Chương 520: Băng Quan Hung Thú (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bốn người đều tỏ ra ngạc nhiên:

– Nhưng Nhân tộc không có thuyết huyết mạch áp chế. Giữa người với người, tối đa cũng chỉ là thiên phú bất đồng mà thôi, huyết mạch cũng không khác biệt, đây là chuyện gì vậy…

Trên lâu thuyền, Ô Hoài cũng cảm thấy có chút đáng tiếc:

– Thiếu niên này đúng là bất phàm, chuyện này cũng có thể nhìn ra. Nếu như có thể mang đi, dốc lòng bồi dưỡng một phen, tương lai chắc chắn sẽ là một viên chiến tướng xuất sắc. Ôi, đáng tiếc…

Dù Lý Bình Lang cùng y bằng mặt không bằng lòng, nhưng lần này cũng tán thành quan điểm của y, chậm rãi gật đầu:

– Chúng ta đi tới thế giới cũng đã khá lâu, cũng chỉ có thiếu niên này có thể lọt vào pháp nhãn của ta.

Thiền cô nương nở một nụ cười bất đắc dĩ:

– Hai người các ngươi chỉ mới gặp được một người đã tỏ ra tiếc nuối như vậy. Các ngươi thử nghĩ xem, nhà chúng ta bao nhiêu đời gặp rất nhiều mỹ ngọc lương tài của thế giới này, lại không thể thu dụng bọn họ phục vụ cho mình, còn tiếc nuối tới mức nào nữa?

Ô Hoài lại nhìn Vũ La trên màn sáng, vẫn không nhịn được tiếc nuối, chép chép miệng, chỉ có thể thầm than một tiếng.

– Chúng ta hãy cẩn thận một chút, Bắc Cương chưa từng có người nào ra ngoài, thực lực những người đó cũng chưa chắc không bằng chúng ta.

Vũ La vừa nói vừa thò một chân ra, điểm nhẹ lên mặt sông băng.

Bốn người tinh thần căng thẳng, nhưng cũng không gặp nguy hiểm như đã đoán trước, Vũ La đã đứng vững vàng trên mặt sông băng.

Bốn người theo thứ tự đi lên mặt băng, vẫn không có bất kỳ biến cố gì.

Hướng Cuồng Ngôn chuẩn bị thả nguyên hồn ra lục soát một phen, chợt nhướng mày:

– Nguyên hồn ta đã bị áp chế hoàn toàn.

Hướng Cuồng Ngôn chính là Nam hoang đệ nhất phù sư, phù sư dùng thần niệm khắc linh phù, nguyên hồn là hùng mạnh nhất. Ngay cả nguyên hồn của lão cũng bị áp chế, những người khác hầu như là không cần thử.

Mặc dù mặt băng dưới chân dường như hết sức an toàn, nhưng bốn người vẫn cảm thấy không chắc chắn.

– Cẩn thận một chút.

Bốn người cùng tiến tới, khoảng cách giữa nhau chừng mười trượng, dễ bề tiếp ứng. Đi như vậy được một phần ba mặt sông, vẫn không thấy bất kỳ nguy hiểm nào.

Chẳng những bốn người không thấy nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm nghi ngờ. Sự yên tĩnh nãy giờ chỉ có nghĩa là mối nguy hiểm chưa biết sắp tới sẽ càng đáng sợ hơn. Bốn người kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng không cho rằng mình may mắn, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Đến giữa sông, thình lình dưới mặt băng trồi lên những khối có góc cạnh vuông vức.

Bốn người lập tức làm thành một vòng, dựa lưng vào nhau cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh. Những khối kia nhô lên càng ngày càng cao, hơn nữa dày đặc, liếc mắt nhìn qua không thể nào đếm xuể.

Chỉ trong thoáng chốc, đã có thể nhìn ra những khối nhô cao kia chính là vô số quan tài băng khổng lồ.

Thình lình cỗ quan tài băng gần bốn người nhất nổ tung, một con tuyết lang dài ba trượng nhảy ra ngoài, lắc lắc thân hình làm rơi vụn băng xuống đất.

Trên lưng con tuyết lang này có một đường màu vàng chạy từ mi tâm xuống tận đuôi. Tứ chi nó to lớn cường tráng, móng vuốt dài nhọn giống như lưỡi câu, chiếu ra ánh sáng bóng bẩy như kim loại.

Kỳ lạ nhất là đôi mắt của nó có màu đỏ sẫm vô cùng quỷ dị.

Tuyết lang nhe răng gừ nhẹ, nhìn bốn người Vũ La với vẻ hung ác. Sau đó lại có mấy quan tài băng tiếp tục nổ tung, xuất hiện rất nhiều những con tuyết lang khổng lồ như vậy.

Bốn người Vũ La có thể cảm nhận rất rõ ràng, đám tuyết lang này hùng mạnh hơn bầy cự lang trước đây rất nhiều.

Một con sói gào lên một tiếng, lộ vẻ thèm khát huyết nhục, thình lình xông tới. Bóng trắng chợt lóe, đã đến trước người Vu Thiên Thọ.

Tốc độ của nó cực nhanh, khiến cho Vu Thiên Thọ cũng hơi kinh ngạc.

Một đạo hào quang màu tím lóe lên ngang trời, giống như một chiếc roi quất mạnh ngang hông tuyết lang.

Tuyết lang trúng đòn hét thảm một tiếng, trượt trên mặt băng văng ra rất xa, lăn lông lốc vài vòng, lại vẫn có thể đứng lên, khiến cho người ta phải giật nảy mình.

Hướng Cuồng Ngôn không nhịn được lên tiếng châm chọc:- Kiếm sắc bén thật, quả không hổ là Trung Châu đệ nhất khí sư.

Vu Thiên Thọ động dung, lão không có thời gian để ý tới Hướng Cuồng Ngôn châm chọc, vội vàng nhắc nhở mọi người:

– Đám tuyết lang này có chút cổ quái, mọi người cẩn thận…

Lư Niệm Vũ vung chỉ điểm hờ một, linh quang toát ra trên đầu ngón tay, một viên kim đan màu vàng nhạt xuất hiện.

– Kiếm đan!

Viên kim đan tỏa sáng hào quang, hóa thành một thanh kiếm ánh sáng vô cùng tinh xảo, lướt qua mặt băng, chém vào trán một con tuyết lang.

Bốp một tiếng vang lên, ánh sáng tung tóe, kiếm ánh sáng bị lực phản chấn đẩy ngược lại, tuyết lang kia không kịp kêu lên tiếng nào, đầu nó đã bị chém thành hai nửa, chết tốt.

Sắc mặt Lư Niệm Vũ có chút khó coi:

– Bất quá chỉ là tuyết lang bình thường, thế nhưng ta phải dùng tới một thành lực lượng mới có thể giết chết!

Đám tuyết lang còn lại đồng thanh tru lên, bị máu của đồng loại kích thích, điên cuồng đánh tới. Vu Thiên Thọ quát to một tiếng chói tai:

– Vạn Tử Thiên Hồng, bạo!

Phi kiếm tung bay, hào quang màu đỏ, màu tím sặc sỡ đầy trời, nổi bật lên trên nền tuyết trắng, vô số thi thể tuyết lang từ giữa không trung rơi xuống.

Trong lúc Vu Thiên Thọ đại triển thần uy, trên mặt sông vẫn có rất nhiều quan tài băng nổ tung, càng ngày càng nhiều tuyết lang chui ra.

Vòng quan tài băng trong cùng sát với bốn người nhất toàn là tuyết lang. Vu Thiên Thọ thi triển kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng, chỉ dùng ba thành lực lượng đã đủ để giết chết tất cả tuyết lang này.

Nhưng trước đó, lão thi triển kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng chỉ dùng chưa tới một thành lực lượng đã giết hết cự lang trong sơn cốc.

Ngoài xa một chút chợt có một quan tài băng vỡ ra, lần này một hung thú khác còn khổng lồ hơn nữa chui ra, trên người nó là bộ lông hai màu đen trắng xen kẽ, đây là một con tuyết hổ.

Điểm giống nhau duy nhất giữa hổ và sói chính là đường màu vàng chạy dài từ mi tâm đến chót đuôi.

Tuyết hổ gầm lên giận dữ, ánh mắt màu vàng nhạt của nó trợn trừng, thình lình nhảy vọt lên, giữa không trung đạp lên đầu một con tuyết lang mượn lực, nhờ vậy vượt qua khoảng cách trăm trượng, xông về phía bọn Vũ La.

Trước mặt Vũ La thình lình xuất hiện vô số dây leo xanh như ngọc bích quấn lấy tuyết hổ, một sợi dây leo chui vào miệng nó.

Tuyết hổ té trên mặt băng bất động.

Nhưng lại có rất nhiều tuyết lang, tuyết hổ tiếp tục thức tỉnh, rất nhanh bốn người đã bị bao vây chặt chẽ.

Quan tài băng xa hơn tiếp tục nổ tung, lần này một con cự tượng trắng như tuyết xuất hiện.

Lại một tiếng nổ vang, lần này một con cự mãng màu trắng dài tới ba mươi trượng xuất hiện.

Cứ như vậy, rất nhanh mặt sông băng này đã trở thành thiên hạ của đại quân hung thú. Những hung thú này cũng không đáng sợ, bất quá chỉ là sài lang hổ báo thông thường, nếu dưới tình huống bình thường, những hung thú bậc này tới bao nhiêu, bốn người bọn họ thừa sức diệt hết bấy nhiêu. Nhưng không biết vì sao trên sông băng này, rõ ràng chỉ là hung thú bình thường nhưng có lực lượng lớn hơn gấp mấy chục lần. Ngay cả tuyết lang là yếu nhất, cũng có được lực lượng ngang với hung thú tứ phẩm.

– Chẳng lẽ là do cỗ lực lượng thần bí kia quấy phá?

Bốn người cũng đang thầm suy đoán trong lòng.

Càng ngày càng nhiều hung thú Bắc Cương từ trong quan tài băng thức tỉnh. Từ trên không nhìn xuống, bốn người bị vây trong một vòng nhỏ hẹp. Bên ngoài vòng này là vô số hung thú trắng như tuyết chi chít dày đặc, vây thành một vòng tròn thật dày.

Ở xa hơn, những quan tài băng vẫn đang không ngừng nổ tung, những hung thú hùng mạnh hơn xuất hiện, chạy như điên tới.

Tất cả hung thú từ mi tâm tới chót đuôi đều có một đường màu vàng chạy suốt, giống như những con rắn vàng uốn éo, bao vây xung quanh bốn người.

Trên lâu thuyền, Lý Bình Lang không còn tỏ ra khí định thần nhàn như trước nữa. Y liếc nhìn sang Ô Hoài một, trong lòng không nhịn được thóa mạ ầm lên. Tên khốn này rõ ràng là biết một chút nội tình, cố ý gạt mình mắc câu.

Dường như Thiền cô nương cũng đã nhìn ra chút manh mối, lên tiếng hỏi:

– Ô Hoài, rốt cục dưới đạo hiểm quan thứ nhất cất giấu thứ gì vậy?