Chương 562: Đoạn Lạc Ảo Cảnh

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Y phục xèo một tiếng, đã bị nước đen ăn mòn, thấm vào mông Chu Hoành. Y kêu lên một tiếng thảm thiết như heo chọc tiết:

– A…

Vu Thiên Thọ thấy mình gây ra chuyện này cũng lấy làm kinh hãi, đây chính là anh vợ của sư tôn…

Lão lập tức khoát tay, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng phát động, một thanh phi kiếm bay vù một tiếng, đã khoét một miếng thịt trên mông Chu Hoành xuống. Giọt nước đen kia rất nhanh đã ăn mòn sạch sẽ miếng thịt.

Chu Hoành lại kêu thảm một tiếng, bởi vì trên mông y có thêm một cái lỗ.

Nếu không phải e ngại Vu Thiên Thọ chính là Trung Châu đệ nhất khí sư, y đã sớm chửi ầm lên.

Lư Niệm Vũ nhìn nước độc kia, hoảng sợ nói:

– Nước độc thật là mạnh mẽ!

Vũ La đỡ Chu Hoành, mọi người cùng nhau tránh ra xa. Nước độc đen ngòm phun trào như vậy trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, mới dần dần ngừng lại. Hắc mạch bị Chu Hoành chặt đứt đã khép lại, bất quá nơi đó đã kết thành một khối u đen sì to bằng đầu người.

Chu Hoành đi khập khiễng, lòng vẫn còn sợ hãi:

– Rốt cục địa phương quỷ quái này có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ một hắc mạch như vậy cũng muốn lấy mạng người ta…

Vũ La khoát khoát tay bảo y đi sang bên chữa thương. Sau đó thôi thúc Độc Long Bích Ngọc Đằng, bắt đầu theo phương hướng hắc mạch kia, hấp thu độc tố trong hạt băng.

Lần này đã có mục tiêu, dễ dàng hơn nhiều. Sau khi Độc Long Bích Ngọc Đằng hấp thu độc tố, đã để lộ ra hắc mạch sâu dưới lớp hạt băng.

Sau hai canh giờ, hắc mạch kia đã đạt tới chiều dài nửa trượng. Bất quá có thể là vì tất cả nước đen bên trong đã phun ra ngoài, cho nên hắc mạch hiện tại đã nhạt hơn nhiều so với lúc đầu phát hiện.

Phù Cổ một nửa là cổ trùng, một nửa là Thiên Mệnh Thần Phù. Cổ trùng là vua của bách độc, không sợ độc tố, vì vậy lúc trước Phù Cổ chui xuống không bị trúng độc. Lần này Vũ La yên tâm thả nó ra, truy tung theo hắc mạch này.

Vì cẩn thận, Vũ La không cho Phù Cổ tiến vào hắc mạch, chỉ truy tung theo bên ngoài.

Hắn vẫy vẫy tay với mọi người, mọi người lập tức theo sau, men theo hắc mạch lần tới. Chu Hoành khập khiễng theo sau cùng, Lư Niệm Vũ nhìn y một cái, cười tươi đưa tay dìu y, tốc độ nhất thời tăng lên.

Đi hơn ba trăm trượng, phía trước xuất hiện ngọn núi đầu tiên. Ngọn núi này đen sì, đỉnh núi cũng không nhọn, giống như hình dáng của đôi gò ở Trung Châu.

Hắc mạch kia vòng qua men theo chân núi, sau đó tiếp tục tiến sâu vào trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái. Hơn nữa đến gần chân núi, có một hắc mạch khác từ xa chạy tới, hai đường hợp lại thành một dưới chân núi, trở thành một đường càng to hơn nữa.

Vũ La biết phương hướng của mình không sai.

Nhưng Vu Thiên Thọ bỗng nhiên kêu lên một tiếng:

– Chờ một chút.

Lúc này lão hoàn toàn không có phong độ cao thủ, dùng cả tay lẫn chân bò lên trên sườn núi, đục lấy một khối Linh Kim lấp loáng tinh quang trong sương mù đen kịt mang xuống, mặt mày hớn hở.

Chu Hoành thật sự không nhịn được:

– Lão quả thật là cao thủ tham vặt…

Vu Thiên Thọ lấy được Linh Kim vô cùng vui sướng, hơn nữa lúc nãy lão làm hại Chu Hoành bị thương, cho nên cũng không so đo với Chu Hoành, vui vẻ giải thích:

– Các ngươi không biết, thật ra cả Trung Châu, người hiểu rõ Linh Kim ở Đoạn Lạc Cát Liệt Đái cũng không nhiều. Linh Kim ở nơi này, bề ngoài có một lớp vật chất biến chất bao phủ, chỉ có mang ra phá vỡ lớp vật chất biến chất này, lúc ấy mới biết được bên trong là loại Linh Kim gì. Chuyện này cũng giống như đánh bạc, vô cùng kích thích, nói không chừng ta vừa nhặt được một khối tài liệu cực phẩm.

Hướng Cuồng Ngôn cũng châm chọc:

– Nói không chừng là một thứ rác rưởi…

– Nếu là Linh Kim, cũng không phải đồ bỏ, cho nên đây là một trận đánh cuộc chắc chắn không thua.

Chu Hoành có chút gấp gáp, nhưng không tiện thúc giục. Vũ La lại không nhẫn nại như vậy, dù sao cũng là đồ đệ mình:

– Cứu người quan trọng hơn, sau này đừng vì chuyện khác mà trì hoãn thời gian.

Vu Thiên Thọ không nói gì. Bất kể thế nào, trên danh phận Vũ La cũng là sư tôn.

Mọi người men theo hắc mạch tiếp tục tìm kiếm. Phía trước đã là núi lớn kéo dài liên miên bất tuyệt, hắc mạch kia rất kỳ quái, gặp núi lập tức đi đường vòng. Cứ như vậy trong lúc không hay không biết thâm nhập vào sâu trong núi chừng mười mấy dặm. Dọc trên đường đi thỉnh thoảng nó lại dung nhập thêm một ít hắc mạch nhỏ khác.

Đến dưới chân ngọn núi kia, lúc này hắc mạch đã to như cánh tay.

Nhưng ngay sau đó, hắc mạch thình lình chìm sâu xuống đất, biến mất không thấy.

Phù Cổ lập tức truy tung theo xuống, hắc mạch kia chui sâu xuống đất hàng ngàn trượng, vẫn chưa kết thúc. Phù Cổ cố gắng xuống được vài trăm trượng đã muốn đông cứng, không thể làm gì khác hơn là lui trở về.

Vũ La cau mày, kể lại tình huống cho mọi người nghe, ai nấy cũng tỏ ra mê man không hiểu.

Lư Niệm Vũ chợt nói:

– Các ngươi có cảm thấy hắc mạch này rất giống huyết mạch của động vật không?

Lão vừa nói như vậy, mọi người lập tức liên tưởng tới lúc nãy hắc mạch bị chặt đứt phun trào nước độc, quả thật cũng giống như huyết mạch động vật bị vỡ, máu tươi bắn tung tóe.

Vu Thiên Thọ có vẻ khó tin:

– Lão muốn nói rằng dưới chân chúng ta là một cự thú khổng lồ khó lòng tưởng tượng ư?

Chu Hoành nói:

– Máu của nó còn có độc, nhất định là một siêu cấp độc thú.

Vũ La lắc đầu nói:

– Khoan hãy kết luận vội vàng như vậy…

Hắn nhìn ngọn núi trước mặt một cái:

– Nếu hắc mạch dừng ở nơi này, phải chăng ngọn núi này có điểm gì đặc biệt?

Trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, sương mù màu đen tràn ngập, mọi người vận hết mục lực cũng chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi trăm trượng xung quanh. Ngọn núi trước mặt không có gì khác với những ngọn núi xung quanh, cũng giống như một ngọn đôi trọc rất lớn, thậm chí ngay cả độ cao cũng không chênh lệch mấy. Nhìn bề ngoài thật khó lòng biết được có gì đặc biệt.

Nhưng chính vì như vậy, Vũ La mới cảm thấy nhất định ngọn núi này có vấn đề. Trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, vì sao hắc mạch lại vượt qua tất cả ngọn núi trước đó, duy chỉ dừng lại ở nơi này?

Vũ La vẫy vẫy mọi người, tất cả cùng nhau lên núi. Trong năm người ngoại trừ Chu Hoành, ai cũng có thực lực đủ để đảm đương một mặt. Vũ La mang Chu Hoành theo, mọi người ai nấy tản ra tìm kiếm.

Chu Hoành lòng như lửa đốt, nhưng Vũ La lại rất trầm ổn, cơ hồ tìm kiếm từng tấc mặt đất thật là cẩn thận.

– Muội phu, ngươi có cần phải cẩn thận quá mức như vậy không? Phụ thân lớn như vậy, có ở đây không nhìn qua đã biết ngay…

Chu Hoành theo sau oán trách, y rất quen thuộc với Vũ La, lại là thân thích, cho nên không cố kỵ quá nhiều.

Vũ La lắc đầu:

– Ngươi cũng giúp tìm xem, nói không chừng manh mối về nhạc phụ Đại nhân đang ở gần đây.

Chu Hoành lại không tin, nhưng y cũng biết nơi này nguy hiểm, nếu một mình mình đi bừa, rất dễ dàng gặp phải nguy hiểm, không thể làm gì khác hơn là đi theo bên cạnh Vũ La.

Mất nửa canh giờ, tất cả mọi người tìm xong, tụ tập lại với nhau. Nhìn sắc mặt mọi người, hiển nhiên cũng không có thu hoạch gì.

Vũ La cau mày trầm tư, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

– Các ngươi có cảm thấy kỳ quái hay không, nơi đây là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái đại danh đỉnh đỉnh, nhưng chúng ta vào lâu như vậy, tuy rằng gặp phải một chút nguy hiểm, nhưng còn xa mới đạt tới mức nguy hiểm như hung địa Trung Châu?

Sắc mặt mọi người đại biến. Không gặp phải nguy hiểm nghe dường như là chuyện tốt. Nhưng trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, chính là không bình thường. Không bình thường, chính là nguy hiểm lớn nhất!

Vũ La nhìn quanh một lượt:

– Hơn nữa truyền thuyết từ xưa nói rằng nơi này là vết thương của mặt đất, nhưng vì sao thủy chung chúng ta vẫn không thấy vết thương kia ở nơi nào?

Mọi người lại tỏ ra sửng sốt, thầm nghĩ đúng vậy. Truyền thuyết Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này là một hạp cốc khổng lồ giống như vết thương, không thể vượt qua. Nhưng mọi người vào đã lâu như vậy, vẫn không thấy hạp cốc kia ở nơi nào.

– Chuyện này kỳ quái thật…

Hướng Cuồng Ngôn nói:

– Đừng vội vàng tiến tới nữa, chúng ta hãy lùi về phía sau một chút xem sao.