Chương - 199: Bát hoang đoán tạo (thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng, hắc hắc, bản Đế Quân chính là ma trung chi ma, hừ…

Vũ La âm thầm có chút đắc ý, đi về phía trước không xa đã thấy phường thi họa, trên cống có hai chữ to: Mặc Thú.

Bày trí trong phường thi họa có thể nói rằng văn nhã hơn lò rèn rất nhiều. Dưới cửa sổ bày một dãy bồn hoa, ngay trước mặt là một tấm văn bia, có một chữ Thọ to bằng cái đấu trên đó. Hai bên vách tường cũng có rất nhiều tranh chữ, phong cách khác nhau, là nét bút của nhiều người khác nhau.

Trên chiếc giá cổ giữa điểm có bày một ít nghiên mực, giấy Tuyên Thành, giá bút… những vật linh tinh.

Một lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi trong điểm xem một quyển sách cổ.

Vũ La tiến vào, lão nhân này quả nhiên khác với những thương hộ khác trên Thiên Nhai, quả thật cao tay, chỉ giương mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Vũ La đi một vòng, trong điểm này cũng không có thứ gì tốt, nhưng bên cạnh án thư mà lão chưởng quỹ đang ngồi có một cổng vòm hình tròn, sau cổng ấy có một tiểu sảnh, những thứ được bày trong đó lại khác.

Vũ La chỉ mơ hồ nhìn thấy vài thứ, ngay cửa có một bể cá do pha lê điêu khắc mà thành, chứa đầy chất lỏng màu đỏ sẫm.

Theo như dao động linh khí toát ra từ bể cá, tối thiểu cũng là máu của hung thú cùng cấp với Long Ngạc mà hắn đã từng gặp ở cấm địa Yên sơn.

Bên trong còn có tài liệu gì đó tương tự Đế nan Chu Sa, Loại thuốc màu này là lựa chọn tốt nhất để khắc linh phù. Nếu không phải Vũ La có được Phù Cổ còn tốt hơn, e rằng hắn đã tiến tới đoạt lấy bể máu tươi chu sa kia vào lòng.

Trên giá cổ cạnh cửa có bày một dụng cụ rửa bút bằng thanh ngọc, cũng là thứ trân quý khôn lường.

Pháp môn mà thợ rèn dạy Vũ La chỉ có thể rèn nên pháp bảo loại binh khí, không thể rèn được những vật thế này.

Mà dao động linh khí toát ra từ dụng cụ rửa bút kia chẳng kém gì ba món binh khí ở chỗ thợ rèn.

Tất cả đồ vật trong tiểu sảnh nọ e rằng đều có cấp bậc như vậy, từ đó có thể thấy được, căn cơ của chủ nhân phường thi họa này quả thật hùng hậu hơn thợ rèn.

Bất quá cho tới bây giờ, Vũ La vẫn chưa nhìn thấy một đạo linh phù nào, đừng nói là Thiên Mệnh Thần Phù, có thể thấy phù sư hiếm hơi tới mức nào.

Vũ La suy nghĩ một phen, tiến tới cúi người hành lễ với lão nhân:

– Tiền bối…

Lão nhân giương mắt nhìn hắn:

– VỊ công tử này muốn gì vậy?

Vũ La thẳng thắn nói:

– Tiền bối hãy xem thứ này trước.

Hắn đưa quyển trúc giản ra, lão nhân thấy vậy hơi biến sắc, chợt nở một nụ cười:

– Có thể làm cho lão thợ rèn mang thứ này ra, nhất định đã trả một cái giá không phải nhỏ, xem ra đây là khách hàng lớn, lão hủ chậm trễ tiếp nghinh rồi…

Vũ La khoát tay chặn lại:

– Tiền bối hẳn là biết ta tới đây làm gì.

Nhìn qua lão nhân này tinh minh tựa quỷ, Vũ La cũng tiết kiệm tâm tư, thẳng thắn thương lượng giá với lão. Dù sao mình vẫn còn có mấy vạn lượng hoàng kim, hàng chục lượng bạc, cho dù giá cao một chút cũng không sao.

Lão nhân gật gật đầu:

– Phải chăng ngươi không biết loại văn tự này?

Vũ La bỗng nhiên phúc chí tâm linh, nói:

– Nếu tiền bối có bộ linh văn đầy đủ của loại văn tự này, xin hãy bán hết cho ta.

Lão nhân buông quyển trúc giản xuống, chậm rãi đi ra phía sau:

– Để ta tìm thử xem, đồ vật quá nhiều, thời gian quá lâu, trong lúc nhất thời không nhớ nổi…

Vũ La đi theo sau lão, lão nhân xuyên qua tiểu sảnh, lại mở ra một cánh cửa nhỏ bí mật, trong đó là một phòng kho, bên trong bày mười tám cái tủ sơn son xếp thẳng hàng.

Lão nhân lục lọi trong đó một lúc lâu, chợt nghe lão cười ha hả:

– Vận may của công tử không tệ, không ngờ có đầy đủ.

Lão lấy trong một chiếc ngăn tủ ra một cái hộp dài, mở hộp lấy ra một quyển trục:

– ủa, là Xi Vưu Ma Văn Khảo Biện!

Vũ La chợt nghe tim mình đập như trống trận, Ma Thần Xi Vưu chính là vị Ma Thần lâu đời nhất trong truyền thuyết, nghe nói từng thiết lập Ma triều, thống trị qua thế giới này. Sau bị phản tướng Nhân tộc giết chết, lúc ấy mới kết thúc một thời Ma triều cường thịnh.

Không ngờ lại là Xi Vưu Ma Văn.

Vũ La sực nhớ lại thợ rèn khi nãy, tuy rằng dáng người không cao, nhưng một thân cơ bắp cuồn cuộn như sắt thép, không phải là dấu hiệu đặc thù của Bát Hoang Ma Bộ dưới trướng Xi Vưu trong truyền thuyết hay sao?

Vũ La chấn động trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, giơ tay ra định nhận lấy quyển trục, đột nhiên lão nhân rút trở về.

Vũ La cười:

– Tiền bối nói giá đi.

Lão nhân khẽ nhướng mày:

– Hào sảng lưu lại một ngàn lượng bạc, ngươi có thể lấy thứ này đi.

Lúc Vũ La ra khỏi phường thi họa, vừa khéo nhìn thấy bọn Quách Hiểu lại bị chưởng quỹ một cửa hàng tống cổ ra ngoài. Cửa hàng nọ kinh doanh xa mã, chưởng quỹ lại không phải là người văn nhã, thấy bọn chúng không chịu đi bèn thóa mạ ầm ĩ, toàn những lời ô uế, đại đa số là cổ ngữ mấy trăm năm trước, e rằng người bây giờ không thể hiểu được. Tuy rằng đám tu sĩ này chỉ sống được khoảng tám mươi, trăm năm trở lại, nhưng cũng có thể hiểu được phần nào, tức tối tới nỗi sắc mặt tái xanh, nhưng cũng không dám làm gì ở nơi này, cả bọn uất ức vô cùng, thất tha thất thểu bước trên đường.

Ai có ngờ đâu bên trong Thiên Nhai toàn là con buôn như vậy, cần phải dùng vàng bạc mới mua được đồ của họ, mà những thứ này lại vô dụng với tu sĩ.

Vũ La cười thầm, đang định tiến vào một cửa hàng khác, thình lình nhìn thấy một lão nhân đang gánh nước đi qua trước mặt, chính là lão nhân bán đậu hủ lúc sáng.

Lão nhân nọ liếc nhìn Vũ La một cái, vốn lão đã đi qua, chợt quay trở lại thản nhiên nói:

– ngươi chiếu cố sinh ý của lão hán, lão hán tặng ngươi một câu: “Trong phúc có họa, trong họa có phúc”.

Nói xong cũng không dừng lại, lập tức rời đi, Vũ La đang muốn hỏi thêm, lão đã bước đi như bay, nháy mắt không thấy.

Vũ La cau mày, lão nhân này nói đúng, mình đã nhận được lợi ích bằng trời, nếu còn tham lam nữa, e rằng chưa chắc đã có kết cục tốt. Trăng tròn lại khuyết, cơ duyên cũng là như vậy, nếu quá mức cố chấp, sử dụng hết cơ duyên ở chỗ này, e rằng không ổn cho tương lai.

Hắn chợt bừng tỉnh ngộ, lập tức xoay người trở lại, đi về phía căn phòng nhỏ ở đầu đường.

Vũ La mở cửa ra, tất cả bên trong cũng giống y như khi hắn rời đi buổi sáng. Hắn đóng cửa phòng lại, sửa sang tấm trải giường, xếp chăn sang một bên, khoanh chân ngồi trên giường. Mọi người phải ở lại Thiên Nhai ba ngày, nhưng không có ai tới nói với mọi người, rốt cục phải làm gì trong ba ngày này.

Vũ La trấn tĩnh tinh thần, dốc lòng nghiên cứu Xi Vưu Ma Văn. Loại văn tự cổ xưa này vô cùng tối nghĩa khó hiểu, tuy rằng ngữ pháp rất đơn giản, nhưng nghĩa của từng chữ lại phức tạp. Mỗi chữ ở ngữ cảnh khác nhau sẽ có nghĩa khác nhau, thậm chí có khi nghĩa hoàn toàn tương phản.

Vũ La nghiên cứu hơn nửa ngày, dần dần cũng hiểu ra đại khái, Xi Vưu Ma Văn này là văn tự mà Bát Hoang Ma Bộ dưới trướng Xi Vưu sử dụng vào thời viễn cổ, Bát Hoang Ma Bộ không phải là Nhân tộc, phương thức tư duy của bọn họ có hơi khác với Nhân tộc, Vũ La thân là con người lại học tập văn tự này, không khỏi cảm thấy rối rắm khó hiểu.

Đêm hôm ấy Vũ La không ngủ, miệt mài nghiên cứu, cuối cùng cũng hiểu được đại khái Xi Vưu Ma Văn, Lúc này hắn mới hiểu được bốn chữ trên quyến trúc giản là: Bát Hoang Đoán Tạo. (Đoán tạo: rèn)

Nội dung trong quyển trúc giản, hắn chỉ có thể hiểu được khoảng hai, ba thành, chỉ hiểu được mơ hồ ý tứ của pháp môn này, muốn thi triển còn xa mới được.

Vũ La cũng không sốt ruột, hắn đã lấy được cơ duyên lớn như vậy ở Thiên Nhai này, cho nên không chút cưỡng cầu, Cho dù dùng hết hai ngày còn lại để nghiên cứu Xi Vưu Ma Văn và Bát Hoang Đoán Tạo, cũng không sao cả.

Đáng tiếc tới chiều hôm sau, chợt có người tới gõ cửa phòng Vũ La.

Người tới chính là thợ rèn, y thấy Vũ La mở cửa lập tức nói:

– Mau đi tới cuối đường, chỉ còn chờ một mình ngươi mà thôi.

Vũ La không dám chậm trễ, lập tức ra khỏi cửa đi tới cuối đường.