Chương - 159: Tê thần lực, nhạc chấn sơn hà (hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thác Bạt Thao Thiên tung cước đá bay người nọ, xoay tay rút Vẫn Thiết Trọng Kiếm sau lưng, Trọng kiếm nơi tay, khí thế Thác Bạt Thao Thiên càng gia tăng hơn trước, sát ý ngập trời toát ra cuồn cuộn, giống như sóng trên sông lớn không thể nào ngăn chặn.

Y giơ Vẫn Thiết Trọng Kiếm ra, mũi kiếm hướng ra ngoài, đưa ngang một vòng lôi đài.

Những người dưới đài bị mũi kiếm của y chỉ trúng, nhất thời hàn khí xâm nhập thân thể, toàn thân lạnh như băng, không thể này sinh chút ý niệm phản kháng nào cả.

Vũ La cũng biết, những người này là do Vi Phụng Hiếu tìm tới cho đủ số, chỉ là không ngờ không chịu nổi một đòn như vậy.

Thác Bạt Thao Thiên cầm kiếm rào quanh lôi đài một vòng, đám người vốn đang bàn tán xôn xao vây quanh lôi đài chợt đồng loạt thối lui ra ngoài mười bước.

Lúc này Thác Bạt Thao Thiên mới vung Vẫn Thiết Trọng Kiếm lên, chỉ vào tên đang ngồi cạnh Vi Thanh Thanh:

– Những tên khác toàn là phế vật, chỉ cần hai ta đánh một trận mà thôi.

đôi mắt Chu Thanh chợt sáng rực lên, nhìn chằm chằm Thác Bạt Thao Thiên trong chốc lát, đột nhiên hỏi:

– Rốt cục là chuyện gì vậy?

Vũ La thoáng động trong lòng, bèn khẽ kể lại đầu đuôi chuyện này cho nàng nghe, quả nhiên sau khi Chu Thanh nghe xong vô cùng tức giận cha con Vi Phụng Hiếu, đồng thời cũng thấy cảm thông cho Thác Bạt Thao Thiên. Hiển nhiên chút gút mắc trong lòng nàng rốt cục cũng đã được giải trừ.

Vũ La cười tủm tỉm, khoanh tay đứng ở một bên, thầm nhủ Thao Thiên, nếu lần này hào sự của ngươi thành, huynh đệ ta đương nhiên chiếm công đầu.

kẻ ngồi bên cạnh Vi Thanh Thanh lúc này chậm rãi đứng dậy, dáng người y khỏi ngô như quả núi.

Vi Thanh Thanh bên cạnh lập tức níu y lại, dáng vẻ thân thiết:

– Cẩn thận một chút, người ta muốn huynh không bị thương chút nào trở về. Nếu vì tên phế vật như vậy mà huynh bị thương, người ta cũng sẽ hết sức đau lòng.

Vũ La thật sự chịu không nổi nữa, chợt hét lớn:

– Thanh Quả, nàng chờ ta một chút, ta đi ra ngoài nôn xong sẽ trở lại.

Diệp Thanh Quả cũng vô cùng phối hợp, vốn mục đích chuyến đi này của nàng chính là ‘quan sát thực tế’, cũng hét lớn theo Vũ La:

– Không được, ta cũng phải đi nôn đây…

Vi Thanh Thanh tức tới nỗi sắc mặt tái xanh, nam tử nọ thoáng vẻ hung tàn trong mắt, lạnh nhạt nói:

– Cẩu tặc to gan, chờ ta thu thập xong tên tiểu tử trên lôi đài, nói không chừng cũng lãnh giáo ngươi một phen. Mỗ đây không quan tâm tới Cửu Đại Thiên Môn gì đó, bùa hộ mệnh của ngươi vô dụng đối với mỗ.

Vũ La thoáng nheo mắt, nếu không vì chuyện này quan hệ với hạnh phúc cả đời của Thác Bạt Thao Thiên, Vũ La đã gọi Thác Bạt Thao Thiên hạ đài, đích thân lên đó thu thập cuồng đồ nọ.

Diệp Thanh Quả là tinh linh quỷ sứ, hiển nhiên hiển nhiên cảm giác được Vũ La tức giận, vội vàng giữ chặt cánh tay hắn:

– Bớt giận, bớt giận, đây chính là lôi đài của Thác Bạt Thao Thiên, ngươi đừng làm hỏng chuyện tốt của người ta.

Những lời của Diệp Thanh Quả khiến cho Chu Thanh bên cạnh cảm thấy bất ngờ, không nhịn được liếc nhìn Vũ La một cái, trong lòng chợt này mối nghi ngờ, Chẳng lẽ tên tiểu tử phóng đãng này có thực lực còn cao hơn cả Thác Bạt Thao Thiên sao?

Nàng đã chứng kiến qua bản lãnh Thác Bạt Thao Thiên, nhưng không hề quan tâm tới Vũ La, chỉ là cảm thấy người này có hơi kỳ quái mà thôi.

nhưng hiện tại xem ra, dường như thiếu niên này không hề đơn giản như vậy.

Vũ La hít sâu một hơi:

– Bỏ đi, vì Thao Thiên, ta nhịn vậy.

nam tử cường tráng nọ chậm bước lên lôi đài, bình thản nói:

– Ta tên là Cao Hồng, ngươi không cần phải cố ý ghi nhớ tên ta, bởi vì sau hôm nay, tên này sẽ trở thành ác mộng của cả đời ngươi, quấy nhiễu ngươi suốt kiếp, không thể xua đi được.

Vũ La quay sang vịn Diệp Thanh Quả:

– Ta chịu không được rồi, lại muốn nôn…

Cao Hồng tức gần trào máu, khó có thể duy trì phong độ của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La dưới đài.

Linh cảm chiến đấu của Thác Bạt Thao Thiên sâu sắc nhạy bén, Vẫn Thiết Trọng Kiếm trong tay chỉ xéo xuống, tay kia nắm chặt thành quyền vung lên, chỉ nghe ầm một cái, sợi xích huyết quang giống như một con rắn sống, xuất hiện trên cánh tay y.

Cùng lúc đó, sau lưng một đạo thần quang chầm chậm dâng lên.

Chuyện này xảy ra khiến cho ngay cả Vi Phụng Hiếu cũng cảm thấy hết sức bất ngờ, vốn y đang uể oải ngồi trên Thái Sư ỷ, đột nhiên bật dậy:

– Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm hạ!

Bình thường Thác Bạt Thao Thiên cũng không khinh suất vận dụng tới Thiên Mệnh Thần Phù Tê Thần Lực của mình. Trên thực tế bằng vào chiến lực cường hãn đến biến thái của Thác Bạt Thao Thiên, đối thủ bình thường chỉ cần sử dụng Vẫn Thiết Trọng Kiếm và sợi xích huyết quang đã đủ sức giải quyết, nhưng tên Cao Hồng này vừa xuất hiện, đã khiến cho y cảm thấy có chút nguy hiểm.

Thiên Mệnh Thần Phù Tê Thần Lực là do trước đây Thác Bạt Thôn Vân dùng vô thượng thần thông phong ấn trong cơ thể con mình lúc y vừa mới sinh ra. Chờ Thác Bạt Thao Thiên trưởng thành tới thời điểm nhất định, Tê Thần Lực sẽ tự động thức tỉnh.

Tựa như Thác Bạt Thôn Vân cũng đã đoán được chuyến đi Nam Hoang của mình sẽ không có ngày về, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng cho con mình.

Vi Phụng Hiếu không ngờ tới một cô nhi như Thác Bạt Thao Thiên còn có thể có được Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm hạ Tê Thần Lực, cũng không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối.

Bất quá rất nhanh y cũng bình thường trở lại: Như vậy thì đã sao, con rể tương lai của mình càng có tiền đồ hơn nữa…

Đối mặt Thác Bạt Thao Thiên, Cao Hồng nở một nụ cười tự tin:

– Chẳng trách ngươi cuồng vọng như vậy, thì ra là ỷ vào một đạo Thiên Mệnh Thần Phù.

Y lại hừ lạnh một tiếng:

– Bất quá có được Thiên Mệnh Thần Phù là có thể vô địch thiên hạ hay sao, hừ, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.

Y vừa dứt lời, sau lưng cũng dâng lên một đạo thần quang, hào quang chia làm ba vòng, vòng ngoài màu đỏ sẫm, vòng giữa màu vàng nhạt, vòng trong màu xanh trắng.

Trong vòng trong có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù lúc ẩn lúc hiện.

Sau khi thần quang mở rộng, mọi người mới nhìn rõ trên đạo Thiên Mệnh Thần Phù kia là vô số ngọn sơn phong kéo dài liên miên bất tuyệt.

Vũ La hừ lạnh một tiếng:

– Nhạc Chấn Sơn Hà, Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm hạ, chẳng trách không thể nhìn thấu thực lực của y.

Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm hạ Nhạc Chấn Sơn Hà có thể phong ấn lực lượng bản thân, cho nên Vũ La không thể nhìn thấu tu vi của Cao Hồng. Bất quá sau khi phóng xuất Thiên Mệnh Thần Phù ra, hiệu quả phong ấn cũng không còn nữa, Vũ La vừa phát giác không khỏi giật thót người:

– Không ngờ y đã đạt tới cảnh giới Đạo cảnh Dưỡng Nguyên…

Diệp Thanh Quả nghe vậy kinh hãi:

– Thác Bạt Đại ca chỉ mới cảnh giới Cửu Cung Cung Đình, lại là vừa mới đột phá, e rằng…

Rất nhanh nàng đã trấn tĩnh lại:

– Không sao cả, Thác Bạt Đại ca chiến ý vô biên, cho dù là thua kém cảnh giới, cũng nhất định có thể đánh bại con trâu rừng nọ.

nhưng Vũ La lại lắc đầu, Thác Bạt Thao Thiên gặp Cao Hồng coi như gặp phải khắc tinh, Nhạc Chấn Sơn Hà trầm ổn vô cùng, tuyệt không sẽ vì chiến ý của Thác Bạt Thao Thiên mà dao động.

Bất quá Vũ La cũng không nói rõ cùng Diệp Thanh Quả, chuyện này rất phức tạp, trong lúc nhất thời nửa khắc không thể nào giải thích rõ ràng.

Hắn chỉ cười dài:

– Tuy rằng như vậy, nhưng phải chờ xem đánh nhau chân chính thế nào.

Diệp Thanh Quả không hiểu lắm, chớp chớp đôi mắt thơ ngây tò mò nhìn Vũ La.

Trên lôi đài, Cao Hồng vẫn còn đang khoe khoang.

Trên người y không ngừng hiện ra từng phiến chiến giáp đồng xanh, chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện chỉnh tề một chiến giáp có hoa văn cổ kính.

Song chưởng y đặt ngang người, thình lình chộp vào hai sườn. Hai đạo hào quang xuất hiện trong tay, một đạo hóa thành một thanh chiến phủ lớn tới mức kinh người, đạo hào quang còn lại hóa thành một cự thuẫn cao bằng người Cao Hồng.

Cao Hồng ngạo nghễ nói:

– Chiến giáp tên Địa Hộ, cự thuẫn tên Hổ Lao, chiến phủ tên Lôi Đế, toàn là pháp bảo tứ phẩm thượng, cẩn thận!

Bất cứ một món pháp bảo nào của y cũng cao cấp hơn Vẫn Thiết Trọng Kiếm cùng sợi xích huyết quang trong tay Thác Bạt Thao Thiên.

Trận chiến này, Cao Hồng tin tưởng mười phần, nhất định sẽ thắng.