Chương 761: Vĩnh Vũ Tiêu Cục

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ trên bầu trời nhìn xuống, diện tích trang viên cực kỳ khổng lồ, bên trong chỉ riêng thao trường đã có sáu tòa. Thế nhưng trên bầu trời của trang viện này lại không có phù đảo, chẳng qua ở ngoại vi của trang viên có sáu đài quan sát lơ lửng trên không đều có chấn động năng lượng mạnh mẽ, chỉ sợ bên trong ẩn tàng Tiên Binh cỡ lớn đáng sợ gì đó.

Trên xe ngựa của Phương Địch Hương có tiêu chí của Thập Phương thương hành, trên đài quan sát không có phản ứng, xe ngựađáp xuống cửa trang viên, liền có một hán tử một thân trang phục võ sĩ, vai rộng tay dài đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Phương Địch Hương mắt hắn sáng lên:

– Ha ha, Phương cô nương lúc nào lại rảnh rỗi đến địa phương rách nát này của chúng ta.

Phương Địch Hương cũng mỉm cười đáp lại:

– Tiêu đại ca nói đùa rồi, Vĩnh Vũ tiêu cục này của ngươi còn gọi là địa phương rách nát, vậy toàn bộ Cửu Dương Tinh không có địa phương nào tốt rồi.

Nàng xoay người giới thiệu với Vũ La:

– Vũ tiên sinh, vị này là Tam tiêu đầu của Vĩnh Vũ tiêu cục Tiêu Minh Viễn Tiêu đại ca, chuyện của ngươi phải nhờ hẳn rồi.

Tiêu Minh Viễn nhìn Vũ La, lộ ra dáng tươi cười thân thiện:

– Vị này chính là Vũ tiên sinh ư? Ha ha ha, không ngờ rằng Vũ tiên sinh lại trẻ tuổi như vậy. Đại ca ngươi đã phái người tới thông báo qua cho ta rồi, yên tâm, bảo đảm sẽ làm cho Vũ tiên sinh hài lòng. Mời các vị, vào bên trong ngồi nói chuyện.

Hắn đón hai người đi vào, Vĩnh Vũ tiêu cục chính là đại tiêu cục thực lực thâm hậu, không có những mánh khóe nhỏ như tiêu cục thế tục ở Ngũ Phương Giới. Nếu như ở Ngũ Phương Giới, chỉ cần vừa tiến vào nhất định trước tiên sẽ thấy một diễn võ trường cực lớn, có tiêu sư ở trần hét lớn đánh nhau, nhấc tạ đá cực lớn.

Tiền viện của Vĩnh Vũ tiêu cục, cây xanh thấp thoáng, ngói xanh mái cong, đá hoa vũ nhỏ rải trên đường mòn, cách điệu so với trang viên ở Giang Nam của Ngũ Phương Giới còn ưu nhã hơn.

Tiêu Minh Viễn dẫn bọn họ tới một tòa viện lạc có chút rộng rãi, lệch về phía Tây, trông một cây hoa, cũng không biết là giống gì, thân cây lớn bằng thân người nhưng chỉ cao khoảng một trượng, cành lá giống như một ô lớn mở ra, trên tán cây phủ kín một tầng hoa nhỏ màu vàng nhạt.

Dưới tàng cây bày bàn trúc ghế trúc, sớm có một tiểu nha hoàn thanh tú đang đun nước trên bếp lò bên cạnh.

– Nào, mời ngồi!

Tiêu Minh Viễn mời Vũ La và Phương Địch Hương ngồi xuống, cũng không trì hoãn, vỗ tay một rất mạnh mẽ vang dội, liền có vài tiêu sư từ cửa hông bên cạnh đi tới, đến trước mặt khom người hành lễ:

– Tam tiêu đầu.

Tiêu Minh Viễn liền giới thiệu với Vũ La.

Bởi vì nể mặt Phương Địch Vũ, người được Tiêu Minh Viễn đưa ra đều là hảo thủ. Cảnh giới so với ngày hôm qua Phương Địch Vũ nói với Vũ La còn cao hơn nửa bậc, chẳng qua giá tiền lại không sai biệt lắm với ngày hôm qua.

Tiêu Minh Viễn lần lượt giới thiệu qua, Vũ La trong lòng tính toán một chút, dựa vào những người này đi Ngự Xạ Tinh tầm bảo là không thành vấn đề rồi, thế nhưng sau đó thì làm sao đây?

Vũ La hai đời làm người, thế nhưng vô luận là đời nào, hắn trên thực tế đều cô đơn một mình, không giới xây dựng thế lực của mình.

Mặc dù đời trước là Nam Hoang Đế Quân, nhưng hắn chỉ là bản thân cường hãn, cũng không có bộ hạ trực hệ gì, bằng không cũng sẽ không bị Lâm Tuyệt Phong và Quỷ Lệ Danh dễ dàng làm hại.

Một đời này, bằng hữu của hắn đầy khắp thiên hạ, thế lực cũng xem như là hùng mạnh nhưng cũng không có nhân mã của mình. Chẳng qua hắn có bọn Hướng Cuồng Ngôn hai bằng hữu một đồ đệ, lại có cha vợ cường hãn là Chu Thanh Giang, ai muốn kéo bè kéo lũ đánh hắn, hắn lập tức có thể kéo ra một đám người.

Thế nhưng trong khoảng thời gian đến Tiên giới này hắn đã nghiêm túc suy nghĩ qua, không có thế lực của mình là không được.

Tao ngộ của Vũ La ở Tiên giới không thể nói là thê thảm, nhưng cũng không tốt chỗ nào. Nếu như không phải bản thân hắn chính là phù sư, lại có tư chất của Tam Phù Thiên Công, chỉ sợ hiện tại còn đang ngoan ngoãn khai thác mỏ ở Ngọc Thiết lâm trường.

Hắn đã trốn thoát khốn cảnh này nhưng Cốc Mục Thanh thì sao? Chu Cẩn thì sao? Hướng Cuồng Ngôn thì sao? Lư Niệm Vũ thì sao?

Tiên Tuyệt thiên hạ đã thành quá khử, những bằng hữu, thân nhân, người yêu ở Ngũ Phương Giới sớm hay muộn đều phải phi thăng. Vũ La cảm giác mình giống như là một “lô cốt tiền tuyến”, ít nhất trước khi bọn họ đến phải thành lập nên một thế lực thuộc về mình, chờ bọn họ đến mới có chỗ tránh nạn, không đến mức quá thê thảm.

Trước mắt những tiêu sư này thực lực cũng đủ hùng mạnh, thế nhưng dù sao cũng là người của người khác, dùng qua một lần, lần sau gặp lại có lẽ lại là địch nhân.

Vũ La suy nghĩ một phen liền áy náy nói với Tiêu Minh Viễn:

– Tiêu huynh, những người này đích xác không tồi, thế nhưng…

Hắn suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên uyển chuyển một chút mới tốt:

– Có người tự do hay không?

Tiêu Minh Viễn sửng sốt một chút liền hiểu được, chẳng qua lại không tức giận, ngược lại cười nói:

– Ôi, sao không nói sớm. Nếu biết ngươi muốn như vậy, hà tất mang ngươi tới nơi này lãng phí thời gian.

Hắn vung tay lên:

– Đi theo ta.

Tiểu nha hoàn kia vừa rót nước trà ra, ba người đã đứng dậy ly khai.

Tiêu Minh Viễn ra khỏi viện tử, dẫn bọn họ đi vào mặt sau, thế nhưng đã xuyên qua sáu giáo trường kia không ngờ rằng vẫn chưa có ý dừng lại.

Vừa đi, Tiêu Minh Viễn vừa nói:

– Vũ tiên sinh, ngươi muốn người như vậy thì sẽ không phải cái giá này rồi, ngươi phải chuẩn bị tâm lý nha.

Vũ La gật đầu:

– Cái này tự nhiên.

Phương Địch Hương cũng mơ hồ hiểu được ý của Vũ La, tự ý làm chủ nói:

– Nếu như phương diện tài chính có vấn đề, Thập Phương thương hành chúng ta có thể đứng ra đảm bảo cho Vũ tiên sinh mượn tạm.

Vũ La đối với ý tốt của Phương Địch Hương chỉ là rất bình tĩnh nói tiếng cảm ơn. Phương Địch Hương bên cạnh nhìn vào trong mắt không khỏi hơi có chút thất vọng.

Mãi cho đến cửa sau của trang viên, Tiêu Minh Viễn đẩy cửa đi ra ngoài, phía sau là một hẻm núi thật dài.

Hẻm núi này giống như là một vết thương thật sâu khảm ở trên mặt đất của Cửu Dương Tinh. Tiêu Minh Viễn dẫn bọn họ đi tới, Vũ La không nghĩ tới hẻm núi này không ngờ sâu đến ngàn trượng, hơn nữa là trên hẹp dưới rộng, trên mặt đất chỗ rộng nhất chẳng qua vài trăm trượng, đến phía dưới không ngờ có ngàn trượng!

– Phía dưới này là một doanh địa của Vĩnh Vũ tiêu cục chúng ta, chuyên môn dùng để huấn luyện tiêu sư. Tiêu sư có nhu cầu xông quan đều sẽ được đưa đến nơi này…

– Ngoại trừ điều này, công dụng lớn nhất của nơi này chính là cung cấp bảo tiêu thiếp thân (cận vệ) chất lượng tốt nhất cho những cự đầu của Tiên giới.

Các cự đầu mặc dù hùng mạnh, thế nhưng cũng cần bảo tiêu, không thể chuyện gì cũng để cự đầu tự mình xuất thủ, mà thân phận đặc thù của cận vệ đòi hỏi phải trung thành tuyệt đối.

Mà những cự đầu Tiên giới đã trải qua các loại âm mưu quỷ kế mới có thể thượng vị cuối cùng, có mấy người chịu tin tưởng những chuyện như lòng trung thành này?

Cho nên thị trường cận vệ của Tiên giới mới nóng như vậy.

– Ở chỗ sâu nhất trong tiên hồn của bảo tiêu bị phong ấn tiên hồn, tuyệt đối không có khả năng phản bội chủ nhân. Chỉ có người như vậy mới có thể chân chính làm được chuyện vĩnh viễn không phản bội.

Tiêu Minh Viễn giải thích.

Những chiến sĩ bị phong ấn tiên hồn trừ phi chủ nhân nguyện ý, bằng không vĩnh viễn mất đi tự do. Trong những người này, chỉ có một bộ phận rất nhỏ là tự nguyện bán thân, tuyệt đại bộ phận đều là các Tiên tộc bắt tới từ hạ giới. Bọn họ tìm kiếm đến phàm nhân hạ nhân tư chất cực cao phong ấn tiên hồn, sau đó lại dùng các loại tài nguyên cung cấp cho bọn họ tu luyện, sau khi có chút thành tựu thi có thể bán được giá tốt.

Trải qua quá trình này, tốt sống xấu chết, cực kỳ tanh máu.

Đương nhiên, những điều này Tiêu Minh Viễn tuyệt đối sẽ không nói cho Vũ La.