Chương 447: Hội Ngộ Bất Ngờ (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Những pháp bảo kia đã đào tẩu, nhưng đạo huyết quang vẫn không chịu bỏ qua, tàn nhẫn vô cùng, đuổi theo chém liên tục. Những pháp bảo này nếu bị người của thế giới này lấy được, chắc chắn sẽ truyền lại cho hậu duệ của mình cung phụng, nhưng dưới đạo huyết quang này cũng không chịu nổi một đòn.

Mỗi lần huyết quang lóe lên, lập tức có hàng chục hàng trăm món pháp bảo tan tác.

Vũ La nhìn mà kinh tâm động phách, mặc dù những pháp bảo này là anh hùng tuổi đã về chiều, nhưng dù sao cũng từng tung hoành Hồng Hoang. Huyết quang này cũng đã trải qua mấy ngàn năm, thậm chí so với những pháp bảo khác, dường như huyết quang còn bị phong ấn, lẽ ra hẳn là hao tổn lớn hơn nữa mới đúng.

Nhưng đạo huyết quang này chém giết những món pháp bảo kia hết sức dễ dàng như thái rau xắt chuối.

Trong Ưng Giác sơn, những pháp bảo bị phong ấn có tới hàng vạn món, ngoại trừ một số ít sót lại trong những khối đá lớn và gốc Ưng Giác sơn, những món bay trong vòng sáng giữa không trung tối thiểu cũng có hai, ba vạn.

Bảo bối chạy trốn tứ tán nhiều như vậy, nhưng huyết quang kia không buông tha món nào. Chỉ trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, đã đánh nát tất cả pháp bảo.

Vũ La đứng trên mặt đất, ngửa cổ nhìn trận tàn sát khó tin giữa không trung, mỗi lần huyết quang vung lên, lập tức có một mảng pháp bảo vỡ tan thành nhiều mảnh, bay lả tả đầy trời, giống như mưa ánh sáng.

Ngoài kinh ngạc ra, Vũ La còn thấy được ích lợi lớn lao trong đó.

Những món pháp bảo này toàn là do các cường giả thời thượng cổ luyện chế, khi đó có thể thấy được cả Tiên Thiên chí bảo, các loại tài liệu tốt cũng rất nhiều.

Những món pháp bảo này đã trải qua vài ngàn năm, linh lực tiêu hao hầu như không còn, nhưng tài liệu vẫn còn tốt như cũ. Vũ La cũng sẽ không chút khách sáo vui lòng nhận lấy, bèn vung tay lên, linh lực hóa thành một cơn trốt xoáy khổng lồ, thu tất cả những mảnh vỡ của pháp bảo đang bay lả tả.

Sau khi huyết quang kia chém giết tất cả pháp bảo, tựa hồ đã trút được lửa giận trong lòng, làm cho hào quang của mình dao động với tốc độ cao, phát ra tiếng nổ như tiếng long ngâm.

Sau đó, nó xoay tròn một vòng trên bầu trời như du long, thình lình bay lên cao, tia sáng bắn ra xung quanh tán loạn, khí thế hùng mạnh xông thẳng lên trời.

Không bao lâu sau, đạo huyết quang kia đã vọt tới tầng mây xám, bằng vào tốc độ và lực lượng hùng mạnh của mình húc vào tầng mây xám.

Bùng!

Tiếng va chạm nặng nề vang lên quanh quần khắp cả tầng mây xám. Vũ La thầm nghĩ trong lòng, quả là như vậy.

Đêm trước hắn nhìn thấy sinh hồn của tám Thần Thú kia tỏ ra không cam lòng, hiện tại đạo huyết quang này cũng là như vậy. Nhưng tầng mây xám kia dày nặng vô cùng, không phải có thể dễ dàng phá vỡ. Thậm chí Vũ La có thể nhìn ra được, tầng mây xám nặng như chì này là do pháp tắc cơ bản nhất của thế giới này tạo thành. Nói cách khác, muốn phá vỡ tầng mây xám kia, chẳng khác nào hoàn toàn phá vỡ thế giới này.

Huyết quang này đương nhiên đáng sợ, nhưng muốn phá vỡ cái thế giới này, tựa hồ lực còn chưa đủ.

Huyết quang vạn trượng hết sức không cam lòng, không ngừng công kích tầng mây xám, lần nào cũng bị chấn động tới nỗi huyết quang tan tác.

Nhờ huyết quang tản mát ra, Vũ La mới có thể mơ hồ nhìn thấy, bên trong huyết quang tựa hồ là một vật thể có hình dáng như phi kiếm, nhưng không nhìn rõ lắm.

Cũng như lúc trước sinh hồn tám Thần Thú từng công kích tầng mây xám, huyết quang không ngừng công kích như vậy, ánh sáng do tầng mây xám vốn đã phát ra lại thu trở về, bóng tối âm u một lần nữa bao phủ cả vùng đất.

Huyết quang kia không ngừng rung động, phát ra từng tiếng long ngâm thê lương. Nó bị phong ấn ở nơi này đã nhiều năm, vừa được thoát khốn, hận không thể thoát khỏi thế giới này ngay tức khắc, cho nên dùng hết lực lượng toàn thân công kích tầng mây xám.

Lực lượng của nó hùng mạnh vô cùng, nhưng tầng mây xám vẫn an nhiên bất động.

Huyết quang này hùng mạnh hơn sinh hồn tám Thần Thú kia, tần số công kích cao hơn nhiều. Trải qua hai canh giờ, nó mới dần dần thấm mệt. Sau khi nhiệt huyết vọng động lúc đầu đi qua, dường như nó cũng hiểu mình không thể phá được tầng mây xám, bèn thu huyết quang quanh thân lại, bay xuống dưới với vẻ tiếc nuối vô cùng.

Huyết quang bay xuống, giống như một vết thương bắt mắt giữa trời đêm.

Càng bay xuống, vết thương càng nhỏ. Nhanh đến nỗi khi tới mặt đất, huyết quang đã co rút lại chỉ còn dài một trượng.Huyết quang rơi xuống mặt đất, cắm vào đỉnh một ngọn sơn phong cao nhất gần đó. Mắt Vũ La khẽ động, bởi vì trong khoảnh khắc huyết quang rơi xuống, ánh sáng xung quanh nó hoàn toàn biến mất, lộ ra chân diện mục của nó.

Hiện tại thứ đang cao ngạo cắm trên đỉnh núi kia chính là một chiếc vỏ kiếm.

Không có kiếm, chỉ có vỏ kiếm!

Vũ La hết sức bất ngờ, chỉ là vỏ kiếm đã có uy lực tới mức này, vậy bảo kiếm còn hùng mạnh tới mức nào nữa?

Trong lúc Vũ La còn đang nghi hoặc, thình lình hắn cảm thấy trong Thiên Phủ Chi Quốc dao động một trận.

Cương phong vẫn chưa ngừng nghỉ, vào lúc này mở Thiên Phủ Chi Quốc ra quả thật là một chuyện vô cùng mạo hiểm. Nhưng Vũ La bỗng phát hiện ra, mình không thể khống chế Thiên Phủ Chi Quốc được nữa, hoặc nói cách khác là không thể khống chế lực lượng trong Thiên Phủ Chi Quốc, lực lượng của thần kiếm Thiên Tinh.

Một tiếng sấm nổ đùng vang lên, thần kiếm Thiên Tinh thoát khỏi sự khống chế của Vũ La, Thiên Phủ Chi Quốc bị mở ra.

Một đạo hàn quang xuất hiện giống như ngân hà rũ xuống, nháy mắt chiếu cả thế giới này sáng như tuyết. Khí thế sắc bén đến nỗi muốn xé rách cả không gian, ngay cả cương phong hung hãn cũng phải nhượng bộ lui binh.

Sau khi thần kiếm Thiên Tinh bị Vũ La thu vào Thiên Phủ Chi Quốc, lần đầu tiên hiển lộ thực lực chân chính của nó.

Lực lượng này quá mức hùng mạnh, ngay cả Thiên Phủ Chi Quốc cũng không thể nào áp chế, phải để cho nó thoát ra dễ dàng. Trong chuyện này, một phần cũng vì Vũ La không can thiệp.

Vũ La mơ hồ hiểu ra mối liên quan trong đó, cho nên lần này cũng không hạn chế thần kiếm Thiên Tinh. Thần kiếm Thiên Tinh vừa xuất hiện, ngay cả cương phong cũng bị gạt sang bên, tự nhiên sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì với thế giới bên trong Thiên Phủ Chi Quốc.

Đạo hàn quang kia lần đầu tiên lấn át dấu bàn tay nóng bỏng trên thân kiếm.

Thần kiếm Thiên Tinh lại hóa thành cự kiếm mấy ngàn trượng. Một tiếng sấm nổ vang, nó xông lên trời cao mấy vạn trượng, húc thật mạnh vào tầng mây xám một cái.

Tầng mây xám lay động một trận, nhưng vẫn không hề thương tổn.

Dường như thần kiếm Thiên Tinh đã biết được chuyện gì, không giằng co cùng tầng mây xám nữa, từ trên không rơi xuống thẳng tắp. Ngân quang như nước chiếu khắp mặt đất, trong giây phút nó tiếp xúc với vỏ kiếm kia, tất cả hào quang đều thu lại.

Thần kiếm chui vào vỏ đánh bốp một tiếng.

Một lúc lâu sau, đỉnh núi kia mới phát ra thanh âm ầm ầm đáng sợ, nứt ra làm hai ngay giữa, vết cắt bóng loáng như gương, hai mảnh chậm rãi ngã sang hai bên.

Vũ La khoát tay, thần kiếm Thiên Tinh đã vào vỏ chui trở lại trong Thiên Phủ Chi Quốc. Hắn thầm thở dài một tiếng, bởi vì cảm giác được thần kiếm Thiên Tinh đã hoàn toàn yên lặng trở lại. E rằng sau này muốn sử dụng thần kiếm Thiên Tinh cũng không dễ dàng gì.

Mặc dù tìm được vỏ kiếm, nhưng tương đương mất đi một thần binh, Vũ La khó tránh khỏi có chút buồn bực.

Ngoài xa cương phong gào thét một trận, tích tụ chồng chất lại giữa không trung giống như mây đen, thình lình xông tới chỗ Vũ La thật mạnh. Vũ La lắc đầu, mặc cho cương phong mãnh liệt thổi quét qua người, vẫn an nhiên bất động như trước.

Cương phong đã giúp hắn dọn dẹp những đống đá vụn của Ưng Giác sơn, lộ ra hệ thống huyệt động rắc rối phức tạp nằm bên dưới, Vũ La chọn bừa một cửa động chui vào.

Dù sao hắn cũng có thần thức, lại có Phù Cổ, cho dù đi lạc đường vài lần cũng có thể tìm về.

Vào đường hầm không lâu, Vũ La thu Lực Bạt Sơn và Kỳ Lân Tý lại, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vẫn còn sợ hãi:

– Đây là kiếm gì, không ngờ lợi hại như vậy. Nếu như nó thật hoàn hảo không tổn hao gì, muốn chém tan thế giới này cũng không phải là không được.Hiển nhiên Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng chú ý tới dấu bàn tay nóng bỏng trên thân thần kiếm Thiên Tinh. Dù là bằng vào thanh thế của cả kiếm lẫn võ đã tạm thời chèn ép ảnh hưởng của dấu bàn tay, nhưng thủy chung dấu bàn tay cũng gây thương tích không nhẹ cho thần kiếm Thiên Tinh.

Muốn bổ ra thế giới này, cho dù là thần kiếm Thiên Tinh cũng phải phát huy toàn bộ lực lượng. Trong tình huống ấy, dấu bàn tay này đủ để khiến cho thần kiếm Thiên Tinh hoàn toàn tan vỡ.

Trong lòng Vũ La thầm phỏng đoán, không biết rốt cục dấu bàn tay này là do ai lưu lại. Hắn đã hiểu rõ ràng lực lượng của thần kiếm Thiên Tinh, một Thần khí hùng mạnh như vậy, nhưng bị người dùng chưởng ấn một cái, mãi vài ngàn năm sau vẫn chưa khôi phục như trước.

Đương nhiên thần kiếm Thiên Tinh đáng sợ, nhưng người lưu lại dấu bàn tay này không nghi ngờ gì còn đáng sợ gấp trăm lần.

Có lẽ vì bị ấn một chưởng này, thần kiếm Thiên Tinh mới bị bức ở lại thế giới này, bằng không e rằng năm xưa nó cũng đã phi thăng.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng không biết lai lịch thần kiếm Thiên Tinh, hiển nhiên lịch sử của món Thần khí này càng lâu đời hơn cả sự tưởng tượng của Vũ La.

Chui trong huyệt động ngầm hết một ngày, Vũ La mới trở lại Giản Thị bộ lạc. Tốc độ của hắn tự nhiên nhanh hơn người của Quý Thị bộ lạc rất nhiều, dọc đường không cần giao thiệp với người hay nạp tiền mãi lộ gì cả. Nếu có người dám ra mặt ngăn cản, hắn cũng không ngại giết đi.

Nếu không phải trên đường đi lạc mất ba lần, chỉ cần nửa ngày hắn đã có thể về tới.

Trong bộ lạc hết thảy như thường, bất quá trên cửa động mà bộ lạc cư ngụ có treo một loạt thi thể.

Có một nửa số thi thể đã cụt mất tay chân, giống như bị một lực lượng nào hết sức hùng manh tàn phá.

Thi thể bị dây da buộc cổ, treo trên cửa động, là mối uy hiếp không nhỏ với những bộ lạc xung quanh dòm ngó bọn họ.

Trong đó có thi thể của ba bộ lạc, nhiều nhất là Quý Thị bộ lạc. Thủ đoạn xử trí như vậy nhìn qua tàn nhẫn, nhưng không nghi ngờ gì chính là biện pháp tốt nhất ở thế giới dưới lòng đất tài nguyên cằn cỗi, nhân tính hiểm ác này

Vũ La trở lại, còn đang trấn an tộc nhân đang kinh hãi. Triển Việt thấy hắn trước, lập tức kêu to báo tin cho Giản Kiệt cùng Giản Địch.

Trên thân thể hai người cũng có thương tích, bất quá cũng không nặng, thấy Vũ La trở lại, hai người cười to một tiếng:

– Ta đã nói Đại nhân sẽ không có việc gì. Bọn Quý Thị bộ lạc kia thật là ngu xuẩn, còn cho rằng trò trẻ con của chúng có thể khiến cho Đại nhân mắc bẫy.

Giản Kiệt cùng Giản Địch thật sự không lo lắng, biết Vũ La phất tay là có thể giết chết một con Mãng Hoàng Khâu, thừa sức quét sạch đám người Quý Thị bộ lạc, cho nên bọn họ hết sức tin tưởng thực lực của Vũ La.

Vũ La liếc nhìn những thi thể treo trên cửa động:

– Quả nhiên có người đến.

– Không sai.

Nói đến chuyện này Giản Kiệt vô cùng hưng phấn:

– Sáu mươi tên chiến sĩ có thể vận dụng lực lượng ô quang, còn có vài trăm chiến sĩ bình thường.

Sắc mặt Giản Địch cũng có chút âm trầm:

– Những bộ lạc đầu nhập chúng ta, đại đa số không chịu xuất chiến, cuối cùng chúng ta động viên đám chiến sĩ ô quang, không tính hai người chúng ta, chỉ có mười lăm người.

Triển Việt bên cạnh sắc mặt độ bừng, những chiến sĩ của Triển Thị bộ lạc đầu hàng cũng không chịu xuất chiến, mặc dù Triển Việt đã động viên bọn họ.

Giản Kiệt vẫn dương dương đắc ý như trước:

– Không cần lo tới bọn họ, sau này cung cấp cho những người này ít hơn người bình thường, để ta xem bọn họ sẽ làm sao. Không có bọn họ, không phải là chúng ta cũng đánh thắng sao?

Giản Địch liếc mắt nhìn y tỏ vẻ khinh thường:

– Cũng không phải là bằng vào bản lĩnh của ngươi mà đánh thắng, nếu không phải Đại nhân lưu lại vũ khí, hai người chúng ta đã sớm là thi thể rồi.

Nhắc tới chuyện này, Giản Kiệt càng hưng phấn hơn nữa:

– Đại nhân ngài thật là thần, vũ khí này quá hùng mạnh. Xuất ra một đòn, máu thịt tung bay, ha ha ha… Ngài nhìn những tên kia mà xem, bọn chúng còn may mắn, còn có thể nhìn ra hình người…

Vũ La cắt đứt lời Giản Kiệt đang có khuynh hướng thao thao bất tuyệt:

– Trừ bọn chúng ra, có còn những người khác tới không?

Mặt Giản Địch lộ vẻ tàn nhẫn:

– Những thi thể này treo ở đó, còn ai dám tới?

Vũ La cũng không nghĩ như vậy, trong số những kẻ cấu kết với Quý Thị bộ lạc, có những bộ lạc hùng mạnh hơn. Hắn bèn dặn dò Giản Địch:

– Dẫn người đi thu phục Quý Thị bộ lạc đi, tộc trưởng và những chiến sĩ khác của bộ lạc bọn chúng đã chết, hẳn là rất dễ dàng.

Đương nhiên những chuyện này không cần Vũ La đích thân ra tay, Giản Kiệt cùng Giản Địch làm việc này đã quen, lúc này bèn dẫn các chiến sĩ đắc dụng trong bộ lạc lên đường, đương nhiên cũng mang theo hai món binh khí kia.

Thật ra thì hai món binh khí này cũng chẳng đáng gì, bất quá chỉ là có thể gia tăng Vu lực. Với trình độ của Giản Kiệt và Giản Địch hiện tại, hai món binh khí này có thể tăng uy lực của công kích bọn họ lên ba thành.

Ngoài ra, Vũ La còn phong ấn trong mỗi món binh khí sáu mươi đạo Cự Linh Lôi, chỉ cần ý niệm thoáng động là có thể kích thích.

Bởi vì linh lực trên thế giới này hết sức mỏng manh, Vũ La sửa năng lượng do Cự Linh Lôi cung cấp thành Vu lực. Sau khi dùng hết sáu mươi đạo Cự Linh Lôi, chỉ cần hai người rót Vu lực vào là có thể tiếp tục sử dụng.

Lực uy hiếp của những thi thể treo trên cửa động hết sức hùng mạnh, hơn nữa không bao lâu sau, Giản Kiệt và Giản Địch đã thu phục được Quý Thị bộ lạc, kéo trở về hàng ngàn nhân khẩu, những thế lực toan rục rịch xung quanh cũng tạm thời lắng xuống.

Nhưng lời đồn rằng Quý Thị bộ lạc có chỗ dựa hùng mạnh ở tầng trên cùng cũng đã bắt đầu truyền ra.

Mọi người Giản Thị bộ lạc nghe vậy vô cùng lo lắng, sợ rằng có một ngày thình lình xuất hiện một đòn trời giáng, đè bẹp Giản Thị bộ lạc.

Những lão nhân chân chính của Giản Thị bộ lạc không hề lo lắng. Đại nhân trời giáng có thể giết chết cả Mãng Hoàng Khâu, chắc chắn có thực lực bảo đảm an toàn tuyệt đối cho bọn họ. Nhưng Giản Kiệt và Giản Địch đã hạ tử mệnh lệnh, không cho phép bọn họ tiết lộ tin tức kia. Các lão nhân Giản Thị bộ lạc cũng không ngu ngốc, ai nấy ung dung nhìn những thành viên mới đầu nhập vì thức ăn đang lo lắng hoảng sợ.

Vũ La tuyệt không quan tâm tới chuyện trong bộ lạc. Mặc dù thế giới này cũng là lừa gạt, lòng người không thể dò được, nhưng dù sao cấp bậc văn minh quá thấp, chỉ có thể vận dụng thủ đoạn có hạn, còn kém xa thế giới trước kia của hắn.

Là người của hai thế giới, nhất là sau khi trải qua những bài học đau đớn, Vũ La hiểu rất sâu về quỷ kế. Ở thế giới này, chỉ cần nhìn qua một ít manh mối có vẻ vô dụng, Vũ La đã có thể nhìn ra những bộ lạc khác đang giở trò gì.

Từ đầu chí cuối Vũ La cũng hiểu rất rõ ràng, địch nhân lớn nhất của mình là thế giới này, là tầng mây xám bao phủ trên đầu, không tha cho bất cứ ai muốn chạy trốn.

Hắn đã chứng nghiệm được mình có thể ở trong cương phong bình yên vô sự ba canh giờ, nhưng băng vào thời gian này muốn ra ngoài tìm đường vẫn còn chưa đủ.

Huống chi nếu quả thật như Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đã nói, đường thoát nằm trong tám phong động lớn kia, cương phong nơi đó nhất định càng mãnh liệt hơn, hắn không thể không chuẩn bị cho thật tốt.

Thật ra trong bộ lạc cũng không có bao nhiêu chuyện để hắn quan tâm, phần lớn sự vụ Giản Kiệt, Giản Địch cũng có thể quyết định. Vũ La rời khỏi bộ lạc, một mình chiếm một cửa ra, ngày ngày dốc lòng tu luyện.

Cửu Long Thôn Nhật chính là Tiên quyết, kỳ dị vô cùng. Sau khi tu luyện được mười ngày, thân thể Vũ La lại tiến lên một độ cao mới. Hắn đoán chừng hiện tại mình có thể ở trong cương phong bình yên vô sự trong năm canh giờ. Đã có thử nghiệm lần trước, lần này phỏng đoán hẳn là chính xác.

Năm canh giờ là gần nửa ngày, nếu là người bình thường có lẽ đã cảm thấy đủ, bắt đầu tới phong động xem xét. Nhưng Vũ La không nghĩ như vậy, hắn muốn bảo đảm không sai trật chút nào. Khoan nói tới cương phong trong phong động vô cùng mãnh liệt, còn có sinh hồn Thần Thú trong đó.