Chương - 387: Trúc lam đả thủy

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vũ La toàn thân đẫm máu từ trong địa huyệt xông ra, xuất ra một kiếm mở rộng cửa động nhỏ hẹp, sau đó xông ra ngoài. Dọc trên đường ra, toàn thân Vũ La trúng thương không ít, bất kể thần lực hay linh nguyên coi như hoàn toàn cạn kiệt.

Tuy rằng tất cả Phệ Kim Hỏa Nghĩ trên mặt đất chắc chắn đã bị triệu hồi xuống lòng đất, nhưng Vũ La cũng không dám ở lâu. Hắn chạy nhanh ra khỏi Toái Kim Mê Cốc, tìm một huyệt động sạch sẽ trong Vũ Uyên sơn, mở Thiên Phủ Chi Quốc ra chui vào trong.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc có rất nhiều linh dược, sau khi Vũ La uống vào lập tức mình tường đả tọa, chậm rãi khôi phục thương thế trên người.

Lần này hắn tĩnh tọa không biết bao lâu, ngoại thương đã lành được bảy, tám phần, linh nguyên trong cơ thể cạn kiệt cũng được bổ sung sáu thành. Rừng Bồng Kinh Thần Mộc, rừng ngọc trúc và Bích Ngọc Đằng sinh cơ bừng bừng, bổ sung tất cả thần lực đã bị hao tổn.

Thiên Phủ Chi Quốc bằng vào thân pháp thâm ảo của nó, rút lấy năng lượng Hỗn Độn tinh thuần từ trong những không gian hỗn loạn liên tiếp, rót vào trong thế giới này, bổ sung các loại hao tổn.

Vũ La mở bừng mắt, thay bộ y phục toi tả trên người, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Thiết Hoành Giang, thù này không báo, bản để Quân thề không làm người!

Ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, Vũ La tỏ ra cẩn thận vô cùng. Dù sao đây cũng là Vũ Uyên sơn, lần trước tiến vào gặp phải quái đằng vạn năm, đã khắc sâu ấn tượng trong đầu Vũ La, ở ngoài tứ đại hiểm cảnh cũng chưa chắc đã an toàn.

Cẩn thận không thừa, quả nhiên Vũ La an toàn ra khỏi Vũ Uyên sơn. Dọc trên đường đi, có mấy hung thú đui mù xông tới công kích, đều bị hắn thu thập.

Sau khi không còn Hoàn Hồn Thảo, âm lực xung quanh Vũ Uyên sơn trở nên mỏng manh, những âm thú trước kia tụ tập ở nơi này đã tiêu tan, vùng đồi núi bên ngoài hầu như không có gì nguy hiếm. Lúc này Vũ La mới nhẹ nhàng thở ra, yên tâm đi ngang qua vùng đồi

Hắn không xác định Thiết Hoành Giang còn ở Vũ Uyên sơn hay không, bởi vậy không dám tùy tiện ở Vũ Uyên sơn. Nếu còn lòng vòng quanh đây, bị Thiết Hoành Giang bắt được, đó mới gọi là oan uổng.

Bản thân cước lực của Vũ La không yếu, khoảng cách ngàn dặm cũng chỉ mất một ngày. Sau khi rời khỏi phạm vi Vũ Uyên sơn hãy phi hành, đây có vẻ là lựa chọn ổn thỏa nhất.

Nhưng không ngờ vừa vòng qua một ngọn núi, chợt thấy trên một tảng đá phía trước có một người đang ngồi, thân hình cao quá khố. Vũ La nghiến răng nghiến lợi, thật sự là sợ cái gì đến cái đó, hắn càng muốn né tránh lại vẫn đụng đầu.

Vũ La đứng không nhúc nhích, sắc mặt xanh mét, chờ Thiết Hoành Giang lên tiếng.

Không ngờ rằng Thiết Hoành Giang vẫn ngồi gục đầu trên tảng đá, dường như không phát hiện ra hắn. Vũ La quan sát xung quanh, định lẻn chuồn đi, nhưng đối mặt với một vị

Đại Thánh Yêu tộc, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, còn đang do dự, chợt Thiết Hoành Giang lên tiếng nói:

– Vì sao?! Con ta cả đòi chưa tạo sát nghiệt, chỉ giết chết những kẻ đáng chết, thích làm cho người khác vui lòng, những năm gần đây âm thầm giúp không biết bao nhiêu Thần Trủng, vì sao lại là nó? Cả đòi Thiết mỗ khoái ý ân cừu, nếu chết cũng phải là ta, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác bóp chết hy vọng sống của con ta như vậy?

Lúc lão bắt đầu nói, giọng tràn đầy phẫn nộ, tim Vũ La như chìm xuống, e rằng lão điên này có thể bạo phát bất cứ lúc nào. Nhưng Thiết Hoành Giang càng nói, giọng lão càng trở nên yếu đuối, đến cuối cùng, thanh âm đã trở nên nức nở nghẹn ngào:

– Hoàn Hồn Thảo đã mất, Tử Kim Ngọc Tinh không có. Thiết mỗ đường đường là Đại Thánh Yêu tộc, người trong thiên hạ sợ hãi, chỉ cần nói một câu, Thần Trủng Đông Thổ tranh nhau ra sức, lại không thể cứu được con mình. Vì sao lại như vậy, chẳng lẽ cả đòi Thiết mỗ gây ra quá nhiều tội lỗi, tới đòi con mình phải gánh chịu hay sao?

Vũ La nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng mà nhớ kỹ một từ: Tử Kim Ngọc Tinh.

Lúc này đôi mắt Thiết Hoành Giang đã ngầu đỏ, lão quái vật này dám cướp người trước cửa Thanh Khâu, dám lẻn vào Thần Hoang hải, lúc này lại lộ ra bộ dạng yếu đuối trước mặt cừu nhân.

Vũ La bực tức hỏi:

– Kế hoạch của lão đã thành công, tường cũng đã lấy được thứ lão cần, vì sao còn làm bộ làm tịch ở nơi này?

Thiết Hoành Giang thê lương cười, ngửa đầu nhìn trời:

– Kế hoạch thành công… Đúng vậy, kế hoạch lão phu thành công… rõ ràng là ông trời muốn đùa cợt với ta. Lúc tính mạng con ta lâm nguy, ông cho ta Hoàn Hồn Thảo, tường Hoàn Hồn Thảo chắc chắn là vật trong tay Thiết gia ta, kết quả vẫn bị người cướp đi.

– Con ta chết đi rồi, ông lại cho ta hy vọng Tử Kim Ngọc Tinh. Ta khổ tâm tìm cách, kế hoạch thành công, tường nhất định lấy được Tử Kim Ngọc Tinh, kết quả cũng không thấy.

– Ha ha ha…

Thiết Hoành Giang nổi giận nhảy dựng lên, chỉ lên trời lớn tiếng thóa mạ:

– Rốt cục ông muốn gì? Nếu ông muốn trừng phạt ta, vậy hãy lấy cái mạng già này đi. Ông có thiên phạt, có vẫn thạch, có lôi điện, muốn giết ta hết sức dễ dàng. Thiết mỗ đã sống mấy vạn năm, còn quan tâm tới mạng già này sao? Vì sao ông muốn hại Bá nhi, nó thiên tính thuần lương, chính là đứa con mà phu thê ta cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Nó đã chịu nhiều đau khố, vì sao ông lại đối xử với nó như vậy chứ?

– Nào, giết ta, giết ta đi!

Thiết Hoành Giang rít gào rống giận, hai mắt nhanh chóng đỏ ngầu. Thủy Thần Lực ngập trời bắt đầu khởi động, từng tiếng sấm ùng oàng nổi lên, mưa to trút xuống.

Thiết Hoành Giang không quan tâm, đứng giữa mưa to chỉ trời thóa mạ, thanh âm như sấm động. đủ các ngôn từ ác độc mà Vũ La hiểu lẫn không hiểu, tuôn ra ào ạt chẳng kém gì

Thủy Thần Lực liều mạng bạo phát, mưa to càng rơi xuống càng lớn, tựa như bầu trời vừa mở ra một lỗ hổng, có người từ trên đó trút nước xuống vậy.

Phạm vi mưa dần dần lan ra bao trùm khắp Vũ Uyên sơn, Vũ La thầm cảm thấy không

Thiết Hoành Giang hết sức đau lòng giữa mưa to, phát động Thủy Thần Lực không hề giữ lại. Da thịt lão vốn lành lặn dần dần xuất hiện vết nứt, mưa to vẫn rơi xuống không ngừng. Sau mấy canh giờ, lũ lớn bất ngờ bạo phát trong Vũ Uyên sơn, đám đồi núi bên ngoài Vũ Uyên sơn nay đã trở thành một đại dương mênh mông trắng xóa.

Thiết Hoành Giang phẫn nộ chỉ lên trời, toàn thân run lên lẩy bẩy. Rốt cục lão không chịu được nữa, hộc ra một ngụm máu tươi, ngã lăn xuống nước làm văng bọt nước lên tung tóe.

Máu tươi từ trong cơ thể lão chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ nước xung quanh.

Vũ La đứng trên đỉnh núi cạnh đó, nước lũ đã lên tới mắt cá chân. Hắn đưa mắt nhìn Thiết Hoành Giang theo nước trôi về phía mình, buông tiếng than dài, lắc lắc đầu:

– Nếu là tiền kiếp, bản để Quân chắc chắn sẽ không cứu lão!

Lúc còn đang nói, thình lình hắn nghiến răng vung tay lên, một đạo linh lực kéo Thiết

Hoành Giang lúc này đã hôn mê lên khỏi nước.

Nhìn Thiết Hoành Giang chậm rãi bay về phía mình, Vũ La nở một nụ cười ác độc:

– Cứu lão rồi, ắt phải tính toán món nợ giữa chúng ta cho cẩn thận…

———

Ngoài ba ngàn dặm, thời tiết sáng sủa, ánh nắng ấm áp, mây trắng lừng lững trôi giữa bầu trời, Thiết Hoành Giang đang ngồi tựa lưng vào một tảng đá, chợt mở bừng mắt.

Đôi mắt trước kia lúc nào cũng bắn ra hung quang, hiện tại đã trở nên vô cùng ảm đạm.

Thiết Hoành Giang thẫn thờ một lúc lâu, tròng mắt mới chuyển động vài lượt, quan sát xung quanh, sau đó nhìn Vũ La đang đứng bên cạnh:

– Ngươi không nên cứu ta. Nói không chừng ta sẽ giết ngươi cho hả giận!

Vũ La xua tay:

– Lão sẽ không làm như vậy. Lão đã quy hết lỗi về cho ông trời, chứng tỏ trong lòng lão đã hiểu rất rõ ràng, mặc dù ta đoạt đi Hoàn Hồn Thảo, nhưng không phải ta hại chết thân nhân lão.

Mặt Thiết Hoành Giang khẽ giật giật vài cái, hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không nói gì.

Vũ La xách một tảng đá tới trước mặt lão, vứt tảng đá xuống, ngồi lên đó:

– Nói cho ta nghe, vì sao Tử Kim Ngọc Tinh có thể cứu được thân nhân lão?

Thiết Hoành Giang trợn trừng mắt:

– Không liên quan gì tới ngươi!

Vũ La cũng không tức giận, lúc này hắn cảm thấy trong lòng thoải mái, ung dung nhàn nhã nhìn Thiết Hoành Giang:

– Nói cho ta biết, Tử Kim Ngọc Tinh quan trọng với lão tới mức nào. Nếu bán cho lão, giá cả bao nhiêu là thích hợp?