Chương - 333

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bàn của Vũ La chỉ có hai ghế, Vũ La ngồi một cái, cái kia Nguyễn Thôn Hổ đã ngời qua, nữ nhân che mặt ngại bần cho nên chỉ có thể đứng.

Sau khi Vũ La xử lý Nguyễn Thôn Hổ xong, lúc này đôi mắt đẹp của nàng mới khẽ đào, toát ra lực lượng câu hồn nhiếp phách. Chỉ là một ánh mắt nhưng lại phong tình vạn chủng, lại như gió Xuân phớt qua, hoa đầy núi nở rộ chỉ sau một đêm.

Chu Nghiên thấy nữ nhân khác tống tình muội phu mình, vô cùng chướng mắt, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Nữ nhân nọ nhoẻn miệng cười sau lớp mạng, liếc nhìn Chu Nghiên một cái, nói với Vũ La:

– Vũ La tiên sinh có nhãn quang tốt thật, ngay cả người đi theo cũng là tuyệt sắc giai nhân.

Vũ La uổng trả xong, vứt chén sang bên:

– Nàng đã biết tên ta, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, nói thẳng ra xem rốt cục tìm ta có chuyện gì? Nàng thay ta đuổi Nguyễn Thôn Hổ, có ý làm cho ta thiếu nợ nhân tình, phỏng chừng cũng không tốt lành gì.

Vũ La đã đoán ra nữ nhân này có thân phận thế nào. Yêu tộc bình thường đều có hiện tượng phản tổ (Phản tổ = Lại giống: Hiện tượng một số đặc điểm của tổ tiên xa xăm bỗng

Nữ nhân thấy Vũ La tỏ ra không thân thiện, dường như cũng đã nằm trong dự liệu, cũng không tỏ ra tức giận, nhìn vết máu mà Nguyễn Thôn Hổ để lại trên bàn:

– Nơi này đã ô uế, ở lại đây thật chẳng thích thú gì. Ta thấy tiên sinh thích uổng trà, noi này làm sao có trả ngon? Chi bằng ta mời tiên sinh tới một chỗ, nếm thử trả ngon tuyệt dính của Đông Thổ có được chăng?

Vũ La tỏ ra hứng thú:

– Nàng nói như vậy khiến cho ta cảm thấy tò mò. Cũng không biết trả ngon tuyệt đỉnh của Đông Thổ theo lời nàng so với trả của Khoái Tông thế nào?

Nữ nhân mỉm cười:

– Mấy vườn trả tốt nhất của Đông Thổ này là nhà ta hái trước, sau đó Khoái Tông mới dám lén lút tới hái một cây.

Vũ La cũng cười:

– Ta đây rất có hứng thú, đi thôi, mời nàng đi trước dẫn đường.

Nữ nhân khẽ nghiêng mình thi lễ, xoay người bước đi:

– Mời tiên sinh theo ta.

Vũ La đứng dậy bước đi, nhất thời Chu Nghiên cảm thấy như bị uy hiếp. Dường như nữ

nhân này trời sinh có một lực lượng câu hồn nhiếp phách, rõ ràng tư thế của Vũ La là muốn đi cùng nàng. Chu Nghiên lặng lẽ kéo Vũ La lại, Vũ La vẫn không để ý, tiếp tục bước tới. Chu Nghiên bất đắc dĩ nhìn theo Vũ La, trợn mắt khinh thường, cũng đành phải đi theo hắn.

Dưới lầu có một trung niên ăn mặc giản dị đứng hầu trước cửa, vừa thấy nữ nhân che mặt bước xuống, lập tức khom người nghênh đón:

– Tiểu thư.

Nữ nhân che mặt nói:

– Hùng bá, ta đã mời được tiên sinh, chúng ta trở về thôi.

Cỗ xe ngựa mà nữ nhân che mặt tới đây đang đậu ngoài cửa, do một con Giác Mã rất bình thường ở Đông Thổ kéo. Xe ngựa nhìn qua giản dị vô cùng, là do loại gỗ bình thường làm ra, nhìn qua không thấy gì là độc đáo.

Vũ La cùng Chu Nghiên lên xe, sau đó nữ nhân che mặt mới bước lên. Trong khoang xe rất rộng, ba người cùng ngồi cũng không có gì là không thoải mái. Hùng bá ở bên ngoài quát to một tiếng:

– Các vị ngồi yên!

Sau đó chỉ nghe một tiếng roi quất, xe ngựa chậm rãi khởi động.

Chu Nghiên nhìn Vũ La với vẻ nghi hoặc. Nàng có thể cảm nhận được xe ngựa này đang chạy trên mặt đất thật sự. Đây không phải là dị bào gì, chỉ là một chiếc xe ngựa bình thường, chạy trên mặt đất bình thường.

Chu Nghiên không biết Vũ La nói với nữ nhân che mặt những gì, cho nên càng thêm kỳ quái, không hiểu vì sao Đông Thổ lại có Yêu tộc ngồi xe ngựa.

Vũ La cũng nhìn thẳng không chớp mắt, tựa như không chú ý tới ánh mắt Chu Nghiên.

Đi không bao lâu, xe ngựa đã ngừng lại, giọng Hùng bá bên ngoài vang lên:

– Tiểu thư, phía trước có người chặn đường.

Hùng bá vừa nói xong, bên ngoài liền có người cao giọng nói:

– Huy Tinh Thần Trủng Đại Tế Ti Thành Thiên Thu cung nghênh tiểu thư.

Huy Tinh Thần Trủng chính là Thần Trủng lớn nhất ở xung quanh Quy Nguyên thị này, bản thân là Thần Trủng cấp hai, cũng nằm ở hàng đầu trong số rất nhiều Thần Trủng khác.

Vũ La thấy nữ nhân che mặt tỏ ra không kiên nhẫn:

– Hùng bá hãy ứng phó một chút, nói ta có khách quý, không có tiện tiếp kiến bọn họ.

Lão nô đã hiểu.

Hùng bá ngừng xe ngựa, sau đó Vũ La nghe thấy ven đường vang lên những tiếng trò

chuyện rì rẩm. Dường như Hùng bá sợ quấy rầy nữ nhân che mặt, cố ý nói chuyện rất khẽ. Sau một lát, Hùng bá trở về bầm báo bên ngoài cửa:

– Tiểu thư, Huy Tinh Thần Trủng chuẩn bị lễ vật cho người, phỏng chừng trị giá ba vạn miếng Ngọc Tủy.

Vũ La nghe vậy giật này mình. Giỏi thật, ngay cả mặt mũi người ta cũng không chịu gặp, vậy mà cũng có người dâng lên ba vạn miếng Ngọc Tủy. Nữ nhân này có lai lịch thế nào, khiến cho Huy Tinh Thần Trủng phải xu nịnh như vậy?

Nữ nhân che mặt không có vẻ gì là hưng phấn, ánh mắt có vẻ uể oải nói:

– Được rồi, đi thôi.

Hùng bá quát to một tiếng, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước. Vũ La vén một góc rèm nhìn ra, chỉ thấy đám Yêu tộc Huy Tinh Thần Trủng dưới sự dẫn dắt của Đại Tế Ti đang quỳ bên vệ đường, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn xe ngựa một lần nào, cùng nhau cao giọng hô to:

– Huy Tinh Thần Trủng cung chúc lão tiên sinh thọ cùng trời đất, phúc lộc vô song. Cung chúc tiểu thư trẻ mãi không già, vạn sự như ý…

Những lời tụng chúc vang lên không ngừng, mãi đến khi xe ngựa đi xa ba dặm, thanh âm mới dần dần ngừng lại.

Nữ nhân che mặt thấy vẻ nghi hoặc của Vũ La, ánh mắt nàng cũng tỏ ra bất đắc dĩ:

– Nếu ngươi gặp chuyện như vậy quá nhiều lần rồi cũng sẽ quen.

Vũ La hỏi:

– Sao nàng không phi hành trên không?

Nữ nhân che mặt chỉ cười, cũng không trả lời. Vũ La nhìn sắc mặt của nàng, thoáng động trong lòng: Đúng rồi, tuy rằng nàng ngại phiền nhưng không ngại tiền, quá trình đi xe ngựa như vậy cũng có tác dụng thu Ngọc Tủy. Quả thật trên đời này không có tiên tử không nhuốm bụi trần.

Nữ nhân che mặt thấy dáng vẻ bừng hiểu của Vũ La, cũng đoán được suy nghĩ của hắn, nở một nụ cười khổ:

– Xin tiên sinh chớ coi thường chúng ta, tuy rằng Ngọc Tủy tốt thật, nhưng cũng không thể khiến cho chúng ta phải làm như vậy. Thật sự đây là quy củ do tổ tiên định ra, ra ngoài một chuyến phải mưa móc bổn phương, ngồi trên xe ngựa như vậy thật sự cũng là chuyện chẳng đặng đừng.

Vũ La không khỏi có hơi nghi hoặc. Theo khẩu khí của nữ nhân này, mở miệng ra giống như nhà nàng là Hoàng đế của Đông Thổ không bằng. Nhưng Đông Thổ Yêu tộc không có triều đình, nàng nói như vậy là có ý gì?

Nữ nhân che mặt cũng không giải thích gì thêm.

Tuy rằng xe ngựa này nhìn qua không có gì nổi bật, nhưng tốc độ lại thật sự là không chậm, chỉ trong thời gian nửa ngày đã đi được mấy trăm dặm. Xa phu Hùng bá cũng hết sức cao minh, bất cứ địa hình gì y cũng điều khiển xe ngựa hết sức vững vàng, Vũ La ngồi bên trong cũng không có cảm giác xóc này gì lắm.