Chương 611: Biến Hóa Đông Hồ (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một ít nghi vấn của Vũ La về Đông Hồ địa cung thủy chung chưa được giải khai, lần này lại có thêm một chuyện, trong lòng hắn lại càng cảm thấy không yên. Hắn cẩn thận nhớ lại tình huống lúc trước Phù Cổ thăm dò dưới đất, cảm thấy dường như có một chỗ mấu chốt nào đó mình sắp sửa nghĩ thông suốt, nhưng lại thiếu một chút nữa, chưa nắm được điểm yếu.

Hai con cổ thú cũng hơi sững sờ, bất quá lại càng chém giết nhanh hơn.

Theo chấn động kia xảy ra, dưới vực sâu bắt đầu tản mát ra một đạo khí tức làm cho lòng người run sợ. Tuy rằng không nhìn thấy, không sờ được, nhưng thật sự tồn tại.

– Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Tào Long Báo đường đường là Đại Trưởng lão Long Hổ Sơn, lúc này thanh âm lại run rẩy.

Vũ La ngó chằm chằm vực sâu, ngưng trọng lắc đầu:

– Ta cũng không biết được rõ ràng.

Hắn quay đầu nhìn Mạnh Liên Ân nói:

– Lát nữa ngươi mang theo hai người bọn họ theo sát ta, sợ rằng… Sự tình có chút không ổn.

Mạnh Liên Ân cũng có chút khẩn trương gật gật đầu, tiện tay lấy ra một sợi dây lưng buộc đôi nhân tình kia lại với nhau, sau đó buộc lên người mình. Vũ La thuận tay lấy một viên linh đan giải độc của Lư Niệm Vũ ra cho Thương Điệp Lệ uống vào, sau đó lại tìm một viên linh đan chữa thương cho Vương Cầm Hổ uống.

Vào lúc này, Tào Long Báo bỗng nhiên chỉ xuống vực sâu, có vẻ như chim sợ cành cong kêu to lên:

– Vũ Đại nhân, đây là cái gì?

Vũ La cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vách đá dưới vực từ từ hiện ra từng đường nét hoa văn kỳ dị. Nhìn qua dường như là trận pháp, nhưng lại có hơi giống linh văn, trên hoa văn toát ra ánh sáng mờ mờ, nhưng lại vô cùng nổi bật trong vực sâu tăm tối.

Vũ La nhìn những hoa văn này, lòng thầm suy đoán. Hắn phát hiện ra đối ứng với Bản Mệnh Thiên Tướng phong ấn sau khi bị cải biến, chính là năm địa phương đã bị mình phá hỏng bên dưới lòng đất.

– Nhanh như vậy sao?

Hắn không nhịn được nói thầm một câu.

Trong lúc lực chú ý của mọi người đều bị biến cố dưới vực hấp dẫn, đột nhiên bọn họ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Mọi người nghi hoặc nhìn nhau, có cảm giác như bị một thứ gì đó che mắt. Vũ La đột ngột nhìn lên, không ngờ rằng hai cổ thú đang chiến đấu bên trên đã ngừng lại lúc nào không biết. Thiên Vương cổ nằm bên vách đá phía Đông, Bá Vương Cổ nằm bên vách đá phía Tây. Bởi vì Bá Vương cổ đã ăn được máu thịt Thiên Vương Cổ, cho nên càng đánh càng mạnh. Lúc này thương thế phần sau thân thể cùng đầu nó cũng đã lành lại, hơn nữa cơ nhục toàn thân đang run lên, dường như có một cỗ lực lượng nào đó đang muốn phá thể mà ra.

Lúc này hai cổ thú trợn trừng mắt, đầy vẻ đề phòng, nhưng không nhìn xuống vực sâu bên dưới, mà nhìn lên Đông Hồ trên đầu. Phảng phất trong vực sâu có gì biến hóa cũng không quan trọng với bọn chúng, mà quan trọng là Đông Hồ.

Vũ La nhớ lại lúc trước có người oanh kích Đông Hồ, chọc cho Thiên Vương cổ nổi giận, xông tới giết chết người nọ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ là một khi Đông Hồ này vỡ tan tành, sẽ có nguy hiểm tày trời nào đó giáng xuống hay sao? Vì vậy cho nên hai cổ thú này cũng hết sức kiêng kỵ Đông Hồ.

Hắn vừa nảy ra ý nghĩ này, vực sâu bên dưới lại truyền ra một cỗ dao động. Lần này dưới đáy vực sâu vang lên tiếng đùng đùng trầm đục, giống như có một quái vật đang ngủ say bên dưới thình lình bị đánh thức, đùng đùng nổi giận, phát ra thanh âm khiến cho người ta kinh hồn khiếp vía.

Tất cả mọi người cúi đầu nhìn xuống, chỉ có Vũ La nhìn chằm chằm trên đầu. Quả nhiên hai Cổ thú hung tàn kia không hề để ý bên dưới, chỉ nhìn chằm chằm vào Đông Hồ rực rỡ xinh đẹp như ngọc bích bên trên.

Chấn động dưới vực cũng không nhanh chóng biến mất giống như lần trước, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt. Rất nhanh tất cả mọi người có thể cảm giác được, có một cỗ lực lượng từ dưới vực nhanh chóng trào lên.

Trong vực sâu tối tăm xòe bàn tay không thấy ngón, thình lình sáng lên một luồng sáng chói mắt. Tào Long Báo kêu to một tiếng: “Mau tránh ra!” Không cần y nói, mọi người lập tức dán chặt vào vách đá, phóng xuất linh nguyên đến cực độ bảo vệ thân mình. Bọn họ vừa chuẩn bị xong, đã thấy một cột sáng màu vàng chói mắt từ dưới đáy vực sâu bắn lên.

Hai Cổ thú ra sức thu nhỏ thân thể mình lại, tránh được cột sáng màu vàng kia. Cột sáng giống như một cây gậy muốn chọc thủng bầu trời, chọc cho Đông Hồ xanh như ngọc bích kia thủng một lỗ to.

Những tiếng đùng đùng vang lên như động đất, nước trong Đông Hồ trút xuống ào một tiếng, hai Cổ thú kia không chống được, bị khối nước khổng lồ quay cuồng, quăng quật không ngừng.

Mà cột sáng màu vàng kia cũng không biến mất, trở nên giống như một cây cột chống trói vững vàng trong biển nước ngập trời. Mặc cho sóng nước từ trên giáng xuống như ngàn hà, vẫn đứng yên bất động.

Nhưng chấn động dưới đất cũng càng ngày càng mãnh liệt, giữa tiếng kinh hô thất thanh của mọi người, vực sâu kia bắt đầu từ từ tan rã.

Mọi người đang bám trên vách đá trong lúc không hay không biết bị tách ra. Mạnh Liên Ân thét một tiếng kinh hãi, rống gọi trong dòng nước khổng lồ:

– Vũ huynh, Vũ huynh…

Một tay y ra sức níu chặt sợi dây lưng, một tay cắm sâu vào vách đá, lúc này vách đá đã có vết nứt.

Một cánh tay mạnh mẽ chợt đưa tới, giữ được thân thể y lại, Mạnh Liên Ân quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Vũ La.

Y thở phào nhẹ nhõm, lúc này dòng nước ngập trời đã trút xuống hoàn toàn, mọi người không biết chuyện gì từ dưới vực sâu bay lên. Dõi mắt nhìn qua, xung quanh đâu đâu cũng là nước, mà ở trung tâm có một xoáy nước khổng lồ màu đen.

Xoáy nước này nắm ở vị trí vực sâu khi trước. Trung tâm xoáy nước là cột sáng màu vàng phóng vút lên cao, thẳng tận trời. Lúc này có vô số mây nhiều màu đang quay quanh cột sáng màu vàng nọ.

Mà bọn họ đang ở xung quanh xoáy nước kia. Vực sâu lúc trước dường như đã dâng lên, lúc này trông giống như một đóa hoa vừa nở rộ, vách đá quanh vực tản ra phía ngoài, trở thành mặt phẳng.

Vũ La hỏi:

– Những người khác đâu?

Lúc nãy biến cố xảy ra bất thình lình, Vũ La chỉ nghe thấy mọi người kinh hô, nhưng hắn tới kịp cứu Mạnh Liên Ân, không có cơ hội lo cho những người khác. Lúc này nhìn lại, xung quanh đã là một mảng nước mênh mông, giống như ngày tận thế, không tìm thấy bóng dáng những người khác.

Vũ La đang nhìn quanh tìm bọn Tào Long Báo, thình lình có cảm giác như có dao kề vào lưng mình, một cỗ khí tức nguy hiểm đến cực độ ập tới.

Toàn thân hắn căng thẳng, không chút do dự phát tán Vu lực màu vàng sẫm ra.

Ầm…

Vu lực màu vàng sẫm tạo thành bão táp, dưới lực lượng kinh khủng này, một cột nước khổng lồ có đường kính mười trượng phóng vút lên cao, lúc này khí tức nguy hiểm kia mới dừng lại một chút.

Vũ La chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy ngoài xa mấy trăm trượng, trên mặt nước có một bóng đen khổng lồ chậm rãi chìm xuống. Chỉ chốc lát sau, bóng đen nọ đã biến mất không thấy gì nữa.

Mạnh Liên Ân cõng hai người Vương Cầm Hổ có vẻ hơi bất ngờ nói:

– Hai Cổ thú kia cũng chưa chết, hơn nữa vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn tới tìm ngươi.

Vũ La vẫn có cảm giác kỳ quái, lúc này nghe Mạnh Liên Ân nói như vậy, hắn chợt bừng tỉnh ngộ:

– Không đúng, đây không phải là hai cổ thú lúc trước!

Mạnh Liên Ân thân là đệ tử kiệt xuất của Ngũ Trang Quan, cũng là hạng người tâm tư linh mẫn, Vũ La vừa nhắc như vậy, y lập tức hiểu ra:

– Đúng vậy, hai cổ thú kia biết rõ thực lực của ngươi, không thể nào thả ra sát khí thử dò xét, sau khi ngươi để lộ thực lực lại lập tức rút lui…

Sắc mặt của y chợt biến:

– Nếu không phải là hai cổ thú kia, vậy là quái vật gì?

Vũ La cảm thấy mình bắt được điểm yếu bí ẩn cuối cùng của cả Đông Hồ địa cung, dường như chỉ cần nghĩ thông suốt điểm này, vậy sẽ giải khai được hết thảy nghi vấn lúc trước. Hắn khẽ lắc đầu:

– Ta cũng không biết rõ ràng lắm, chúng ta phải cẩn thận một chút, Đông Hồ địa cung này phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của chúng ta lúc trước.