Chương 443: Đoạt Bảo Trên Đỉnh Núi (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quý Long Đào nói:

– Sau đó mấy lần tầm bảo nữa, mặc dù có thần binh này bảo vệ, nên ta vẫn còn sống, nhưng cũng không lấy được món thần binh nào nữa. Lần này có Đại nhân trời giáng hợp tác, ta nghĩ nhất định chúng ta sẽ không đến nỗi trở về tay không.

Vũ La cũng hiểu, quả nhiên đúng như mình suy đoán, chỉ là đồ nhặt được, chỉ dựa vào linh lực của trận pháp ngưng tụ bên trong pháp bảo mới có thể phát huy uy lực…

Không đúng! Thế giới này cơ hồ không có linh lực, chủy thủ hồng quang này có lẽ là nhờ vào linh lực còn sót lại từ trước, chống đỡ cho tới bây giờ.

Vừa đưa ra kết luận này, vốn Vũ La không quan tâm lắm tới lần tầm bảo Ưng Giác sơn này, hiện tại cũng không khỏi có chút kích động. Vì sao? Bởi vì một món pháp bảo có thể dựa vào linh lực tích trữ của mình mà kéo dài trong mấy ngàn năm, mãi đến bây giờ còn có thể phát huy ra uy lực, chứng tỏ bảo bối trên Ưng Giác sơn này không phải tầm thường.

Cho dù không thích hợp cho mình sử dụng, cũng có thể thu thập mang về nghiên cửu tham khảo.

Đang đi trên đường, Quý Long Đào chợt bước chậm lại, tới bên cạnh Vũ La, thần sắc đầy lo lắng, thương lượng với hắn:

– Đại nhân, xem ra lần này muốn ăn một mình là không có hy vọng. Lúc trước những kẻ tập kích chúng ta, bất quá chỉ là những bộ lạc có thực lực yếu kém. Ngay cả bọn chúng cũng biết được tin này, chắc chắn những đại bộ lạc cũng sẽ phát hiện được.

Vũ La hỏi:

– Chúng ta không thể tránh những đại bộ lạc kia được sao?

Quý Long Đào cười khổ:

– Không tránh được. Xung quanh Ưng Giác sơn, thông đạo dẫn tới đó chỉ có một cửa ra duy nhất, bằng không mỗi lần tầm bảo Ưng Giác sơn cũng không đẫm máu tới mức như vậy.

Vũ La gật đầu:

– Ta hiểu, yên tâm đi. Chúng ta hợp lực đánh cược một lần, thành sự tại thiên.

Quý Long Đào cũng gật đầu.

Quả nhiên đi chưa được bao lâu, phía trước trong bóng tối chợt có người lên tiếng quát:

– Người nào!

Quý Cửu Chung không dám chậm trễ, vội vàng đáp:

– Quý Thị bộ lạc Quý Cửu Chung.

Quý Long Đào lấy mắt ra hiệu với mọi người, các chiến sĩ lập tức đề phòng cẩn thận. Trong bóng tối trước mặt chậm rãi xuất hiện một nhóm người, tay cầm binh khí, vẻ mặt bất thiện. Quý Cửu Chung tiến lên trao đổi, Quý Long Đào cũng đi theo. Đối phương tựa hồ cũng hiểu một mình không thể độc chiếm được bảo tàng Ưng Giác sơn, hai bên bèn ước định trước khi tìm thấy bảo vật sẽ không xâm phạm lẫn nhau, sau đó kết bạn mà đi.

Quan hệ kết minh như vậy hết sức rời rạc, tất cả mọi người đều hiểu một khi xuất hiện bảo vật khiến cho ai nấy thèm nhỏ dãi, vậy liên minh sẽ chia rẽ trong nháy mắt. Bất quá trước khi bảo bối xuất hiện, bộ lạc nào cũng muốn bảo tồn thực lực.

Ngay sau đó, dọc trên đường đi bọn họ gặp được mười mấy bộ lạc khác, thực lực mỗi bộ lạc như vậy cũng không dưới Quý Thị bộ lạc. Nếu tính ra, trừ nhân tố Vũ La ra, thực lực của Quý Thị bộ lạc trong số những bộ lạc tới đây tầm bảo cũng có hạng, có điều đếm ngược từ dưới lên.

Vũ La dùng nguyên hồn quan sát một phen, trong mỗi bộ lạc như vậy cũng có một hay hai món pháp bảo, xem ra những người này tới đây đã có chuẩn bị từ trước.

Nhiều thế lực như vậy tụ tập lại với nhau, muốn không sinh chuyện cũng khó. Nhưng không có nhà nào có lòng tin mình có thể gồm thâu tất cả những nhà khác. Nếu tùy tiện xuất thủ, chắc chắn bị người khác ngồi ngoài ngư ông đắc lợi, cho nên nhà nào cũng âm thầm ước thúc thủ hạ của mình kìm chế.

Nơi này đã cách cửa ra rất gần, đi hơn một canh giờ, bọn họ đã nghe tiếng gió gào thét vang lên ở cửa ra.

Một tảng đá bị cương phong thổi bay khỏi đỉnh Ưng Giác sơn, đập thật mạnh vào giữa sườn núi, chấn động thật mạnh truyền vào sơn động. Những chiến sĩ có thực lực kém một chút không khỏi bị chấn cho lùng bùng lỗ tai một hồi lâu.

Từ đầu đến cuối Vũ La hết sức trầm mặc, nhìn qua như một chiến sĩ tầm thường trong Quý Thị bộ lạc. Dường như Quý Long Đào cố ý giấu diếm thân phận Vũ La, cho nên không giới thiệu hắn với những bộ lạc khác.Tiếng gió bên ngoài càng ngày càng mạnh, từng tia cương phong bay ngược vào theo cửa ra, thậm chí có vài tia bay tới trước mặt mọi người, quét qua trên mặt giống như bị một thỏi sắt nung đỏ phớt qua.

Tất cả mọi người là loại người dồi dào kinh nghiệm, hiểu rằng tình hình như vậy có nghĩa là phong triều sắp sửa qua. Trời bên ngoài tối đen, mỗi ngày trước lúc bình minh, thông thường cương phong sẽ gián đoạn trong một thời gian ngắn.

Vì vậy tất cả mọi người đều rục rịch kích động, tộc trưởng các bộ lạc đều hạ giọng dặn dò kế hoạch cho các chiến sĩ của mình. Cũng không có gì nhiều ngoài “chưa có bảo bối chưa cho phép xuất thủ”, “xuất thủ phải hung ác, không lưu người sống”…

Dần dần tiếng gió bên tai nhỏ đi, cuối cùng cả thiên địa trở nên yên tĩnh không tiếng động. Trong đường hầm, chỉ có tiếng hô hấp ồ ồ vì khẩn trương của chiến sĩ các bộ lạc.

– Đi!

Cũng không biết là ai bất ngờ kêu lên một tiếng, mọi người đồng loạt ùa lên.

Dưới tình cảnh này, dù biết rõ xông lên trước cũng chưa chắc đã có thu hoạch tốt nhất, nhưng ai nấy không nhịn được, cũng muốn xông ra sớm một chút. Cửa ra nhỏ hẹp, nhiều người ra cùng lúc như vậy, nhất thời chật chội. Lúc này những liên minh tạm thời đã phát huy tác dụng, mười mấy bộ lạc này lập tức chia làm bốn phe, chém giết hỗn loạn.

Sau khi bỏ lại bảy tám cái xác ở cửa ra, tất cả mọi người mới ra ngoài hết.

Sau khi đi ra, tất cả mọi người không có ý báo thù thanh toán, bắt đầu sử dụng cả tay lẫn chân bò lên đỉnh núi.

Trong thế giới dưới lòng đất này, Ưng Giác sơn cũng là một ngọn núi cao. Đã trải qua phong triều vài ngàn năm bào mòn, cũng còn cao chừng hai ngàn trượng. Tuy rằng trong mắt Vũ La bất quá chỉ là một ngọn đồi hơi cao một chút, nhưng ở thế giới này, nếu so với những ngọn núi khác đã bị cương phong thổi mòn đỉnh trở nên bằng phẳng, Ưng Giác sơn này cũng như hạc giữa đàn gà.

Hơn nữa trên đỉnh Ưng Giác sơn vẫn còn giữ được một đỉnh nhọn.

Dọc trên đường đi, Quý Cửu Chung giải thích với Vũ La lai lịch tên Ưng Giác sơn.

Hình dáng ngọn núi này hơi giống chim ưng, một bên lồi ra ngoài giống như mỏ ưng. Nhưng trên “đầu ưng” lại có một đỉnh nhọn giống như một chiếc sừng, cho nên mới gọi là Ưng Giác (sừng) sơn.

Ngọn núi đã trải qua vài ngàn năm cương phong bào mòn, trở nên cực kỳ hiểm trờ, nhưng vẫn có không ít khe đá. Đối với chiến sĩ các bộ lạc vốn khỏe mạnh cường tráng, leo lên ngọn núi như vậy hết sức dễ dàng.

Bọn họ chỉ có thời gian nửa canh giờ, hết thời gian này, bất kể có tìm được bảo tàng hay không đều phải lập tức trở xuống lòng đất. Cho nên ai nấy ra sức bò lên thật nhanh.

Độ cao hai ngàn trượng, cho dù là những chiến sĩ mạnh mẽ này cũng phải mất khoảng thời gian ăn xong bữa cơm mới lên tới nơi, thời gian còn lại cho bọn họ không nhiều lắm.

Bất quá cũng may Ưng Giác sơn cũng không làm cho bọn họ thất vọng. Chiến sĩ lên được đỉnh núi đầu tiên đảo mắt nhìn qua, lập tức phát hiện một đạo linh quang chợt lóe lên gần đó.

– Ở đây!

Các chiến sĩ ào tới, chỉ thấy một đạo ngân quang mờ nhạt lóe lên trong một khe đá. Có lẽ gần đây khe đá này bị cương phong bào mòn, cho nên hào quang của bảo vật ẩn bên trong mới lộ ra ngoài.

A… Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, sau lưng một tên chiến sĩ đang vây quanh khe đá lộ ra một vết thương thật lớn, một bảo nhiễu chợt lóe lên.

– Động thủ!

Một tiếng quát vang lên, nhất thời cục diện trở nên không thể nào kiểm soát. Tiếng vũ khí va chạm, tiếng ô quang rít lên, tiếng binh khí đâm vào thân thể, tiếng kêu thét lạc giọng, tiếng gào thảm thiết trước khi chết… Hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Cho đến lúc này, Vũ La mới chậm rãi bò lên.

Trên đỉnh núi đã để lại mười mấy cỗ thi thể.

Quý Long Đào đã rút ra pháp bảo của mình, hồng quang bao phủ, gom các chiến sĩ Quý Thị bộ lạc lại một chỗ, vây thành vòng tròn, ngăn cản một đại bộ lạc bên ngoài công kích.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, bên cạnh Quý Long Đào chỉ còn lại sáu người, ba người kia cũng đã trở thành ba cái xác không hồn vô tri vô giác nằm dưới đất.