Chương 599: Tranh Đoạt

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vũ La không cần biết người khác nghĩ gì, Tống Hiểu Vũ cùng Cổ Phượng Ca khinh thị hắn, trên thực tế trong lòng Vũ La lại càng không xem bọn chúng ra gì. Hoặc nói rõ ràng hơn một chút, cho dù trong số tất cả mọi người tới đây lần này, người có cảnh giới cao nhất là Tào Long Báo, Vũ La cũng không xem ra gì.

Nếu nói trong Đông Hồ địa cung này có thứ gì làm cho Vũ La kiêng kị, đó chính là lúc tiến vào Đông Hồ địa cung, cảm giác nguy hiểm mà hắn cảm thấy ở cửa vào.

Cảm giác như vậy liên hệ cùng quái vật trước đây tập kích bọn họ, đã trở thành một tảng đá khiến cho tâm tư Vũ La càng thêm trĩu nặng. Nhưng hiện tại đã tiến vào Đông Hồ địa cung được hai, ba ngày, cũng không có bất kỳ tình huống khác thường nào, chuyện này chẳng những không khiến cho Vũ La buông lơi cảnh giác, ngược lại càng làm cho hắn cảm thấy tình huống không ổn.

Chỉ bất quá bây giờ hắn không có chút manh mối nào về cảm giác nguy hiểm mịt mờ này, muốn giải quyết cũng không biết bắt đầu từ đâu, không thể làm gì khác hơn là yên tâm tiến hành Thiên Môn diễn võ.

Lẽ ra ngày hôm qua cảnh giới của hắn đã đột phá, nhưng suốt đêm hôm qua, Thần Huyết Thạch vẫn lặng lẽ không tiếng động cải tạo huyết mạch của hắn. Tối nay Vũ La lại tiếp tục lợi dụng Thần Huyết Thạch tu luyện, hy vọng có thể có đột phá.

Nhưng hôm nay lại tái diễn tình huống tối hôm qua, lực lượng của Thần Huyết Thạch hoàn toàn bao phủ hắn, không ngừng cải tạo huyết mạch của hắn. Hôm nay cảm giác huyết mạch biến hóa càng thêm mãnh liệt, Vũ La cũng mơ hồ cảm thấy mình không cần phải nôn nóng. Rốt cục Thần Huyết Thạch sẽ cải tạo mình thành bộ dáng thế nào, hẳn là rất nhanh có thể thấy được rõ ràng.

Huyết mạch khó nói rõ ràng, nó có hơi giống như Tuệ Căn, nhưng lại toàn diện hơn Tuệ Căn.

Một đêm này khổ tu, Vũ La vốn cho là sẽ không có cách nào đột phá, nhưng đến khoảng canh năm, Thần Huyết Thạch trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên khẽ run lên. Một cỗ năng lượng cổ xưa từ hạch tâm Thần Huyết Thạch phóng thích ra ngoài, nhanh như linh xà chui vào trong thân thể Vũ La, lấy tốc độ nhanh nhất chui vào trong Minh Đường Cung.

Linh Long khẩn cấp từ trong huyết sắc cự tháp vọt ra, nuốt chửng lấy cỗ năng lượng kia, ngay sau đó thân thể nhanh chóng bay lượn.

Vũ La nội thị phát hiện Linh Long không ngừng bay lượn trên bầu trời Minh Đường Cung, làm ra đủ các động tác, chính là những động tác được vẽ ra trên vách bên trong tầng thứ nhất của huyết sắc cự tháp, những động tác của Long tộc.

Hơn nữa những động tác này rất đặc biệt, có động tác rất thoải mái, có động tác không được tự nhiên, có động tác trúc trắc vô cùng, nhưng lại rất liền lạc với nhau.

Lúc Linh Long làm những động tác này, cỗ năng lượng kia bị hấp thu vào trong cơ thể nó, bị tiêu hóa rất nhanh, dần dần lắng đọng bên trong Long Đan của nó.

Mãi đến lúc này Vũ La mới hiểu ra ý nghĩa của những bức họa bên trong huyết sắc cự tháp: Đó là pháp môn tu luyện của Long tộc.

Huyết sắc cự tháp là do Vũ La đoạt được trên Tháp Sơn đảo, lai lịch thần bí. Nhưng Vũ La ngàn vạn lần không ngờ rằng trên vách của nó lại có khắc pháp môn tu luyện của Long tộc, chẳng trách nào huyết sắc cự tháp lại thu Linh Long vào trong.

Linh Long thi triển những động tác trên vách trong huyết sắc cự tháp liên tục chín lần, cỗ lực lượng kia rốt cục đã bị nó hấp thu toàn bộ. Long Đan trong cơ thể nó cũng to lên một chút, đôi mắt rồng linh quang lập lòe, hiển nhiên lực lượng tăng mạnh.

Vũ La nở một nụ cười mở mắt ra, hai tay hoạt động một chút, lập tức có một tầng điện quang màu tím nhạt chợt lóe lên trên đôi tay, sau đó nhanh chóng tiêu tan trên đỉnh đầu.

Hắn hài lòng gật đầu, đây là vui mừng bất ngờ, không ngờ rằng mình bước vào cảnh giới Long Đan trung cấp mà không có chút nguy hiểm nào.

Hắn vận công xong, trời đã sáng rõ. Mở cửa bước ra ngoài, ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua hồ nước màu xanh lam trên đầu, các loài cá đủ màu bơi lội tung tăng, tất cả đệ tử môn phái tham gia Thiên Môn diễn võ cũng đã đi ra.

Lưu trưởng lão từ trong thạch thất Triệu Dực Tông đi ra, sắc mặt thẫn thờ nói với mọi người:

– Triệu Dực Tông đã chết.

Thủ đoạn đặc biệt của Vũ La làm cho nguyên hồn của Triệu Dực Tông bị Vu lực màu vàng sẫm vây khốn bên trong thân thể, theo thân thể chết đi cũng chết theo, hình thần câu diệt.

Mọi người sửng sốt, đệ tử có quan hệ tốt với Triệu Dực Tông nổi giận quát lên:- Là Vũ La đã giết Triệu huynh, hắn là hung thủ!

Vũ La thản nhiên nói:

– Là ta giết, ngươi cũng có thể tới tìm ta báo thù.

– Nhưng ta đã nói rồi, chuyện trong Đông Hồ địa cung nhất định phải kết thúc trong Đông Hồ địa cung. Sau khi ra ngoài, nếu các ngươi còn muốn dây dưa nữa, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.

Người nọ bị ánh mắt Vũ La trừng một cái, làm cho sợ đến nỗi rút lui về phía sau, âm thầm hối hận mình nhất thời căm phẫn. Vũ La là nhân vật thế nào? Đó là cao thủ có thể giết chết Triệu Dực Tông ngay tức khắc, chắc chắn mình không phải là đối thủ, xông lên cũng là đi chịu chết, chẳng phải là nhân tình Quách Lãnh Nguyệt của Triệu Dực Tông cũng không dám ló đầu ra ngoài hay sao?

Về phần ra ngoài sẽ tìm Vũ La gây phiền phức, người nào dám làm như vậy? Nếu thật sự chọc giận hắn, Thái Âm sơn chính là vết xe đổ.

Vũ La hừ một tiếng, nói với tất cả mọi người:

– Ai có quan hệ tốt với Triệu Dực Tông, chuyển lời giùm ta.

– Ta đã nói chuyện trong Đông Hồ địa cũng chỉ giải quyết bên trong Đông Hồ địa cung. Nếu sau khi ra ngoài, Không Động sơn còn muốn dây dưa với ta không chịu thôi, ta sẽ đánh lên Không Động sơn, nói lý với bọn họ một phen.

Nếu như người bình thường nói những lời này, nhất định là sẽ có vô số người thóa mạ ầm lên rằng tiểu bối cuồng vọng, không biết không sợ. Nhưng Vũ La nói như vậy, ngay cả Tào Long Báo cũng không nói gì. Tào Long cũng mơ hồ biết được Thái Âm sơn bị diệt có liên quan chặt chẽ với Vũ La.

Lưu Thư Lương thở dài, nói:

– Thôi bỏ đi, tỷ võ chém giết, khó lòng tránh khỏi xảy ra tử thương. Chuyện này coi như bỏ qua, hôm nay chúng ta thăm dò tầng mê cung thứ hai, vẫn quy củ cũ, kẻ ra sớm nhất sẽ đạt được điểm số cao nhất.

Lão chỉ tay vào cửa động thứ hai trên vách đá:

– Là ở chỗ này, bắt đầu đi.

Nói là tầng thứ hai, trên thực tế tất cả đều nằm ở cùng một tầng của Đông Hồ địa cung. Năm xưa đại quân tu sĩ Trung Châu công hãm Đông Hồ địa cung, địa cung này rộng lớn vô cùng, cho dù là tầng thứ nhất cũng có chín cửa ra, bên trong bốn phương thông suốt, có nơi hình thành một thế giới độc lập, có nơi thông đi bốn phía.

Khu vực hiện tại sử dụng làm diễn võ trường chính là ba tầng mê cung ở trước nhất, cũng là ba tầng đơn giản nhất.

Khoan nói tới năm tầng kế đó đáng sợ tới mức nào, dù là tầng này cũng có tới sáu lối ra, mức độ hung hiểm cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Tỷ như tầng mê cung thứ chín, cho dù là một mình Tào Long Báo tiến vào cũng không có cách nào sống sót trở ra.

Cửu Đại Thiên Môn đã sớm phong tỏa tất cả các tầng mê cung khác, chỉ để lại ba tầng này. Lúc Thiên Môn diễn võ mọi người đã gọi quen miệng, xưng là tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba.

Giống như tầng mê cung thứ nhất, chín người chiến thắng trong cuộc tỷ võ hôm qua đứng trước cửa động, lập tức bị một cỗ lực lượng dung nạp vào trong, về phần những đệ tử đã bị loại cũng chỉ có thể nhìn theo bọn Vũ La với ánh mắt hâm mộ.

Trong chín người, bọn bốn người Vũ La đứng cùng một chỗ, chiếm gần một nửa nhân số, khiến cho người ta không dám khinh thường bọn họ.

Hoàn cảnh trong mê cung này vô cùng ác liệt, thậm chí so ra vượt hơn Ma Lạc Uyên mà Vũ La đã từng đi qua. Sau khi đi vào khắp nơi toàn là cát vàng, cuồng phong nổi lên giống như một người khổng lồ múa may bàn tay, tát từng cái một vào thân thể mình. Mặc dù nơi này là ảo cảnh, nhưng thương tổn gây ra cho người ta cũng là thật sự.Sau khi Vũ La đi vào, bèn cẩn thận cảm nhận khí tức xung quanh.

Vũ La thủy chung cảm thấy Đông Hồ địa cung này không hề đơn giản như vậy. Cảm giác nguy hiểm khi trước đã để lại ấn tượng trong lòng hắn, rất có khả năng mối nguy hiểm ấy ẩn núp trong những mê cung này.

Nhưng sau khi hắn cẩn thận cảm ứng một phen, cũng không phát hiện chuyện gì dị thường. Nghĩ lại dù sao nơi này cũng đã bị các cao nhân tiền bối quét qua nhiều lần, lại cử hành mấy lần Thiên Môn diễn võ, bất kể có mối nguy hiểm tiềm tàng nào hẳn cũng đã bị loại bỏ hoàn toàn triệt để.

Vũ La lắc đầu, hắn lười động não phá giải ảo cảnh, cho nên quyết định thả Phù Cổ ra tìm kiếm lối ra.

Tầng ảo cảnh thứ hai đối với Phù Cổ không có chút khó khăn nào, rốt cục n cũng đưa mọi người ra ngoài một cách thuận lợi.

Lần này Vũ La để cho Mạnh Liên Ân ra ngay sau mình, là người thứ hai ra ngoài. Ngũ Trang Quan của Mạnh Liên Ân đang mưu cầu tấn chức Cửu Đại Thiên Môn, thành tích của Mạnh Liên Ân sẽ giúp ích rất nhiều cho môn phái.

Mà Vương Cầm Hổ cùng Thương Điệp Lệ không có yêu cầu khẩn cấp gì về thành tích trong lần Thiên Môn diễn võ này.

Bốn người lại nối đuôi nhau đi ra, ai cũng có thể nhìn ra Vũ La âm thầm nhường cho bọn Mạnh Liên Ân cùng đi ra. Đám trưởng bối như Lưu Thư Lương cùng Tào Long Báo còn khá hơn một chút, những đệ tử vây xem lại cảm thấy có hơi hối hận.

Dường như Vũ La không hề bất cận nhân tình giống như trong truyền thuyết vậy, ngược lại rất chiếu cố bằng hữu của mình.

Nhất là đám đệ tử của thập đại môn phái, thành tích của bọn họ vô cùng quan trọng đối với môn phái. Thấy Mạnh Liên Ẩn là người thứ hai đi ra cũng thầm hiểu, sớm biết như thế, nên làm tốt quan hệ cùng Vũ La, hẳn sẽ đạt được thành tích không tệ trong hạng mục thăm dò mê cung. Cũng không biết lúc trước đầu óc mình xảy ra tật bệnh gì, lại muốn đối địch cùng Vũ La, thật là vô cùng ngu xuẩn.

Không nói đến những người này hối hận, bốn người Vũ La ra khỏi tầng mê cung thứ hai khoảng một canh giờ, Cổ Phượng Ca mới hơi chật vật xông đi ra ngoài. Sau khi nghe nói bốn người Vũ La đã sớm đi ra, sắc mặt Cổ Phượng Ca cũng có chút khó coi, không hề ở lại chờ những người khác, vội vã chạy về thạch thất của mình.

Sau một lúc Tống Hiểu Vũ đi ra, nghe nói vô địch vẫn là Vũ La, cho dù y tự cao tự đại tới mức nào, lần này cũng không dám coi thường Vũ La nữa.

Một đêm này, không chỉ có Vũ La chăm chỉ tu luyện, Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ đều có vẻ bị kích thích, cũng là lâm trận mới chịu mài gươm.

Phương Nhạc Chí chính là đệ tử kiệt xuất của Thiên Kình môn, một trong thập đại môn phái. Lần này đại biểu Thiên Kình môn tới tham gia Thiên Môn diễn võ, y hiểu rất rõ ràng trọng trách trên vai mình nặng nề tới mức nào.

Băng Long chân khí của Thiên Kình môn chính là một đại tuyệt học của Trung Châu, nhưng yêu cầu của môn công pháp này đối với người tu luyện hết sức hà khắc. Từ trước tới nay Thiên Kình môn vẫn không ai luyện được, cho nên mãi tới bây giờ vẫn không thể chen chân vào hàng ngũ Cửu Đại Thiên Môn.

Hiện tại đã qua mấy vạn năm, bên trong Thiên Kình môn cũng không chỉ có một bộ Băng Long võ điển, môn hạ cũng không chỉ có thể tu luyện Băng Long chân khí, cũng đã tới lúc khuếch trương. Nếu như lần này có thể nắm bắt cơ hội chen chân vào hàng ngũ Cửu Đại Thiên Môn, không nghi ngờ gì sẽ có ý nghĩa quan trọng với tương lai hùng mạnh của Thiên Kình môn.

Phương Nhạc Chí cũng không chịu thua kém, sau trận tỷ võ trước đó, còn lại chín tên đệ tử, chỉ có hai tên đến từ thập đại môn phái, một người là Mạnh Liên Ẩn, một người khác chính là y.

Nhưng chín người này cũng là hạng người thực lực hùng hậu, bản thân Phương Nhạc Chí cũng không tin rằng mình sẽ vượt qua trận tỷ võ thứ hai vào ngày mai.

Bất quá cũng may, cho tới hiện tại, kết quả này đối với trong môn coi như cũng đã có đường ăn nói, tệ nhất mình cũng là đệ tử có thành tích thứ hai trong thập đại môn phái.

Y vận hành Băng Long chân khí một lượt, nhiệt độ bên trong thạch thất chợt giảm xuống, trong nháy mắt băng sương đầy đất.

Một đạo hư ảnh Băng Long bay lượn bên trong băng sương, hấp thu băng khí xung quanh.

Y vận công đến một nửa, đột nhiên cảm giác được có điểm gì là lạ, vội vàng ngừng công pháp mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trước mặt trên ghế đá cách đó không xa, có một người áo đen đang ngồi ngay ngắn.

Phương Nhạc Chí sợ hết hồn, thạch thất cửa đá đã được y bố trí cấm chế, nhưng người này vẫn có thể lặng lẽ không tiếng động đi vào mà không làm kinh động tới mình, có thể thấy được người này thực lực trên xa mình.

Nếu người ta có ác ý gì, Phương Nhạc Chí y đã chết bảy tám lần.

– Các hạ tới đây tìm Phương mỗ, chẳng hay có chuyện gì?

Y cố gắng tự trấn tĩnh, có chút lắp bắp hỏi

Người áo đen mang trên mặt một miếng vải đen trùm kín đầu, chỉ để lộ ra đôi mắt:

– Ngươi có muốn đánh bại Vũ La, danh dương thiên hạ hay không?- Hả?

Phương Nhạc Chí lộ vẻ hết sức bất ngờ.

Trong mắt người nọ lộ ra vẻ không hài lòng, hỏi lại một lần nữa:

– Ngươi có muốn đánh bại Vũ La, danh dương thiên hạ thiên hạ hay không? Sao hả, chẳng lẽ ngươi không có cả chút dã tâm này, ta không thích hợp tác với người không có dã tâm.

Phương Nhạc Chí linh cơ thoáng động, vỗ ngực nói:

– Đương nhiên là muốn, nhưng ta…

Người nọ khoát tay ngắt lời y:

– Được rồi, chỉ cần ngươi có dã tâm này là được. Ngày mai rút thăm, ngươi sẽ đối chiến cùng Vũ La, ta truyền cho ngươi một môn dị thuật, bảo đảm ngươi có thể một chiêu giết chết Vũ La!

– Cái gì?

Phương Nhạc Chí có chút không tin tưởng, chuyện tốt như thế lại rơi vào đầu mình.

– Không tin ư?

Hắc y nhân cười hắc hắc một tiếng, lấy trong ngực áo ra một chiếc ngọc giản ném cho y:

– Cầm lấy, ngươi chỉ có thời gian một đêm, phải tập luyện cho thuần thục.

Người nọ nói xong, thân hình thoáng một cái đã ra đến cửa, Phương Nhạc Chí tiếp lấy ngọc giản, vội vàng hỏi một câu:

– Vì sao ngươi muốn giúp ta? Ngươi là Cổ Phượng Ca hay là Tống Hiểu Vũ?

Người áo đen không hề ngừng lại, dường như không nghe thấy lời của y, thân hình hóa thành một đạo hào quang thật mỏng, nhẹ nhàng lách qua khe hở cấm chế trên cửa ra ngoài.

Trong lòng Phương Nhạc Chí tràn đầy nghi hoặc, nhưng không ai trả lời. Y ngồi yên tại chỗ suy nghĩ một lúc, vẫn không có manh mối gì, bèn mở ngọc giản kia ra xem qua một lượt, sau khi hiểu rõ bèn thốt lên:

– Chẳng trách nào y lại chọn ta, cũng chỉ có Băng Long chân khí của Thiên Kình môn chúng ta mới có thể phát huy uy lực của pháp môn hao tốn âm đức này tới mức tối đa.

Y suy nghĩ một phen, không cần biết người áo đen này có lai lịch thế nào, trong tay mình có pháp môn Chỉ Tiên Châm này, thật đúng là có cơ hội một chiêu đánh chết Vũ La. Nếu như ngày mai có thể rút thăm vào cùng một tổ với Vũ La, cơ hội cho mình danh dương thiên hạ đã tới.

Trong đêm nay, Thần Huyết Thạch vẫn cải tạo huyết mạch Vũ La.

Đến khi trời sáng, Vũ La cảm thấy trong cơ thể mình dường như có thứ gì đó vỡ nát, cảm giác này hết sức huyền diệu, căn bản không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả rõ ràng. Nếu như muốn cố gắng diễn tả, có thể nói rằng giống như gà con mới nở ra khỏi vỏ trứng.

Dường như Thần Huyết Thạch đã hoàn thành cải tạo huyết mạch trong giai đoạn này, bắt đầu chậm rãi thu tất cả năng lượng trở về.

Vũ La thu cất Thần Huyết Thạch trước, sau đó mới bắt đầu kiểm tra thân thể của mình. Vừa nhìn qua đã khiến cho hắn không khỏi động lòng.

Hôm nay là ngày tỷ võ.

Theo thường lệ, Lưu Thư Lương triệu tập tất cả đệ tử còn lại, cười ha hả nhìn mọi người một lượt, sau đó mới nói:

– Vẫn quy củ cũ, có ai chỉ định đối thủ không?

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào Quách Lãnh Nguyệt. Mọi người đều suy đoán Quách Lãnh Nguyệt hẳn sẽ báo thù cho Triệu Dực Tông, nhất định sẽ chỉ định Vũ La làm đối thủ. Nhưng gương mặt Quách Lãnh Nguyệt lạnh như băng, không nói nửa lời, lần này trong lòng mọi người đều có chút khinh bỉ.