Chương 398: Không Gì Không Làm Được (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhan Chi Tây bên cạnh nhìn ra hắn đang nghi hoặc, thấp giọng giải thích:

– Cổ Trùng Sơn Lôi gia chính là Lôi Tê nhất mạch, khi lão tổ tông của bọn họ ngã xuống từng lưu lại một viên yêu đan, chính là Sơ Nguyên Lôi Tê Đan. Viên yêu đan này có một công hiệu đặc thù, có thể giải được tất cả kỳ độc trong thiên hạ.

Vũ La lập tức hiểu được.

Mặc dù hiện tại Thiết Hoành Giang cảm thấy thẹn với lão Nhị, nhưng sự coi trọng đối với lão Đại Thiết Hùng Hồn cũng không giảm đi, dù sao Thiết Hùng Hồn cũng là đệ nhất cao thủ của Thiết gia ngoài lão, Thiết gia tương lai khẳng định cũng sẽ truyền vào tay lão Đại.

Thiết Hùng Hồn thân trúng kỳ độc, thủ đoạn của Thiết Hoành Giang cũng chỉ là tạm thời giữ lại một mạng, trước mắt giải độc hoàn toàn căn bản vô vọng. Thế nhưng đã có Sơ Nguyên Lôi Tê Đan sẽ khác, Thiết Hùng Hồn lập tức có thể khôi phục như ban đầu.

Lôi Thiên Quá lại quỳ xuống đất bái, cung kính nói:

– Tiền bối, vãn bối thực sự là ngưỡng mộ Thiết cô nương, cầu tiền bối thành toàn. Gia phụ cũng đã nói, nếu hai nhà làm thông gia, sau này Lôi gia ta do tiền bối làm chủ sai đâu đánh đó, hai nhà vĩnh viễn giao hảo, tuyệt không phản bội!

Đây là hết sức nể mặt Thiết Hoành Giang, bề ngoài thoạt nhìn là Lôi gia muốn nương nhờ, cho mượn Tổ Linh Yêu Đan, đưa lên hai loại khoáng vật hiếm chỉ cầu một cháu gái của Thiết gia.

Trên thực tế Lôi gia thông gia với Thiết gia, vậy sẽ có thể dựa thế. Lôi gia hôm nay đã là một cổ tộc hùng mạnh nhất ngoài Đại Thánh Yêu tộc rồi, chỉ là trong nhà không có cường giả như Đại Thánh Yêu tộc tọa trấn. Nếu việc hôn nhân này thành, tương đương với có một vị Đại Thánh Thiết Hoành Giang làm chỗ dựa, sau này có thể dần dần ngồi ngang hàng với thị tộc của Đại Thánh Yêu tộc.

Những thủ đoạn này Lôi Thiên Quá hiển nhiên là không hiểu rõ, nhất định là phụ thân hắn ở phía sau mưu đồ.

Thiết Hoành Giang còn đang do dự, Thiết Sư Lan đã kinh hoảng rồi:

– Gia gia, người ngàn vạn lần không thể gả Băng Oánh cho hắn, Băng Oánh đã cùng ta…

– Câm mồm!

Thiết Hoành Giang tức giận quát lớn, Thiết Sư Lan nhất thời tâm như tro tàn.

Dường như Thiết Hoành Giang còn đang cân nhắc, Vũ La đã đứng dậy đi xuống:

– Tiểu huynh đệ ngươi…

Hắn bước hai bước đã tới trước mặt Lôi Thiên Quá, đột nhiên mỉm cười:

– Con người của ngươi… Vừa rồi nhìn ngươi rất khó chịu, vốn ngươi thích tâng bốc, thích hư vinh, đều là bệnh nhẹ, ta không định so đo với ngươi, thế nhưng ngươi không nên quá tham lam, không ngờ bức người ta gả cháu gái cho ngươi.

Hắn đưa tay chỉ Thiết Sư Lan:

– Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hai người người ta đã sớm tình đầu ý hợp? Cho dù hủy mười ngôi miếu cũng không đồng ý hôn sự này, chuyện này ngươi làm rất thiếu đạo đức.

Lôi Thiên Quá vốn đã không xem Vũ La ra gì, hắn chỉ kiêng kị tam đại Yêu Thánh mà thôi. Khí tức trên người Vũ La chẳng qua chỉ là chiến sĩ Yêu tộc lục cấp.

Hai mắt hắn khẽ đảo, hỏi lại:

– Vậy thì đã sao?

Vũ La có Thiên Phủ Chi Quốc trên người, tự nhiên hào phóng nói:

– Ta đây sẽ đánh ngươi một trận, để ngươi mang theo những đồng nát sắt vụn này cút đi cho nhanh!

– Tiểu tử thật cuồng vọng!

Lôi Thiên Quá trong lòng mừng thầm, đã sớm muốn đánh ngươi một trận, chỉ ngại mặt mũi ba vị Yêu Thánh không tiện xuất thủ, tiểu tử ngươi tự mình đưa tới cửa chịu đòn, cũng không trách được ta!

Hắn còn cố kỵ ba vị Yêu Thánh, chắp tay nói:

– Ba vị tiền bối, các ngươi cũng thấy, không phải ta muốn gây sự, thực sự là vị này hăm dọa…

Vũ La đã một quyền đánh tới:

– Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, đuổi tên đáng ghét nhà ngươi đi, chúng ta còn phải tiếp tục uống rượu.

Một quyền này của hắn, sau khi đánh ra không có chỗ nào đặc biệt, Lôi Thiên Quá không khỏi mỉm cười, thế nhưng khí thế lại càng ngày càng mạnh, chỉ đến nửa đường thần quang đã quay cuồng, muôn hình vạn trạng. Từng dải thần quang quay xung quanh cánh tay của Vũ La không ngừng xoay tròn xung quanh nắm tay, ngưng tụ thành một đạo khí xoáy hình trùy, thần quang chuyển động với tốc độ cao ma sát với không khí phát ra tiếng gió thê lương.

Lôi Thiên Quá giật mình kinh hãi, vội vàng lui về phía sau mười bước, thế nhưng Vũ La ở trong Niên Luân mộ địa đã rèn luyện qua, tốc độ vốn đã cực nhanh, lại thêm vừa mới tăng lên một cảnh giới, hơi phát lực liền cảm thấy ý niệm thông suốt, vô cùng sướng khoái, thân ảnh nhoáng lên một đã đuổi tới bên cạnh Lôi Thiên Quá.

Lôi Thiên Quá hoảng sợ, cũng bất chấp mặt mũi, hét lớn một tiếng phóng ra dị bảo của mình, một đạo lôi quang đánh lên quyền đầu của Vũ La, màu xanh đầy trời, thần quang màu tím, Vũ La lui liền ba bước, trên quyền đầu cháy đen một mảng.

Lôi Thiên Quá cười lớn:

– Ha ha ha, Cửu Thiên Thần Lôi của thiếu gia mùi vị thế nào?

Lôi Thiên Quá chính là Lôi Tê nhất mạch, tu chính là Lôi Thần Lực. Dị bảo của hắn chính là một chiếc lôi giác của bản thân, dài bằng cánh tay, được luyện chế thành một thanh đoản thứ màu đen, đang nắm ở trong tay hắn.

Vũ La cười lạnh:

– Chỉ là chút tài mọn!

Vũ La xuất ra một chiêu, trên không trung ba đạo dây leo xanh biếc xoắn thành một cây gậy, Vũ La cầm cây gậy bằng dây leo trong tay, đại bổng vung lên, đập xuống.

Ầm!

Thần quang lục sắc hệ Mộc và thần quang tử sắc hệ Lôi nổ bắn đầy trời trông rất đẹp mắt. Hai người đều dùng thần lực chém giết, nếu là trước khi Vũ La bế quan, Lôi Thiên Quá còn có thể giằng co với hắn một phen, thế nhưng hôm nay, Vũ La vừa mới đề thăng cảnh giới, bước vào Long Cung trung cấp, hơn nữa chính là dùng một viên yêu đan thần lực hệ Mộc đề cao, viên yêu đan hệ Mộc kia ẩn chứa một lượng thần lực cực lớn, ngoại trừ đề thăng cảnh giới của Vũ La, tuyệt đại bộ phận lực lượng đều bị ba thứ hệ Mộc trong Thiên Phủ Chi Quốc hấp thu, giờ đây Bích Ngọc Đằng vô cùng cường hãn, Lôi Thiên Quá đã không thể ngăn cản.

Cho dù Lôi Thần Lực sở trường chiến đấu, thế nhưng khí thế của Vũ La giống như sông lớn chạy chồm, thẳng tiến không ngừng. Đằng bổng cực lớn màu xanh biếc kia, mỗi một bổng đập xuống, đều đánh cho Lôi Thiên Quá cả người phát run.

Sau ba bổng, một thân Lôi Thần Lực của Lôi Thiên Quá đã bị đánh tan bảy tám phần, căn bản vô lực chống lại Vũ La.

Đằng bổng cực lớn màu xanh biếc ở không trung xuất ra ba bông hoa, như Thái Sơn áp đỉnh đập xuống. Lôi Thiên Quá liều mạng hét một tiếng, liều mạng dùng dị bảo bản mạng của mình nghênh đón.

Đằng bổng giáng xuống, ầm một tiếng, từng đạo thần quang lục sắc từ trên đằng bổng rơi xuống, tán loạn ở trên người Lôi Thiên Quá. Dị bảo bản mạng của Lôi Thiên Quá bụp một tiếng vỡ thành bột phấn ở trong lực quang đầy trời, hắn hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết lảo đảo lui về phía sau.

Tiên huyết kia trong nháy mắt cũng bị nhuộm thành lục sắc!

Vũ La động thủ quá nhanh, Thiết Hoành Giang cũng không kịp ngăn cản, chờ hắn xoay người lại, Vũ La đã liên tục mấy bổng đánh nát cả dị bảo bản mạng của Lôi Thiên Quá.

Thiết Hoành Giang âm thầm thở dài, thầm nghĩ: Thôi vậy, hắn có đại ân với Thiết gia ta, chuyện của lão Đại, từ từ sẽ nghĩ biện pháp.

Thiết Sư Lan ở bên cạnh xem lại cực kỳ hả giận, thực lực của Lôi Thiên Quá hắn biết, hắn lúc trước mặc dù nói hung ác, thế nhưng bản thân hắn thực ra hiểu được, nếu như thực sự đánh nhau sống chết, hắn chưa hẳn đã là đối thủ của Lôi Thiên Quá. Lôi Thiên Quá ở dưới tay Vũ La không chịu nổi một kích, quả thực còn vui vẻ hơn so với chính mình đánh Lôi Thiên Quá.

Chuyện này, ngoại trừ bởi vì dáng vẻ của Lôi Thiên Quá làm cho người ta sinh lòng chán ghét, Vũ La cũng đã động lòng trắc ẩn.

Thiết Sư Lan từng kể cho hắn nghe những chuyện Thiết Hùng Bá trải qua, mắt thấy chẳng lẽ phụ thân cả đời bởi vì tinh yêu buồn bực không vui, rốt cuộc nhi tử còn phải dẫm lên vết xe đổ?

Vũ La lúc này không chút do dự đã xuất thủ.

Lôi Thiên Quá đã hoàn toàn không còn lực hoàn thủ, Vũ La lại một bổng đánh tới, bên ngoài đằng bổng cực lớn bọc một tầng thần quang lục sắc dày đến ba thước, Lôi Thiên Quá không tránh né được, điên cuồng hét lên một tiếng, bọt máu trong miệng bay loạn, giơ hai tay lên cản.