Chương - 277: Bách hoa sơn, trận pháp yêu tộc (thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quách Tổ Hoành hừ một tiếng:

– Hảo ý xin tâm lĩnh, mời các hạ trở về, bàn… bàn sinh không có hứng thú.

Y nói vài câu với kỵ sĩ này đã là vô cùng nể mặt. Nếu không phải Quách Tổ Hoành hiểu rõ thân là tu sĩ. nắm giữ thiên địa thần lực, lại vọng sát phàm nhân ắt sẽ gặp báo ứng, y đã không nhiều lời với kỵ sĩ kia.

Kỵ sĩ nọ nghe y từ chối, nhất thời có chút tức giận, trong mắt hung quang chợt lóe, rơi ngựa trong tay có vẻ căng thẳng. Mất Nam Vân hơi nheo lại, nếu kỵ sĩ này ra tay, bọn họ chỉ là tự bảo vệ mình, giết cũng không sao.

Không ngờ kỵ sĩ nọ có thể dằn cơn tức giận lại, chỉ hừ lạnh một tiếng đã giục ngựa quay đầu chạy trở về.

Nếu đã như vậy, ba người cũng tiếp tục đi đường của mình. Không ngờ rằng chưa được bao xa, chợt nghe phía sau có tiếng gọi:

– Ba vị tiên sinh, xin dừng bước…

Bọn họ quay lại, thì ra là một lão nhân trong đội nhân mã kia đang giục ngựa đuổi theo.

Nam Vân có chút không kiên nhẫn, nhìn nhìn Vũ La cùng Quách Tổ Hoành, thế nhưng sắc mặt hai người vẫn tỏ ra bình thản. Bỗng nhiên Nam Vân bừng tỉnh ngộ, đây là cái gọi là khí độ của từng người. Quách Tổ Hoành có thể có được công phu hàm dưỡng như vậy cũng không có gì bất ngờ, dù sao y cũng là đệ tử kiệt xuất của Thái Âm sơn. Nhưng Vũ La xuất thân Nhược Lô Ngục, có thể được như vậy quả là rất khá.

Trong lòng Nam Vân chợt hiểu: người có thể được Chu Đại Trưởng lão coi trọng, quả thật có chỗ bất phàm.

Lão nhân nọ có tướng mạo vàng vọt. dáng người giữ aìn rất tốt không mập không ốm, đuổi theo ba người tỏ ra lễ phép ôm quyền nói:

– Ba vị tiên sinh, lão hủ chính là Tri huyện của Sơn Dương huyện này, chẳng hay vị tiên sinh này có thể nể chút bạc diện của lão hủ, qua đó một chuyến chăng?

Vốn ba người cho rằng lão nhân là một người hầu, không ngờ lại là một vị Huyện lệnh.

Quách Tổ Hoành cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn nhìn chiếc cáng xa xa hỏi:

– Rốt cục bảo ta qua đó để làm gì?

Lão nhân cười có vẻ mờ ám:

– Tiên sinh cứ đi sẽ biết, tốt nhất tiên sinh nên biết, với thân phận của lão hủ cũng không được ngồi kiệu trước mặt người kia. VỊ vừa rồi tới thỉnh tiên sinh tuy rằng không nói ra, nhưng một thân nghệ nghiệp siêu quần bạt tụy, thân phận của y là Du Kích Tướng quân của bàn quận, chưởng quản một doanh hai vệ, ba vạn binh mã, nhưng cũng chỉ có thể làm hộ vệ mà thôi.

Nếu ba người là sĩ tử ra ngoài du học thật sự, nghe xong đã sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.

Du Kích Tướng quân chính là đại tướng ngũ phẩm đương triều, dù là vị Huyện lệnh trước mặt cũng là quan thất phẩm. Rất nhiều học sinh cả đời chưa chắc leo lên được chức quan thất phẩm, chỉ có thể cả đời làm thư lại trong huyện nha.

Vốn Tri huyện Đại nhân tường rằng sau khi nghe xong những lời của mình, ba vị tiên sinh này sẽ cắm đầu chạy tới đó. Nhưng không ngờ Quách Tổ Hoành vẫn khoát tay:

– Đã không quen biết, không dám làm phiền, cáo từ!

Lão nhân gấp gáp nói:

– Không phiền, không phiền chút nào…

Quách Tổ Hoành cũng có chút không kiên nhẫn:

– Nàng không phiền nhưng ta phiền.

Lão nhân không tức giận, lại nở một nụ cười mờ ám:

– Lão hủ không ngại nói thẳng cùng tiên sinh, người ngồi trên cáng chính là Lăng Dương Quận chúa Đại Chu. cùng thị nữ của nàng. Lăng Dương Quận chúa chính là cháu gái của Hoàng đế đương triều, là hoàng thân quốc thích. Quận chúa Đại nhân thấy tiên sinh dáng vẻ đường đường, cho nên đem lòng ngưỡng mộ. Chỉ cần tiên sinh qua đó hầu hạ. khiến cho nàng hài lòng, tương lai làm Phò mã còn không dám nói, nhưng nếu được Quận chúa thích, ban cho tiền đồ, ngày thường lui tới là không thành vấn đề.

Lão nhân nói hơi mập mờ, Quách Tổ Hoành chỉ nghe được cái gì Phò mã, dáng vẻ ngơ ngác nhìn sang Nam Vân:

– Nam huynh, lão nói như vậy là có ý gì?

Nam Vân xấu hổ vô cùng, ấp úng không tiện nói thẳng.

Vũ La cũng không cố kỵ gì, lộ ra một nụ cười tinh quái:

– Ý là Quận chúa Đại nhân coi trọng hoa dung nguyệt mạo của ngươi, chuẩn bị chiêu mộ ngươi làm tân khách sau rèm. Nếu ngươi hầu hạ có công, tương lai sẽ thưởng cho ngươi quan chức…

Lão nhân nghe vậy cười gượng:

– Nói thẳng ra như vậy quả thật không tiện…

Quách Tổ Hoành giận tím mặt:

– Cút! Không nể lão là người có tuổi, ta đã giết chết lão thất phu ngươi ngay tức khắc!

– Ha ha ha…

Vũ La cười rộ. Lão nhân nọ thật ra rất thức thời, hảo hán không chịu thiệt ngay trước mắt. Tuy rằng Du Kích Tướng quân tài giỏi thật, nhưng y ở cách xa ngoài trăm bước, mình lão đối mặt với ba tiểu tử tráng niên, nếu xảy ra động thủ ắt sẽ thiệt thòi.

Vì thế lão lập tức lui về phía sau. đi ra ngoài mấy chục bước, lúc này mới xoay người chỉ vào ba người cả giận nói:

– Đúng là một bọn sĩ tử không biết thức thời, Quận chúa Đại nhân coi trọng các ngươi như vậy, chính là phúc khí của các ngươi. Dám kháng mệnh bất tuân, quả thật không biết chữ chết viết thế nào, các ngươi hãy chờ đó.

Vũ La vừa cười vừa nhìn Quách Tổ Hoành. Tiểu từ này quả thật tướng mạo đường đường. Lăng Dương quận chúa coi trọng y cũng không phải là chuyện lạ. Chẳng qua gặp mỹ nam từ giữa đường lập tức muốn thu nạp người ta vào khuê phòng mình, có thể thấy thường ngày Lăng Dương Quận chúa này dâm loạn tới mức nào.

Vừa rồi Huyện lệnh kia nói nàng là cháu gái của Hoàng đế đương triều, vậy cũng là vàn bối của Chu Thanh Băng, thật không ngờ Chu Thanh Băng lại có cháu gái như vậy.

Lão nhân Huyện lệnh trở về báo lại, quả nhiên Lăng Dương Quận chúa đùng đùng nổi giận, ra lệnh một tiếng. Tên Du Kích Tướng quân kia giục ngựa vung tay, dẫn dắt đám kỵ sĩ thủ hạ chạy tới.

Tuy rằng chỉ có hơn hai mươi người, nhưng ai nấy đều cởi ngựa cao to. Những người này chính là thán binh của Du Kích Tướng quân, từng chém giết vài năm trên chiến trường phía Bắc cùng Man tộc, mỗi người đều đã giết qua hàng chục tính mạng địch nhân. Mặc dù bọn chúng chưa khoác chiến giáp, nhưng lúc rút đao xung phong vẫn toát ra một cỗ sát khí bừng bừng khiến cho người ta kinh hồn khiếp vía.

Vốn trong lòng Du Kích Tướng quân kia khinh thường người đọc sách. Y từng thấy qua vô số sĩ tử tự cho là khí tiết cao xa, mở miệng ra là vô cùng khẳng khái, nhưng khi chân chính gặp sát trận lập tức sợ vãi ra quần, chân không đứng vững.

Tên Du Kích Tướng quân cho rằng ba người này cũng là như vậy. Cũng là bị Lăng Dương Quận chúa muốn thu làm diện thủ, nhưng không vượt qua được tự tôn. dùng lời nghiêm khắc từ chối ngoài miệng. Chỉ cần mình tới đó hù dọa một phen, lập tức sẽ trở nên ngoan ngoãn như thô.

– Hừ. quả là một đám phế vật, Quận chúa Đại nhân coi trọng các ngươi, chính là các ngươi có phúc khí!

Hơn hai mươi người thúc ngựa xung phong tới, đến nửa đường rút bội đao sáng như tuyết ra, dùng thân đao vỗ vào yên ngựa kêu leng keng, toát ra sát khí oai phong chăng khác nào chiến trận.

Kỵ binh xông tới như cơn lốc, nhưng cũng không xuất hiện tình huống ba người sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vãi cả ra quần như tên Du Kích Tướng quân tưởng tượng, vẻ mặt cả ba đều hết sức bình thản.

Nam Vân thấy nhìn đối phương thế tới rào rạt, không khỏi thoáng động tay, nhưng bị Vũ La ngăn lại:

– Việc thế tục cứ giải quyết theo thủ đoạn thế tục.

Nam Vân có chút không phục: chuyện tới nước này rồi, làm thế nào giải quyết theo thế tục được? Tuy rằng ai nấy đều là tu sĩ. thực lực vượt xa phàm nhân bình thường, nhưng cũng không thể đứng yên mặc cho bọn chúng dùng loạn đao chém bừa.

Hơn hai mươi kỵ binh quay xung quanh ba người, chạy một vòng, tiếng vó ngựa như sấm. ánh đao soàn soạt, tên Du Kích Tướng quân mắt lóe tinh quang:

– Giết!

Hơn hai mươi thanh trường đao từ bốn phương tám hướng chém xuống đầu ba người.

Mắt thấy ba người sắp bị loạn đao phân thây, nhưng không ai động, thình lình phía sau đám kỵ binh vang lên một tiếng quát:

– Chậm đã…

Bốn tên tráng hán khiêng cáng chạy tới, Huyện lệnh Sơn Dương cũng cẩn thận chạy theo hầu.

Trên cáng tre là một nữ nhân thân thể đầy đặn, cũng có vài phần nhan sắc.

– Giết như vậy thật là đáng tiếc, mang về đi, chờ bản Quận chúa hưởng dụng qua rồi hãy tính.

-Dạ!