Chương 709: Mai Phục Tru Diệt (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cả Đồng Dạ bộ lạc người có năng lực đánh cho một cổ trùng nhất phẩm sợ hãi ngoan ngoãn đi theo một tên Vu Sĩ nhất phẩm như vậy cũng chỉ có thủ lĩnh Vĩnh Dạ của Đồng Dạ bộ lạc.

– Không sai, chính là Xà Khâu cổ nhất phẩm.

Mộc Thác dương dương đắc ý:

– Ca Nguyệt, lần này ta xem nàng còn có bản lĩnh gì để thắng ta!

Cương Chuy kêu to một tiếng:

– Mộc Thác, Vĩnh Dạ đầu tư cho ngươi nhiều như vậy, e rằng ngươi chính là con riêng của y… Ha ha ha…

Mộc Thác giống như mèo bị dẫm phải đuôi, đùng đùng nổi giận thét lớn:

– Đồ khốn kiếp, ngươi muốn chết! Hôm nay lão tử không rút da của ngươi, ta cũng không phải là Đồng Dạ Mộc Thác!

Cương Chuy cười ha hả:

– Nhất định là bị ta nói trúng, nếu không làm sao ngươi lại tức giận như vậy?

Sắc mặt Lam Thạch hết sức kỳ quái, ở bên cạnh lặng lẽ nói với Cương Chuy:

– – Ngươi vẫn chưa nói đúng lắm…

– Hả?

Lam Thạch nói tiếp:

– Người có chút địa vị ở cả Tây Vực đều biết, Mộc Thác chính là nhân tình của Vĩnh Dạ.

– Hả!

Cương Chuy kinh ngạc nhìn sang Mộc Thác một, lớn tiếng nói:

– Lão tử còn tưởng ngươi cũng là anh hùng hảo hán, thì ra là một tên lại cái.

– Con bà ngươi, nhất định ngươi phải chết!

Gương mặt tuấn tú của Mộc Thác nổi giận đỏ bừng, liều mạng khống chế Xà Khâu Cổ lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía Cương Chuy.

Cương Chuy lại cười như điên cuồng:

– Tiểu tử đồng bóng kia, ngươi còn dám khua môi múa mép với cô nương người ta, ngươi có khả năng sao? Ha ha ha!

Xung quanh vang lên một tràng cười rộ, thần sắc người phe Đông Dạ bộ lạc vô cùng cổ quái. Quan hệ giữa Mộc Thác và Vĩnh Dạ, cả Đông Dạ bộ lạc cũng biết rõ ràng, nhưng cũng không ai dám nói ra. Đây là chủ đề cấm kỵ nhất của Đông Dạ bộ lạc, không ngờ rằng hôm nay có một tên lỗ mãng kêu to lên trước mặt nhiều người như vậy.

Vũ La đứng trên cồn cát cũng không nhịn được phải phì cười.

– Giết giết giết!

Mộc Thác hét lên điên cuồng:

– Giết sạch bọn chúng cho ta!

Xà Khâu Cổ dẫn đầu ào ào xông vào doanh địa, bọn Ca Nguyệt lập tức giải tán, kêu la sợ hãi chạy trốn khắp nơi. Đám Vu Sĩ Đông Dạ bộ lạc từ phía sau ùa lên không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ bao vây tiêu diệt, chỉ có thể chia ra mấy người một tổ, đuổi giết mục tiêu rời rạc lẻ tẻ.

– Ca Nguyệt, ngươi là của ta!

Mộc Thác gầm lên giận dữ, hai chân đạp một, thoát khỏi Xà Khâu cổ, giống như một con chim lớn vồ về phía Ca Nguyệt.

Ca Nguyệt không chạy, nàng đứng ở trung ương doanh địa, một thân trường bào vải thổ mộc mạc, lộ ra vẻ nổi bật khác thường.

Thấy Mộc Thác hùng hổ đánh tới, Ca Nguyệt nở một nụ cười mê hồn tuyệt đẹp. Trong tất cả mọi người ở đây chỉ có Cổ Mô và thị nữ của Ca Nguyệt biết, mỗi khi nụ cười này của nàng xuất hiện, có nghĩa là một trường đại thắng sắp đến.

Chín đạo hào quang từ sau lưng Ca Nguyệt dâng lên, mười đầu ngón tay hai tay nàng tràn đầy lực lượng đàn hồi. Nàng cong tay lại búng ra, chín đạo hào quang không hề hoa mỹ bắn thẳng về phía Mộc Thác.

Mộc Thác sợ hết hồn, vội vàng né tránh:

– Nữ nhân điên này, vừa lên đã liều mạng với phu quân, không muốn sống nữa rồi.

Rống!

Một tiếng gầm thét rất lớn vang lên, Xà Khâu cổ nhảy vọt giữa không trung một, đứng chắn trước mặt Mộc Thác. Nó lắc đầu vẫy đuôi ngăn chặn công kích của Ca Nguyệt, bảo vệ cho Mộc Thác.

Sau đó cái đuôi khổng lồ của nó lăng không điểm tới, giống như một ngọn núi khổng lồ đè xuống đầu Ca Nguyệt.

Chín đạo hào quang che trước mặt Ca Nguyệt, va chạm mạnh một cùng đuôi Xà Khâu Cổ.

Bùng!

Từng làn sóng xung kích màu vàng nhạt lan ra, chín đạo hào quang bị đánh bay tử tán, Ca Nguyệt lui về phía sau một bước. Nhưng trên mặt của nàng vẫn giữ nguyên nụ cười tuyệt đẹp, môi mọng khẽ mở nhẹ nhàng phun ra hai chữ:

– Phản kích!

Tình thế trên chiến trường đột nhiên nghịch chuyển, những Vu Sĩ Hải Thiên bộ lạc vốn đang bỏ chạy trối chết thình lình quay đầu lại, chiến lực bỗng nhiên gia tăng gấp mấy lần, đột ngột đánh cho đối thủ trở tay không kịp.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, bất quá chỉ là đợt phản công thứ nhất, đã có mười mấy tên Vu Sĩ Đông Dạ bộ lạc bị giết chết.

– Có chuyện gì vậy?

Mộc Thác giật mình kinh hãi, Ca Nguyệt đã tung bay lên, song chưởng quét ra, đạo đạo hào quang bắn tới giống như mưa bấc.

– Ca Nguyệt, ngươi sử dụng thủ đoạn gì vậy… Những người này, vì sao những người này bỗng nhiên trở nên hùng mạnh như vậy!

Mộc Thác vừa ứng phó công kích của Ca Nguyệt, vừa rống to với vẻ khó lòng tin được.

Mấy ngày trước y vừa gặp gỡ những người này, lúc ấy từng người đều thấp hơn hiện tại ít nhất là một cấp. Lần trước đã là đại chiến sinh tử, Mộc Thác có thể nhìn ra tuyệt đối không phải là giả vờ. Nói cách khác, những người này chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã cùng tăng lên một cấp.

Mộc Thác hét lớn một tiếng:

– Chuyện này không thể nào!

Muốn gia tăng cấp bậc cho tất cả những người này lên một cấp trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chỉ có Vu Văn sư có thể làm được, mà phải là Vu Văn sư có cấp bậc cực cao, lại thêm số lượng đông đảo.

Cho dù là Hải Thiên bộ lạc thừa thãi Vu Văn sư, cũng không thể nào làm được điểm này.

Huống chi Mộc Thác hiểu rất rõ ràng, Hải Thiên bộ lạc đã bị công phá, cao thủ cả bộ lạc đã bị tàn sát vượt qua bảy thành, Vu Văn sư lại càng tổn thất thảm thương, thủ lĩnh Sơn Văn của bộ lạc mất tích.

Hải Thiên bộ lạc hiện tại lại càng không có khả năng âm thầm ủng hộ Ca Nguyệt hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi như vậy.

Mộc Thác suy nghĩ mãi mà không hiểu được.

Lần này y dẫn người tới đây, vốn tưởng rằng có nắm chắc mười phần sẽ đánh tan tác đội ngũ này của Ca Nguyệt. Lúc ấy sẽ không còn ai tranh đoạt Sử Tiền Ma Thủ với Đồng Dạ bộ lạc, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng nhiệm vụ nhìn qua dễ dàng như vậy, lại là bẫy rập chí mạng.

Lại có một tiếng hét thảm truyền đến, thanh âm này có hơi quen tai, Mộc Thác không cần nhìn lại cũng biết kẻ chết chính là người của mình.

Lúc Vu Sĩ cấp cao đối mặt Vu Sĩ cấp thấp, có được chiến lực đủ để giết chết trong nháy mắt.

Hơn kém về đẳng cấp, thông thường ưu thế về số lượng không thể bù lại được.

Đây là một trường tàn sát, hơn trăm người bị ba mươi mấy người đuổi giết. Chỉ sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, người của Đông Dạ bộ lạc đã tổn thất quá nửa.

Những người còn lại quay xung quanh năm tên Vu Sĩ nhất phẩm, làm thành năm vòng tròn nho nhỏ, liều mạng chống cự.

Nhưng các Vu Sĩ nhất phẩm của Hải Thiên bộ lạc ra tay rất nhanh, hai người đánh một, những chống cự nho nhỏ này không bao lâu sau đã sụp đổ.

Cổ Mô cười khành khạch vô cùng quái dị, múa may mộc trượng cổ xưa trong tay, không còn chút vẻ phúc hậu nào của một bà lão, mỗi một gậy đập xuống là nát đầu một tên địch, rất nhanh trên mộc trượng đã hóa thành một mảnh trắng đỏ, máu tươi lầy nhầy hòa cùng óc sền sệt và thịt vụn tung bay đầy trời theo một trượng múa tít của lão Vu bà.

Vũ La đứng trên cồn cát, lẳng lặng nhìn hết thảy trước mắt.

Hết thảy chuyện này thật ra cũng là do hắn đạo diễn.

Lúc hắn đề thăng đẳng cấp cho mọi người, cũng đã tiên đoán được kết quả hiện tại.

Nửa canh giờ đã qua, những tiếng kêu thảm thiết xung quanh càng ngày càng nhỏ, rất nhanh đã biến mất không nghe thấy gì nữa.

Kế hoạch tác chiến dẫn dụ kẻ địch xâm nhập mà Ca Nguyệt lập ra, nói là thêu hoa trên gấm không bằng nói là vẽ rắn thêm chân. Cho dù không có kế hoạch này, Hải Thiên bộ lạc cũng có được ưu thế áp đảo, kết quả chiến cuộc cũng sẽ không có gì thay đổi.

Trong hàng ngũ tử thủ của Đông Dạ bộ lạc, năm tên Vu Sĩ nhất phẩm toàn bộ chết trận, trong số Vu Sĩ còn lại có hơn hai mươi người đầu hàng, số còn lại bị giết chết ngay tại chỗ.

Trận chiến duy nhất vẫn còn là Mộc Thác và Ca Nguyệt.

Mộc Thác cũng không có rơi vào thế hạ phong, ngược lại có Xà Khâu cổ trợ trận, thực lực của y còn trên cả Ca Nguyệt. Nhưng y càng đánh, mồ hôi lạnh toát ra càng nhiều, rốt cục sau khi tất cả tiếng kêu thảm thiết đều biến mất, Mộc Thác kêu lên một tiếng quái dị, điều khiển Xà Khâu cổ muốn chạy trốn.