Chương - 110: Sơn hải tọa (thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mấy canh giờ sau, sau khi Diệp Niệm Am tắm rửa thay y phục, lại khôi phục bộ dạng cao thâm khôn lường.

Ba tầng của Vọng Sơn các có một nửa là phòng ốc, một nửa là lầu các. Hai người ngồi trên lầu các, Diệp Niệm Am châm một bình trà, Vũ La giơ tay định cầm chung trà lên uống, thình lình bị Diệp Niệm Am gạt tay ra:

– Không được động, ngươi thiếu linh đan của ta còn chưa trả, còn muốn uống trà của ta nữa sao?

Vũ La kinh ngạc:

– Lão nhân gia ngài thật sự keo kiệt vậy sao, ngay cả hớp nước cũng không cho ta uống?

Diệp Niệm Am thản nhiên rót cho mình một chén, chậm rãi hớp một ngụm:

– Đúng là không cho, ngươi làm gì được ta?

Vũ La tỏ ra ảo não:

– Chưa từng thấy như vậy, gọi ta tới đây nói chuyện, ngài uống trà để cho ta trơ mắt mà nhìn…

Giọng Diệp Niệm Am đầy oán khí sâu nặng:

– Lúc ngươi ở Ma Lạc Uyên tập trung tu luyện, để ta ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn, cảm giác của ta cũng như ngươi bây giờ vậy…

-Ngài…

Vũ La không thốt nên lời, lắc đầu lại hỏi:

– Ma Lạc Uyên thật sự đáng sợ vậy sao?

Diệp Niệm Am lại hớp một ngụm trà, sau đó đặt chén bích ngọc linh lung xuống, chậm rãi nói:

– những gì mà ngươi nhìn thấy chỉ là bề ngoài, nơi đó chỉ toàn là cát vàng. Chờ sau khi ngươi chán chính xâm nhập sâu vào trong Ma Lạc Uyên, lúc ấy mới hiểu ra thế nào là đáng sợ. Nếu so ra, Ly Nhân Uyên chỉ là trò trẻ mà thôi.

Vũ La giật mình kinh hãi:

– Còn đáng sợ hơn Ly Nhân Uyên sao?

Diệp Niệm Am nói:

– Ly Nhân Uyên ta có thể mặc cho các ngục tốt hành động, nhưng Ma Lạc Uyên này ta phải đích thân quan tâm, ngươi thử nghĩ xem rốt cục nơi nào đáng sợ hơn?

Lúc trước Vũ La hỏi như vậy là muốn khơi lên chuyện này. Đương nhiên hắn biết Ma Lạc Uyên đáng sợ, nếu không có pháp môn Thực Phù và Cửu Long Thôn Nhật, hắn cũng không chịu đựng được bao lâu trong Ma Lạc Uyên.

– Sâu trong Ma Lạc Uyên, đáng sợ gấp trăm lần vòng ngoài mà ta vừa dẫn ngươi tới hôm nay.

Giọng Diệp Niệm Am vô cùng thâm thúy:

– Dù rằng ta rất giận, nhưng biểu hiện của ngươi ở Ma Lạc Uyên hôm nay đã thật sự làm cho ta giật mình kinh hãi.

Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:

– Ta chịu đựng trong thời gian dài như vậy, thật sự là hiếm có lắm sao?

– Hiếm có ư?

Diệp Niệm Am nở một nụ cười khổ:

– Hai ngàn năm trước có một thiếu niên lần đầu tiên rơi vào Ma Lạc Uyên, ở ven bờ Ma Lạc Uyên chịu đựng được mười hai canh giờ, lập tức được cả phe Chính đạo coi là thiên tài của thiên tài, môn phái lập tức coi y là trọng điểm bồi dưỡng, Sau này thiếu niên kia trở trành chưởng môn Long Hổ sơn, một trong Cửu Đại Thiên Môn, tên của y là Trương Cầm Hổ.

Vũ La nghe vậy giật nảy mình, Trương Cầm Hổ được xung là Trung Hưng Chưởng Giáo của Long Hổ sơn. Chính sự xuất hiện của y đã đưa Long Hổ sơn lúc ấy đang nằm ở vị trí cuối cùng trong Cửu Đại Thiên Môn, thăng lên một hơi tới ba vị trí đầu của Cửu Đại Thiên Môn, đây chắc chắn là nhân vật truyền kỳ trên Tu Chân Giới.

Diệp Niệm Am dùng một cái kẹp trúc sắp lá trà, nhìn như hết sức bình thản, tiếp tục nói:

– Một ngàn năm trăm năm trước, nhân vật quân lâm phe Chính đạo, hẳn là ngươi đã từng nghe qua?

Vũ La gật đầu, người ấy hết sức nổi danh, Lạc Binh Vương, một mình thân kiêm Khách Khanh cả Cửu Đại Thiên Môn. Địa vị người này trong phe Chính đạo cơ hồ không ai có thể vượt qua.

– Lúc Lạc Binh Vương còn trẻ, lần đầu tiên tiến vào Ma Lạc Uyên này, chịu đựng được trong thời gian mười sáu lần hô hấp.

Vũ La nghe vậy chấn động trong lòng.

Diệp Niệm Am ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt lão có vẻ khó tả vô cùng:

– Tiểu tử, lần đầu tiên ngươi tiến vào, đã ở trong đó gần hai canh giờ. Đừng nói là lão đầu tử ta, cho dù những bậc tiên hiền Đại Thánh kia ở trước mặt ngươi, ngay cả cái rắm cũng không bằng, ngươi có hiểu được ý của lão đầu tử ta chưa?

Vũ La gật đầu, nghiêng mình thi lễ:

– tiểu tử minh bạch, đa tạ Đại nhân chỉ điểm. Chuyện ngày hôm nay, tuyệt sẽ không có người thứ ba biết tới.

Diệp Niệm Am cũng gật đầu:

– Trẻ con dễ dạy, ngươi hiểu được đạo lý này là tốt rồi. Lần đầu tiên ngươi tiên vào Ma Lạc Uyên, đã chịu được gần hai canh giờ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ thế nào. Ta cũng không hỏi rốt cục ngươi tu luyện pháp môn gì, đó là bí mật của ngươi, nhưng chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết.

Lần trước Vũ La tu luyện Cửu Long Thôn Nhật, đã tiêu xài hết ngọc túy, ngọc túy phách trên người. Lần này lại bị Diệp Niệm Am cướp hết linh đan, nhất thời cảm thấy mình đã trở thành một tên khố rách áo ôm.

Lúc này Vũ La mới cảm thấy hơi hối hận, lúc lục soát phòng giam quá mức thiện lương, những món đồ linh tinh đã chia hết cho đám ngục tốt, sớm biết như vậy, mình đã giữ lại tất cả…

bởi vì ở lại trong Ma Lạc Uyên quá lâu, lúc Vũ La trở lại chỗ ở của mình, đêm đã khuya.

Vào ban đêm, linh mạch phát ra linh khí hết sức nồng đậm, Bên dưới phòng của Vũ La có hai đạo linh mạch hội tụ, lúc này càng cảm giác rõ ràng hơn, xung quanh tựa hồ có nhiều tia linh khí li ti, giống như tia nước không ngừng xao động, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của mình.

Cảm giác như vậy, Vũ La đã có từ rất lâu rồi.

Tiền kiếp hắn chiếm động thiên tốt nhất ở Nam Hoang, là một linh huyệt trong Hoang Vân thành ở Quỷ Cửu sơn, phía dưới có ba mươi sáu đạo linh mạch chủ hội tụ.

Đời này hắn trùng sinh vào nơi hết sức đáng thương, suýt nữa không có chỗ đặt chân, làm sao có thể lo quá nhiều chuyện được?

Bất quá Vũ La vẫn cảm giác phải cẩn thận là hơn, hắn bèn lấy tráp gỗ ra, chui vào trong cung điện.

Trong cung điện, Vũ La khoát tay, mười bốn đạo linh phù sát khí đen như mực xếp thành một hàng. Trên đạo linh phù đứng đầu, phù văn như ánh mặt trời giống như vật sống cử động trên linh phù, như có chất lỏng màu vàng đang chảy xuôi trên đó.

Màu đen của linh phù sát khí thâm thúy vô cùng, Vì đã bị luyện chế thành linh phù cho nên sức mạnh thu liễm, không còn cảm nhận được khí hung sát cuồng bạo khốc liệt.

Vũ La nhìn mười bốn đạo linh phù trước mặt, cũng không biết vì sao giơ tay lên, bắt đầu khắc phù văn lên trên linh phù. Hơn nữa còn là mười ba đạo phù văn quay tròn xung quanh đạo phù văn như ánh mặt trời bên trong Ly Nhân Uyên.

Nguyên hồn Vũ La hùng mạnh, cho nên mặc dù không có tu luyện pháp môn triện khắc linh phù, nhưng hắn chỉ cần ngưng tụ tinh thần, ôn lại đạo phù văn mà mình cần khắc trong đầu vài lần, sau đó ngón tay khẽ động, nhanh đến mức không thấy rõ bóng dáng, một đạo phù văn đã xuất hiện trên linh phù. Lần trước hắn khắc phù văn như ánh mặt trời cũng là như vậy.

Còn chuyện thủ đoạn này có phù hợp thật sự với pháp môn Thực Phù hay không, Vũ La cũng không được biết.

Mười ba đạo linh phù, khắc không biết tốn bao nhiêu thời gian, nhưng thời gian ôn lại đã mất hai canh giờ, Đến khi hắn khắc xong mười ba đạo linh phù, một cảm giác mỏi mệt thình lình ập tới, Vũ La cơ hồ không thể kháng cự, tinh thần hoàn toàn buông lỏng, ngã lăn ra ngủ ngon lành.

Mười bốn đạo linh phù sát khí lơ lửng giữa không trung, phiêu động dường như không có chút lực lượng nào. Chúng quay xung quanh Vũ La thành một vòng tròn, nhấp nháy kim quang yếu ớt theo thứ tự.

Vũ La ngủ một giấc khoảng một canh giờ, sau khi tỉnh lại mười bốn đạo linh phù sát khí đã rơi xuống đất, vẫn xếp thành một vòng tròn vây xung quanh hắn.

Linh phù do phù sư luyện chế cũng chia làm cửu phẩm, Linh phù nhất phẩm cao nhất có chín mặt, mỗi mặt đều có phù văn kết nối với lực lượng thiên địa, tự nhiên, âm dương, Ngũ Hành, hùng mạnh không thể nào tin được.

Vũ La luyện chế những đạo linh phù sát khí này vẫn chỉ là cấp thấp nhất cửu phẩm. Mặc dù có hai mặt trái phải, nhưng chỉ có một mặt có phù văn.

Dù sao tiền kiếp hắn cũng là nhân vật cấp Đế Quân, nhìn linh phù nhất phẩm, nhị phẩm đã quen, linh phù tam phẩm trở xuống rất ít khi xuất hiện trước mặT hắn. Trong pháp trận Thất Hải Trợ của hắn, ngoại trừ Quân Phù Hạn Bạt Huyết Phần ra, sáu đạo linh phù còn lại toàn là linh phù nhất phẩm, trong đó có bốn đạo là nhất phẩm thượng, hai đạo nhất phẩm trung. Tự nhiên tầm nhìn của hắn cực cao, kết quả hiện tại tự luyện chế ra toàn là linh phù cửu phẩm, chuyện này khiến cho Vũ La buồn bực vô cùng.