Chương - 315: Săn rồng (1)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chuyện này giống như người cả đời sống trong thôn xóm nhỏ, tin tức bế tắc, chỉ thấy thôn trường có mười mấy mẫu mộng là nhiều. Chợt hôm nay có người nói cho y biết trên đời này có người có được ngàn mẫu mộng tốt, e rằng y cũng sẽ không tin.

Vũ La đi ra ngoài không xa, đã có người tiến tới thi lễ:

– Tiên sinh, xin theo ta đến đây.

Trước Vũ La, hai vật phẩm do người khác mua đã giao dịch xong xuôi. Tuy rằng hai người này bỏ ra mấy ngàn miếng Ngọc Tủy, coi như tài sản khá nhiều, nhưng ngay cả bọn họ cũng không có được dị bào trữ vật.

Hai người này có thương đội chờ sẵn bên ngoài phòng đấu giá. Trong này vừa giao dịch xong, bên ngoài đã có người dùng cự thú chở Ngọc Tủy vào thanh toán.

Quỳ Cửu hiểu rất rõ ràng một món dị bào trữ vật có ý nghĩa thế nào. Y sống ở yêu thị Lạc Nhật hoang nguyên này đã gần trăm năm, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, đã gặp qua rất nhiều người, cho tới bây giờ mới thấy Vũ La là người thứ hai sử dụng dị bào trữ vật.

Người đầu tiên Quỳ Cửu thấy là một lão nhân, có một đoàn người rất đông đi theo, tiền hô hậu ủng chừng gần trăm Yêu tộc. Sau nghe nói vị lão nhân ấy là một nhân vật hết sức quan trọng trong Bát Đại Thần Trủng.

Mà trong mắt Quỳ Cửu, hiển nhiên Vũ La cũng là một vị quý nhân. Khoan hãy nói dị bào trữ vật, chỉ riêng chuyện mua liền một lúc mười vật phẩm đấu giá mà mặt không đổi sắc, cũng đã đủ khiến cho Quỳ Cửu thầm kinh hãi trong lòng.

Vũ La ung dung đi tới, Quỳ Cửu không dám chậm trễ vội vàng chạy tới nghênh đón, thái độ của y hiện tại đã quay ngoắt lại, cười giả lả khom người hỏi:

– Tiên sinh, Tiểu Cửu có thể ra sức vì ngài được chăng?

Đối với loại người như vậy, tự nhiên Vũ La không thích lắm. Hắn ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên hỏi:

– Khối quặng ô Thiết vừa rồi bán đấu giá được ba ngàn một trăm miếng Ngọc Tủy, ta quy ra thành hai ngàn năm trăm miếng Ngọc Tủy cho ngươi, không thành vấn đề chứ?

Quỳ Cửu ngơ ngác không hiểu:

– Như vậy là sao?

Vũ La lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra mười hai khối quặng ô Thiết to không kém khối quặng ô Thiết bán đấu giá vừa rồi.

Đôi mắt Quỳ Cửu lập tức đứng tròng, mười hai khối… Khối mà y bán đấu giá trước đây là nhờ y đánh bại ba nhà đấu giá khác trong Yêu tộc này, mới có thể cướp được vào tay.

Khối quặng ô Thiết lớn như vậy ở Đông Thổ, trung bình ba trăm năm mới xuất hiện một khối, nhưng Vũ La chỉ khẽ khoát tay đã lấy ra mười hai khối.

Không riêng gì Quỳ Cửu choáng váng, Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị bên cạnh cũng phải trợn mắt há mồm. Bọn họ biết Vũ La từ Ma Sơn đi ra, của cải nhất định không thiếu, nhưng không thể ngờ rằng đạt tới mức kinh thế hãi tục như vậy.

Vừa rồi Kỳ Nguyên vẫn còn tiếc nuối, không thể mua được khối quặng ô Thiết kia, bằng không có thể làm cho trận pháp phòng ngự của Mộc Thần Trủng tăng lên một bậc. Hiện tại xem ra cỡi bò đếm bò, Vũ La Tế Ti có quặng ô Thiết trong tay.

– Mười hai khối quặng ô Thiết này quy ra ba vạn miếng Ngọc Tủy, ngươi có ý kiến gì không?

Vũ La thản nhiên hỏi.

Quỳ Cửu còn đang hóa đá, Dịch Long chợt tiến lên đá một cước vào mông y, Quỳ Cửu lảo đảo một chút mới tỉnh táo lại. Tuy rằng bị đá cho một cước, nhưng Quỳ Cửu cũng không dám phát tác, thủ hạ của y nhìn thấy lão Đại bị đá cũng không dám vọng động. Người có thể lấy ra một lúc mười hai khối quặng ô Thiết ba trăm năm mới gặp một lần, cũng không phải là người mà bọn chúng có thể chọc tới.

– Không thành vấn đề, tuyệt đổi không thành vấn đề.

Vũ La trừng mắt:

– Vậy còn không mau giao vật phẩm ra, còn phải trả lại cho ta một ngàn miếng Ngọc Tủy.

– Được, được, xin ngài chờ cho một chút, ta lập tức làm ngay…

Quỳ Cửu đã hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời như một con chó trung thành, quả nhiên hết sức thần tốc. Chỉ mới khoảng thời gian uổng cạn chén trả đã chạy trở về, trả lại cho Vũ La một ngàn miếng Ngọc Tủy cùng năm ngàn miếng Ngọc Tủy tiền thế chấp. Còn mười món vật phẩm đấu giá cũng đã cẩn thận đóng gói xong.

Vũ La tiện tay thu tất cả vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, đứng dậy nói:

– Chúng ta đi.

Quỳ Cửu vội vàng chạy nhanh theo sau:

– Để ta tiễn ngài…

Vũ La đi tới cửa, bỗng nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Quỳ Cửu như cười như không. Chợt hắn xoay tay một cái giống như ào thuật, lấy từ trong không gian trữ vật ra một khối quặng ô Thiết to gấp đôi khối quặng ô Thiết vừa rồi:

– Quỳ Cửu, nếu ta mở một phòng đấu giá ở yêu thị này, mỗi lần ngươi bán đấu giá quặng ô Thiết, ta cũng đồng thời lấy ra một khối quặng ô Thiết như vậy bán đấu giá, vậy ngươi cảm thấy sẽ có hậu quà gì?

Vũ La dứt lời lại lật tay một cái, khối quặng ô Thiết vừa rồi biến mất, một khối Thanh Tinh Huyền Kim xuất hiện trong tay.

Vật phẩm đấu giá cuối cùng vừa rồi cũng là một khối Thanh Tinh Huyền Kim, hơn nữa là vật phẩm quý giá nhất, được mang ra đấu giá sau cùng. Nhưng khối Thanh Tinh Huyền Kim nọ cũng chỉ to bằng nắm tay, còn khối trong tay Vũ La to bằng đầu người.

– Nếu ta thêm vào khối Thanh Tinh Huyền Kim này nữa thì sao?

Quỳ Cửu sắp sửa bật khóc, trong lòng y hiểu rất rõ ràng. Yêu thị ở Lạc Nhật hoang nguyên này nhỏ như vậy, khách nhân có hạn. Nếu Vũ La làm như vậy thật, chắc chắn khách

nhân sẽ kéo tới phòng đấu giá của Vũ La, mình còn buôn bán gì được nữa?

Quỳ Cửu lập tức quỳ sụp xuống, lạy như tế sao:

– Đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, vô tình mạo phạm ngài, van xin ngài tha cho

tiểu nhân lần này, tiểu nhân không dám nữa, thật sự không dám…

Vũ La hừ một tiếng, thu hồi khoáng thạch, chỉ sang Kỳ Nguyên:

– Ngươi không mạo phạm ta, mà là mạo phạm vị huynh đệ này. Chỉ cần vị huynh đệ này

tha thứ cho ngươi, vậy ta sẽ quên đi chuyện hôm nay.

Quỳ Cửu sững sờ một phen, sau khi cân nhắc kỹ lại, cảm thấy tuy rằng mỹ nhân đáng quý, nhưng sự nghiệp còn đáng quý hơn. Chỉ cần tài sản mình còn đó, muốn mỹ nhân thế nào lại không có?

Y nghiến răng một cái quay đầu lại, quỳ trước mặt Kỳ Nguyên.

Đoàn người từ phòng đấu giá đi ra, Kỳ Nguyên ngửa mặt lên trời cười to một trận:

– Ha ha ha! Từ trước tới nay chưa bao giờ vui như vậy.

Tuy rằng Cung Thập Nhị đã đầu phục Mộc Thần Trủng, nhưng cũng không nhịn được châm chọc một câu:

– Hừ, quả là tiểu nhân đắc chí.

Kỳ Nguyên cũng không thèm để ý, vẫn cười to như trước.

Lúc này đã khuya, Kỳ Nguyên dẫn mọi người tìm lữ điếm trú ngụ.

Vũ La vừa rửa mặt xong chuẩn bị nằm xuống, Dịch Long và Chu Nghiên đã gõ cửa.

Vũ La nhìn thấy hai người bèn vung tay lên đánh ra từng đạo linh văn Thần Thú màu vàng nhạt, giống như một chiếc màn lụa phong ấn cả phòng.

– Có chuyện gì vậy?

Vũ La nhìn hai người hỏi.

Chu Nghiên nhìn thoáng qua Dịch Long:

– Y bào ta tới đây.

Dịch Long ngồi xuống cạnh bàn, ra dấu bào hai người cùng ngồi, sau đó mới nói:

– Vũ La, thu hoạch trong chuyến đi Đông Thổ lần này, ngươi định phân phối thế nào?

Chu Nghiên nghe như vậy, sắc mặt lập tức khẽ biến, cười lạnh một tiếng:

– Thái Âm sơn quả thật khí độ bao la, lần này còn chưa rời khỏi Đông Thổ đã bắt đầu tính tới chuyện chia chác thu hoạch, hừ…

Trước khi Dịch Long đưa ra đề nghị này cũng đã chuẩn bị tâm lý chịu nhục, nghe Chu

Nghiên mỉa mai như vậy sắc mặt vẫn bình thường, tiếp tục nói:

– Chuyện này không liên quan gì tới khí độ, nhiệm vụ là của ba người chúng ta, hành động là hai nhà liên thủ. Tốt nhất chúng ta hãy thương lượng biện pháp phân chia trước, tránh cho tương lai nhùng nhằng không rõ. Sau khi trở về, ta cũng còn đường ăn nói với chưởng giáo.

Chu Nghiên tỏ vẻ khinh thường:

– Nhiệm vụ là của ba người ư, vì sao ta không thấy ngươi xuất lực?

– Bắt đầu từ Tháp Sơn đào, tiến vào Đông Thổ là Vũ La dẫn chúng ta tới đây, từ Ma Sơn đi ra cũng là Vũ La che chở chúng ta. Bắt đầu từ lúc gặp Yêu tộc, hai ta chỉ câm như hến, tất cả sự tình phải nhờ Vũ La ra sức. Ta thấy nhiệm vụ này căn bản chỉ có mình hắn thi hành.

Sắc mặt Dịch Long thoạt đỏ thoạt trắng. Y cũng biết những lời của Chu Nghiên là đúng với thực tế, hơn nữa Chu Nghiên còn chưa nhắc tới chuyện sau khi ra khỏi di tích thần điện ở Ma Sơn, hai lần Dịch Long tự cho mình thông minh làm liên lụy mọi người, cũng đã xem như rất nể mặt y.