Chương 829: Không Ngờ Là Cố Nhân

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Lương Mạt Vũ ngươi có biện pháp xử lý gì, giữ lại ích lợi của chúng ta trên Cự Tượng Tinh chăng?

Dù là Vũ La hỏi y, nhưng giọng điệu của hắn vô cùng khẳng định.

Lương Mạt Vũ có vẻ bất đắc dĩ:

– Nhất định là có biện pháp xử lý, chỉ là ta không muốn làm.

Y không thích mượn thế lực trong nhà nhưng nếu chuyện này không mượn thế lực trong nhà trợ giúp, ích lợi trên Cự Tượng Tinh đừng nói là ăn thịt, ngay cả nước cũng không có mà húp.

Vũ La nhìn nhìn Diêu Yểu bên cạnh, hạ giọng nói:

– Ta với ngươi làm một giao dịch, nếu ngươi giúp ta chuyện này, ta sẽ bảo đảm không trợ giúp Diêu Yểu theo đuổi ngươi.

Lương Mạt Vũ run lên một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Vì sao ngươi độc ác như vậy? Vũ La cười híp mắt:

– Phải nói thế nào đây, ta là lão bản, ngươi gặp lão bản như ta vậy đã là phi thường may mắn.

Lương Mạt Vũ ấm ức, y biết Vũ La tuyệt đối không chỉ nói giỡn với mình. Vũ La tâm cơ đa đoan, nếu hắn trợ lực cho Diêu Yểu, vậy từ nay về sau mình còn sống yên ổn được sao?

– Ôi… Được rồi, không hiểu vì sao ta xui xẻo như vậy…

Vũ La không thèm nghe y than vãn, ung dung vọt lên trước.

Ba người thuận lợi quay trở về Tê Lan Tinh, Tô Cửu Lan dẫn theo Triệu Hiểu Hiểu, Lăng Hổ Quy cùng Tổ Thiên Thu bay ra ngoài tinh cầu nghênh đón bọn họ.

Tô Cửu Lan vô cùng kính nể nói:

– Tiên sinh, ta thật không ngờ ngài thật sự làm được!

Tiểu Sơ Tử ở phía sau nhịn đến vất vả, tiểu thư vừa mới dứt lời, nàng liền nhảy ra ríu rít nói:

– Tiên sinh ngài quá lợi hại, ta hết sức sùng bái ngài! Lý Tu Viễn là Tiên Tôn, không ngờ rằng thật sự bị ngài diệt gọn! Ôi, hiện tại lớp thanh niên Tiên giới còn ai có thể sánh ngang với ngài…

Nàng hưng phấn hoa chân múa tay, cực kỳ vui sướng, ngọc thủ múa may, vẻ vui mừng vô cùng khả ái.

Triệu Hiểu Hiểu yên lặng đứng sau lưng Vũ La, không nói nửa lời.

Lăng Hổ Quy giơ ngón tay cái lên với Vũ La:

– Thần ôi, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại các ngươi nữa. Các ngươi không biết cả Tiên giới đã trở nên sôi nổi, giết chết một vị Tiên Tôn… Rất nhiều người vẫn còn cảm thấy khó lòng tin được…

Tô Cửu Lan thật sự cảm động:

– Đúng vậy, căn bản không có ai nghĩ tới Lý Tu Viễn vì vậy mà ngã xuống. Lão đường đường là Tiên Tôn, chúng ta chỉ là thương dân hèn kém. Cho dù Tiên Ma thương hành là đệ nhất thương hành trên Tiên giới, cho dù bình đài giao dịch vượt không gian của chúng ta giúp ích cho rất nhiều người, nhưng trong mắt những bậc quyền quý, chúng ta vẫn không có địa vị gì, vẫn như thương dân có thể bị chèn ép bất cứ lúc nào. Lý Tu Viễn giết nhiều người của chúng ta như vậy, cũng không ai đứng ra nói lời công bằng, đừng nói là chủ trì công đạo. Cũng chỉ có tiên sinh ngài chịu đứng ra vì chúng ta, Tô Cửu Lan xin cảm tạ ngài!

Nàng vừa dứt lời bèn vái dài sát đất, mắt Tiểu Sơ Tử cũng đỏ hoe. Ai cũng biết quyết chiến Tiên Tôn là chuyện nguy hiểm tới mức nào, nàng cũng sụp lạy theo tiểu thư mình.

– Không cần khách sáo, ta cũng đã nói trước, chuyện này bởi vì ta mà ra, ta nhất định sẽ quản đến cùng.

Tổ Thiên Thu cười ha hả nói:

– Được rồi, mọi người cũng đừng khách sáo nữa, chúng ta đi về trước đi.

Mọi người trở lại Tê Lan Tinh, Tiên Ma thương hành tự nhiên lại bận rộn một hồi, chuẩn bị một bàn tiệc rượu cấp bậc cực cao. Mọi người hết sức tự nhiên, Tô Cửu Lan bỏ thân phận chủ tớ, cho Nam thúc cùng Tiểu Sơ Tử cùng ngồi tiếp khách.

Tô Cửu Lan cùng Tiểu Sơ Tử uống vài chén rượu, trên mặt liền nổi lên hai áng mây hồng, thêm phần xinh đẹp.

Vũ La tinh nghịch đưa chén tới trước mặt Triệu Hiểu Hiểu:

– Hôm nay cao hứng, nàng cũng uống một chén đi.

Tuy rằng sắc mặt Triệu Hiểu Hiểu vẫn tái nhợt như trước, nhưng ánh mắt lại sáng long lanh. Ra ngoài dự liệu của mọi người, nàng đón lấy chén rượu, nốc một hơi cạn sạch. Mọi người sững sờ, Vũ La cũng hiểu được ý của nàng, trong mắt đã có chút ít tình cảm ấm áp.

Triệu Hiểu Hiểu cũng cao hứng, bởi vì Vũ La bình yên trở về rồi.

– Hay lắm!

Lăng Hổ Quy là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, vỗ bàn đứng dậy, mang theo một vò rượu chuẩn bị khởi xướng công kích Triệu Hiểu Hiểu. Chợt thấy Triệu Hiểu Hiểu lảo đảo một cái, ngã ầm xuống đất, không ngờ chỉ một chén đã say ngã.

Lăng Hổ Quy tức cười, hậm hực ngồi xuống:

– Khục, thật là vô dụng…

Mọi người cười vang.

Mặc dù Vũ La đã rời khỏi Cự Tượng Tinh, nhưng vẫn chú ý chặt chẽ biến hóa ở đó.

Nhiệm vụ treo giải thưởng của hắn vẫn tồn tại, sự bình tĩnh ngắn ngủi duy trì sau khi Lý Tu Viễn chết đi cũng không kéo dài lâu. Đến ngày thứ ba sau khi Lý Tu Viễn chết, Tiên Hậu bị thủ hạ trung thành nhất của mình giết chết. Tên thủ hạ kia dẫn theo bộ thuộc rời khỏi Cự Tượng Tinh, trở về nơi đóng quân của mình, còn đi nhận thưởng Phù Vận Tiên văn và Phù Hạch Tiên Binh.

Lúc này đám thủ hạ khác của Lý Tu Viễn mới kịp phản ứng, ùa lên một loạt tranh đoạt ba đứa con còn lại của Lý Tu Viễn.

Trong náo loạn, người thân Lý Tu Viễn không ai thoát khỏi.

Các Tiên Tôn của những Tinh Vực lân cận Cự Tượng Tinh Vực bắt đầu nhúng tay vào sự vụ của Cự Tượng Tinh Vực.

Trong Cửu Giới Tinh Hà, từ trước tới nay không có chuyện “người thừa kế hợp pháp”.

Không nói đến chuyện một nhà Lý Tu Viễn từ lớn tới nhỏ đều đã chết hết, cho dù lão có con còn sống, cũng không ai tôn đứa con phế vật của lão lên làm Tiên Tôn mới.

Ai có thực lực, người đó sẽ có được hết thảy.

Bên trong Cự Tượng Tinh Vực hỗn loạn vô cùng, các loại thế lực tranh đấu với nhau gay gắt, chướng khí mù mịt.

Lương Mạt Vũ đã thông qua con đường đặc biệt thông báo về nhà, không cần biết cuối cùng ai trở thành chủ nhân mới của Cự Tượng Tinh Vực, lợi ích thu được của Cự Tượng Tinh Vực phải có một phần của Vũ La.

Vũ La không ở lại quá lâu trên Tê Lan Tinh, lập tức mang người của mình trở về tinh không phù đảo.

Từ đầu đến cuối, Vũ La không hề lộ ra trước mặt Tiên giới. Cho dù ngày đó bên ngoài Cự Tượng Tinh, ở khoảng cách gần cũng chỉ có hắn và Lý Tu Viễn.

Các Tiên Nhân ngoài trăm vạn dặm không thấy rõ gương mặt Vũ La. Mà dù thấy rõ ràng, cũng không ai biết hắn là ai.

Toàn bộ Tiên Giới đều đang suy đoán, rốt cục là ai giết Lý Tu Viễn?

Tinh không phù đảo đã trở nên phồn hoa hơn nhiều so với lúc Vũ La rời đi. Sau khi Vũ La trở về, Lão Hắc vội vàng triệu tập tất cả mọi người lại. Nghe kể lại tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, Lão Hắc cùng bọn Dạ Huy kinh hô không ngớt, lại càng thêm tự hào.

Lão Hắc cảm thấy may mắn mình không đi theo lầm người, hiện tại hảo hữu Tổ Thiên Thu cũng tới, tự nhiên y càng thêm vui vẻ.

Thập Phương Thương hành lại đưa tới một đám tiên nô, Vũ La không thèm quan tâm tới chuyện này. Bất quá sau khi có được hai đám tiên nô này, rốt cục nhân thủ trên tinh không phù đảo cũng tạm đủ.

Vũ La vùi khối Ngọc Chủng Nguyên Thạch khổng lồ kia vào trong tinh không phù đảo, sau đó về tới chỗ ở mới mà Lão Hắc đã chuẩn bị cho mình, chuẩn bị nghiên cứu Tam Phù.

Hôm nay, một chiếc lâu thuyền hoa mỹ đến bên ngoài tinh không phù đảo. Tuy rằng nhìn qua chủ nhân lâu thuyền này lai lịch bất phàm, nhưng cũng không hề tỏ ra tư thế vênh váo hung hăng, mà dựa theo lễ nghi phải phép, phái người đưa bái thiếp lên đảo. Lâu thuyền thì ở lại bên ngoài tinh không phù đảo, thả neo ở một vị trí không thể uy hiếp được an toàn trên tinh không phù đảo.

Lão Hắc không dám chậm trễ, cầm bái thiếp đưa đến trước mặt Vũ La.

Trên bái thiếp chỉ viết ba chữ: Kẻ hữu duyên.

Vũ La có chút không hiểu, nhưng nghĩ lại đây là Hỗn loạn Tinh Lưu xa xôi, nếu thật sự bọn họ có ác ý, từ xa như vậy tới đây, đã sớm công kích tinh không phù đảo từ lâu rồi.

Hắn khoát tay:

– Mời bọn họ vào.

Bên trên tinh không phù đảo đa dựng lên mấy cung điện, Vũ La tiếp khách ở cung điện lớn nhất. Đối phương lễ nghĩa mười phần, Vũ La tự nhiên có đi có lại, tiếp đối phương với đãi ngộ cao nhất.Thiền cô nương theo sau Lục thúc Tằng Tất Phàm đi tới. Lục thúc thập phần tự tin không hề mang theo hộ vệ. Hai người tiến vào đại điện, Tằng Tất Phàm cười cười nhìn Vũ La. Khẽ ôm quyền nói:

– Vũ tiên sinh.

Vũ La đáp lễ. Có vẻ nghi hoặc hỏi:

– Không biết vị tiền bối này xưng hô như thế nào?

– Ta gọi là Tằng Tất Phàm, đây là điệt nữ Tiểu Thiền của ta.

Tằng Tất Phàm rất cởi mở thẳng thắn:

– Trên bái thiếp của ta viết là “kẻ hữu duyên”, chắc có lẽ Vũ tiên sinh sẽ cảm thấy nghi hoặc…

Vũ La gật đầu. Tằng Tất Phàm lại nói:

– Cũng phải nói rằng, chúng ta xem như là một nửa cố nhân.

Vũ La lại càng không hiểu.

– Tiên sinh có còn nhớ trường đại nạn ở Bắc Cương. Ngũ Phương ới hay không?

Sắc mặt Vũ La khẽ biến, Lam Điệp ấn ký trên ngực hắn giật giật thật mạnh.

– Tằng tiền bối có ý gì?

Tằng Tất Phàm lấy làm kỳ, trước đó Vũ La rất hòa khí vì sao thoáng cái trở nên cảnh giác hẳn lên, tựa hồ có chút đề phòng với chính mình?

– Lúc ấy ta cùng diệt nữ ở tại Bắc Cương, đã từng gặp các ngươi. Bất quá dưới trường đại nạn kia, bản thân chúng ta cũng khó mà giữ được, thật sự vô lực xuất thủ tương trợ…

Vũ La nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

– Nói như vậy thật đúng là nửa cố nhân…

Tằng Tất Phàm cùng Thiền cô nương tới đây là muốn lôi kéo quan hệ, Vũ La đã biết rõ những người này không có liên quan với bí mật của Lam Điệp ấn ký, tự nhiên nhiệt tình hẳn, đàm đạo vui vẻ.

Tằng Tất Phàm đưa ra một phần lễ vật xa xỉ, Vũ La chiêu đãi một bữa tiệc rượu rất thịnh soạn, khách chủ vui vầy. Tằng Tất Phàm cùng Thiền cô nương cũng không ở lại lâu, tiệc tan lập tức cáo từ. Trước khi đi, Thiền cô nương nói với Vũ La muốn thành lập một điểm tiếp tế trên tinh không phù đảo của hắn.

Đối tượng tiếp tế là con cháu của Tằng Thị Tiên tộc tiến vào Hỗn Loạn Tinh Lưu lịch lãm rèn luyện. Cứ mỗi mười năm, Tằng Thị Tiên tộc thông qua Quyền Kiếm thương hành do Thiền cô nương chưởng quản sẽ trả cho Vũ La tiền thuê một trăm vạn tiên ngọc.

Đây là một mối thu nhập từ trên trời rơi xuống. Vũ La lại vô cùng nghi hoặc: Vì sao chuyện tốt như vậy lại tự động tìm tới mình? Trước kia chưa từng nghe nói qua có Tiên tộc nào định kỳ phái con cháu tiến vào Hỗn Loạn Tinh Lưu lịch lãm rèn luyện cả…

Thấy vẻ nghi hoặc của Vũ La, Thiền cô nương mỉm cười, nói:

– Đợi lần sau ta đến, tiên sinh sẽ hiểu.

Ba ngày sau khi Tằng Tất Phàm cùng Thiền cô nương rời đi, tinh không phù đảo lại nghênh đón một vị khách nhân: Cơ Tiểu Tiểu.

Cơ Tiểu Tiểu nói là đến thăm Vũ La, nhưng chỉ cúi chào Vũ La một cái, lập tức bỏ chạy đi tìm Triệu Hiểu Hiểu tâm sự. Diêu Yểu thường xuyên không có mặt trên tinh không phù đảo, nàng đi Hỗn Loạn Tinh Lưu, mỗi lần trở về đều mang theo một thân vết thương cùng một ít thu hoạch không lớn không nhỏ. Trên đảo chỉ còn lại hai thiếu nữ này, hơn nữa các nàng đã quen biết từ lâu.

Triệu Hiểu Hiểu không thích nói chuyện, nàng cùng Cơ Tiểu Tiểu đi dạo một vòng trên tinh không phù đảo, đã nhìn ra lần này Cơ Tiểu Tiểu có gì khác lạ.

– Ngươi có tâm sự sao?

Cơ Tiểu Tiểu cúi đầu:

– Vì sao ngươi thấy được?

– Nếu ngươi không có chuyện gì, từ nãy tới giờ ắt hẳn sẽ nói ríu ra ríu rít không ngừng, sẽ không dễ dàng buông tha lỗ tai ta như vậy.

Cơ Tiểu Tiểu cười khổ, nhìn nhìn Triệu Hiểu Hiểu trong ánh mắt có vẻ thâm trầm:

– Lần này tới rồi, sau này cũng không biết lúc nào mới có thể tới thăm các ngươi được nữa…

Triệu Hiểu Hiểu sững sờ:

– Vì sao vậy? Ngươi muốn bế quan ư?

Cơ Tiểu Tiểu lắc đầu:

– Lần trước ta nói kế hoạch Thiên Đồng kia, ngươi còn nhớ không?

Triệu Hiểu Hiểu gật đầu:

– Còn nhớ, các ngươi đã tìm được Long Hóa Thạch, có lẽ kế hoạch kia cũng sắp sửa thành công. Phụ thân ngươi rất nhanh sẽ trở thành nhân vật có quyền thế trong Thanh Khâu Tiên tộc, chạm vào là có thể phỏng tay.

Thần sắc Cơ Tiểu Tiểu có vẻ ảm đạm:

– Nếu như Thiên Đồng kế hoạch có thể thành công, vậy thì đúng như lời ngươi nói. Thế nhưng… Kế hoạch này đã bị gác lại rồi.

Triệu Hiểu Hiểu hết sức bất ngờ:

– Vì sao vậy, không phải là đã có tất cả tài liệu rồi sao, vì sao gác lại như vậy?

– Khó khăn lớn nhất của kế hoạch Thiên Đồng không phải là thu thập những tài liệu kia, mà là luyện chế áo giáp. Thiên Đồng Khải Giáp là Phù Hạch Tiên Binh, hơn nữa là một bộ. Vốn Thanh Khâu tiên tộc chúng ta có một vị Tam Phù Thiên Công quan hệ rất tốt, trước khi đã đáp ứng với chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể gom góp đủ tài liệu cần có, sẽ giúp bọn ta luyện chế Thiên Đồng Khải Giáp, thế nhưng… Vị Tam Phù Thiên Công kia nửa năm trước tiến nhập Hỗn Loạn Tinh Lưu tìm kiếm một loại khoáng thạch phi thường hiếm thấy, đến bây giờ vẫn chưa thấy đi ra.

Nữa năm vẫn chưa thấy đi ra, đây cũng không phải là một tình huống lạc quan.

– Gia tộc đã quyết định đợi thêm nửa năm nữa, nếu như vị Tam Phù Thiên Công kia vẫn chưa đi ra, vậy sẽ hoàn toàn gác lại kế hoạch Thiên Đồng.

– Vì sao vậy, cho dù vị kia đã chết đi thật, các ngươi vẫn có thể tìm Tam Phù Thiên Công khác kia mà? Trong Cửu Giới Tinh Hà, tuy rằng Tam Phù Thiên Công không nhiêu lăm, nhưng vẫn có thể tìm được…

Cơ Tiểu Tiểu lắc đầu:

– Ngươi vẫn không biết giá trị của Tam Phù Thiên Công. Bắt đầu từ thời gia gia ta đã nghĩ hết cách giao hảo với vị Tam Phù Thiên Công này. Dù là như vậy, lúc trước cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền của, mới khiến cho y đáp ứng hỗ trợ luyện chế.

– Sau khi y mất tích, trong gia tộc nghĩ hết các biện pháp, nhưng vẫn không liên hệ được với bất cứ vị Tam Phù Thiên Công nào khác.

– Thời gian cùng linh cảm của mỗi một vị Tam Phù Thiên Công đều có hạn, tác phẩm mà bọn họ có thể sáng tạo cũng là có hạn. Bởi vậy những người có giao hào với Tam Phù Thiên Công, căn bản sẽ không giới thiệu Tam Phù Thiên Công với người ngoài. Nếu giới thiệu cho ngươi rồi, tinh lực Tam Phù Thiên Công sẽ bị phân mỏng, đúng ra người tiến cử có thể được hai tác phẩm, nhưng tiến cử rồi cũng chỉ còn được một tác phẩm.

– Trong nhà tìm rất nhiều người, căn bản không có người nguyện ý giúp cho. Không ai dẫn kiến, những Tam Phù Thiên Công cao ngạo đã quen, căn bản sẽ không gặp bất kỳ một người xa lạ nào.

Triệu Hiểu Hiểu im lặng, bí mật Vũ La chính là Tam Phù Thiên Công, căn bản không có ai nói với Cơ Tiểu Tiểu. Không được Vũ La cho phép, không có ai tiết lộ.

Cơ Tiểu Tiểu thở dài:

– Không có kế hoạch Thiên Đồng, phụ thân ta không là gì cả, ta cũng không là gì cả. Trong nhà đã quyết định, phái ta đi tinh cầu chữ Giáp số 191 cai quản sự vụ gia tộc ở đó, chuyến đi này chỉ sợ không có mấy trăm năm là không về được. Lần này ta đi thăm bằng hữu cũ từng người một, lần sau gặp lại, rất có thể là mấy trăm năm về sau rồi…

Tinh cầu chữ Giáp số 191 chính là thế giới cấp thấp, là tinh cầu tư hữu của Thanh Khâu Tiên tộc. Cơ Tiểu Tiểu đi tới đó chính là “thần minh”, nhưng dù sao đó cũng là thế giới cấp thấp, đi tới đó trong thời gian ngắn sẽ không trở về được. Nàng có huyết thống trực hệ, lại bị phái đi chưởng quản một thế giới cấp thấp, bị đuổi ra khỏi Tiên giới, cũng có nghĩa là đã bị bài trừ ra khỏi trung tâm quyền lực của gia tộc.

Cơ Tiểu Tiểu ở lại tinh không phù đảo ba ngày, sau đó cáo từ mọi người rời đi.

Từ đầu đến cuối Triệu Hiểu Hiểu đều nghiến chặt răng, không nói cho nàng biết thật ra Vũ La chính là cứu tinh của nàng.

Sau khi Cơ Tiểu Tiểu đi rồi, Triệu Hiểu Hiếu tìm một cơ hội khéo léo để nói với Vũ La về khốn cảnh mà cha con Cơ Tiểu Tiểu đang gặp phải. Cuối cùng nàng phát hiện ra mình không phải là người biết khéo léo, rốt cục cũng phải thành thật nói thẳng.

Nhắc tới Cơ Tiểu Tiểu, trong đầu Vũ La hiện ra Vị phụ thân nịnh hót của nàng. Thật ra Vũ La không có chút hảo cảm nào, Cơ Thường Tại không phải là thật sự nhiệt tình, chỉ có chút thiện tâm mà thôi, vẫn chưa làm cho mình thích tới mức phải vội vàng chạy đi trợ giúp.

Sau khi Triệu Hiểu Hiểu nói xong, hắn cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, chuyện này coi như xong.