Chương 704: Vu Văn Sư Thánh Cấp (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Để Lôi Vân nằm trên mặt cát, trước hết Vũ La bố trí kết giới phòng ngự trận pháp thêm vào linh văn, sau đó mới động thủ đóng dấu Vu Văn.

Vũ La chỉ là đóng dấu, còn Cổ Mô mới là khắc họa chân chính.

Vũ La đã luyện thành Vu văn trong cơ thể mình giống như linh phù. Chỉ cần phóng xuất, ấn vào một vị trí nào đó thích hợp chịu đựng trên cơ thể Vu văn là được. Nếu so ra, lượng công việc mà Cổ Mô phải làm nhiều hơn Vũ La.

Nhưng lúc Vũ La vừa động thủ, thình lình khẽ cau mày tự nhủ:

– Lần này có hơi phiền phức rồi…

Bên ngoài trướng bồng. Ca Nguyệt nhân nha đi tới cạnh Cương Chuy, giọng nàng dịu dàng như nước:

– Thật ra thì các ngươi không cần mong đợi gì cả, tên Vũ La kia của các ngươi nhất định phải thua.

– Tạm thời khoan nói thành tựu Vu Văn của hắn tới mức nào, tên Vu Sĩ Lôi Vân của các ngươi thể chất của y căn bản không thể nào tiếp nhận được một đạo Vu văn nữa!

Cương Chuy nghe vậy giật mình kinh hãi:

– Nàng… Vì sao nàng biết?

Ca Nguyệt khẽ mỉm cười:

– Ngay cả bản thân Tam Thần Tế cũng thừa nhận, thiên phú Vu Văn sư của ta còn cao hơn cả bà ấy.

Cương Chuy càng giật mình hơn:

– Nàng… Nàng còn là một vị Vu văn sư nữa sao?

Ánh mắt Ca Nguyệt nhìn y có vẻ nũng nịu:

– Hứ, đừng nói cho ai biết. Điều bí mật này trong bộ lạc chúng ta chỉ có vài người được biết, ngươi là người đầu tiên ngoài bộ lạc biết được bí mật này của người ta…

Trong lòng Cương Chuy buồn vui lẫn lộn, mỹ nhân tỏ ra tin tưởng mình như vậy, y vui mừng khôn xiết. Nhưng nếu Vũ La thật sự thua… Y cũng không dám nghĩ nữa. Hơn nữa đến bây giờ y cũng chưa hiểu ra, Ca Nguyệt là lá ngọc cành vàng, vì sao lại coi trọng mình như vậy?

Trong trướng bồng, Vũ La phát hiện chuyện khó giải quyết chính là vấn đề chịu đựng Vu văn của cơ thể Lôi Vân.

Trên người Lôi Vân chỉ có một đạo Vu Văn, nhưng y đường đường là Vu Sĩ tứ phẩm, lại không thể chịu đựng được đạo Vu văn thứ hai. Đây là điều mà lúc trước Vũ La không nghĩ tới.

Lúc hắn đánh cuộc với Cổ Mô, vẫn chưa hiểu rõ Vu Văn như hiện tại, tự nhiên cũng không biết vấn đề chịu đựng Vu Văn. Cổ Mô tỏ ra tự tin như vậy, đáp ứng một cách tự tin như vậy, ngoại trừ đặc biệt tự tin với bản thân mình, còn là vì bà ta đã sớm nhìn ra, Lôi Vân không thể tiếp nhận thêm đạo Vu Văn nào nữa.

Vũ La trầm ngâm một phen, cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.

Cẩn thận vẫn hơn, hắn bèn phóng xuất nguyên hồn đảo qua toàn thân Lôi Vân một lượt, lập tức hiểu rõ kết cấu thân thể Vu tộc.

Nguyên hồn là ưu thế của tu sĩ mà Vu tộc không có cách nào bằng được. Vũ La chỉ quét qua một lượt, chẳng những hiểu rõ kết cấu thân thể Vu tộc một cách tường tận, hơn nữa còn phát hiện một hiện tượng thú vị.

Đúng là chỉ có một vị trí trên người Lôi Vân có thể chịu đựng trọn vẹn một đạo Vu văn, nhưng những vị trí rải rác khác cũng rất nhiều, mỗi đạo Vu Văn đều có diện tích lớn nhỏ nhất định, thông thường chức năng càng hùng mạnh, diện tích Vu Văn càng lớn. Mà những vị trí rải rác trên thân thể Lôi Vân, vị trí lớn nhất cũng chỉ to bằng ngón út, ngay cả đạo Vu văn nhỏ nhất cũng không thể chịu được.

Trên thực tế không phải là Lôi Vân chỉ có thể chịu đựng được một đạo Vu Văn, nói chính xác hơn là vị trí thích hợp trên thân thể y chỉ có một.

Nhưng những vị trí rải rác kia nếu như hợp lại, có được diện tích rất lớn, đủ để chịu đựng đạo Vu Văn do Vũ La thiết kế.

Vũ La thoáng động trong lòng, vung tay lên, linh ấn đạo Vu văn kia nhẹ nhàng bay ra.

Hắn khống chế vô cùng tinh xảo, lợi dụng từng vị trí vụn vặt ấy, mỗi vị trí đóng dấu lên đó một phần Vu Văn, cứ như vậy tổng hợp lại sẽ thành một đạo Vu văn hoàn chỉnh. Mặc dù Vu Văn bị Vũ La chia ra thành nhiều phần nhỏ, nhưng nằm trên người Lôi Vân, trên thực tế vẫn là một chỉnh thể.

Hơn nữa sau khi làm xong việc này Vũ La mới phát hiện ra, đạo Vu Văn này chia ra đóng dấu trên nhiều vị trí như vậy, kết quả là Vu văn kết nối bên ngoài cơ thể, hấp thu Vu lực vào trong càng dễ dàng mau lẹ hơn cả một đạo Vu Văn hoàn chỉnh. Hiệu quả như vậy còn tốt hơn cả dự liệu của mình.

Vũ La nhịn không được cười lên một tiếng coi như là nhân họa đắc phúc đi.

Nhờ có thủ đoạn gian lận này, tốc độ của Vũ La cực nhanh, chỉ mất nửa canh giờ đã đóng dấu hoàn thành trọn vẹn đạo Vu Văn này. Lúc hắn từ trong lều đi ra, Ca Nguyệt không nhịn cười được, nói với Cương Chuy:

– Ngươi thấy chưa, tự hắn bỏ cuộc rồi. Không có Vu Văn sư nào có thể khắc họa được một đạo Vu Văn trong thời gian ngắn như vậy. Cho dù là Vu Văn sư Thánh cấp khắc họa một đạo Vu Văn đơn giản nhất cũng không thể được.

Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ ra, Vũ La có một thủ đoạn gian lận. Vu Văn nằm trong tay hắn cũng giống như con dấu làm sẵn, chỉ đóng một là xong. Nếu không phải vì vấn đề thể chất của Lôi Vân, không tới một khắc Vũ La đã xong việc.

Bọn Cương Chuy cũng vô cùng thất vọng, về lý trí bọn họ hiểu rất rõ ràng, Vũ La không có cơ hội chiến thắng Cổ Mô trên phương diện Vu Văn. Nhưng dọc trên đường đi tới đây, Vũ La không ngừng sáng tạo kỳ tích, khiến cho bọn họ cũng còn ôm một tia hy vọng trong lòng, rằng Vũ La có thể biểu lộ sự thần kỳ của mình thêm lần nữa.

Nhưng bọn họ cũng biết rõ rằng, không có Vu Văn sư nào có thể hoàn thành một đạo Vu Văn nhanh như vậy, đúng như lời Ca Nguyệt nói.

Nhưng ngay sau đó Lôi Vân liền đi ra, một cỗ khí thế cường hãn giống như thượng cổ cự thú từ trong huyệt động gầm thét lao ra, ập vào mặt mọi người bên ngoài.

Vẻ thất vọng trên mặt mọi người nháy mắt ngưng đọng lại.

Lôi Vân đứng đó, không hề kìm chế thực lực của mình chút nào, khí thế phóng xuất bừng bừng giống như sóng sông dài liên miên bất tuyệt. Lam Thạch cùng Hồng Lôi cũng không nhịn được nuốt nước miếng một, một hồi lâu sau, Lam Thạch mới khó khăn nói:

– Chuyện này… Không thể nào…

Một vị Vu Sĩ nhất phẩm khác trong đội ngũ Lam Thạch lại càng trợn mắt há mồm, thình lình kêu lên một tiếng quái dị:

– Ta nhìn lầm rồi sao, tuyệt đối không có khả năng này… Một tên Vu Sĩ tứ phẩm làm sao có thể bằng vào Vu Văn thăng lên cảnh giới nhất phẩm? Lam Thạch, phải chăng là lão tử đã nhìn lầm rồi, nhất định là như vậy…

Lam Thạch khổ sở lắc đầu:

– Ngươi không nhìn lầm, y quả thật đã trở thành Vu Sĩ nhất phẩm. Mặc dù chỉ vừa đạt tới trình độ Vu Sĩ nhất phẩm, nhưng là Vu Sĩ nhất phẩm chân chính không sai…

Lam Thạch liếc Vũ La một thật sâu:

– Thật không ngờ rằng chúng ta đã nhìn sai rồi, thì ra các hạ là một vị Vu Văn sư cực kỳ cao minh.

Lúc này Cương Chuy mới xoay người lại, bật cười ha hả:

– Ta biết, ta biết mà, ha ha ha…

Mặc dù y vô cùng hưng phấn, nhưng cũng không dám nhiều lời.

Ca Nguyệt bên cạnh y lặng lẽ không nói nửa lời, nhưng đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ của nàng tràn đầy vẻ khó lòng tin được.

Bọn Thiểm Điện lớn tiếng hoan hô, Vũ La cũng nhếch miệng mỉm cười.

Lôi Vân kích động tới nỗi lệ anh hùng chảy dài trên má, chợt quỳ sụp xuống trước mặt Vũ La, hôn chân hắn:

– Đại nhân, cảm tạ, cảm tạ ngài… Ngài…

Y kích động lắp bắp không nói nên lời.

Nếu không phải gặp được Vũ La, cả đời này tối đa y cũng chỉ có thể đạt tới Vu Sĩ tam phẩm. Cho dù muốn đạt tới nhị phẩm cũng là hy vọng xa vời, bất kể là ai cũng không cải biến được hiện thực tàn khốc này.

Nhưng bây giờ y đã là đường đường Vu Sĩ nhất phẩm. Tuy rằng cảnh giới là nhờ Vũ La mang lại, sau này cũng khó có thể nào tiến bộ thêm, nhưng dù sao cũng là Vu Sĩ nhất phẩm, ở cả Tây Vực được coi như cường giả.

Vũ La đỡ y dậy:

– Được rồi, chúng ta chờ đối thủ của ngươi xuất hiện đi.

Mọi người chờ suốt cả đêm, đến khi trời sắp sáng, Cổ Mô mới lê tấm thân mệt mỏi ra khỏi trướng bồng. Lưng bà khòm xuống như cánh cung, nhìn dáng dấp quả là mệt mỏi không ít. Khắc họa một đạo Vu văn có thể gia tăng cảnh giới, hao phí tinh lực và Vu lực của bà quá nhiều.