Chương - 186: Tiểu thư chu gia (trung)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Không cần, ta không có hứng thú.

Lửa giận trong lòng Vũ La đã bùng lên cực hạn, lập tức vung tay áo kiên quyết rời đi, không thèm gọi cả Diệp Niệm Am.

– Vũ huynh đệ…

Chu Hùng gọi với một tiếng, Vũ La không thèm lý tới, vẫn sải bước đi nhanh, Chu Hùng thở dài bất đắc dĩ, chuyện này e rằng phải đích thân phụ thân Đại nhân ra mặt, Vũ La vô cùng xứng, đi tìm mười nhà không bằng ở lại một nhà, không thể để cho hắn rời đi như vậy được.

Chu Hùng cũng là nhân vật suy nghĩ chu toàn, hiểu rằng chuyện lần này, nếu như phụ thân mình ra mặt, có tám phần có thể bức Vũ La phải cưới muội muội của mình, chỉ là Vũ La khí khái như vậy, bị ép cưới nhất định trong lòng sẽ có gút mắc, Cũng phải nói rằng, phải dặn dò muội muội một phen, người có thể hóa giải gút mắc trong lòng Vũ La, cũng chỉ có A Cẩn,

Chu Hùng trở về thùng xe, Chu Hoành vội vàng hỏi:

– Sao rồi?

Y vô cùng coi trọng Vũ La, rất hy vọng Vũ La có thể trở thành muội phu của mình, nhưng chỉ thấy Chu Hùng buồn bã lắc lắc đầu.

Chu Cẩn hơi tò mò nhìn hai vị huynh trưởng:

– Có chuyện gì vậy?

Chu Hùng hơi xấu hổ, nhưng đằng nào cũng phải nói chuyện này với muội muội mình, Chu Hùng vừa nói vài câu, Chu Cẩn đã hiểu rõ ràng, nhất thời mày liễu trợn ngược, mắt hạnh trừng lên:

– Vì các huynh cảm thấy muội đã bị hủy đi thanh bạch, cho nên nhân cơ hội này ép người ta cưới muội ư?

Chu Hùng vội vàng nói:

– A Cẩn muội hiểu lầm rồi, vị Vũ huynh đệ này chính là lương duyên…

– Đúng vậy.

Chu Hoành cũng vội vàng đệm đàn theo tiếng hát của Đại ca.

– Bậy bạ!

Chu Cẩn kêu lên một tiếng, trừng mắt hai vị huynh trưởng, bỗng nhiên đỏ mặt lên, cắn răng nói:

– Ai nói… muội bị hủy đi thanh bạch…

Huynh đệ Chu gia nghe vậy sửng sốt, nhất thời mừng rỡ:

– Không có ư?

Chu Cẩn lắc lắc đầu khẳng định:

– Đương nhiên không có.

Lúc ấy Dương Ưng bắt Chu Cẩn đi, còn chưa kịp làm gì, chỉ là biết được thân phận của nàng. Trên người Chu Cẩn vốn có mang theo yêu bài xuất nhập động phủ Chu gia.

Dương Ưng lập tức biết chuyện này không nhỏ chút nào, nhưng bảo y từ bỏ miếng ngon đã lên đến miệng, vậy cũng không có khả năng.

Thật ra Dương Ưng cũng đồng hội đồng thuyền với tên phế vật con của Quỷ Lệ Danh. Con Quỷ Lệ Danh thường xuyên ra vào Trung Châu, có một cứ điểm bí mật ở Hổ Khâu, Quỷ Lệ Danh biết con mình hư hỏng, nhưng dù sao cũng là núm ruột sinh ra, cho nên phái cao thủ tọa trấn am ni cô trên Hổ Khâu, để bảo vệ con mình.

Dương Ưng mang Chu Cẩn về gởi lại Hổ Khâu, sau đó một mình đào tẩu, vốn y định chờ cho sóng yên gió lặng, lúc ấy sẽ trở lại hưởng thụ mỹ nhân, không ngờ chưa chạy được bao xa đã bị Chu Hùng bắt lại.

Đám ác ni trong am ni cô Hổ Khâu cũng không phải hạng tốt lành gì, từng giúp cho con Quỷ Lệ Danh cùng Dương Ưng hại không biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành, Dương Ưng không dám nói cho đám ác ni biết thân phận của Chu Cẩn, sợ rằng bọn chúng không dám giữ Chu Cẩn lại. Y chỉ nói rằng mình tạm thời có việc gấp, gởi lại mỹ nhân kia ở nơi này.

Đám ác ni kia tiễn bước Dương Ưng, bèn tắm rửa xông hương cho Chu Cẩn, chờ Dương Ưng trở lại hưởng thụ.

Không ngờ bọn chúng không đợi được Dương Ưng, chỉ đợi được họa sát thân.

Chu Cẩn cũng không biết những chi tiết này, không có cách nào kể rõ cùng hai vị huynh trưởng, nhưng nàng có thể giữ được sự thanh bạch của mình chính là chuyện đáng mừng, khiến cho cả Chu Hùng lẫn Chu Hoành nhất thời cực kỳ kích động.

sắc mặt Chu Hoành thình lình biến đổi:

– Nói như vậy, chẳng lẽ là tiểu tử Vũ La nọ được rửa mắt miễn phí một phen ư?

Chu Hùng nhất thời ảo não. Vừa rồi y còn định bức Vũ La thành thân, nhưng hiện tại muội muội đã giữ được sự thanh bạch của nàng, cũng không cần vội vàng tìm muội phu như vậy. Hiện tại y có cảm giác trộm gà không thành còn lỗ nắm thóc, muội muội mà mình hết sức thương yêu đã bị tiểu tử nọ chiếm tiện nghi.

sắc mặt huynh đệ Chu gia nhất thời trở nên kỳ quái vô cùng.

Chu Cẩn thầm oán hai vị huynh trưởng, xẵng giọng nói:

– Hai huynh thật đáng đời…

Làm như kẻ bị thiệt thòi chân chính không phải là nàng vậy.

Một lúc lâu sau, Chu Hùng mới thở ra một hơi thật dài:

– Bỏ đi, trở về trước đã.

Y lục tìm trong không gian trữ vật được một bộ y phục của mình:

– A Cẩn muội hãy mặc tạm, trở về hãy thay đổi.

Chu Cẩn lim dim mắt, uể oải nói:

– Toàn thân muội mệt mỏi vô cùng, không muốn cử động…

Chu Hoành chưa kịp nói gì, Chu Hùng đã liếc nhìn muội muội mình với vẻ nghi hoặc, đặt ngón tay lên huyệt Mệnh Môn nàng thăm dò, chỉ một lúc sau, sắc mặt Chu Hùng đại biến:

– Dương Ưng đáng chết, mau trở về!

Chu Hùng lập tức đẩy Chu Hoành xuống xe:

– Đệ đưa Diệp Niệm Am trở về, ta cùng A Cẩn đi trước một bước.

Chu Hoành không hiểu:

– Vì sao vậy?

Thần sắc Chu Hùng tỏ ra dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Dương Ưng hạ Nhuyễn Mạch Tán.

Chu Hùng nghe vậy không dám trì hoãn, lập tức xuống xe:

– Vậy huynh mau trở về, không cần lo cho đệ.

Sáu con Giác Long Mã rống to một tiếng, phóng vút lên cao bằng tốc độ nhanh nhất.

Nhuyễn Mạch Tán chính là một loại độc dược mười phần âm độc, nếu như người tu chân trúng độc, trong vòng hai ngày không lấy được giải dược, một thân tu vi coi như hoàn toàn phế bỏ, hơn nữa sau này hoàn toàn không có cách nào tu luyện lại,

Chu Cẩn bị Dương Ưng bắt đi đến bây giờ đã một ngày rưỡi, tối đa chỉ còn lại sáu canh giờ.

Chu Hùng vừa điều khiển xe vừa hỏi chuyện Chu Cẩn, chỉ vài câu đã đoán ra, Dương Ưng đã sử dụng Nhuyễn Mạch Tán ám toán Chu Cẩn, bằng không với tu vi của nàng, không có khả năng bị Dương Ưng bắt được.

Chu Hùng hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, dốc hết toàn lực thúc giục pháp bảo, chạy với tốc độ nhanh nhất trở về sơn động giam giữ Dương Ưng, Y dừng xe ở cửa động, nhảy xuống xông vào trong động, một tay chộp lấy Dương Ưng:

– Dương Ưng, giải dược ở đâu?

Dương Ưng vẫn cúi đầu không nhúc nhích, mặc cho Chu Hùng lay động thế nào cũng không đáp lại.

Chu Hùng cảm thấy tim mình như chìm xuống, kiểm tra một chút, nhất thời sắc mặt xám như tro tàn, Dương Ưng đã chết.

Dương Ưng bị bọn họ phế đi một thân tu vi, lại dùng nghiêm hình tra tấn, trước đó còn dùng linh đan giữ mạng cho y, sợ y không chịu nổi nghiêm hình mà chết. Sau bọn họ hỏi được hành tung của muội muội, cũng không quan tâm tới Dương Ưng nữa, không ngờ y lại chết đi như vậy.

Thời gian chết đi cũng đã lâu, e rằng nguyên hồn của y đã vào Cửu U Ma Ngục, không thể nào tìm được.

Vậy phải làm sao?

Trong lòng Chu Hùng hiện tại rối như canh hẹ.

Vũ La giận dữ bỏ đi, nói chính xác là quẳng gánh giữa đường.

Hắn đi như vậy, cũng không trở về Nhược Lô Ngục, mà một mình lang thang vô định. Không xa Hổ Khâu là Kim Lăng thành thuộc Trung Châu, là chốn trăng hoa nổi danh mà thiên hạ hay đồn đãi.

Hiện tại Vũ La đang ngồi trên lầu ba của một tửu lâu trong Kim Lăng thành, bên ngoài chính là sông Tần Hoài trứ danh ở Kim Lăng thành. Theo lời tiểu nhị, vào buổi tối, rất nhiều thuyền hoa nối với nhau trên sông, tiếng tơ đồng vang lên réo rất không ngừng, thời thịnh trị của Đại Chu vương triều có thể thấy rõ ở nơi này,=.

Tự nhiên Vũ La không có hứng thú với chuyện này, sau khi uống vào chén rượu, hắn chậm bước ra khỏi tửu lâu. Dạo bước trên đường, thật là nhàn nhã, không hề hay biết Chu gia đang tìm hắn nháo nhào.

Nhuyễn Mạch Tán chính là độc dược đặc biệt của Nam Hoang, tu sĩ phe Chính đạo không ai dùng thứ này, giải dược vô cùng hiếm có, Cho dù là Chu Thanh Giang, muốn tìm được giải dược trong vài canh giờ cũng là không có khả năng.

vất vả lắm mới cứu được muội muội trở về, lại vui mừng khi nghe muội muội không bị dâm tặc làm hại. Thế nhưng hiện tại muội muội thân trúng kỳ độc, cả Chu gia như kiến bò trên chào nóng, Chu Hoành hai mắt đỏ ngầu, đã cảm thấy tuyệt vọng, ôm lấy muội muội tự trách không ngừng, Nếu không phải y thả muội muội ra ngoài, cũng sẽ không tới nông nỗi như vậy.

Chu Cẩn không có sức ngồi dậy, nằm trên giường, muốn nắm tay Nhị ca nhưng chỉ có thể khẽ động đậy mấy đầu ngón tay, Nàng mỉm cười nhìn Nhị ca, nhẹ nhàng lắc lắc đầu:

– Nhị ca, đây là kiếp số của muội, không trách huynh được…

Chu Hoành cảm thấy sống mũi cay cay, không nhịn được phải quay đầu đi chỗ khác, nước mắt cũng không kềm được chảy dài trên mặt.

Muội muội quốc sắc thiên hương, thân mang Thanh Kiến Tuệ Căn, tính tình dịu dàng mà phóng khoáng, chính là niềm tự hào của cả Chu gia, Chu Hoành và Đại ca thương yêu nàng từ nhỏ, cưng chiều nàng còn hơn cả phụ thân Chu Thanh Giang,

nhưng không ngờ muội muội bảo bối của mình gặp phải đại nạn như vậy, trong lòng Chu Hoành đau như dao cắt, chỉ có thể hận mình hiện tại hết cách bó tay.

Diệp Niệm Am bị an bày chờ ở bên ngoài, hai canh giờ sau mới biết được chuyện Chu Cẩn trúng độc từ trong miệng hạ nhân. Lão vội vàng đi tìm Chu Hùng, nhưng Chu gia cao thấp hiện tại không ai còn lòng dạ nào quan tâm tới lão.

Chu Hùng chạy ngược chạy xuôi, cho dù chỉ còn một tia hy vọng cũng quyết không bỏ cuộc.

Diệp Niệm Am không có cách nào, đành phải đi tìm Chu Hoành, nhưng Chu Hoành mãi ở bên muội muội, không có thời gian tiếp lão, Diệp Niệm Am nóng nảy, bất đắc dĩ xông thăng vào khuê phòng Chu Cân, mắt thấy sắp sửa xảy ra xung đột, Diệp Niệm Am vội vàng kêu to vào bên trong:

– Nhị công tử, nếu có thể tìm được Vũ La, còn có một tia hy vọng.

Chu Hoành nghe vậy sửng sốt, nhớ tới tên ‘muội phu’ hụt của mình, chợt nghe trong lòng có chút hy vọng, vội vàng đi nhanh ra ngoài:

– Xin Diệp Đại nhân nói tỉ mỉ một chút…

Đám tu sĩ hộ vệ ngăn trở Diệp Niệm Am bị quát lui, Diệp Niệm Am cũng biết sự tình khẩn cấp, Chu Cẩn chỉ còn lại có vài canh giờ, bèn nói nhanh:

– Vũ La chính là phù sư, có thể luyện chế linh phù giải độc.

mắt Chu Hoành sáng rực.

Bằng vào thể diện của Chu Thanh Giang, nếu có thể tìm được phù sư, cầu một đạo linh phù giải độc không thành vấn đề, nhưng phù sư chính là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, huống chi muốn luyện chế một đạo linh phù giải độc, cho dù là phù sư cao minh, nhanh nhất cũng cần thời gian nửa ngày, cơ hồ không còn kịp nữa.

Chu Hoành nghĩ đến đây, thần sắc lại tỏ ra buồn bã:

– A Cẩn không chờ được nữa, nó chỉ còn lại vài canh giờ.

Diệp Niệm Am lập tức nói:

– Vũ La chỉ cần một canh giờ rưỡi là có thể luyện chế ra một đạo linh phù giải độc.

– Thật ư?

Chu Hùng có vẻ không tin, Diệp Niệm Am tỏ ra nôn nóng:

– Nhị công tử, chuyện như vậy ta dám nói bậy sao? Chu tiểu thư đã không còn nhiều thời gian, mau tìm Vũ La đi thôi.

Chu Hoành nghĩ lại cũng phải, bèn chạy nhanh ra cửa rống to:

– Người đâu, mau tới đây, chết hết rồi sao? Lập tức đi tìm Vũ La, có bao nhiêu người đi hết, Trong vòng một canh giờ không tìm thấy Vũ La, vậy các ngươi cũng đừng về nữa!

Chu Cẩn còn lại ba canh giờ, chừa lại hai canh giờ cho Vũ La luyện chế linh phù giải độc, thời gian quả thật hết sức khẩn trương.

Tất cả mọi người nhàn rỗi trong Chu gia, bao gồm cả nha hoàn hầu hạ Chu Cẩn cũng được phái ra, tất cả lấy Hổ Khâu làm trung tâm, tỏa ra xung quanh tìm kiếm Vũ La.

Ngoài ra Chu Hoành còn điều động tất cả thế lực có thể vận dụng, thậm chí cả các bang hội thế tục xung quanh khu vực Hổ Khâu cũng nhận được mật lệnh mà bọn họ không dám đắc tội, tỏa ra tìm kiếm Vũ La.

Từ Chu gia tới Hổ Khâu, lúc trước Chu Hùng dốc hết toàn lực thôi thúc pháp bảo, cũng phải mất thời gian một canh giờ. Những người này chạy tới Hổ Khâu nhanh nhất cũng phải mất gần hai canh giờ, chờ bọn họ động, cũng đã là hai canh giờ sau, nhưng bang hội thế tục tìm người quả thật rất nhanh. Vũ La một thân khí chất siêu phàm thoát tục, bất cứ ai đi ngang qua cũng phải nhìn hắn vài lần, Hắn lại đang đi bộ trên đường cái, cho nên rất nhanh đã bị người phát hiện.

trải qua nhiều tầng báo cáo, Chu Hoành mới đích thân chạy tới gần Hổ Khâu. Nghe nói đã tìm được Vũ La, y lập tức dẫn người chạy tới.

Tính thời gian rõ ràng đã không còn kịp nữa, nhưng dù sao còn nước còn tát, có thể nói hiện tại Vũ La là hy vọng duy nhất của Chu Cẩn.

Vũ La đã sớm cảm giác được sau lưng có người đi theo, Hắn khẽ cau mày, ngẫm nghĩ một lúc không thèm để ý, cứ tiếp tục đi, vốn Vũ La uất nghẹn trong lòng, không nơi phát tiết, đang muốn tìm một bọn đui mù hại dân hại nước nào đó tấn cho một trận trút giận.

Hắn đang chuẩn bị tiến hành kế hoạch của mình, chợt thấy Chu Hoành dẫn theo mấy tên tu sĩ chạy như bay tới, từ xa đã gọi hắn ầm ĩ:

– Vũ huynh đệ, Vũ huynh đệ chờ ta với…

sắc mặt Vũ La lập tức thay đổi, phất áo bước đi, Lúc này hắn đã cảm thấy căm thù Chu gia tới tận xương tủy, thật sự không muốn dây dưa quan hệ gì với bọn họ. Dù Chu gia hùng mạnh thật, nhưng cũng không bì kịp Nam Hoang Đế Quân.

Chu Hoành nhanh chóng đuổi theo, trơ mặt ra cười giả lả:

– Vũ huynh đệ, Vũ huynh đệ, cước bộ của ngươi thật là mạnh mẽ…

Đám tu sĩ Chu gia theo sau hoảng sợ, tính Nhị thiếu gia Chu gia trở nên tốt như vậy bao giờ? những kẻ đi theo toàn là đệ tử trung thành của Chu gia, nhiều đời phục vụ Chu gia, Có đám người hầu tu chân, cũng có môn hạ đệ tử của Chu Thanh Giang. Từ trên xuống dưới ai chẳng biết tính tình Chu Hoành vô cùng nóng nảy, không phải là chủ nhân dễ nói chuyện.

Không ngờ y vừa gặp Vũ La lập tức nở một nụ cười bồi, lựa lời mà nói.

Bất quá Chu Hoành thiếu gia không quen nói những lời này, cảm thấy hết sức ngượng miệng.

Vũ La bị y giằng co, muốn đi cũng không được, bất đắc dĩ xoay người hỏi:

– Chu Nhị thiếu gia, Chu gia các ngươi còn có chuyện gì cần hạ quan bán mạng?

Chu Hoành nghe vậy đỏ bừng mặt, nhìn nhìn xung quanh, tới gần Vũ La hạ giọng nói đủ cho hai người nghe:

– Chuyện kia là do Đại ca ta quá vội vàng, bất quá nói thật, ta cũng không có ý xấu gì, thật sự chỉ cảm thấy nhân phẩm Vũ huynh đệ ngươi rất khá, giao A Cẩn cho ngươi cũng yên tâm.

Vũ La lạnh lùng nhìn y, có nhiều người ở đây như vậy, rốt cục Vũ La cũng không tiện kêu lên rằng muội muội ngươi đã không còn trong sạch, cho nên mới cố ý nói với ta như vậy, chỉ lạnh giọng nói:

– Nói như vậy, ta còn phải cảm tạ các vị sao?

– Không phải, không phải…

Chu Hoành vội vã xua tay, nở một nụ cười khổ:

– Nói thật, ta thật lòng hy vọng chuyện giữa ngươi và muội muội ta có thể thành. Phải nói rằng chuyện này ngươi đã chiếm được tiện nghi, muội muội ta hiện tại vẫn còn là tấm thân trong trắng.

– Thật xin lỗi, ta đây cũng không có hứng thú.

Vũ La vẫn cứng rắn từ chối.

Trên đường người vây lại càng ngày càng nhiều, Chu gia trên Tu Chân Giới là gia tộc lớn, có thể vận dụng tài nguyên, nhân mạch hết sức khổng lồ. Nghe nói Nhị công tử của Chu gia đích thân xuất động, lập tức vô số người muốn nhân cơ hội này vuốt mông ngựa.

Hai người mải nói chuyện với nhau, tự nhiên không có lòng dạ nào chú ý tới những người khác, những người vây lại đại đa số là người tu chân, cũng có người lăn lộn giữa Tu Chân Giới và thế tục, mang tới rất nhiều đệ tử bang hội.

Bất luận là người tu chân hay thế tục, ai nấy đều đeo đao vác kiếm, hết sức oai hùng.

Tin này truyền ra rất nhanh, Hiện tại trên đường có gần ngàn người thân đeo vũ khí tụ hội, là muốn làm gì? chỉ có thể là tạo phản!

Thái Thú Kim Lăng lập tức hạ lệnh cho ba ngàn thành phòng quân xuất phát. Đám tu sĩ này làm sao cũng không ngờ phàm phu tục tử dám động thủ với mình, đợi đến khi thành phòng quân vũ trang đến tận răng từ bốn phương tám hướng chỉnh tề chạy bộ tới, tất cả mọi người đều choáng váng, có chuyện gì vậy?

Chu Hoành cau mày, quay người lại hỏi:

– Có chuyện gì?

Lập tức có nhân vật lăn lộn giữa Tu Chân Giới và thế tục đi ra, giọng nịnh nọt:

– Đây chỉ là chuyện nhỏ, để tại hạ giải quyết giúp Nhị công tử.

Hắn tiến vào trong đám đông, tìm đám đầu mục bang hội. Không bao lâu sau, có người tiến tới trước quân trận, đáng tiếc nói chưa được hai câu, nơi nơi hàn quang chợt lóe, hàng chục trường mâu đâm thủng người nọ ném mạnh ra ngoài.

Những nhân vật bang hội nhất thời rối loạn, ba ngàn thành phòng quân, đây chính là quân chính quy thật sự. Vừa ra lệnh một tiếng, tất cả lập tức xuất phát, ép về phía đám tu sĩ.