Chương 800: Nhiệm Vụ Diệt Vong 2

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vũ La gật đầu. Mặc dù hắn không biết nhiều về chuyện trên Tiên giới, nhưng cũng đã nghe qua danh tiếng Mãng Ứng Long. Người này được xưng là Tam Phù Thiên Công hùng mạnh nhất Tiên giới trong vòng năm vạn năm qua chuyên tu Phù Vận Tiên Văn. Trong số mấy món Phù Vận Tiên Văn tam phẩm vô cùng trân quý còn tồn tại hậu thế có một món là tác phẩm của y.

Hai vạn năm trước, sau khi Mãng Ứng Long biến mất một cách thần bí, cũng không thấy xuất hiện nữa.

Mặc dù Tam Phù có bảy cấp. Nhưng nhất phẩm cùng nhị phẩm chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, cho tới bây giờ không có ai thấy qua. Không ít người cũng hoài nghi hai cấp bậc này bất quá chỉ là do người ta tưởng tượng ra, không phải là tác phẩm chân thật.

Cho nên tam phẩm có ý nghĩa là cấp bậc cao nhất trong Tam Phù.

Tổ Thiên Thu nói tiếp:

– Nghe nói năm xưa Mãng Ứng Long đi Hỗn loạn Tinh Lưu tìm kiếm một loại tài liệu trân quý vô cùng, muốn đột phá cấp bậc hiện hữu, sáng tạo ra Phù Vận Tiên Văn nhị phẩm chân chính. Đáng tiếc một đi không trở lại, đoán chừng là bỏ mạng trong Hỗn Loạn Tinh Lưu rồi.

Mọi người không nhịn được quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía Hỗn loạn Tinh Lưu.

– Nhưng trước khi Mãng Ứng Long lên đường, tựa hồ cũng đoán được mình rất có thể một đi không trở lại. Vì tránh cho một thân sở học của mình thất truyền, trước khi đi, y đã để lại một quyển bút ký ghi chép cặn kẽ đạo thống truyền thừa của mình.

– Chuyện này trước đây không có ai biết được, mãi tới gần đây, thương hành chúng ta tiếp nhận một động phủ cổ xưa, phát hiện một ít ghi chép trong đó, mới tìm được manh mối này.

Vũ La thoáng động trong lòng:

– Phương Lộc Hiếu lão gia tử có ý gì?

– Thái thượng hội trưởng bảo ta tới đây chính là muốn dâng tặng ngài phần đại lễ này.

Lão Hắc ở bên cạnh chợt xen lời:

– Hắc hắc, nói thật dễ nghe, đã nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào một ít manh mối mơ hồ như vậy cũng đòi đi tìm truyền thừa Tam Phù ư, chuyện này cũng hết sức nực cười. Nếu như không tìm được, chẳng phải là tự dưng chúng ta thiếu lão một món nợ nhân tình?

Tổ Thiên Thu cười khổ:

– Hắc tử, miệng lưỡi ngươi thật là độc ác. Ngươi nói không sai, Thái thượng hội trưởng cũng rất rõ ràng điểm này, vì vậy phái ta tới nói một tiếng cùng Vũ tiên sinh, nếu tiên sinh bằng lòng đi, sẽ để cho ta phụng bồi, Thập Phương thương hành chúng ta tuyệt không dám dùng chuyện này uy hiếp tiên sinh.

Lão Hắc hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Vũ La châm chước một phen, sau đó gật đầu nói:

– Được, ta đi.

Hiện tại hắn vẫn còn thiếu kiến thức cơ sở về Tam Phù. Nói cách khác rốt cục Thiên Mệnh Thần Phù ở Ngũ Phương giới có gì khác với Tiên giới, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết rõ. Loại chuyện như vậy, nếu không phải là Tam Phù Thiên Công, người bình thường căn bản không biết. Nhưng Tam Phù Thiên Công cực kỳ thưa thớt, đi đâu mà tìm một vị Tam Phù Thiên Công bằng lòng truyền thụ cho mình một cách vô tư?

Mặc dù truyền thừa của Mãng Ứng Long hy vọng mỏng manh, nhưng rốt cục cũng có được một tia hy vọng.

Mà Vũ La bây giờ đã đạt đến bình cảnh, ở lại tinh không phù đảo cũng không có ý nghĩa gì, không bằng đi ra ngoài xem một chút, coi như là tăng trưởng kiến thức.

Tổ Thiên Thu mừng rỡ, vội vàng nói:

– Theo những ghi chép mà chúng ta phát hiện, vật kia ở bên trong Cự Tượng Tinh Vực, trên một tinh cầu có tên là Tiên Ngưu Giác.

Muốn tìm ra địa điểm cụ thể trên ghi chép cổ xưa không phải là một chuyện dễ dàng. Có lẽ Thập Phương thương hành cũng đã đầu tư vào chuyện này không ít nhân lực vật lực.

Nhưng đối với Phương Lộc Hiếu, nếu đầu tư như vậy có thể cứu vãn quan hệ với Vũ La, vậy coi như là một mối làm ăn một vốn bốn chục lời, coi như phát tài.

Vũ La gật đầu một cái:- Chúng ta thu thập đơn giản một chút, lập tức lên đường.

Tổ Thiên Thu ở một bên, như có ý lại như vô tình nói một câu:

– Tiên sinh, Thái thượng hội trưởng đã quyết định gả tiểu thư cho con trai thứ tư của Nộ Long Tiên Khôi Sư Vĩnh Hạo, một trong mười hai Tiên Khôi dưới trướng Tinh Lôi Tiên Tôn, nửa năm sau sẽ thành hôn.

Vũ La sửng sốt một chút, nhớ tới Phương Địch Hương. Nàng vô cùng nỗ lực, muốn chạy trốn khỏi số phận bị gả cho nhà khác để lôi kéo quan hệ làm ăn. Vốn nữ nhân này chỉ còn cách ước mơ của mình một bước, nhưng rốt cục cũng để vuột khỏi tầm tay.

Vũ La khe khẽ thở dài, mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không hối hận quyết định trước đây của mình. Chẳng lẽ cứ để cho mình bị người thoải mái thóa mạ như vậy, còn phải đưa mặt ra cho người tát thêm một cái?

Hắn cười khổ một tiếng, chỉ nói:

– Thật ra cũng không cần phải như vậy.

Tổ Thiên Thu không nói tiếp, chuyện này cứ như vậy mà qua. Thật ra Vũ La cũng hiểu, Phương Lộc Hiếu đưa ra quyết định này cũng chưa chắc là vì cho mình một câu trả lời công bằng. Tính tình Phương Địch Hương coi như không tệ, dung mạo đẹp, trăm người chọn một, thật sự là vốn liếng rất tốt để mở rộng lực ảnh hưởng của Thập Phương thương hành. Nhất định trong lòng Phương Lộc Hiếu đã sớm có ý định này, lão bảo Tổ Thiên Thu nói vớ Vũ La một tiếng, chỉ là thói quen tính toán vẹn toàn của thương nhân mà thôi.

Sư Vĩnh Hạo là một trong mười hai Tiên Khôi cao quý, vì Tinh Lôi Tiên Tôn trấn thủ một phương, chính là bậc hào kiệt ít có trên đời. Phương Lộc Hiếu lôi kéo được mối quan hệ này, tương lai Thập Phương thương hành phát triển, nhất định là hết sức bằng phẳng êm xuôi.

Vũ La cũng không có gì nhiều mà thu thập, chẳng qua chỉ nói với mọi người một tiếng, sau đó rời khỏi. Tinh không phù đảo đang trong quá trình xây dựng, hết sức thiếu người, Vũ La để lại Dạ Huy và Lôi Quá vốn có thể giúp ích rất nhiều, chỉ mang theo Triệu Hiểu Hiểu.

Dù sao Lương Mạt Vũ ở lại cũng không giúp được gì, bèn đi theo Vũ La. Theo lời của Lương Mạt Vũ, đó chính là không yên lòng về năng lực của Triệu Hiểu Hiểu, vạn nhất Vũ La không cẩn thận bị người đánh chết, y sẽ chịu thiệt thòi rất lớn.

Lương Mạt Vũ đã muốn đi, Lăng Hổ Quy cũng đi theo.

Tính cả Tổ Thiên Thu, cả bọn năm người ngồi lên tiểu thuyền của Vũ La, rời đi Hỗn loạn Tinh Lưu.

Trước tiên bọn họ phải chạy tới một tinh cầu thương nghiệp gần nhất, từ đó thông qua truyền tống trận tới tinh cầu thương nghiệp cao cấp hơn. Bởi vì Tiên Ngưu Giác ở một Tinh Vực khác, truyền tống trận có thể nhảy qua Tinh Vực chỉ có ở tinh cầu thương nghiệp cao cấp nhất, cho nên bọn họ phải di chuyển nhiều lần.

Trên tiểu thuyền, Lương Mạt Vũ tỏ ra lười biếng:

– Ôi, thật là phiền phức. Nếu tiểu thuyền ngươi có cấp bậc cao hơn, có thể tìm được hư không tiếp dẫn điểm giữa tinh không, chúng ta sẽ có thể trực tiếp vượt qua không gian, tới được Cự Tượng Tinh Vực.

Từ trước tới nay Vũ La chưa từng nghe qua cái gì là hư không tiếp dẫn điểm, nhất thời cảm thấy hứng thú:

– Cái gì là hư không tiếp dẫn điểm?

Lương Mạt Vũ trợn trắng hai mắt:

– Chính là địa điểm có thể trực tiếp tiến hành xuyên qua không gian. Truyền tống trận trên những tinh cầu thương nghiệp kia, nói trắng ra chính là lợi dụng lực lượng trận pháp làm cho những hư không tiếp dẫn điểm này vững chắc hơn. Trong tinh không, những hư không tiếp dẫn điểm này cũng rất nhiều, chẳng qua là không ổn định, thỉnh thoảng xuất hiện, thỉnh thoảng biến mất. Nếu lực lượng của ngươi đủ, cũng có thể dùng sức mạnh mở ra hư không tiếp dẫn điểm…

Vũ La thầm nhủ ngươi đạt tu vi nhị phẩm thượng cũng không có năng lực này, ta lại càng không tính, cứ ngoan ngoãn đi theo truyền tống trận thôi…

Tinh cầu thương nghiệp ở gần Hỗn Loạn Tinh Lưu nhất đương nhiên là một tinh cầu thương nghiệp cấp thấp khác, bất quá đã đủ đưa bọn họ trực tiếp truyền tống đến tinh cầu thương nghiệp cao cấp.

Tê Lan Tinh.

Đây là một tinh cầu thương nghiệp cao cấp, cấp bậc còn cao hơn cả Cửu Dương Tinh, nằm ở vùng đất trung tâm của Bôn Lôi Tinh Y ực. Thập Phương thương hành có lập phân hội ở nơi này, đặc biệt phái một vị Đại chưởng quỹ mẫn cán chủ trì.

Tổ Thiên Thu đã sắp xếp xong xuôi lộ tuyến lần này. Mà Phương Lộc Hiếu cũng đã dặn dò mỗi một người phụ trách phân hội nằm trên lộ tuyến này cần phải tận tâm tiếp đãi, Vũ La yêu cầu bất cứ chuyện gì, nhất định phải thỏa mãn.