Chương 641: Cương Sát Long Hồn (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cửu Phẩm Chi Lan cứ chín mươi năm mới kết quả thành thục một lần, sau chín lần thành thục Cửu Phẩm Chi Lan mới tấn thăng thành Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch. Đến lúc này, quả chính là ba trăm năm thành thục một lần, nghe nói một quả của Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch có thể chế tạo ra một Đại Năng.

– Gốc Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch này còn chưa từng kết quả, từ khi nó tấn thăng thành kim mạch đến giờ đã hai trăm sáu mươi năm rồi, sắp sửa sẽ kết quả.

Vũ La cẩn thận quan sát, quả nhiên chậu hoa và bùn đất kia cũng không phải vật phàm, chỉ riêng chậu hoa kia chính là một món pháp bảo nhất phẩm trung.

Hắn gật đầu một:

– Được, mâu thuẫn giữa La Phù Sơn và ta từ đây coi như bỏ qua.

– Chẳng qua, La Phù Sơn sau này có chuyện gì cũng không quan hệ với ta.

Biện Tây Lương cũng có cùng tâm tư với Mục Tuyền Dương: La Phù Sơn ta có thể có chuyện gì phiền đến ngươi? Chỉ cần ngươi không đến tìm phiền toái là được.

Biện Tây Lương ở Yên sơn đã trễ bảy ngày, Trung Châu đã có đại sự liên tiếp phát sinh.

Ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn đã tiêu diệt ba môn phái, trong đó có hai nhà không có một người sống sót chạy thoát, toàn bộ đều bị ma đầu ăn thịt, mãi đến hai ngày sau đó mới có người phát hiện sơn môn của bọn họ đã thành một mảnh phế tích.

Mà một môn phái khác lại là Đăng Thiên Các rất nổi danh, một trong mười đại môn phái, thực lực ở trên Huyền Tiên Môn.

Trong lúc nhất thời các phái Trung Châu người người cảm thấy bất an, không ít người đã bắt đầu chạy, muốn kết thành liên minh bao vây tiễu trừ ma đầu. Thế nhưng những người này, phần lớn phân lượng không đủ, khó có thể triệu tập được lực lượng đầy đủ.

Mà người tinh ý đã nhìn ra, Cửu Đại Thiên Môn vững như Thái Sơn, dường như có tâm tư khác.

Trên mặt ngoài thoạt nhìn Cửu Đại Thiên Môn là sứt đầu mẻ trán, không lo được chuyện ma đầu. Thế nhưng suy nghĩ sâu xa, những môn phái này bị tiêu diệt đối với những môn phái khác của Trung Châu chưa hẳn là chuyện xấu.

Trung Châu tài nguyên hữu hạn, những môn phái này đã không còn, những động thiên phúc địa, quáng mạch của bọn họ chiếm cứ không phải đã thành vật vô chủ sao?

Một chuyện khác, đó là Chu Thanh Giang tuyên bố điều tra của Ám Vệ đối với sự việc Vũ La đồ diệt Trưởng lão hội. Kết luận tự nhiên là có lợi đối với Vũ La, lão “không thể vì tình riêng”, Vũ La bị phạt ba năm bổng lộc, chuyện này cứ như vậy trôi qua. Hiện tại Vũ La ngay cả bổng lộc một năm của mình là bao nhiêu cũng không biết, thế nhưng hắn có thể khẳng định rằng, bổng lộc ba năm cũng không đủ Ngọc Tủy bắn một phát Hồng Vũ tiên pháo.

Cho nên đã phạt thì chịu phạt đi.

Không ai dám dị nghị gì.

Sau đó, dưới sự chủ trì của Chu Thanh Giang, một lần nữa xây dựng lại Trưởng lão hội. Bốn người Đồng trưởng lão tự nhiên đều thành phái thực quyền của Trưởng lão hội.

Nghe nói La Phù Sơn đi theo con đường của Mạnh Liên Ân Ngũ Trang Quan, đã hòa hoãn quan hệ với Vũ La, các Thiên Môn khác cũng đều trở nên động tâm, về phần tám đại môn phái khác càng không cần phải nói, chen chúc mà tới đã gần muốn đạp đổ cánh cửa của Ngũ Trang Quan.

Lần trước ở Nhược Lô Ngục, Vũ La đã dặn dò Mạnh Liên Ân, sau này bất kể là môn phái nào tới cũng không cần tới tìm mình, thu lễ vật lại là được. Lễ vật phải trân quý, ba đại Thiên Môn khác không thể kém hơn so với Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch, tám đại Thiên Môn có chút không biết làm sao.

Chuyện tình cụ thể Mạnh Liên Ân cân nhắc là được, người này ổn trọng, Vũ La rất yên tâm.

Gốc Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch trân quý kia đã được Vũ La nhổ trồng vào trong Thiên Phù Chi Quốc. Thiên Phù Chi Quốc đã có rừng cây Bồng Kinh Thần Mộc, rừng Ngọc Trúc và Độc Long mạch Bích Ngọc Đằng, hôm nay lại thêm Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch, vô cùng vui sướng hân hoan.

Chỉ là Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch này quá nửa không có khả năng lớn thành một cánh rừng, có vẻ có chút lẻ loi hiu quạnh.

Động Động còn đang ngủ say, trong hô hấp mơ hồ có hai cỗ kim vụ hình cổ long ở trong lỗ mũi tiến ra thụt vào. Hai con tiểu quy vốn chui vào trong bộ lông dài của nó ngủ say nghe được động tĩnh của Vũ La, uể oải chui ra, sau khi phát hiện không có gì ăn, nhắm mắt làm ngơ đối với Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch trân quý, tiếp tục trở lại ngũ.

Vũ La di chuyển Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch xong cũng đi ra ngoài. Hắn gọi Kiều Hổ tới, bảo hắn phát một phong văn thư cho Thẩm Phán Đình, mời thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ Cốc Mục Thanh tới một chuyến.

Giọng điệu của công văn này tự nhiên là bộ dạng giải quyết việc chung, hắn nói như thế nào thì Kiều Hổ viết như thế. Nếu là Mã Hồng, chỉ sợ nhất định sẽ vừa viết vừa cười trộm, ngươi muốn gặp lão bà của mình, ai mà không biết, còn làm ra vẻ giống như thật sự có việc công.

Công văn phát đi, Vũ La thở phào nhẹ nhõm, đuổi Kiều Hổ đi, một mình bắt đầu suy tư, cho Cốc Mục Thanhpháp bảo phòng thân thế nào.

Cốc Mục Thanh đã có Thiên Mệnh Thần Phù, tuy rằng cấp bậc không cao, thế nhưng cũng không cách nào sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù khác nữa. Pháp bảo Vũ La ngược lại không thiếu, thế nhưng pháp bảo có thể làm cho nhân vật giống như Trương Thiên Tuyệt kiêng kỵ đều là bản thân hắn đang sử dụng, đã không có cách nào đưa cho Cốc Mục Thanh rồi.

Trong lúc nhất thời hắn cũng không có chủ ý gì hay, thực sự không được, thì để Cốc Mục Thanh sống ở trong Nhược Lô Ngục một thời gian, gần đây Trung Châu đang loạn, giữ vợ ở bên cạnh mình Vũ La mới có thể yên tâm.

Trong Ngũ Trang Quan, Mạnh Liên Ân vừa tiễn chân một trưởng lão của Cửu Hoa Sơn trong tám đại môn phái. Cửu Hoa Sơn cũng đã hạ vốn gốc, đã tặng cho Vũ La một mạch khoáng Ngọc Tủy.

Mạnh Liên Ân biết Vũ La thiếu tiền tự nhiên là chiêu đãi tốt vị trưởng lão này, bảo hắn an tâm mà đi.

Hắn dự định lập tức đi Nhược Lô Ngục đem chuyện mạch khoáng Ngọc Tủy nói cho Vũ La, lại không lường được có người hô to:

– Sư huynh, sư huynh…

Từ bên ngoài quan bay tới một gã đệ tử Ngũ Trang Quan, vô cùng lo lắng:

– Sư huynh đi nhanh, Ưng Tê Nhai báo động, có hung thú nhất phẩm xâm phạm quan!

Hắn vừa nói vừa không ngừng chạy vào trong Ngũ Trang Quan, vừa lớn tiếng kêu:

– Ưng Tê Nhai báo động, hung thú nhất phẩm!

Toàn bộ Ngũ Trang Quan loạn cả lên, liền lập tức có tu sĩ độn quang bay ra khỏi Ngũ Trang Quan thẳng đến Quan Cốc Khẩu.

Ưng Tê Nhai ở bên sườn Quan Cốc Khẩu, Hoài Sơn Hà mênh mông cuồn cuộn từ Quan Cốc Khẩu chảy ra Yên sơn. Trên Ưng Tê Nhai một bên cửa cốc có chín chiếc gương đồng cực lớn đường kính ba trượng, sắp xếp theo kết cấu Cửu Cung, trên mặt kính khắc đầy các loại phù văn, mỗi một mặt gương đồng đều có một góc độ, toàn bộ mặt kính nhắm ngay Hoài Sơn Hà bên dưới.

Vô luận trong Hoài Sơn Hà có hung thú gì tiềm tàng đều khó thoát khỏi sự giám thị của những gương đồng này.

Trên Ưng Tê Nhai, Ngũ Trang Quan đã mở một tòa thạch động, thạch động không lớn, chỉ có thể để một người ở, cửa động là một bình đài, trên mặt có một chiếc cổ chung.

Khi chín chiếc gương đồng phát hiện hung thú, đệ tử thay nhau trực ở trong thạch động sẽ lập tức gõ cổ chung.

Tên đệ tử lúc trước chạy vào trong Ngũ Trang Quan không lâu, Mạnh Liên Ân cũng lập tức nghe được tiếng chuông vang lên liên tiếp.

Hắn không khỏi sửng sốt: Làm sao vị sư đệ kia còn phát hiện hung thú sớm hơn Cửu Cung Kính Trận?

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Mạnh Liên Ân cũng bay lên, sau lưng sáu điểm quang diễm lấp lánh sáng rực, bay thẳng đến Hoài Sơn Hà. Hoài Sơn Hà cách Ngũ Trang Quan vốn cũng không xa, hắn lại toàn lực phi hành, mấy nhịp hô hấp đã đến bờ sông. Hơn mười sư huynh đệ đến trước hắn đều đứng ở bờ sông, tất cả đều ngây như phòng nhìn Hoài Sơn Hà.

Mạnh Liên Ân lại kỳ quái:

– Vì sao còn chưa động thủ, ngây ngẩn cái gì?

Hắn xông lên phía trước, sáu điểm quang diễm sau lưng vừa lóe, phân biệt hóa thành sáu món pháp bảo linh đang (lục lạc), bảo kiếm, lư hương, gương đồng, ngọc ấn, cổ thu, đang định động thủ, nhưng lúc thấy rõ tình hình trong Hoài Sơn Hà, cũng phải sững sờ tại chỗ.Mạnh Liên Ân hít một hơi khí lạnh, thu lại sáu món pháp bảo bên người lại, trầm giọng nói:

– Mau lui lại…

Trong Hoài Sơn Hà sóng nước cuồn cuộn, tiếng nước nổ vang, một con quái vật khổng lồ cuồn cuộn ở trong nước, thỉnh thoảng lộ ra trên mặt nước, không phải là một chiếc cự trảo dài ba mươi trượng thì là một chiếc đuôi lớn dài sáu mươi trượng.

Móng vuốt giống như giao trào, đuôi giống như cá sấu.

Lân phiến giống như nham thạch cao vút dữ tợn, biển hiện thực lực đáng sợ của chủ nhân.

Một con cự thú như vậy tuyệt đối không phải những đệ tử như bọn họ có thể đối kháng, nói là một con hung thú nhất phẩm chỉ sợ đều có chút đánh giá thấp thực lực của cự thú này.

Mạnh Liên Ân cũng đã hiểu được, vì sao tên đệ tử kia còn phát hiện cự thú trước cả Cửu Cung Kính Trận: Chỉ cần đứng ở bờ sông, cách hàng chục dặm cũng có thể nhìn thấy cự quái này.

Mạnh Liên Ân vừa lui về phía sau, vừa âm thầm bóp nát một tấm ngọc phù. Ngọc phù này chính là một loại linh phù cấp bậc thấp nhất, là của Vũ La cho hắn, chỉ cần vừa vỡ Vũ La bên kia lập tức có thể biết.

Con cự thú này chính là con quái vật lớn nhất mà Ngũ Trang Quan gặp phải từ trước đến nay, Mạnh Liên Ân lo lắng, cho dù là sư tôn và các sư thúc đều tới cũng không nhất định có thể làm gì tên gia hỏa này.

Sau khi bóp nát ngọc phù, hắn thoáng an tâm một chút. Trong Đông Hồ địa cung, quái vật kinh khủng như vậy Vũ La cũng có thể đối phó, hung thú này tuy rằng đáng sợ, đoán chừng Vũ La cũng có thể chiến thắng.

Hắn lại cảm thấy có điểm không thích hợp, trong lúc nhất thời không nghĩ ra có gì không thích hợp, mãi đến khi lại truyền đến một tiếng chuông, hắn mới đột nhiên hiểu ra:

– Đừng gõ, nhanh trốn đi…

Tiếng hét của hắn vừa ra, đệ tử trên Ưng Tê Nhai kia cũng phản ứng lại, đã quăng cổ chung muốn chạy khỏi bãi đá, thế nhưng cự quái dưới nước kia đã nổi giận rồi.

Ầm…

Một tiếng nổ lớn vang lên, sóng nước bắn lên trời, trong phạm vi mấy trăm trượng là một mảnh bọt nước. Mạnh Liên Ân ở phía xa nhìn thấy, dường như cự thú ở trong bọt nước đầy trời kia ngẩng đầu lên, một luồng Chân Thủy màu đen đánh lên trên Ưng Tê Nhai.

Oành…

Chân Thủy nổ tung, Ưng Tê Nhai chấn động kịch liệt, đá lớn từ trên đỉnh núi ầm ầm rơi xuống, ở trong Hoài Sơn Hà nổi lên sóng nước hơn chục trượng.

Tên đệ tử ở thạch thất kia bị nổ tan xương nát thịt, trên Ưng Tê Nhai chỉ lưu lại một vết rách cực lớn.

– A!

Mạnh Liên Ân vô cùng đau đớn, thất thần một chút, bỗng nhiên nghe được một tiếng quát lớn:

– Cẩn thận!

Một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh tới mặt nước Hoài Sơn Hà trước người Mạnh Liên Ân không xa. Gần như cùng lúc đó, một tiếng nước cực lớn, trong Hoài Sơn Hà một chiếc đầu cá cực lớn mà dữ tợn bay lên, mở miệng lớn như chậu máu một ngụm cắn về phía Mạnh Liên Ân bên bờ sông.

Ầm!

Lôi quang vừa hay đánh lên bên cạnh một con mắt của cự thú kia, đánh cho quái thú kêu lên đau đớn, ngã về lại dưới sông. Tiếng nước ầm ầm, cự thú trầm xuống dưới nước, đã biến thành một đạo hắc ảnh, nhoáng lên đã không thấy tung tích.

Ngũ Liễu Đạo Nhân từ phía sau bay tới, Mạnh Liên Ân nhớ lại cái đầu lớn dữ tợn vừa rồi kinh hoảng không thôi:

– Đa tạ sư tôn!

Ngũ Liễu Đạo Nhân khoát tay chặn lại:

– Lần này là vận khí của ngươi tốt, nếu không phải đạo Thối Thiên Lôi này vừa hay đánh trúng bộ phận bạc nhược của nó, sợ là không ngăn được nó.

Cho dù là hung thú, bộ phận xung quanh con mắt cũng là một trong mấy địa phương mềm yếu nhất trên người. Thối Thiên Lôi của Ngũ Liễu Đạo Nhân đích xác lợi hại, thế nhưng muốn đánh lui con hung thú này, đích xác chưa đủ lực.

Ngũ Liễu Đạo Nhân vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Hoài Sơn Hà, vừa lớn tiếng nói:

– Các đệ tử lui ra ngoài ba trăm trượng.

Môn nhân hàng chữ Ngũ lại cùng tiến lên trước, vây quanh bên người Ngũ Liễu Đạo Nhân và Mạnh Liên Ân, mồm năm miệng mười hỏi:

– Quan chủ, vì sao lại có hung thú hùng mạnh như vậy từ trong Yên sơn đi ra?

– Liên Ân, ngươi vừa rồi có nhìn rõ là hung thú gì không?

– Cảnh giới của thứ này sợ là đã siêu việt hung thú nhất phẩm, chính là Thần Thú!

Ngũ Liễu Đạo Nhân cũng nhìn thoáng qua Mạnh Liên Ân hỏi. Mạnh Liên Ân lắc đầu:

– Đồ nhi không nhận ra là hung thú gì.

Ngũ Liễu Đạo Nhân nghe vậy, vẻ lo lắng trên mặt càng sâu thêm một tầng.

Ngũ Trang Quan đời đời thủ hộ Quan Cốc Khẩu, chặn giết hung thú từ trong Hoài Sơn Hà tiến vào.

Bởi vậy trong quan cất giữ sách ảnh của các loại hung thú, trên đó ghi chú rõ tên gọi, đẳng cấp và nhược điểm của hung thú. Mạnh Liên Ân học tập tốt nhất trong các đệ tử, sách ảnh hung thú đã sớm thuộc làu, ngay cả hắn cũng không nhận ra, vậy chính là một loại hung thú hoàn toàn mới.

Mà con hung thú này lại cực kỳ cường hãn, đối với mọi người Ngũ Trang Quan mà nói là một thách thức cực lớn.

Mạnh Liên Ân cũng biết sự lo lắng của sư tôn, bèn tiến lên nói:

– Sư tôn, đồ nhi đã cầu viện Vũ Đại nhân, chúng ta không cần liều mạng, chỉ cần phái người cầm chân con hung thú này là được. Chỉ cần Vũ Đại nhân đến đây, chém giết hung thú chẳng qua là việc nhấc tay mà thôi.

Con hung thú trong nước này cực kỳ lớn, ở trên bầu trời quấn lấy nó rất dễ dàng. Tâm tình của Ngũ Liễu Đạo Nhân liền buông lỏng, gật đầu nói:

– Như vậy cũng tốt, Ngũ Hồi sư đệ, vậy do ngươi…

– A…

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến cắt đứt sự an bài của Ngũ Liễu Đạo Nhân, mọi người vừa quay đầu, chỉ thấy ở ngoài ba trăm trượng, đệ tử Ngũ Trang Quan đại loạn một trận, trên mặt đất nổi lên một gò đất, trên đỉnh gò đất vươn ra một đuôi bò cạp độc cực lớn đang xuyên qua thân thể của một đệ tử Ngũ Trang Quan, nâng hắn lên khoảng không, tùy ý vung vẩy.

Bụng của tên đệ tử kia bị chọc thủng, máu tươi chảy đầy đất, ruột cũng đã chảy ra, vô cùng thê thảm.

Đệ tử xung quanh đều bị dọa đến choáng váng, muốn hỗ trợ lại sợ làm bị thương đồng môn trên đuôi bò cạp, trong lúc nhất thời đều không có chủ ý.

Thân hình của Ngũ Liễu Đạo Nhân nhoáng lên, đã tới bên cạnh gò đất, ngón tay điểm một, một tia lôi quang cực kỳ sáng đã bắn trúng chiếc đuôi bò cạp cực lớn kia.

Đuôi bò cạp run lên, đột nhiên thu lại. Tên đệ tử kia hét thảm một tiếng ngã xuống, được các đồng môn tiếp lấy, đáng tiếc mắt thấy không sống nổi.

Ngũ Liễu Đạo Nhân mặt trầm như nước:

– Tất cả bay lên không! Cẩn thận dưới đất, hung thú kia có thể độn thổ!

Các đệ tử lại càng hoảng sợ, đều khống chế độn quang bay lên không, câm như hến nhìn mặt đất phía dưới, mỗi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng, quái vật khổng lồ như vậy không ngờ có thể độn thổ!

Ngũ Liễu Đạo Nhân tiếp nhận tên môn nhân bị thương kia, nhìn thoáng qua thương thế, bất đắc dĩ thở dài giao cho Ngũ Hồi Đạo Nhân:

– An bài cho hắn bình giải chuyển sinh đi.

Ngũ Hồi Đạo Nhân yên lặng gật gật đầu, bình giải chuyển sinh chính là cứu nguyên hồn ra, thế nhưng đệ tử này tu vi còn thấp, nguyên hồn cũng không nhất định ngưng đọng lại, có cứu ra chỉ sợ cũng khó mà chuyển sinh.

Chỉ có thể tận nhận lực nghe thiên mệnh mà thôi.

Mạnh Liên Ân nhìn về phía Hoài Sơn Hà, mặt sông đã khôi phục bình tĩnh, hung thú cực lớn kia đã không thấy bóng dáng, chỉ sợ thật sự là ẩn náu ở dưới mặt đất.

Ngũ Liễu Đạo Nhân cũng cau mày:

– Rốt cuộc là hung thú gì không ngờ có thể độn thổ?

Phụp!

Một tiếng trầm đục, dưới mặt đất đột nhiên bắn ra một đạo hắc quang. Ngũ Liễu Đạo Nhân hét lớn một tiếng:

– Cẩn thận.

Vung tay vỗ ra một đạo Thối Thiên Lôi ngưng luyện nổ ra.

Hắc quang kia lại nhanh nhẹn đáng sợ, trước khi mọi người kịp phản ứng đã đâm xuyên qua thân thể của một gã đệ tử, tên đệ tử kia kêu thảm ngã xuống.

Mãi đến lúc này Thối Thiên Lôi của Ngũ Liễu Đạo Nhân mới đánh tới.

Xẹt…

Lôi quang xẹt qua, hắc quang kia đã sớm chui trở về mặt đất.

Ngũ Liễu Đạo Nhân tiếp lấy tên đệ tử kia, sắc mặt càng trở nên âm trầm. Thế nhưng quái vật ở dưới mặt đất kia thậm chí không cho hắn thời gian bi thương, lại một đạo ô quang bắn

– A!

Tên đệ tử thứ ba kêu thảm ngã xuống dưới.