Chương - 276: Thiên môn thập kiệt (trung+hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đại công tử Chu gia nói cho Ô Kiếm Trần nghe rất rõ ràng:

– Vũ La là nữ tế của phụ thân Đại nhân cùng cả nhà chúng ta, hơn nữa tình đầu ý hợp với muội muội ta, Ô gia các ngươi đã là cái thá gì? Bất quá chỉ là một con chó được phụ thân Đại nhân cất nhắc mà thôi. Nếu như ngoan ngoãn nghe lời, con rối trưởng lão này cũng có thể tiếp tục sống yên ổn, tối thiểu ngoài mặt cũng được oai phong. Đáng tiếc các ngươi đắc ý quá mức, tới nỗi quên mắt mình là ai. Muội phu ta, ngươi cũng dám đắc tội, chuyện của Ô gia các ngươi chính là hỏng trong tay ngươiỉ

Ô Kiếm Trần lập tức bừng tỉnh ngộ, không ngờ rằng chuyện này là vì mình đắc tội Vũ La. Chu Hùng nói xong khoát tay, bảo người đưa Ô Kiếm Trần ra ngoài:

– Tìm vài người kha khá hầu hạ y vài ngày, nhưng đừng để cho y chết.

Chu Hùng trút giận cho muội phu. tự nhiên hạ độc thủ. Vài ngày sau đó, Ô Kiếm Trần bị cao thủ tra tấn của Ám Vệ đánh cho vô cùng thê thảm, chịu đủ đau đớn, sống không bằng chết, thế nhưng muốn chết cũng không chết được.

Sau khi Ô gia bị bắt, Vũ La lại nhận được truyền âm cách không của Chu Thanh Giang:

– Lần này là ta sơ sót. vội vàng truy kích tiêu diệt dư đảng của Sở Tam Tuyệt, quên khảo sát nhân phẩm Ô gia kỹ càng một chút, hiện tại sự tình có chút phiền phức.

Vũ La hỏi:

– Làm sao vậy?

Chu Thanh Giang nói:

– Trịnh Tinh Hồn nhúng tay vào.

Đương nhiên Vũ La biết Trịnh Tinh Hồn là ai. Đường đường chưởng môn Thái Âm sơn trong Cửu Đại Thiên Môn, cường địch tiền kiếp Vũ La. hào hữu của chưởng môn Cửu Nghi sơn Lâm Tuyệt Phong. Cửu Nghi sơn của Lâm Tuyệt Phong cùng Thái Âm sơn của Trịnh Tinh Hồn chính là minh hữu. là một cỗ thế lực rất có thực lực trong Cửu Đại Thiên Môn.

Nhưng Chu Thanh Giang cho rằng Vũ La không biết Trịnh Tinh Hồn là ai, cho nên cẩn thận nói qua một lượt.

Sau đó lão mới nói:

– Trong Trưởng lão hội, trưởng lão Mạnh Hải Thiên chính là người của Trịnh Tinh Hồn. Nếu ta đoán không lầm, Trịnh Tinh Hồn cùng Mạnh Hải Thiên chính là loại người có dã tâm mà con đã nói.

– ô trưởng lão bị hạ bệ, Ô Kiếm Trần vào ngục, nhiệm vụ này đã thiếu đi một người, Mạnh Hải Thiên bèn điều tới một người cho ta.

Chu Thanh Giang nói tới đây bèn cười lạnh một tiếng:

– Con đoán thử xem là ai?

Không đợi Vũ La đoán, lão đã nói toạc ra:

– Đại sư huynh của lớp cao thủ trẻ tuổi Thái Âm sơn, Quách Tổ Hoành.

Người này Vũ La cũng đã từng nghe qua, nhưng đại đa số là nghe ở đời này, không khỏi cau mày hỏi:

– Là Quách Tổ Hoành một trong Thiên Môn Thập Kiệt ư?

Chu Thanh Giang nói:

– Chính là y, con phải cẩn thận, bọn chúng phái Quách Tổ Hoành tới đây, e rằng không phải vì muốn phối hợp chặt chẽ với con hoàn thành nhiệm vụ này.

Vũ La nở một nụ cười tỏ ra không sao cả:

– Không sao, cứ để y tới đây.

Vốn Vũ La định nói cho Chu Thanh Giang biết chuyện Tháp Sơn đảo, xin lão phái người tới trấn thủ Tháp Sơn đảo. Nhưng sau khi cân nhắc một chút, Chu Thanh Giang mục tiêu quá lớn. chỉ cần lão an bài sự tình gì, cho dù là bí mật tới đâu cũng sẽ bị kẻ hữu tâm phát hiện. Dù sao thế lực của Chu Thanh Giang cũng quá hùng mạnh, có quá nhiều kẻ địch.

Trong lúc nhất thời Vũ La có hơi do dự, cho nên chưa vội nói, suy nghĩ kỹ một phen xem

có biện pháp nào khác hay không.

Cách nói Thiên Môn Thập Kiệt chỉ mới phổ biến trong vài năm gần đây. Tu sĩ Trung Châu nhiều như lông trâu, hầu như mỗi tháng đều có một hai ‘thiên tài’ ngang trời xuất thế, hoặc là chém giết hung thú cấp cao nào đó, hoặc là tốc độ tu luyện kinh người, hoặc là lấy được một món dị bảo nào đó.

Tóm lại cái gọi là ‘thiên tài’ này thật sự rất nhiều, khiến cho các tu sĩ cũng cảm thấy phiền. Bọn họ cho rằng trong đó nhất định có vàng thau lẫn lộn, cho nên tập hợp tất cả thanh niên tài tuấn lại, bình chọn ra mười người hùng mạnh nhất trong đó xung là Trung Châu Thập Kiệt.

Nhưng sau khi bình chọn xong, mọi người mới phát hiện ra, Thập Kiệt này toàn là đệ tử của Cửu Đại Thiên Môn.

Đây thật sự là ngẫu nhiên, trước khi bình chọn, mọi người không nghĩ tới chuyện thiên vị cho đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, thế nhưng bình chọn xong mới phát hiện ra kết quả là như vậy.

Chuyện này cũng phản ánh rất đúng thực trạng của Tu Chân Giới Trung Châu: Có lẽ có những môn phái khác có bề ngoài nổi trội hơn. nhưng cường giả chân chính thủy chung vẫn là Cửu Đại Thiên Môn.

Đạo thống truyền thừa mấy vạn năm. căn cơ thâm hậu, nội tình khó lòng tưởng tượng.

Vì thế danh hiệu Trung Châu Thập Kiệt mới trở thành Cửu Đại Thiên Môn Thập Kiệt, gọi tất là Thiên Môn Thập Kiệt.

Cũng có một sự trùng hợp nữa, mỗi người trong Thiên Môn Thập Kiệt đều mang một loại Tuệ Căn khác nhau, cũng là mười loại Tuệ Căn đứng đầu trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn của Tu Chân Giới.

Vũ La trò chuyện với Chu Thanh Giang xong, ngay hôm sau lập tức có một tu sĩ thanh niên dáng vẻ nho nhã lễ độ tiến nhập Yên sơn, ngoài năm mươi dặm liền xuống khỏi pháp bảo, đi bộ tới trước Nhược Lô Ngục, đệ trình danh thiếp bạch ngọc của mình, tươi cười hiền lành nói:

– Thái Âm sơn Quách Tổ Hoành tới bái kiến Vũ La Vũ Đại nhân.

Vừa nghe người này của Thái Âm sơn, còn là một trong Thiên Môn Thập Kiệt, mấy tên ngục tốt trực nhật sợ run. lập tức co giò chạy vào trong Nhược Lô Ngục tìm Vũ La.

Vũ La nghe ngục tốt bẩm báo, trong lòng lại cảm thấy không ổn. Tên Quách Tổ Hoành này rất biết tiến thối, hiển nhiên là thiếu niên lão luyện, đây cũng là kẻ khó chơi.

Hắn thu thập qua loa một chút, từ trong Nhược Lô Ngục đi ra. Quách Tổ Hoành vừa nhìn thấy hắn lập tức chắp tay:

– Phải chăng là Vũ huynh đệ?

Vũ La niềm nở đón chào:

– Quách huynh…

– Vốn là nhiệm vụ đơn giản, nhưng người Ô gia khuấy đảo một phen, rốt cục lại khiến cho Quách huynh vất và, phải đi với ta một chuyến, thật là xấu hổ.

Quách Tổ Hoành mỉm cười:

– Vũ huynh đệ khách sáo rồi, nhiệm vụ này đã chậm trễ không ít thời gian, nếu Vũ huynh đệ không ngại, chúng ta xuất phát ngay tức khắc được chăng?

Vũ La cầu còn không được:

– Tốt lắm!

Hai người đi dọc đường, chợt thấy Nam Vân vội vàng chạy tới. Y không dám đắc tội với bất cứ ai trong hai người này, một phen ôm quyền xin lỗi. Ba người kết bạn đồng hành, đi tới chỗ trận pháp nọ.

Hôm trước Nam Vân vào tĩnh thất Nhược Lô Ngục báo cáo với Thân Đồ Nghĩa. Thân Đồ nghĩa chưa nói lời nào đã chặt đứt truyền âm liên lạc, làm cho Nam Vân trong lòng bất ổn. Ngay chiều hôm ấy, y vội vàng rời khỏi Nhược Lô Ngục chạy trở về Thẩm Phán Đình.

Y đoán rằng thế lực sau lưng Vũ La tuyệt không đơn giản, nhưng y cũng đoán rằng cùng lắm chuyện này để cho Vũ La làm chủ tướng nhiệm vụ. điều Ô Kiếm Trần đi nơi khác là xong.

Có ngờ đâu Nam Vân còn chưa về tới Thẩm Phán Đình, giữa đường nhận được tin tức Ô gia rơi đài.

Lúc ấy Nam Vân đang điều khiển phi kiếm bay như điên cuồng về Thẩm Phán Đình, muốn tìm hiểu rõ Thân Đồ Nghĩa có ý gì. Chợt nhận được tin này do người trong Thẩm Phán Đình truyền qua yêu bài, lập tức từ trên phi kiếm ngã lộn cổ xuống dưới. May là bản lãnh Nam Vân thâm hậu. sau khi rơi tự do xuống mấy chục trượng lập tức thi triển một thế Lý Ngư Đà Đỉnh, phi kiếm mới lặng lẽ bay xuống nâng y lên.

Nam Vân vẫn chưa kịp tiêu hóa tin tức vừa nhận được, chậm rãi đáp xuống mặt đất tìm một tàng đá ngồi xuống, lòng thầm kinh hãi, tim đập thình thịch: Ô gia xong đời đơn giản vậy sao?

Một thế gia vừa mới quật khởi trên Tu Chân Giới, nói xong là xong… Nam Vân không biết chi tiết trong chuyện này, chỉ có thể biết kết quả. Ô gia mà y cho rằng sẽ phát triển rất nhanh trong tương lai, trở thành thế gia nhất lưu trên Tu Chân Giới, bởi vì Ô Kiếm Trần không biết sâu cạn đắc tội Vũ La. toàn bộ Ô gia đã bị diệt.

Nam Vân biết thế lực sau lưng Vũ La không đơn giản, nhưng không ngờ lại hùng mạnh tới mức này.

Nam Vân còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, mệnh lệnh do Thân Đồ Nghĩa đưa ra đã tới, bảo y lập tức chạy trở lại Nhược Lô Ngục hội hợp cùng Vũ La. cấp trên đã an bày Quách Tổ Hoành giúp đỡ Vũ La hoàn thành nhiệm vụ này.

Nam Vân lại giật nảy mình lần nữa. Quách Tổ Hoành là một trong Thiên Môn Thập Kiệt nổi bật nhất trong hai năm vừa qua. thân mang Linh Tổ Tuệ Căn. một trong mười Tuệ Căn hàng đầu. là hy vọng tương lai của Thái Âm sơn. người kế vị Trịnh Tinh Hồn.

Người như vậy chỉ tới giúp đỡ Vũ La. chẳng phải là địa vị Vũ La còn cao hơn cả Thiên Môn Thập Kiệt sao?

Nam Vân cảm thấy bàng hoàng ngơ ngác vòng trở về, tới nửa đường gặp Vũ La và Quách Tổ Hoành. Hai người này, đối với Vũ La. Nam Vân chỉ có thể ngước cổ trông lên. Ô gia có thế lực lớn như vậy còn phải rơi đài, Nam Vân y chỉ là một tán tu không có chỗ dựa. trước mặt Vũ La ngoại trừ cụp đuôi ra còn có thể làm gì khác?

Nam Vân cũng không thể trêu vào Quách Tổ Hoành, sau lưng người ta là Thái Âm sơn hùng mạnh, chỉ cần một ngón tay cũng thừa sức đâm chết y.

Hiện tại Nam Vân lại không muốn nhúng tay vào nhiệm vụ lần này. vốn y cho rằng nhiệm vụ này có bối cảnh đơn giản, y ở Thẩm Phán Đình cũng đã một thời gian dài, định nhân cơ hội này ra ngoài một chút, hiện tại hoàn toàn không còn tâm trạng tốt như vậy nữa.

Nếu là người bình thường không biết lợi lại, còn có thể vui mừng vì có được một cơ hội tốt để kết giao với Vũ La và Quách Tổ Hoành. Nhưng Nam Vân hiểu rất rõ ràng, hai người này không có khả năng ở chung hòa thuận, mình kẹt ở giữa như vậy, nhất định là trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.

Nam Vân mặt nhăn mày nhó bay cùng Vũ La và Quách Tổ Hoành hết một ngày, cuối cùng hơi yên tâm một chút. Tối thiểu hai vị này cũng rất kềm chế, không có ý trở mặt với nhau ngay tại chỗ.

Dường như dọc trên đường đi vô cùng hòa khí. nhưng Vũ La vẫn cảm thấy có một đôi mắt cứ nhìn mình chằm chằm, trực giác này đến từ nguyên hồn hùng mạnh của hắn. Nếu không có nguyên hồn Nam Hoang Đế Quân tiền kiếp, Vũ La cũng không thể nào phát hiện ra điểm khác thường này.

Hắn mười phần khẳng định, có người đang dùng một loại pháp thuật đặc biệt âm thầm giám thị mình.

Trong lúc nghỉ ngơi dọc đường, trong lúc Vũ La tu luyện thường xuyên bị cảm giác này đánh thức, hắn cẩn thận quan sát Quách Tổ Hoành, nhưng không có phát hiện điểm nào khả nghi. Tuy là như vậy, nhưng Vũ La vẫn hết sức chắc chắn, kẻ âm thầm giám thị mình chính là Quách Tổ Hoành.

Nhân vật nằm trong Thiên Môn Thập Kiệt này thủy chung khiến cho Vũ La có cảm giác hết sức âm trầm. Tuy rằng nhìn bề ngoài Quách Tổ Hoành tươi cười rạng rỡ, dù rằng đối với phàm nhân, y cũng niềm nở đón chào, nhưng Vũ La vẫn cảm thấy có điểm khác thường.

Rốt cục là Quách Tổ Hoành muốn làm gì? Vũ La thầm nghi hoặc.

Trước khi tới Bách Hoa sơn. Vũ La đoán rằng sở dĩ thiết lập trận pháp trong một ngọn núi không có gì là nổi bật này, là vì không muốn người khác chú ý. Nhưng sau khi chân chính đi tới Bách Hoa sơn. Vũ La lại phát hiện dường như cũng không đơn giản như mình nghĩ.

Bách Hoa sơn nằm ở Đông Nam Trung Châu, là một ngọn núi nhỏ không quá trãm dặm. Trên thực tế cái tên Bách Hoa sơn ở Trung Châu vô cùng phổ biến, có không dưới mười ngọn núi mang cái tên này.

Bách Hoa sơn này cũng coi như xứng danh, trên từng đỉnh sơn phong trãm hoa đua nở. Tuy rằng toàn là hoa dại, nhưng cũng đủ các màu sắc xanh đỏ trắng vàng, vô cùng xinh đẹp.

Nam Vân và Quách Tổ Hoành rõ ràng không cảm nhận được gì. Bọn họ nhìn núi non trùng điệp trước mặt. thở hồng hộc một hồi, buông ra một câu:

– Chúng ta tới rồi.

Vũ La bất động thanh sắc, dường như hắn đang cẩn thận cảm nhận gì đó.

Hắn vừa bước vào phạm vi Bách Hoa sơn đã lập tức có cảm giác kỳ quái: nơi này rất giống Đông Thổ.

Lúc hắn tiến vào Đông Thổ, hoặc nói chính xác là tiến vào lăng mộ nọ, không có cảm giác gì khác với Trung Châu, lúc trở lại Trung Châu cũng không có cảm giác gì khác Đông Thổ.

Nhưng tới nơi này, đột nhiên trong cơ thể có một ký ức nào đó nhắc nhở hắn. nơi này rất giống với lăng mộ Đông Thổ nọ.

Nhưng giống ở chỗ nào, Vũ La cũng không biết được.

Nam Vân lấy ra một chiếc ngọc ấn nhỏ nhắn tinh xảo, nhẹ nhàng điểm một cái, linh

quang xuất hiện trên ngọc ấn, biến ảo ra một tấm bàn đồ Bách Hoa sơn.

Trên bàn đồ có một điểm đỏ được đánh dấu. Nam Vân nói:

– Chính là nơi này, chúng ta tới đó đi thôi.

Đến nơi này, nếu phi hành quá thấp sẽ rất dễ bị phàm nhân nhìn thấy, ba người bèn tìm một nơi yên tĩnh hạ xuống, đi bộ vào núi. Dù sao ba người cũng có bàn đồ trong tay, theo đó tìm kiếm hẳn là không khó khăn gì.

Bách Hoa sơn này không hề nổi bật ở Trung Châu, nhưng cũng là một nơi du ngoạn phong cảnh trong những quận huyện xung quanh.

Ba người từ trong chỗ khuất đi ra, dọc trên đường đi đã thấy vài toán sĩ tử dắt theo nữ quyến nói nói cười cười tiến vào trong núi, còn có mấy đứa trẻ đi theo, mang theo thức ăn nước uống, hiển nhiên là một ngày tốt để đi chơi núi.

Không chỉ có dân chúng bình thường, cũng có một ít người nhà quyền quý. Bọn Vũ La vừa vào núi không lâu, đã thấy phía sau xuất hiện một đội nhân mã không nhanh không chậm cũng tiến vào Bách Hoa sơn. đi cùng đường với bọn Vũ La.

Đội nhân mã này có chừng hơn hai mươi tên kỵ sĩ theo hộ vệ xung quanh, ở giữa là hai chiếc cáng do bốn tên tráng hán khiêng. Người trên cáng nửa nằm nửa ngồi, không nhìn rõ bộ dạng, bất quá y phục sặc sỡ, có lẽ là nữ nhân.

Giữa hai chiếc cáng và đám kỵ sĩ còn có nãm. sáu người hầu thị nữ hầu hạ.

Vũ La cũng không khỏi liếc nhìn vài lần. không phải vì người trên cáng là nữ nhân, mà vì đám kỵ sĩ kia. Bọn họ đang cởi toàn là loại ngựa cao to, phía Nam Trung Châu ít ngựa. dù có cũng chỉ là loại ngựa thấp bé, sờ trường chịu đựng, thích hợp vận chuyên trên quảng đường dài.

Vũ La từng ở trong hoàng cung của Đại Chu vương triều một thời gian, hiểu biết một ít chuyện, có thể nhìn ra đám kỵ sĩ này đang cởi chiến mã của phương Bắc. Loại ngựa này thân cao chân dài, khung xương rất to, là loài lương câu trãm con chọn một ở phương Bắc. Có thể sử dụng hộ vệ bậc này, e rằng không phải là phú hộ tầm thường, có lẽ quá nửa là người nhà quan.

Vũ La bất quá chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua. lại không ngờ rằng một nữ nhân trên cáng vẫy một tên kỵ sĩ tới gần. dặn dò mấy câu. kỵ sĩ nọ lập tức thúc ngựa đuổi theo bọn Vũ La.

Nam Vân cười lạnh một tiếng. Vũ La liền cảm giác được thiên địa linh khí xung quanh bắt đầu dao động. Hiển nhiên Nam Vân đã âm thầm chuẩn bị, nếu cảm thấy những người kia không được, vị Thư Bộ Đại nhân này cũng không ngại dùng đạo thuật cao minh đưa bọn họ quy thiên.

Vũ La khoát tay chặn lại:

– Đừng gây sát nghiệt như vậy, tổn thương thiên lý, sẽ tổn hại cơ duyên không nhỏ.

Nam Vân nghe hắn nói, vội vàng tán đi công pháp:

– vẫn là Vũ Đại nhân suy nghĩ chu toàn.

Quách Tổ Hoành cũng gật đầu nói:

– Chuyện thế tục cứ dùng thủ đoạn thế tục giải quyết là hay nhất.

Kỵ sĩ nọ rõ ràng chạy về phía bọn họ, ba người quyết định không đi nữa, đứng lại chờ đợi.

Tiếng vó ngựa bay nhanh tới, đến nơi kỵ sĩ thình lình thúc mạnh chân vào bụng ngựa. Chiến mã nọ hí lên một tiếng, dựng thăng thân trước, vó ngựa đá loạn xạ trên không làm cho bùn đất tung bay.

Mũi chiến mã phun phì phì. giậm chân có vẻ bất an. Kỵ sĩ nọ cũng không xuống ngựa. ôm quyền thi lễ với ba người:

– Các vị, mồ gia có lễ.

Nam Vân tiến lên hỏi:

– Không biết các hạ đuổi theo, có gì chỉ bảo?

Kỵ sĩ liếc nhìn Quách Tổ Hoành một cái:

– Chủ nhân ta muốn mời vị tiên sinh này qua đó một chuyến.

Vũ La cùng Nam Vân sửng sốt, Quách Tổ Hoành cũng có vẻ bất ngờ, chỉ vào chính mình hỏi:

– Bảo ta đi qua đó ư? Ta lại không biết nàng.

Không biết kỵ sĩ nọ học ở đâu được câu này:

– Gặp nhau không cần phải quen nhau, gặp nhau chính là có duyên.

Y liếc qua một cái, người tu chân không xem trọng vẻ ngoài, y phục ba người vô cùng đơn giản, áo vài bình phàm.

– Xem bộ dạng ba vị có lẽ là sĩ tử du học, mời vị tiên sinh này qua đó, nếu có thể làm cho chủ nhân ta vui lòng, sẽ có ích không nhỏ cho tiền đồ của ba vị.