sự có ẩn hoạn, ít nhất cũng sẽ phát hiện một chút dấu vết.

Vũ La lại nghĩ: Nam Vinh Ngọc Mị ở ngay bên cạnh mình, với bản lĩnh của nàng chế phục mình rất dễ dàng, nàng cũng không cần thiết động tay động chân.

Thế nhưng vừa rồi linh nguyên mất đi khống chế rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu như không phải là thân thể của mình có vấn đề, vậy cũng chỉ còn lại một khả năng: Thân thể của mình vốn đã có vấn đề!